Hứa Mặc nghe xong, trong lòng có chút cảm động.
“Đường Lỗi, thật xin lỗi. . .”
“Đừng nói gì hết, ta tin tưởng ngươi!” Đường Lỗi quay đầu nhìn hắn: “Ta tin ngươi có thể làm tốt nhất! Dù là trước kia hay bây giờ, thậm chí trong tương lai!”
Thấy anh ấy mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nhìn thẳng vào mình, Hứa Mặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu cái rụp.
“Những thứ này trong tay chúng ta có thể phát huy tác dụng lớn! Ta sẽ lập tức cử người đi thu mua!”
“Thế thì tốt quá!”
Đối với những thông tin Đường Lỗi cung cấp, Hứa Mặc đã có kế hoạch, đồng thời cho người đi tìm.
Sơn tàng hình không cần phải nói, đây là vật liệu cấp quân sự, có thể tránh bị radar và tia hồng ngoại phát hiện, được sử dụng trong máy bay chiến đấu, nó là một vật liệu tàng hình tuyệt vời.
Đây là thứ quân đội sử dụng!
Thậm chí chất liệu sợi carbon dùng để sản xuất cần câu còn nổi bật hơn, nó có thể tạo ra sợi carbon hàng đầu thế giới, được sử dụng trong máy bay và tàu vũ trụ, giá trị cực cao, đương nhiên Hứa Mặc không thể bỏ qua món đồ tốt như vậy!
“Chúng ta tiến quân vào tập đoàn công nghiệp quân sự đi!”
“Rút tiền ra thôi!”
Đường Lỗi mở miệng.
“Được!”
Đường Lỗi hồi phục khá nhanh, ngày thứ hai tỉnh lại đã bắt đầu làm việc.
Mấy người Hứa Mặc xót Đường Lỗi, bảo anh ấy đi nghỉ ngơi một chút, nhưng anh ấy không chịu, kiên quyết đòi làm việc, còn bảo người mang máy tính đến bệnh viện cho mình.
Việc anh phải làm bây giờ đương nhiên là triển khai kế hoạch xây dựng nhà máy quang khắc, còn rất nhiều thứ phải làm trong việc thiết kế chi tiết từng tòa nhà xưởng và mỗi bộ phận.
Dường như Đường Lỗi không muốn dừng lại dù chỉ một giây!
Hứa Mặc thấy anh ấy như vậy thì có chút bận tâm, chỉ có thể kêu người chăm sóc anh ấy!
Mà Hứa Mặc cũng hành động rất nhanh, với hai thông tin mà Đường Lỗi mang về, hắn lập tức cử người đi tìm.
Giải quyết sơn tàng hình tương đối dễ, người phát minh là một thợ sửa xe vô danh, thu mua là được, Hứa Mặc còn mời người đó gia nhập, trao cho anh ta quyền sử dụng công nghệ cao và vốn sở hữu.
Còn nhà máy vật liệu tổng hợp Minh Uy chuyên sản xuất ngư cụ bằng sợi carbon, Hứa Mặc sẽ trực tiếp thu mua toàn bộ, hắn không thiếu tiền!
Chờ sắp xếp xong hai chuyện này, Hứa Mặc và Cố Hoán Khê lại bay trở về Tứ Xuyên, để Lý Bán Trang ở lại chăm sóc Đường Lỗi!
Phải lập tức bay về Tứ Xuyên là vì cần bàn bạc với các quan chức cấp cao nơi này.
Hứa Mặc đã kéo dài vài ngày, không thể tiếp tục thả bồ câu cho người ta.
Nghe nói vợ chồng Tạ Đại Đình và Triệu Xuân Mai vẫn còn ở Tứ Xuyên, đang gặp gỡ một vài người.
Tuy Tạ Đại Đình đã về hưu, nhưng bối cảnh rất sâu, ông ấy xuất thân trường đảng, cho nên, có rất nhiều người ở Tứ Xuyên từng là học trò của ông ấy.
Lần này đương nhiên Tạ Đại Đình tới để bảo vệ Tạ Băng Diễm, mặt khác, hình như ông ấy đang muốn mở đường cho Hứa Mặc, đánh tiếng với một số người.
Đối với ý tốt của ông ấy, Hứa Mặc cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng không thèm để ý, tổ chức cuộc họp với Trương Ái Dân, người phụ trách quy hoạch phát triển ở Tứ Xuyên.
“Chủ yếu là nhà máy quang khắc! Bán nguồn sáng!”
“Kế hoạch cụ thể là, chúng ta sẽ chế tạo ra một siêu máy quang khắc, thu hút các nhà máy sản xuất chip khác mua nguồn sáng của chúng ta, dùng nguồn sáng của chúng ta, tạo ra loại chip thuộc về chính bọn họ!”
“Cho nên, kế hoạch của chúng ta là, xây dựng nhà máy quang khắc trước, sau đó sử dụng nhà máy quang khắc đó để chế tạo ra một nhà máy quang khắc lớn hơn, tiếp theo, nhà máy quang khắc sẽ thu hút những công ty chip đến, trở thành một công viên quang khắc siêu lớn! Công viên quang khắc này có thể phân phối cho mười mấy hai mươi công ty sản xuất chip cùng lúc!”
“Những gì chúng ta làm chủ yếu không phải chip, chúng ta chỉ là người vận hành nó, thực ra sản phẩm của chúng ta là những nguồn sáng nanomet khác nhau!”
Những người tham gia cuộc họp không hiểu ý của Hứa Mặc, bọn họ không phải người có trình độ kỹ thuật chuyên môn cao.
Đương nhiên Hứa Mặc chẳng quan tâm bọn họ có hiểu hay không, trước tiên hắn sẽ giải thích lý thuyết cho bọn họ, rồi mới nhắc đến những thứ khác, Hứa Mặc cần phải tìm được không gian rồi đưa nó vào sản xuất càng sớm càng tốt!
“Xác suất thành công của các ngươi là bao nhiêu?” Suy nghĩ một chút, Trương Ái Dân hỏi.
“Ít nhất là 70% trở lên! Một khi thành công, chúng ta sẽ là người tạo ra công viên quang khắc đầu tiên trên thế giới! Chúng ta sẽ thu hút hơn mười hoặc hai mươi công ty chip đến Tứ Xuyên, một khi chúng ta bắt đầu sản xuất hết công suất, trong tương lai, giá cả của chip sẽ chỉ bằng một mớ cải trắng mà thôi!”