Là Hứa Mạn Ny!
Hứa Mặc nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời đen kịt!
Hứa Mạn Ny xuất hiện là chuyện bình thường.
Buổi tụ họp các nhà đầu tư này vốn là sân nhà họ Hứa, Hứa Mạn Ny là người nhà họ Hứa, quan hệ với Hứa Bác Hãn cũng không tệ lắm, trước kia thường xuyên quay phim ở Tứ Xuyên, quen biết không ít người.
Việc cô ta xuất hiện trong trường hợp này là điều hoàn toàn bình thường!
Công ty quản lý của Hứa Mạn Ny cũng ở Tứ Xuyên!
Xem ra hai chân cô ta đã hồi phục khá lành lặn, có thể khiêu vũ được, Hứa Mặc còn tưởng rằng ít ra cô ta phải đi đứng khập khiễng chứ!
Hứa Mạn Ny có bài hát độc quyền của riêng mình, là lúc trước Hứa Tuyết Tuệ viết cho cô ta, cô ta hát khá hay, có thể khơi dậy sự cổ vũ của một số người!
Nếu không phải thấy cô ta ăn mặc kín đáo, Hứa Mặc rất muốn xông lên cho cô ta ăn mấy bạt tai, trút cơn giận!
Xem ra Hứa Mạn Ny cũng có tí địa vị, đứng trên bục hát một bài, được vô số người reo hò, sau đó cô ta đi xuống giao lưu với mọi người.
Có vẻ tâm trạng của cô ta rất tốt, đi đến kính rượu với vài người, nhằm mở rộng quan hệ và tài nguyên cho mình, dạng ngôi sao nhỏ như cô ta rất cần sự nâng đỡ của bọn họ.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, những người nổi tiếng khác cũng tham gia khuấy động bầu không khí.
Hứa Mạn Ny đi cùng mấy nữ vệ sĩ xuống dưới, nâng ly chúc mừng, đi tới đi lui, bỗng nhiên cô ta đi tới bên này.
Hứa Mặc đang ngồi ở đó, mỉm cười nhìn cô ta bưng ly rượu tới!
“Thưa quý ông quý bà, thật vinh dự khi được đón tiếp sự hiện diện của hai vị, ta là Hứa Mạn Ny, mời ngài Hứa. . . Hứa. . . Hứa!”
Dường như Hứa Mạn Ny nhìn thấy cái tên trong danh sách do trợ lý đưa đến, cô ta hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trong chớp mắt, vẻ tươi cười ban đầu biến thành hoảng hốt, từ hoảng hốt biến thành hoảng sợ, trong sự sợ hãi, dường như còn ẩn chứa chút phẫn nộ!
Hứa Mặc nhàn nhạt nhìn Hứa Mạn Ny, không nói gì, muốn nghe xem cô ta sắp sửa thở ra câu gì.
Hứa Mạn Ny đứng đực ra, sắc mặt thay đổi liên tục, dường như có chút xấu hổ, cau có nói: “Là ngươi. . .”
Nghiến răng nghiến lợi!
“Ngôi sao nhỏ nào đây? Xấu ma chê quỷ hờn, còn bày đặt bắt chước người ta mời rượu! Bữa tiệc này do ai chủ trì thế? Vậy mà tìm một ngôi sao xấu xí cỡ này tới!” Hứa Mặc thản nhiên nói một tràng, mượt như nước chảy mây trôi!
Hứa Mạn Ny nghe xong thì sững sờ, trong lòng lập tức cảm thấy điên tiết!
“Không ngờ ngươi lại dám tới đây! Ngươi giết Tuấn Triết!” Hứa Mạn Ny cả giận nói, cô ta ghét nhất có ai chê mình xấu, luận nhan sắc, đúng là cô ta không bằng mấy người Hứa Tuyết Tuệ.
“Ngôi sao trông khó coi như vậy, ta khuyên tốt nhất nên đuổi cô ta ra ngoài đi! Cô ta có tư cách gì đến đây làm bẩn mắt người khác chứ?” Hứa Mặc tiếp tục nói.
“Ngươi. . .” Hứa Mạn Ny nghe xong, nhất thời muốn chửi ầm lên, nhưng cô ta nhịn được, lạnh lùng nói: “Hứa Mặc, ngươi sẽ gặp báo ứng!”
“Ta gặp báo ứng, ngươi thì không hả? Hứa Mạn Ny, nhà họ Hứa sinh ra thứ mặt hàng chỉ biết ra vẻ như ngươi, đúng là ném hết mặt mũi cho chó ăn!” Hứa Mặc không hề khách sáo nói.
“. . . Ngươi, ngươi chờ đó cho ta!” Hứa Mạn Ny liên tục bị mắng, chỉ cảm thấy trong lòng oan ức không thôi, đành nổi giận đùng đùng quay đầu rời đi!
Cố Hoán Khê nhìn Hứa Mặc, không khỏi thở dài.
Chuyện tới bây giờ, Hứa Mặc nhìn thấy người nhà họ Hứa vẫn chưa hết giận, chỉ sợ hắn rất khó chịu khi gặp cửa ải khó khăn này.
Cố Hoán Khê suy nghĩ, cảm thấy chỉ cần hắn kết hôn là tốt rồi, lập gia đình, có mái ấm cho riêng mình, chắc hẳn hắn sẽ không để ý đến mấy người nhà họ Hứa nữa!
Nghĩ như vậy, Cố Hoán Khê hơi vui vẻ!
“Ngài Hứa Mặc, cô Cố Hoán Khê, trà của hai người!” Sau khi Hứa Mạn Ny rời đi, một bóng dáng xinh đẹp bưng trà tới.
Không phải Khương Điềm Điềm thì là ai?
Lần này, cô ấy nhìn về phía Cố Hoán Khê, trong mắt tràn đầy sùng bái: “Nghe nói cô Cố Hoán Khê là người điều hành Bính Tịch Tịch phải không? Các ngươi lớn lên ở trại trẻ mồ côi, sau này khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, còn thi đậu đại học Thanh Bắc. . . Trên mạng có rất nhiều câu chuyện liên quan đến ngươi, không ngờ người thật lại xinh đẹp đến vậy!”
Cố Hoán Khê thấy dáng vẻ ngưỡng mộ của cô ấy, trong lòng vui vẻ, suy nghĩ một chút, cười nói: “Đa phần đều là thật! Nhưng cũng có một số là giả, thật ra ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu!”
“Ồ? Vậy hai người bắt đầu kinh doanh như thế nào? Chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà phát triển được cơ ngơi lớn như vậy? Ta xem trên mạng nhưng vẫn còn đôi chỗ thắc mắc!” Khương Điềm Điềm cười nói.