Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Còn Sống Thì Như Đã Chết (3)

Chương 81: Còn sống thì như đã chết (3) Chương 81: Còn sống thì như đã chết (3)Chương 81: Còn sống thì như đã chết (3)

"Hứa Mặc!"

"Hứa Mặc!"

"Hứa Mặc!"

Đi tới lớp, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người, nhìn thấy Hứa Mặc bước vào, cả lớp không ngừng reo hò.

Hứa Mặc mỉm cười với bọn họ, nhìn thấy chủ nhiệm lớp Lâm Sở Du cũng ở đây, hắn chạy tới cho bà ấy một cái ôm ấm áp.

"Giỏi giỏi giỏi! Lần này ngươi thi rất tốt!"

"Giỏi quá đi thôi!"

"Giáo viên trường ta ai nấy đều giật mình, nở mày nở mặt! Đây là lần đầu tiên trường trung học số 27 chúng ta có học sinh đỗ thủ khoa thành phố Hạ Hải sau hơn ba mươi năm kể từ khi thành lập! Đợi lát nữa sẽ có lãnh đạo trường qua chúc mừng ngươi, còn có báo chí truyền thông ghé thăm, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi”

Hứa Mặc cười nói: "Cô Lâm ơi, ta có thể thoái thác chuyện này không?"

"Thoái thác cái gì nữa? Bọn họ vây kín cổng trường rồi! Ngươi chỉ cần kể chút chuyện xưa, nói ngươi cố gắng học tập như thế nào là được!" Lâm Sở Du cười toe toét: "Được lên top tìm kiếm này, còn có nhà tài trợ, biết đâu còn tặng cho ngươi cái gì đó, ngươi xem có muốn nhận không!"

"Cái này thì thôi đi Hứa Mặc cười khẽ.

"Dù sao thì lát nữa phỏng vấn, ngươi nhớ kể về trường trung học số 27 chúng ta nhiều vào! Hứa Mặc, cô giáo coi trọng ngươi nhất, quả nhiên ngươi đúng là đứa trẻ có tương lai sáng lạng hơn bất kỳ ai!" Lâm Sở Du khen ngợi.

Thấy bà ấy như vậy, trong lòng Hứa Mặc cảm thấy ấm áp, không thể không nói, ba năm qua, cô giáo Lâm đối xử với hắn rất tốt.

Trước kia ở nhà không được ăn cơm, thỉnh thoảng hắn sẽ chạy đến nhà cô giáo Lâm ăn chực, Hứa Mặc có thể thi được thành tích tốt như vậy, ít nhất có một nửa công lao của cô giáo Lâm.

Còn tin tức phỏng vấn thì sao nhỉ?

Đột nhiên Hứa Mặc cười thầm trong lòng.

Không biết bây giờ đám người nhà họ Hứa đang có vẻ mặt gì? Trong lúc ôn thi tốt nghiệp, bọn họ vũ trang đầy đủ, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, toàn lực ứng phó.

Chỉ sợ bọn họ sẽ khó mà chấp nhận kết quả này!

Nhưng không chấp nhận thì sao?

Hứa Mặc rất muốn được chứng kiến biểu cảm của bọn họi

Không kịp nghĩ nhiều, lãnh đạo trường học nhanh chóng chạy tới, chúc mừng Hứa Mặc, sau đó căn dặn hắn nhận phỏng vấn nên nói gì, không nên nói gì.

Rất nhiều phóng viên đã chặn lối vào trường học, bọn họ cần phải ra ngoài càng sớm càng tốt để họ rời đi, nếu đã rõ thủ khoa là ai, trước hết phải phỏng vấn được thủ khoa đã rồi tính. Hứa Mặc nhanh chóng được đẩy ra, đi tới cổng trường học.

Dường như chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã trông thấy mấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở cổng trường, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là đám người Hứa Uyển Đình đến đây.

Về khả năng bọn họ sẽ tới, trong lòng Hứa Mặc không cảm thấy bất ngờ tí nào, cũng chẳng có chút gợn sóng.

Bọn họ tới hay không thì kết quả vẫn vậy!

Một phóng viên nhanh chóng đưa micro tới gân miệng hắn, so với cái danh thủ khoa đại học, dường như mọi người cảm thấy hứng thú với thân phận trẻ mồ côi của hắn hơn.

Hứa Mặc không chút do dự, vẻ mặt tươi cười trả lời.

"Đúng! Mọi người đều biết, từ nhỏ ta đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi, người nhà của ta đã chết sạch từ lâu, mười tám năm trước, bọn họ đã chết chẳng còn một mống! Có người mắc bệnh tim mà chết, có người hóa điên mà chết, có người còn sống nhưng chẳng khác gì đã chết!"

"Sau khi bọn họ qua đời, ta lớn lên ở trại trẻ mồ côi, may mà có cô giáo Lâm Sở Du trong trường cưu mang giúp ta không chết đói! Ta xin gửi lời cảm ơn đến cô giáo Lâm Sở Dul"

"Mồ côi không phải chuyện gì vinh quang, cũng chẳng phải chuyện gì đáng ăn mừng! Mồ côi không đại diện cho sự cố gắng, cũng không đại diện cho sự thê thảm, ta cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn! Đối với người nhà của ta, người thì chết vì bệnh tim, người thì chết vì hóa điên, người thì đang sống bỗng dưng chết bất đắc kỳ tử, ta lại cảm thấy đây là một chuyện vô cùng may mắn! Chính bởi vì bọn họ đều đã chết, ta mới có thể cố gắng chào đón cuộc sống mới!"

"Không cần thương hại bọn họ! Mặc dù bọn hắn chết rất thảm, nhưng chỉ có chết hết mới xứng đáng với xã hội này, xứng đáng với gia đình, xứng đáng với ta! Ngày hôm nay giành được vị trí thủ khoa này, ta không cảm ơn ai hết, duy chỉ có trường học của ta, cô giáo chủ nhiệm Lâm Sở Du, còn có ba người bạn tốt ở trại trẻ mồ côi của ta! Là các ngươi đã cho ta động lực đi đến ngày hôm nay trong những năm tháng vô cùng tăm tối đó!"

"Các ngươi chính là ánh sáng trong cuộc đời tal"

"Chúng ta sẽ không ngừng cố gắng!"
Bình Luận (0)
Comment