Chương 91: Hắn vẫn còn một người chị, còn một người chị cả (2)
Chương 91: Hắn vẫn còn một người chị, còn một người chị cả (2)Chương 91: Hắn vẫn còn một người chị, còn một người chị cả (2)
"Nhưng mà ta lại hiểu không được trẻ mồ cô! Không biết được sự quan trọng của chúng ta đối với hắn, hắn đã từng muốn bắt lấy một tia hơi ấm của gia đình như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn là một chút thôi cũng không có được!"
"Ta đã để cho đám học sinh đó đuổi hắn ra ngoài!"
"Chị hai mà hắn tự hào nhất, chị hai mà hắn ngưỡng mộ nhất, cứ như vậy nhìn nhìn hắn bị đám học sinh kia đẩy ngã trên mặt đất, đuổi ra khỏi trường học !"
"Chị, ta mới chính là ma quỷ!"
Hứa Uyển Đình không nói, chỉ có thể lặng lẽ hít mũi và khóc thâm, hô hấp càng trở nên gấp gáp hơn.
"Chị? Tại sao chứ? Tại sao chúng ta lại biến thành như vậy?" Hứa Tuyết Tuệ tiếp tục nói.
"Bố mẹ còn không biết!" Hứa Uyển Đình hít vào một hơi nói: 'Cũng có thể là bọn họ biết, nhưng mà bọn hắn chưa kịp nhận ra hoặc là không muốn nhận ral"
Hứa Tuyết Tuệ không nói gì.
"Chỉ sợ họ là họ không muốn nhận ra mà thôi!" Hứa Uyển Đình nói.
Hứa Tuyết Tuệ nhịn không được mà khóc to lần nữa, bây giờ cô ta chỉ cảm thấy chuyện này thật sự khó có thể chấp nhận được.
Người trong nhà sợ là không muốn nhận ra.
Trước đó bọn họ cũng đã giả bộ không biết gì.
Cái này có lẽ cũng là nguyên nhân làm cho Hứa Mặc không còn hy vọng gì vào cái nhà này nữa.
Chỉ cần là trong lòng hắn còn một tia hy vọng thôi, thì cũng sẽ không nói ra những lời kia và cũng sẽ không bỏ nhà ra đi!
Hiện tại hắn là thủ khoa đại học.
Cho dù là không có bọn họ, hắn cũng có thể trở nên ưu tú hơn người khác.
"Hu hu, chị, bây giờ chúng ta phải làm cái gì đây?" Hứa Tuyết Tuệ khóc hỏi.
Hứa Uyển Đình lắc đầu: "Ta, ta cũng không biết! Mấy ngày này cứ yên lặng chờ đợi đi, chờ hắn hết giận đất Ta, ta cũng không muốn hắn tiếp tục lang thang ở bên ngoài nữa, ta muốn cho hắn biết cho dù bây giờ hắn không có chỗ nương tựa, dù cho những người khác không thích hắn, thì hắn vẫn còn có một người chị, còn có một người chị cả là ta!"
"Cho dù trước đây người chị cả này từng có mắt như mù, tâm địa đã từng thối nát, đã từng không chuyện ác nào không làm đi chăng nữa, thì bây giờ ta vẫn có thể thay hắn cản mọi phong ba thử thách! Hắn vẫn có thể ở trong cái nhà này tìm thấy một tia ấm áp và che chở từ người nhà của mình! Cũng không phải tất cả mọi người đều chán ghét hắn!"
"Oal"
Hứa Tuyết Tuệ bật khóc.
"Qua mấy ngày nữa! Chờ qua mấy ngày nữa đi đã!" Hứa Uyển Đình giống như cũng không nhịn được nữa, đè nén tiếng khóc của mình lại, không muốn nói nhiều nữa! Hứa Mặc cùng đám người Đường Lỗi làm một bữa tiệc chúc mừng
Bao một phòng KTV, mời thêm mấy bạn học mọi người cùng nhau hát hò nói chuyện vui vẻ chúc mừng.
Ba năm cấp ba, ba năm áp lực, hôm nay cuối cùng đã có thể giải tỏa tất cả, còn lấy được cái danh thủ khoa của thành phố Hạ Hải, thầy cô cũng vui vẻ đến đây chúc mừng.
Ngoài Hứa Mặc, thì Đường Lỗi, Cố Hoán Khê cùng Lý Bán Trang bọn họ cũng thi rất tốt, tất cả đều đậu vào trường trọng điểm, trong đó Cố Hoán Khê thi được những 601 điểm.
Với điểm số này thì vào Thanh Bắc cũng không thành vấn đề, Cố Hoán Khê muốn báo danh vào trường Thanh Bắc.
Mà Đường Lỗi cùng Lý Bán Trang, cũng không kém, bốn người bọn họ đều thi vào trường Thanh Bắc.
Ngoài mấy người bọn họ, thì mấy bạn học cùng lớp thi cũng rất tốt.
Lần thi đại học này trường trung học số 27 đạt kết quả rất tốt, là một trong những trường trung học đạt kết quả cao nhất của thành phố Hạ Hải.
Cho nên lần chúc mừng này, rất náo nhiệt, các thầy trong ban lãnh đạo nhà trường và thầy cô giáo đều đến đây vui vẻ chúc mừng.
Hứa Mặc uống rất nhiều rượu, men say bắt đầu phát huy tác dụng, đám người bọn họ chơi đến hơn nửa đêm mới về đến nhà.
Sau khi về nhà, bọn họ vẫn không chịu đi ngủ mà gọi chút đồ ăn ngoài, bốn người họ lại tiếp tục ăn uống chúc mừng.
Bọn hắn đã thật lâu không có vui vẻ như vậy rồi.
Hiện tại tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống, chơi thế nào cũng được.
Cuối cùng bốn người họ cũng đã ăn uống no đủ, say đến nỗi không có cách nào trở về phòng ngủ, chỉ có thể nằm trên ghế sô pha ngủ.
Mặc dù trai gái khác biệt, nhưng mà lúc này Cố Hoán Khê cùng Lý Bán Trang cũng không có để ý những thứ này.
Bốn người bọn họ không cha không mẹ, vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm xem đối phương thành là người thân của mình.
Chơi một đêm, ngày thứ hai, Cố Hoán Khê cùng Lý Bán Trang lên chợ mua thức ăn, chờ sau khi Hứa Mặc cùng Đường Lỗi tỉnh lại, hai người bọn họ đã làm một bàn đồ ăn lớn.
"Xe đạp công cộng phải sản xuất trước! Lô đầu tiên, một nghìn chiếc xe đạp, ba ngày sau đó, xe đạp Phượng Hoàng bên kia sẽ đưa lô thứ hai tới!"