Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 94 - Chương 94: Hắn Đã Từng Bị Ép Phải Xin Lỗi Con Chó... (1)

Chương 94: Hắn đã từng bị ép phải xin lỗi con chó... (1) Chương 94: Hắn đã từng bị ép phải xin lỗi con chó... (1)Chương 94: Hắn đã từng bị ép phải xin lỗi con chó... (1)

Không làm được, thì không phải là người nhà họ Hứa, không cho phép dùng bất cứ thứ gì của nhà họ Hứa, ghê tởm, ghét bỏ.

Tất cả tình yêu của bà ta đều để trên người đứa con nuôi Hứa Tuấn Triết, cảm thấy chỗ nào của đứa con nuôi Hứa Tuấn Triết này cũng đều ưu tú.

Để mà so sánh với Hứa Tuấn Triết thì Hứa Mặc chỗ nào cũng không tốt, chỗ nào cũng đều chướng mắt.

Ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành, đối với Tạ Băng Diễm mà nói, có lẽ Hứa Tuấn Triết càng giống con của mình hơn.

Sự không công bằng này, vừa mới bắt đầu đã có, Tạ Băng Diễm thương yêu con nuôi là điều tất cả mọi người nhìn thấy, những thứ yêu cầu kia Tạ Băng Diễm chưa từng áp đặt lên người của Hứa Tuấn Triết, chỉ là trước kia Hứa Tuyết Tuệ không nhận ra điều này đối với Hứa Mặc đau khổ như thể nào mà thôi!

Hắn hèn mọn nhỏ bé như hạt bụi vậy, chỉ hy vọng được một chút đáp lại, hy vọng được một chút sự tán thành, nhưng mà không có, trong nhà cái nhà ai cũng vậy, một tia hy vọng cũng không nỡ cho hắn.

Một chút thôi cũng không có!

Hứa Tuyết Tuệ nghĩ Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh chắc cũng chưa từng ôm hắn, đến mức hắn phải vụng trộm chạy đến căn phòng của Tạ Băng Diễm để tìm kiếm một chút hơi ấm.

Chỉ là hắn không biết, chuyện này đối với người yêu thích sự sạch sẽ như Tạ Băng Diễm mà nói thì chỉ càng làm cho bà ta tức giận mà thôi.

"Chị, mau tới đây ăn đi! Tôm hùm tươi này!" Hứa Mạn Ny cười nói với chị ta, cầm lấy một con tôm hùm lớn hướng về phía chị ta vẫy gọi.

"Chị hai, ăn cơm đi!" Hứa Tuấn Triết cũng nói.

Hứa Tuyết Tuệ nhìn cậu ta một cái.

Thật ra, chuyện ngày hôm qua đã làm cho Hứa Tuấn Triết có chút xấu hổ.

Những chuyện mà Hứa Mặc nói, đã đâm thủng tấm màn che của một số người, thiếu chút nữa đã làm cho một số người thẹn quá hoá giận.

Chỉ là qua một đêm, bọn họ giống như đã ném hết ra sau đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Hứa Tuyết Tuệ chỉ cảm thấy bi thương, đi tới nói: 'Hứa Mặc, vẫn chưa có trở về, những thứ này... Có thể ăn sao?"

Lời này vừa nói ra, không khí trong nháy mắt như ngừng lại, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống mấy độ.

Yên tĩnh, lặng thinh!

Nếu bây giờ trong phòng khách tiếng kim rơi chắc là cũng có thể nghe thấy được!

Trên mặt mọi người đều có chút xấu hổ.

Đặc biệt là Hứa Tuấn Triết

Hứa Tuyết Tuệ lại không để ý đến sự yên tĩnh này, tiếp tục nói: 'Hứa Mặc, mới là thủ khoa mài" Sắc mặt Tạ Băng Diễm cực kỳ khó coi, tức giận nói: "Ngươi nhắc đến hắn làm cái gì? Nói đến hắn ta liền tức giận!"

"Chị, ngươi cũng đừng quan tâm tên Hứa Mặc kia nữa! Hắn không muốn về, chúng ta còn có cách nào chứ? Ta thấy hắn ở bên ngoài cũng rất tốt mà!" Hứa Mạn Ny vừa cười vừa nói: "Những con tôm hùm này thật sự rất ngon, nhất định rất bổ dưỡng, chị, ngươi mau ăn một chút đi!"

"Hứa Mặc có quay vê thì ta cũng sẽ không kết bạn với hắn nữa!" Hứa Phán Đễ cũng bĩu môi nói.

Hứa Tuyết Tuệ nhìn thấy bọn họ ăn uống no nê, miệng toàn ăn thịt, đôi mắt không đỏ lên.

Chị ta trước kia đã từng như vậy.

Không thèm quan tâm!

Trước đó cũng có nhiều lân Hứa Mặc bị Tạ Băng Diễm phạt, không cho hắn được ăn cơm. Lúc đó hắn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn mọi người ăn.

Bọn họ vừa trò chuyện, vừa ăn uống thoải mái. Thậm chí đôi khi họ còn nói vài câu giễu cợt Hứa Mặc, không thèm để ý đến hắn mặc dù hắn đang ở bên cạnh.

Có một lần, sau khi mọi người đã ăn xong, Hứa Tuyết Tuệ còn giả vờ đến hỏi Hứa Mặc rằng hắn có đói không, kết quả là Hứa Mặc lại cười tươi mà nói: "Chị hai, ta không thấy đói đâu. Chỉ cần mẹ không tức giận nữa là được!"

"Ngươi thực sự không đói bụng chút nào à? Ngươi không thấy đói sao?"

"Không đói, ta thực sự không có đói đâu!" Hứa Mặc trả lời với nụ cười trên mặt.

Khi đó, Hứa Tuyết Tuệ hoàn toàn không hiểu được rằng trong nụ cười của hắn chứa đựng bao nhiêu nỗi bi thương, chứa đựng bao nhiêu nỗi khao khát. Mà chị ta chỉ thấy vui vẻ mà thôi. Vậy mà lúc này nhìn thấy cảnh này, Hứa Tuyết Tuệ không thể nào nuốt được cơm.

Những chuyện vụn vặt ùn ùn kéo đến khiến Hứa Tuyết Tuệ không thể thở nổi. Trong suốt bốn năm này, chị ta không thể nhớ được mình còn làm ra những việc gì nữa.

Hứa Tuyết Tuệ nhìn Hứa Phán Đễ đang ăn no nê bỗng nhớ ra một chuyện, trong lòng liền chấn động, trái tim càng thêm lạnh lẽo.

Còn nhớ có một lần, Hứa Phán Đễ nuôi một con chó săn lớn ở trong nhà. Cô ta đem con chó đó vào trong phòng khách để chơi đùa. Mọi người lúc đó cũng đang nói chuyện ở trong phòng khách.

Khi Hứa Mặc đi đến, con chó săn dường như đã ngửi được mùi lạ trên cơ thể Hứa Mặc nên nó liền lao vê phía Hứa Mặc.
Bình Luận (0)
Comment