Hứa Miểu lại gửi cho tôi một video ngắn được nhiều lượt thích.
Ảnh tốt nghiệp cấp ba của tôi và cậu ấy bị đào lại, đầu của hai chúng tôi đều bị khoanh tròn bằng vòng tròn đỏ.
"Có cư dân mạng là bạn học cùng khóa với Thẩm Cận Bạch, đã chia sẻ album tốt nghiệp khóa đó, thanh mai trúc mã mãi mãi là thần, không muốn nói chuyện với mấy người không hiểu nổi CP Bạch Chỉ nữa."
Lúc đó tôi và Thẩm Cận Bạch vừa hay ngồi trước sau nhau.
Tuy ảnh hơi mờ, nhưng gương mặt của chàng trai kia tuấn lãng, đường nét khôi ngô, ánh mắt đen láy sáng ngời lơ đãng nhìn vào ống kính, tóc mái bay bay, khí chất thiếu niên bộc lộ rõ ràng.
"Tôi thật sự khóc chết, họ thật sự phù hợp hoàn hảo với hình tượng thanh mai trúc mã trong lòng tôi hu hu hu."
"Tôi mặc kệ, dù là trời sập cũng không địch nổi thanh mai! Thanh mai trúc mã mãi mãi là thần."
Thậm chí có người còn chụp màn hình lại một câu trả lời trên Zhihu.
Câu hỏi là: "Bạn biết những chuyện hậu trường thật nào của giới giải trí?"
Câu trả lời như thế này:
"Cấp ba học cùng trường với TCB, cậu ấy có một cô thanh mai không rời nửa bước, không hề phóng đại mà nói lúc đó cả trường đều đang ship họ, đúng kiểu trai tài gái sắc, hai người cùng nhau đi học, tan học cũng đi cùng nhau, cảnh tượng cãi nhau đùa giỡn thật sự rất đẹp ha ha ha. Hơn nữa còn học cùng lớp, bàn trước bàn sau, nghe nói hai người họ chỉ là bạn bè thuần túy, nhưng tôi cứ có cảm giác sau này họ nhất định sẽ ở bên nhau ha ha ha, chỉ là bây giờ TCB vào giới giải trí đầy cám dỗ rồi, không biết có thay đổi không hu hu."
Câu trả lời này bị mấy tài khoản marketing video ngắn cắt lại, thêm vào chút hiệu ứng bong bóng màu hồng, đội quân CP lập tức đông đảo hơn nhiều.
Tôi không thể tiếp tục xem mấy thứ này nữa.
Cứ xem tiếp, tôi cũng sắp tin Thẩm Cận Bạch thầm thích tôi rồi.
Trước khi vào đại học, tôi và Thẩm Cận Bạch gần như ngày nào cũng gặp nhau.
Trước cấp ba, chiều cao của cậu ấy và tôi xấp xỉ nhau, nhưng vừa vào cấp ba, cậu ấy đột nhiên cao vọt lên hơn mét tám.
Ngăn kéo của cậu ấy thường xuyên nhét đầy thư tình.
Đi trên đường cũng hay bị mấy chị khóa trên hay em khóa dưới hỏi xin phương thức liên lạc, còn có cả nữ sinh chặn tôi lại nhờ đưa quà giúp.
Lúc đó tôi mới phát hiện khuôn mặt mà tôi nhìn quen từ nhỏ này quả thật cũng có chút nhan sắc.
Nhưng không biết từ khi nào, đột nhiên có người bắt đầu đồn rằng chúng tôi là một đôi.
Người theo đuổi cậu ấy cũng giảm hẳn.
Vì chuyện đó tôi còn cười nhạo cậu ấy, cậu ấy nói với tôi: "Sau này nếu tớ không lấy được vợ, cậu phải chịu trách nhiệm."
Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra mình thích cậu ấy.
Chỉ mơ hồ cảm thấy, Thẩm Cận Bạch đối với tôi khác với những người khác.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba rồi sang Anh du học, đột nhiên cách cậu ấy cả vạn dặm.
Từ việc ngày nào cũng gặp mặt thành không thể gặp được, lúc ấy tôi mới cảm nhận sâu sắc rằng, tôi rất nhớ cậu ấy, rất muốn gặp cậu ấy.
Lúc đó cậu ấy đã bắt đầu dấn thân vào giới giải trí, bận rộn như chong chóng, vừa phải học tập vừa phải lo sự nghiệp.
Thế mà vào ngày sinh nhật tôi, cậu ấy vẫn tranh thủ bay từ Bắc Kinh sang London để cùng tôi đón sinh nhật.
Tôi nhớ hôm đó London có tuyết rơi.
Cậu ấy phong trần mệt mỏi.
Lúc đó tôi ở nước ngoài cũng chưa quen biết nhiều bạn bè.
Chóp mũi cậu ấy bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, tôi cười chạy tới chào: "Ui cha, đây là đại minh tinh nhà ai vậy?"
Cậu ấy lại đi thẳng đến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng.
"Tớ chẳng phải đại minh tinh gì cả, tớ là Thẩm Cận Bạch." Tuyết London rơi trên lông mi, trên vai cậu ấy, cậu ấy đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt nói với tôi.
"Chi Chi, sinh nhật vui vẻ."
Chóp mũi tôi lập tức cay cay.
Sáng sớm hôm sau, cậu ấy lại vội vã bay về nước.
Nhìn món quà sinh nhật cậu ấy tặng, tôi mới chợt nhận ra, cảm giác xao động khó diễn tả với cậu ấy chính là thích.
Nhưng bản thân tôi lại mãi không nhận ra.
Sau khi về nước, khi ở cạnh cậu ấy tôi không còn tự nhiên như trước nữa, tim đập lúc nào cũng giống như ngựa hoang đứt cương.
Sợ rằng tâm tư bị cậu ấy nhìn thấu.
Giờ nhìn thấy mạng xã hội toàn là những bình luận ship điên cuồng.
Tôi chỉ cảm thấy tâm tư nhỏ bé của mình chẳng còn chỗ nào để giấu nữa.
Có khi nào Thẩm Cận Bạch phát hiện ra tôi thích cậu ấy rồi không.
Nếu tôi nói với cậu ấy, tôi không muốn làm bố cậu nữa, bây giờ tôi muốn làm bạn gái cậu, có khi nào chúng tôi chẳng còn làm bạn được nữa không.
Hứa Miểu cứ hết lần này đến lần khác xúi giục tôi.
"Bé yêu à, tớ cảm giác Thẩm Cận Bạch thật sự thích cậu, hay là hai cậu cứ nói thẳng ra luôn đi."
"Nhưng hồi cấp ba, cậu ấy từng nói là không thích tớ..."
"Biết đâu cậu nghe nhầm đấy."
Dù sao hồi cấp ba tôi cũng từng vô tình nghe thấy Tưởng Hiên hỏi Thẩm Cận Bạch có thích tôi không.
Nhưng tôi lại nghe thấy câu trả lời phủ nhận của Thẩm Cận Bạch.
*
Lúc ngủ trưa, tôi mơ thấy chuyện xảy ra vào ngày thi đại học kết thúc.
Tôi cùng với Thẩm Cận Bạch, Hứa Miểu và Tưởng Hiên thi xong đi trên đường, không ai nhắc gì đến chuyện vừa rồi trong phòng thi, bàn nhau sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu dạo chơi.
Lúc đó bỗng có một em gái khóa dưới chạy tới.
Gương mặt cô bé đỏ bừng, ánh mắt cứ nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Thẩm Cận Bạch.
Tôi lúc đó cứ nghĩ cô bé chắc định tỏ tình với Thẩm Cận Bạch, nhưng lại ngại có tôi ở đó nên không dám nói.
Đang do dự không biết có nên tránh đi cho đỡ ngại không.
Ai ngờ cô bé vừa mở miệng đã nói: “Anh chị, em thích hai người lắm! Dù anh chị thi xong rồi thì nhất định cũng phải bên nhau cho tốt nhé!”
Thẩm Cận Bạch cười đến cong cả mặt mày, còn chói mắt hơn cả mảng mây chiều hồng tím phía sau lưng cậu ấy.
Khoảnh khắc đó làm tôi chói mắt đến mức ngẩn người.
Cô bé nói xong liền chạy mất.
Tôi vội vàng chữa ngượng: “Cười chết mất thôi, hai chúng ta quan hệ thuần khiết kiểu cha con thế này, sao có thể biến chất được chứ.”
“Làm gì mà không thể,” Thẩm Cận Bạch đưa tay vò loạn mái tóc tôi, “Cậu theo đuổi tớ thì tớ cũng không phải là không thể cân nhắc.”
Lúc tỉnh dậy, tôi bỗng nhiên có động lực vô hạn.
Phải rồi, cậu ấy từng nói nếu tôi theo đuổi cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là không thể cân nhắc.
Mặc dù câu đó đã từ lâu lắm rồi, không biết còn tính không.
Tôi tỉ mỉ chọn lấy một chiếc váy.
Rồi tìm Thẩm Cận Bạch trên WeChat: “Hôm nay cậu có về nhà không?”
“Có về chứ, tối nay tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi: “Vậy trùng hợp ghê, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Buổi tối cậu ấy nhắn tin bảo đã về, tôi liền chạy sang nhà cậu ấy.
Nhà tôi với nhà cậu ấy thực ra rất gần nhau.
Ban công cũng sát nhau, mỗi khi rèm phòng tôi mở ra, có thể thấy ngay phòng cậu ấy trước mắt.
Có khi buổi tối không ngủ được, chỉ cần tôi mở cửa ban công, cậu ấy sẽ xuất hiện ngay sau đó, cười cợt hỏi tôi có phải đang nhớ cậu ấy không.
Tôi lên tầng hai đến phòng cậu ấy.
Đẩy cửa phòng ra, cậu ấy đang thay áo.
Tôi khựng lại, lập tức đóng cửa phòng cậu ấy lại.
“Bao nhiêu năm rồi sao cậu vẫn không sửa được cái tật tắm không đóng cửa phòng thế hả!”
Cảnh tượng năm đó lại hiện lên trong đầu tôi.
Lần đó cậu ấy còn chẳng mặc gì bước ra từ phòng tắm, phải nói là hình ảnh có sức công kích cực mạnh.
Nhưng phải nói thật, thân hình cậu ấy giờ đã có thêm nhiều cơ bắp so với hồi học sinh gầy gò, vai rộng eo thon, cơ bụng cơ ngực đều không thiếu.
Mới chỉ nghĩ thôi, tai tôi đã bắt đầu nóng lên rồi.
Giọng cậu ấy vang lên qua cánh cửa.
“Tớ không định tắm, chỉ muốn thay cái áo thôi.”
Tôi thấp thỏm đẩy cửa vào.
Thực ra cũng không thể trách cậu ấy, chỉ trách lúc này lòng tôi ngổn ngang tâm sự, chút chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm tôi căng thẳng muốn nhảy dựng.
Cậu ấy kéo chiếc ghế bên cạnh lại, đặt trước mặt tôi, hơi nhướn mày:
“Làm sao thế?”
“Không có gì.”
“Bọn họ không còn đuổi theo mắng cậu trên tài khoản nữa chứ?”
“Không còn mắng nữa, đều nhờ mấy tấm ảnh anh đăng lên đó.”
Trực tiếp tỏ tình thì có vẻ hơi mạnh bạo quá, nên tôi lấy điện thoại ra định chơi một lát, coi như khởi động trước khi tỏ tình.
Tôi mở tài khoản của mình lên.
Bình luận được yêu thích nhất gần đây viết thế này -- “Thẩm Cận Bạch chắc chắn đang thầm thích Hạ Chi!!! Mọi người đồng ý với tôi thì giúp tôi đẩy lên nào!”
“Đồng ý!!!”
“Chị em ủng hộ cậu! Hai người họ thật sự đấy, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng lớp giấy cửa sổ thôi.”
Tôi cố kìm nén khóe miệng đang muốn đắc ý, nhấn tim mấy bình luận được chục ngàn lượt thích kia.
Đúng lúc này.
Thẩm Cận Bạch nghiêng người tới từ sau lưng tôi, hai tay chống lên bàn bên người tôi: “Cậu đặc biệt đến tìm tớ chỉ để chơi điện thoại thôi à?”
Tôi vội vàng úp điện thoại xuống.
Sợ cậu ấy nhìn thấy bình luận khi nãy.
Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười trêu chọc của cậu ấy: “Tớ nhìn thấy rồi, cậu bấm tim bình luận đó rồi.”
Tim tôi đập ngày càng nhanh.
Rõ ràng người thích thầm là tôi mà!
Tôi quay người giả vờ cười ha hả: “Ha ha ha ha, tớ thấy buồn cười thôi, họ ship thì ship đi, lại còn nói cậu thích thầm tớ ha ha ha…”
“Chuyện này không buồn cười,” Nụ cười bên môi cậu ấy thu lại, vẻ mặt bỗng nghiêm túc hẳn, “Mọi người đều nhìn ra rồi, em còn chưa nhận ra sao?”
Đầu tôi ong một tiếng, pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu.
Cậu ấy nói: “Thẩm Cận Bạch đúng là thích thầm Hạ Chi.”
Trong mắt cậu ấy có sự chân thành thuần khiết như thiếu niên, bộ dạng tỏ tình chưa từng nghiêm túc đến thế, tình yêu giống như thủy triều dâng tràn ùa về phía tôi.
“Anh thích em, Chi Chi.”
“Tại sao anh lại cướp lời thoại của em, hôm nay em đến tìm anh chính là vì chuyện này.”
Mắt cậu ấy sáng lên vì bất ngờ, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
“Vậy anh có thể rút lại mấy lời vừa rồi, để em nói lại được không?”
“Không được!”
“Lúc bình thường cãi anh thì miệng mồm lanh lẹ lắm, sao giờ lại thẹn thùng thế?”
Cánh tay rắn chắc của cậu ấy luồn qua khe đầu gối tôi, trực tiếp bế bổng tôi lên, đi thẳng ra ngoài cửa.
“Thế này đi, em không nói thì anh cứ bế em đi dạo quanh khu một vòng.”
Bị thế lực ác bá uy hiếp, tôi đỏ mặt nói: “Thực ra mấy năm ở nước ngoài, em thật sự rất nhớ anh, muốn mỗi ngày đều gặp anh, mỗi lần anh đến tìm em em đều rất vui, còn mấy bộ phim truyền hình với điện ảnh anh đóng em cơ bản xem hết hai lượt, cho nên, em…”
Tôi ghé sát tai cậu ấy khẽ nói: “Thích anh.”
Cậu ấy cười trong trẻo thoải mái, lại nói với tôi:
“Anh nghe không rõ.”
“Em thích anh.”
“Ai thích ai?”
“Hạ Chi thích Thẩm Cận Bạch.”
“Nếu thích rồi, có muốn hôn anh không?”
“Muốn…”
Tôi vừa nói vừa bỗng nhiên khựng lại.
Chết tiệt, người thành phố sao lắm chiêu thế!
“Anh đừng có được voi đòi tiên…”
Cậu ấy cúi người hôn nhẹ lên môi tôi.
Ấm áp.
Tim đập thình thịch.
Cậu ấy đặt tôi lên bàn học, lòng bàn tay nâng má tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Bạn trai hôn bạn gái, sao lại gọi là được voi?”
Tôi khép mắt lại.
Môi ấm áp lại lần nữa phủ lên.
Tà váy tôi quấn lấy chân cậu ấy, như thể si mê không rời.
Tay tôi luống cuống nắm lấy vạt áo cậu ấy bị cậu ấy kéo ra, rồi ôm vòng lấy eo cậu ấy, trông cậu ấy điêu luyện hơn tôi nhiều.
Hôn tới hôn lui, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân tiến lại gần.
Là Tưởng Hiên.
Cậu ta vừa gọi tên Thẩm Cận Bạch vừa đi về phía phòng.
Tôi vội nhảy xuống khỏi bàn học, lại lỡ va phải mấy mô hình cậu ấy yêu quý bên cạnh, rơi lách cách xuống đất.
Tưởng Hiên bước vào, sững người lại.
“Hai người giữa ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì thế?”
Tôi mím môi.
Thẩm Cận Bạch: “Cậu nói xem?”
“Có gian tình! Nhất định có gian tình!”
Cậu ta vừa nói vừa biết điều rút khỏi phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tôi còn đang cúi xuống nhặt mô hình dưới đất, lại bị Thẩm Cận Bạch kéo dậy.
“Đừng bận tâm mấy thứ đó, hôn tiếp đi.”
A a a.
Hôn xong, tôi không hiểu sao lại hỏi cậu ấy:
“Đây có phải nụ hôn đầu của anh không?”
Ánh mắt cậu ấy lóe lên, “Coi như thế đi.”
“Coi như? ? ?”
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Chẳng lẽ mối tình ngọt ngào của tôi vừa mới bắt đầu đã phải đối mặt với khủng hoảng rồi sao?
“Bởi vì đây không phải lần đầu tiên anh hôn em.”
“Anh từng lén hôn em một lần, suýt nữa thì bị em phát hiện.”
Tôi cố gắng lục tìm ký ức có liên quan trong đầu.
Chớp mắt như điện lóe lên, tôi chợt nhớ ra buổi trưa cuối kỳ nghỉ hè năm lớp 11.
Hôm đó tôi đang làm bài tập hè trường giao ở nhà cậu ấy.
Làm làm rồi tôi buồn ngủ, vô thức gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi cảm giác như có lông vũ lướt nhẹ qua má mình, tôi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêm túc xem đề bài của Thẩm Cận Bạch.
Màu đỏ nơi tai cậu ấy phối với làn da trắng lạnh lẽo tạo nên sự tương phản rất đẹp.
Thì ra, ngày đó cậu ấy đã lén hôn tôi.
Thì ra, cậu ấy thích tôi còn sớm hơn tôi thích cậu ấy.
Vậy mà tôi chẳng hề để ý, còn tưởng cậu ấy nghiêm túc làm bài tập đến mức đỏ cả tai.
“Nhưng mà, sao em nhớ trước đây Tưởng Hiên hỏi anh có thích em không, anh nói không thích mà.”
“Anh chưa từng nói thế.”
Nói xong, Thẩm Cận Bạch liền gọi điện thoại lôi Tưởng Hiên tới.
Tưởng Hiên nghe xong, nghĩ một chút rồi vỗ đầu cái bộp, “Ôi, tôi nhớ ra rồi, hóa ra đây đúng là một hiểu lầm trời to đất lớn!”
“Lúc đó không phải cả trường đều đang ship hai người sao,” Cậu ta nói, “Tớ hỏi cậu ấy có thích kiểu người như cậu không.”
Thẩm Cận Bạch trả lời là: “Tớ không thích kiểu người này, tớ thích chính cô ấy, mặc kệ cô ấy là kiểu gì.”
Nhưng tôi chỉ nghe được nửa câu đầu đã bỏ đi.
Thật sự muốn cảm ơn trời đất hu hu.
Thẩm Cận Bạch rất nhanh đã công khai sự tồn tại của tôi.
Cậu ấy đăng một tấm ảnh chụp chung của hai đứa lên Weibo.
Trong ảnh tôi mặc đồng phục chỉnh lại tóc, còn cậu ấy đứng phía sau chăm chú nhìn tôi, phía sau là bầu trời ráng chiều trải dài, trông như một bức tranh sơn dầu đẹp mắt.
Chú thích viết: “Năm thứ mười thích cô ấy, mối tình đơn phương của tôi đã thành sự thật rồi.”
Bình luận bên dưới nổ tung cả lên.
“Dô dô dô dô dô dô dô~”
“Mọi người ơi lần đầu tiên ship mà thành thật đấy aaa~”
“Aaa aaa aaa có ai mau tới giết tôi đi, để tôi làm chút góp vui cho anh nhà với chị dâu nào!”
“Năm thứ mười thích cô ấy rồi, cũng đủ lâu rồi, tối nay có thể bắt đầu làm rồi hu hu hu hu đồng ý thì bấm 1 nào.”
“Thanh mai trúc mã vẫn là đỉnh nhất!”
Tôi cũng đăng một đoạn video lên tài khoản của mình.
Là một đoạn ngắn ghi lại cảnh sinh nhật tôi ở London nơi đất khách, Thẩm Cận Bạch tổ chức sinh nhật cho tôi, chú thích viết: “Điều ước sinh nhật của tôi cũng đã thành hiện thực rồi.”
Đúng vậy.
Hôm đó.
Tôi đã ước hai điều.
Điều ước thứ nhất.
Thẩm Cận Bạch phải trở thành đại minh tinh.
Điều ước thứ hai.
Mong Thẩm Cận Bạch trở thành bạn trai của tôi.
Cả hai điều ước đều đã viên mãn.
— HẾT CHÍNH TRUYỆN —