Lần đầu tiên gặp Hạ Chi, là vào ngày em chuyển đến sống cạnh nhà tôi, lúc em ôm con búp bê đứng dưới lầu nhà tôi.
Nói thật, khi đó tôi cảm thấy, em là cô bé dễ thương nhất mà tôi từng gặp, trông rất giống búp bê Barbie mà em họ tôi thích.
Khi em ngẩng đầu nhìn tôi, chiếc xe đồ chơi trong tay tôi vì căng thẳng mà rơi xuống dưới.
Lúc đó, bố tôi đang đứng dưới lầu trò chuyện với bố em.
Tôi gọi bố tôi giúp tôi nhặt lên.
Kết quả là emnghiêm túc ngẩng đầu lên.
"Anh đang gọi em à?"
Em nhặt xe đồ chơi lên giúp tôi, tự nhiên chạy lên tầng hai nhà tôi tìm tôi.
"Anh ơi, xe của anh ngầu quá, cho em chơi một chút được không?"
Từ đó, chúng tôi bắt đầu thân quen.
Nói chính xác hơn, là mỗi lần đều là em chủ động tới tìm tôi.
Em luôn thích tranh cãi với tôi, nhưng lại hay lén lút khoe khoang với bạn bè về tôi, nói tôi thi lần nào cũng được điểm tuyệt đối, nói tôi là người giỏi nhất trường.
Những điều này đều là Tưởng Hiên kể lại cho tôi nghe.
Lên cấp hai, em rất mê theo đuổi thần tượng.
Em mê mẩn xem phim truyền hình, mê mẩn nam chính trong phim.
Em cùng Hứa Miểu tới hiệu sách mua rất nhiều poster và sticker, toàn là hình của nam minh tinh đó, dán khắp tường, khắp sổ ghi chép.
Tôi cực kỳ không muốn nhìn thấy gương mặt đó.
Cũng chính từ lúc đó, tôi chợt nghĩ, nếu như tôi cũng là một minh tinh nổi tiếng thì tốt biết mấy.
Không chừng em cũng sẽ ngưỡng mộ tôi như vậy, cũng sẽ quan tâm đến tất cả mọi thứ về tôi như quan tâm đến nam minh tinh kia?
Tôi cũng không biết mình làm sao nữa.
Không ngờ lại ghen tị với một người đàn ông chỉ xuất hiện trên tivi.
Có lẽ chính từ khi đó, tôi cũng muốn trở thành một diễn viên, cũng muốn tỏa sáng lấp lánh trong mắt em.
Lên cấp ba, có rất nhiều nam sinh thích Hạ Chi.
Tôi ghét mấy tên con trai đó lại gần em, lấy lòng đủ điều trước mặt em.
Cũng chính lúc đó tôi nhận ra, loại cảm giác chiếm hữu giày vò người khác này có một cái tên khác, gọi là "thích".
Thích để ý từng cử chỉ của em, thích nghe em ríu rít kể chuyện phiếm bên tai tôi, thích em ngày nào cũng quấn lấy tôi bắt tôi giảng bài cho em.
Khi em ở bên cạnh, tâm trạng tôi luôn vui vẻ.
Tôi từng lén nhét thư tình vào sách của em.
Nhưng em không biết đó là tôi đặt vào, chẳng thèm nghĩ đã tiện tay vứt thẳng vào thùng rác.
Tôi hỏi em sao không mở ra xem.
"Yêu đương chán lắm, Hứa Miểu yêu đương rồi cũng không chơi với tớ nữa, còn hay buồn bực."
Thế là tôi lặng lẽ cất giấu hết chút tâm tư nhỏ bé kia.
Đợi thêm chút nữa vậy, hình như em vẫn chưa hiểu chuyện.
Để mấy tên con trai khác không lại gần em, tôi hay sang lớp em mượn cái này cái kia.
Trong trường bắt đầu có tin đồn chúng tôi là một đôi.
Tôi dần dần không nhận được thư tình nữa.
Nhưng trong lòng tôi lại vui chưa từng thấy, chỉ là tôi chưa bao giờ để lộ ra, sợ em phát hiện sẽ tránh xa tôi.
Lần đó vào năm lớp 11.
Tôi vừa tắm xong, chưa mặc áo đã đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc bị em bắt gặp cảnh đó.
Khoảnh khắc ấy tim tôi gần như ngừng đập, vội vã trốn về phòng tắm.
Em vẫn đứng ngoài cửa xin lỗi tôi, "Xin lỗi nhé, Thẩm Cận Bạch, lúc nãy thực ra tớ chẳng nhìn thấy gì đâu."
Nhưng em càng nói, cả người tôi lại càng nóng bừng.
Tôi không thể nói cho em biết, lúc đó tôi đã làm một chuyện xấu xa.
"Cậu đi trước đi, tớ vẫn chưa tắm xong."
Sau đó, tôi lại mơ thấy em mấy lần...
Lần hôn trộm vào kỳ nghỉ hè đó, tôi thừa nhận là tôi có tâm tư không đứng đắn.
Nhưng ai bảo em quay mặt về phía tôi, tóc còn cố tình cọ cọ vào cánh tay tôi?
Tôi lén hôn em, không ngờ lại làm em tỉnh giấc.
Tôi chỉ có thể giả vờ nghiêm túc làm bài tập.
Sợ bị em phát hiện điều gì khác lạ.
"Sao tai cậu đỏ thế?"
"Không có gì, lúc cậu ngủ chảy nước miếng."
"Không thể nào đâu, a a a..."
Em vội vàng ngồi bật dậy.
Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, vì đã thành công chuyển hướng sự chú ý của em, đồng thời cũng cảm thấy khổ sở, đến bao giờ tôi mới có thể đường đường chính chính hôn em đây?
Nếu có thể mãi mãi ở bên em, cho dù tạm thời vẫn chưa phải là người yêu, tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, em quyết định đi du học Anh.
Em nói em muốn nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn.
Khi nói những lời đó, ánh mắt em sáng ngời, tràn đầy phấn khích.
Lời tỏ tình của tôi lại bị nghẹn nơi cổ họng, bởi vì trước đây em từng nói với tôi rằng, yêu xa sẽ không bền lâu.
Tôi ủng hộ mọi quyết định của em, ngày em đi, sau khi tiễn em ra sân bay, tôi trở về xe, lén lút khóc rất lâu.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi không ít lần theo dõi động thái của em trên Douyin. Tôi rất nhớ em.
Hễ rảnh rỗi là tôi lại nhắn tin cho em.
Do lệch múi giờ, hôm sau tôi mới nhận được hồi âm của em.
Nhưng chỉ một tin nhắn trả lời thôi cũng có thể khiến tôi vui vẻ cả ngày.
Năm đầu tiên, em chưa quen, thường xuyên gọi điện cho tôi.
Sau đó, em có thêm vài người bạn, tôi vừa yên tâm, lại vừa lo lắng.
Mãi đến khi em nói rằng đại học cũng không định yêu đương, tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Sau khi em về nước, tôi luôn nghĩ tới chuyện theo đuổi em, nhưng lúc đó tôi thực sự quá bận.
Bên cạnh tôi có không ít bạn diễn vì yêu xa mà chia tay.
Cho nên tôi không định hành động vội vàng.
Quay xong bộ phim trong tay, tôi sẽ xin công ty nghỉ một thời gian.
Em ở nhà tận hưởng gap year.
Đối với tôi mà nói, điều này giống như đang mơ vậy.
Giống hệt cảm giác khi còn nhỏ, chúng tôi cùng nhau nghỉ hè ở nhà.
Chỉ khác là giờ đây không còn là em ngày nào cũng đến tìm tôi nữa, vì tôi sẽ nghĩ đủ cách để tìm em.
Tôi cũng thừa nhận, ống nước nhà tôi thật ra không dễ hỏng đến thế.
Chỉ là nghe Hứa Miểu nói, Hạ Chi thích người có vóc dáng đẹp.
Mà mấy năm nay tôi kiên trì tập gym cũng có chút thành quả nên mới nghĩ ra hạ sách này, dù sao diễn xuất cũng là sở trường của tôi.
Những chuyện xảy ra sau đó nằm ngoài dự liệu của tôi.
Lúc đầu, người quản lý đưa cho tôi phương án là thuận theo tình thế.
Nói để Hạ Chi phối hợp với tôi tung tin couple, công khai yêu đương.
Tôi từ chối phương án đó.
Tôi thích em, muốn đường đường chính chính ở bên em, nhưng tuyệt đối không phải theo cách này.
Tôi không muốn tình yêu giả, tôi muốn người yêu thật.
Tôi đã thích em từng ấy năm.
Phải nghiêm túc mà tỏ tình, chuyện như thế tôi không muốn đùa cợt.
Phản ứng của khán giả khiến tôi rất vui.
Mọi người thi nhau "đẩy thuyền" couple, thật ra cũng không trách họ được, bởi vì chính tôi cũng đang "đẩy thuyền".
Nói thật, cuộc đời của tôi và em đã tua đi tua lại trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần.
Nhưng may mắn thay, quá trình ấy không chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi nữa.
Nó đã trở thành sự thật --
Kể từ ngày em đồng ý lời tỏ tình của tôi.
— HẾT —