Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Chương 13

Ngày hôm sau, điều đầu tiên Thanh Nhược nhìn thấy chính là vết bầm trên cánh tay hắn. Không phải do có từ trước mà là gần đây mới để lại, bên trên vẫn còn tơ máu đo đỏ, vết bầm nổi bật trên làn da đen nhẻm khiến ai nhìn vào cũng biết hắn vừa trải qua một trận bạo hành đau đớn.

Mắt Thanh Nhược đỏ lên, cô cắn chặt môi nhìn tay hắn.

Hứa Niệm Dương ngần ngại kéo tay áo ngắn ngủn xuống che đi vết bầm, nhưng vô dụng, tay áo quá ngắn, chỉ cần hắn vừa cử động là vết thương trên khuỷu tay lại hiện rõ khiến người ta thấy mà đau lòng.

Thanh Nhược quay người sang lấy một hộp sữa bò từ trong cặp xách ra đưa cho hắn, lại lấy thêm một gói bánh nữa, lẳng lặng xé mở bao bì rồi đưa tới trước mặt hắn.

Cô không nói gì cả, đôi mắt long lanh đo đỏ như một chú thỏ con đáng yêu, đôi môi nhỏ xinh hơi mím lại, càng khiến cô giống một chú thỏ vừa bị người ta bắt nạt hơn.

Hứa Niệm Dương nhận lấy hộp sữa rồi vươn tay ra vuốt nhẹ tóc cô, tóc cô rất mềm và mượt,những vết chai trên đầu ngón tay hắn cọ nhẹ lên trán cô, làn da Thanh Nhược rất mềm mại, chỉ cần hắn vuốt nhẹ một cái là da cô sẽ nổi lên những vết hằn nhàn nhạt.

Sóng ngầm cuộn trào nơi đáy mắt hắn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn vô cùng bình thản, một cậu bé chỉ mới 13 tuổi lại có những cảm xúc khó hiểu đó, thật là kì lạ, giọng hắn càng bình tĩnh và lạnh lùng hơn, "Sao không nói gì?"

Thanh Nhược quay đầu đi không nhìn hắn, còn lấy tay áo dụi dụi mắt, những giọt nước mắt chực rơi thấm ướt lớp vải mềm, cô nói với hắn, "Chờ khi nào anh lớn rồi, đừng quay về đó nữa nhé."

Có lẽ sau này hắn sẽ còn bị người Chương gia tìm đến nhận về, sẽ còn phải chịu tội oan thay cho người khác, nhưng khi Thanh Nhược nhìn vào đôi mắt bình thản của hắn, cô mím nhẹ môi mỉm cười, không sao cả, bởi vì cô sẽ luôn ở bên hắn.

Con người luôn lạnh lùng, gò bó và thậm chí là hà khắc với bản thân mình ở rất nhiều phương diện này, đến phút cuối cùng không nên bị cả thế giới vứt bỏ. Anh ta chưa bao giờ được lựa chọn bất cứ điều gì, và sau cùng, mỗi một lựa chọn bất đắc dĩ ấy lại hướng anh ta đặt chân vào những con đường sai lầm.

Hứa Niệm Dương thích đôi mắt long lanh của cô nhất, cả ánh mắt đong đầy là hắn, chỉ cần nhìn thấy hình bóng hắn là sẽ không thể dung nạp thêm bất cứ thứ gì khác, hắn chiếm giữ mọi điều cô nhìn thấy, chiếm giữ mọi thứ cô đang có.

Hứa Niệm Dương ngậm lấy ống hút, hút từng chút sữa một trong hộp, hắn nói bình thản và nhẹ nhàng, "Nếu làm vậy sẽ không thể gặp em nữa đâu."

Thanh Nhược vừa định mở miệng nói câu gì đó, hắn đã trực tiếp nhét ống hút vào miệng cô. Hứa Niệm Dương nhìn cô ngậm lấy ống hút một cách vô thức, răng hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, ngăn chặn những cảm xúc kỳ lạ vừa trào dâng trong lòng.

Thanh Nhược chỉ hút qua loa hai ngụm rồi áng chừng sữa bên trong vẫn còn khá nhiều, cô đẩy nhẹ tay hắn, "Em không uống nữa đâu, anh uống đi." Nói xong cô lại đưa tiền tiêu vặt ngày hôm nay của mình cho hắn, "Không sao đâu, đợi em lớn rồi sẽ đi tìm anh."

Cơ thể này có cha có mẹ, hơn nữa họ cũng chỉ có một đứa con gái là Thanh Nhược, phận làm con là phải giữ chữ hiếu. Nhưng cô cũng không thể từ bỏ Hứa Niệm Dương, dù là vì lý do gì cũng không thể, may là đối với cô mà nói, vẹn cả đôi đường cũng không phải việc quá khó.

Hứa Niệm Dương hút sạch sữa trong hộp rồi ném đi, lần này điểm đến của cú ném là chiếc thùng rác gần đó, hắn rút từ trong túi áo ra số tiền mà khoảng thời gian gần đây cô luôn đưa cho hắn, tất cả đều là tờ 1 tệ, bó lại với nhau cũng được một xếp dày.

Thanh Nhược cau mày, cô vỗ vào cánh tay hắn, nghe đến "tét" một tiếng, nhưng cô biết trên tay hắn còn có vết thương nên cũng không dùng nhiều lực.

"Không phải anh đã đồng ý với em sẽ bỏ tiền ra ăn sáng sao?"

Hứa Niệm Dương mỉm cười khe khẽ, "Anh có ăn, thật đấy, 1 tệ 1 quả trứng gà."

Hắn nói rất chân thành, Thanh Nhược cũng không tiện hỏi thêm.

Cô nhìn hắn xếp từng tờ tiền một lại với nhau, "Nhược Nhược, anh không có cha mẹ, lũ trẻ trong xóm này luôn gọi anh là thằng mồ côi, em chơi với anh như vậy, chắc đám bạn nhỏ của em sẽ ghét em đó."

Thanh Nhược lẳng lặng nhìn vào ánh mắt hắn, ba chữ "thằng mồ côi" này hắn nói ra dễ dàng biết bao, cứ như ba chữ đau thương ấy không hề có liên quan gì đến hắn vậy.

Bàn tay trắng mềm của cô phủ lên bàn tay đen sạm của hắn, Thanh Nhược nhoẻn miệng cười, hàm trăng trắng bóc có một chiếc còn đang trong giai đoạn thay răng, cảm giác như bị thiếu mất một chỗ nho nhỏ, nhưng lời cô nói lại khiến lòng người khác ấm áp không thôi, "Anh không phải là thằng mồ côi, sau này không cho phép anh nói bản thân như vậy nữa, chúng ta là bạn bè, cũng có thể xem là người thân, thế nên anh không phải là vậy, nhớ chưa?"

Trẻ con khi 9 tuổi sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ? Năm nay Hứa Triều Dương cũng 9 tuổi, nhưng nó y như một con thú hoang ngốc nghếch đần độn, chỉ làm chuyện mình muốn làm, chối bỏ bất cứ điều gì mình không biết, mở miệng ra là nói lời không hay, đối xử với người khác như chó nuôi trong nhà, bắt nạt người yếu sợ hãi kẻ mạnh.

Còn Thanh Nhược khi 9 tuổi thì sao, rất nhiều tính từ dùng để hình dung cảm giác về cô vụt qua trong đầu Hứa Niệm Dương, nhưng cuối cùng tất cả lại chỉ là một khoảng không trống rỗng, hắn thậm chí còn không biết nên hình dung cô thế nào, hoặc có lẽ, do hắn nghĩ rằng bất kỳ tính từ nào cũng không xứng với cô.

Bàn tay cô rất nhỏ, nhưng lòng bàn tay lại vô cùng ấm áp, dường như dưới làn da trắng nõn kia luôn có một dòng nước ngầm chuyển động, sóng nhiệt trào dâng như dòng thủy triều dâng lên khi hoàng hôn buông xuống.

Hứa Niệm Dương cất kĩ xếp tiền vào túi áo, hắn lật tay nắm chặt lấy tay cô, vụng về học theo động tác mười ngón đan xen mà người ta vẫn thường làm.

Nhưng hai bàn tay chính thức đan vào nhau là khi ngón út của Thanh Nhược chủ động móc lấy ngón út của hắn.

Khoảnh khắc ấy, mười ngón tay của hai người đã siết chặt vào nhau, không một kẽ hở.

Hứa Niệm Dương mở to mắt nhìn tay hai người, hắn cảm giác như có một luồng điện nào đó xẹt qua trái tim mình, rõ ràng đó nên là cảm giác vui vẻ, nhưng hắn lại chỉ thấy đau, đau đến tận xương tuỷ, nỗi đau mà một kiếp người cũng không thể nào quên.

"Anh nhìn này, chúng ta đang gắn kết với nhau, thế nên anh đừng nói bản thân như vậy nữa, giờ anh đã có người thân rồi."

Hứa Niệm Dương nghiêng đầu nhìn cô, hắn khẽ cười, cái lạnh lùng thản nhiên nơi đầu mày cuối mắt dần dần tản đi, thay vào đó là nét ấm áp vô ngần, hắn cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ lên khớp xương ngón giữa của Thanh Nhược, nói rất khẽ, "Ừ, anh không phải, sau này anh sẽ không nói vậy nữa."

Thanh Nhược híp mắt cười tươi, gương mặt tròn vo như trái táo bừng sáng, ngọt ngào và hấp dẫn như một que kẹo bông, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi nửa bên mặt cô.

Lần đầu tiên Hứa Niệm Dương phát hiện ra rằng, hai chữ "sức sống" này lại bao hàm ý nghĩa đẹp đẽ đến vậy.

*

Bước vào những ngày đầu tiên của tháng 9 cũng là lúc trường của Thanh Nhược chuẩn bị khai giảng.

Do trường của Thanh Nhược khá gần nhà nên vừa hay lại học cùng Hứa Triều Dương, dù sao hai người cũng bằng tuổi nhau, chỉ là không học cùng lớp.

Hứa Niệm Dương học lớp 8.

Do chính phủ duy trì giáo dục bắt buộc 9 năm không thu tiền học phí, thêm vào đó mỗi học kỳ đều được nhận học bổng nên ít nhiều gì Hứa Niệm Dương cũng được nhận mấy trăm tệ.

Hiện tại, nhà trường còn phát thêm cả phí hỗ trợ người nghèo, ngay từ khi Hứa Niệm Dương mới vào học là vợ chồng Hứa gia đã khai trong sơ yếu lí lịch của hắn là trẻ mồ côi, mỗi năm số tiền hỗ trợ người nghèo hắn được nhận cũng phải lên tới 2000 tệ.

Bởi vậy, vợ chồng Hứa gia mới không ngăn cản hắn đến trường, nhưng sách vở bút chì thước kẻ của Hứa Niệm Dương đều là những thứ Hứa Triều Dương không thèm dùng đến nữa mới đến lượt hắn dùng, hắn tự mình xé những trang còn trống ra rồi đính vào một tập để dùng dần.

Mỗi tuần từ thứ 2 đến thứ 6 Thanh Nhược đều được cha mẹ đưa đi học, tối đến lại được cha mẹ đón về nhà ăn cơm, làm bài tập cô giao. Thanh Nhược và Hứa Niệm Dương đành đổi thời gian gặp nhau mỗi ngày sang mỗi tối thứ bảy và chủ nhật, thỉnh thoảng cuối tuần cha mẹ Thanh Nhược lại dẫn cô đi chơi, sau khi ăn tối xong cô lại mượn cớ đi tìm đám nhóc gần chơi, đôi khi đi tới con hẻm nhỏ sẽ nhìn thấy Hứa Niệm Dương, đôi khi lại không gặp được.

Sau khai giảng tiền tiêu vặt mỗi ngày cộng thêm tiền ăn sáng cha mẹ cho Thanh Nhược tổng cộng lại là 7 tệ, Thanh Nhược ăn sáng xong vẫn còn để dành lại được 5 tệ.

Những vết thương trên người Hứa Niệm Dương, chỉ tăng chứ không giảm.

Mùa đông năm nay đến muộn, tới tận tháng mười một những hàng cây ven đường tại thành phố K mới bắt đầu rụng lá, từng xếp lá vàng ruộm được quét gọn sang hai bên đường, cô nhóc nhảy chân sáo tung tăng chạy tới bên người mình muốn gặp.

Lúc này Hứa Niệm Dương đã cao hơn được một chút, bộ quần áo hắn mặc trên người có vẻ hơi cũ, chắc là quần áo của ông Hứa, vì kiểu dáng ấy khá lỗi thời và thường chỉ dành cho mấy người tầm tuổi trung niên.

Hắn vừa gầy lại vừa thấp, thua thiệt rất nhiều so với đám bạn cùng trang lứa, ống quần và tay áo phải xắn lên đến mấy vòng, tóc dài hơn trước kia một chút. Từ đằng xa Thanh Nhược đã nhìn thấy hắn lẳng lặng đứng trước con hẻm nhỏ, sống lưng thẳng tắp, dáng người dong dỏng, rất giống với hình tượng quân nhân mà các tiểu thuyết thường miêu tả:cây bạch dương cô đơn mà kiên cường, vĩnh viễn im lặng, vĩnh viễn thủ vệ thứ mình yêu nhất.

Nhưng "cây bạch dương" bất khuất ấy lại chịu để lộ nét cười ấm áp khi nhìn thấy Thanh Nhược, hắn vươn tay đỡ lấy cô nhóc sắp ngã nhào trước mặt mình, dịu dàng vuốt lại những lọn tóc rối tung vì chạy nhanh của cô, hắn mỉm cười căn dặn: "Chậm một chút, đừng chạy."

"Ừm ừm." Thanh Nhược gật đầu như gà mổ thóc, hiển nhiên là không để tâm cho lắm, cô lấy một hộp sữa ra đưa cho hắn, kéo tay hắn lại gần, xắn ống tay áo hắn lên. May là hôm nay không có vết thương nào mới, nhưng xung quanh những vết thương cũ chồng chéo lên nhau đã dần chuyển sang màu đen hoặc màu xanh tím.

Thanh Nhược lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi xách ra, cô vừa mới vặn nắp thì sắc mặt ai đó đột ngột chuyển từ bình thản sang lạnh như băng, hắn cau mày nhìn cô, giữa hàng lông mày đơn bạc là cái rét lạnh đến tận xương tủy, "Em lấy cái này ở đâu?"

Thanh Nhược ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn hắn đầy vẻ tò mò, "Em tìm được ở trong nhà đó, sao ạ?"

Hứa Niệm Dương quá mẫn cảm đối với những việc liên quan đến Thanh Nhược, dù cô có nói tự nhiên hơn nữa thì hắn cũng sẽ không tin, cô chỉ là một đứa bé 9 tuổi, sao có thể tự tìm được loại thuốc này trong nhà.

Hứa Niệm Dương rút tay về, nhét hộp sữa vào tay cô, hắn kéo cánh tay cô lại gần, cẩn thận xắn ống tay áo cô lên từng chút một, hai cánh tay đều không có vết thương nào.

Thanh Nhược không vui rút tay lại, phụng phịu nhìn hắn: "Anh làm gì thế?"

Hứa Niệm Dương không trả lời mà kéo cả người cô lại gần, một tay hắn khóa chặt eo cô, chiều cao hai người không thua kém nhau nhiều, giờ lại dựa sát như thế, mặt kề mặt, tay còn lại hắn đặt lên khóa kéo áo khoác của cô, giọng nói khàn khàn, mơ hồ có chút nguy hiểm: "Nhược Nhược ngoan, nói cho anh biết, trên người em có vết thương nào không?"

Thanh Nhược lắc đầu, chớp mắt nhìn hắn, trả lời tự nhiên đến mức không nhìn ra chút sơ hở nào. "Thật sự không có mà, em hỏi dì giúp việc đó, dì ấy nói với em thuốc này có thể thoa lên vết bầm và những chỗ khác."

Hứa Niệm Dương khẽ mím môi, "Nhược Nhược, ngoan nào, em đã lớn thế này rồi, đừng bắt anh phải cởi sạch quần áo em ra để kiểm tra."

Chuông cảnh báo trong đầu Thanh Nhược reo không ngừng, cô nhìn vào hai mắt Hứa Niệm Dương, trong đôi mắt ấy vẫn là sắc đen lạnh lẽo u ám kia.

Cô cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn ngập ngừng đưa ra kéo nhẹ góc áo hắn, giọng nói mềm nhũn lại ngoan ngoãn: "Tối... tối qua em không cẩn thận bị đụng vào đầu gối, mẹ dùng cái này bôi cho em."

Hứa Niệm Dương ngồi xổm xuống, "Chân nào?"

"Chân trái."

Hứa Niệm Dương mím chặt môi, cẩn thận từng li từng tí một nhẹ nhàng xắn từng vòng ống quần cô lên.

Hắn thở phào một hơi, may là chỉ có một vết xanh nhạt, không nghiêm trọng lắm, "Hôm nay đã bôi thuốc chưa?"

Thanh Nhược gật gật đầu, "Bôi rồi ạ."

Hứa Niệm Dương buông ống quần cô ra rồi đứng thẳng dậy, hắn thở dài một hơi, xoa xoa mái tóc mềm mại, "Sao lại bị đụng thế này?" Không đợi Thanh Nhược trả lời hắn đã tự mình nói tiếp, "Người nhà chăm sóc em thế nào vậy hả, về sau đừng chạy, đi đường chậm thôi, phải cẩn thận nữa..."

Thanh Nhược nhăn mặt nghe hắn nói, dù sao trẻ con hay ngã cũng là chuyện bình thường, cô nhón chân lên vuốt tóc vỗ về hắn, "Được rồi được rồi, em biết rồi mà, giờ có thể bôi thuốc được chưa?"

"Ừm." Hứa Niệm Dương khẽ đáp, hắn nheo mắt lại.

Thanh Nhược lau sạch cánh tay Hứa Niệm Dương rồi bôi thuốc cho hắn, dáng vẻ vừa vụng về lại cẩn thận chuyên tâm, cô ghé lại gần thì thầm vào tai hắn, "Anh mang thuốc về bôi lên người, đừng để đám kẻ xấu kia nhìn thấy nhé ~"

Hứa Niệm Dương khẽ nhếch khóe môi, những ngón tay thon dài đùa nghịch tuýp thuốc mỡ, "Nhược Nhược."

"Dạ?"

"Có phải em không thích những vết thương trên người anh không?"

Thanh Nhược gật gật đầu, cô trả lời một cách đương nhiên, "Em không thích, nhìn đau lắm."

Cô nhăn mặt sờ lên cánh tay hắn, thuốc mỡ lành lạnh, tay áo hắn còn chưa thả xuống, Thanh Nhược ghé lại gần thổi nhẹ lên đó, non nớt hỏi: "Em làm thế này có phải anh sẽ không đau nữa không?"

Hứa Niệm Dương vuốt nhẹ tóc cô, ""Ừ, không đau chút nào nữa rồi."

***

Đau ư?

Đau vì tôi ư?
Bình Luận (0)
Comment