Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Chương 31

Buổi tối Hạ Ngụy Văn ở thư phòng gặp được người hắn đưa qua dạy quy củ cho nàng, bốn lão ma ma trong hoàng cung, vốn dĩ dáng người to lớn, hiện tại lại tròn thêm một vòng.

Mặc quần áo lấp lánh kim quang, rất giống lão Phật gia vừa mới quy y.

Thoạt nhìn, cuộc sống không tồi. Mà đâu chỉ không tồi, hẳn là vô cùng tốt.

Nhìn thấy hắn liền hành lễ, hắn ngồi phía sau án thư, tay mới nâng đến một nửa, bốn cái ma ma đã đứng lên.

Hắn còn chưa mở miệng hỏi, đã giống như bắp rang bùm bùm bắt đầu nói nàng các kiểu tốt, bốn người phối hợp đến không chê vào đâu được, hoàn toàn không có tạm dừng, còn lưu loát hơn cả hát tuồng, từ đầu tới đuôi không cho bất luận kẻ nào có cơ hội ngắt lời.

Liến thoắng khoảng thời gian một nén nhang, bốn người dừng miệng, cơ hồ trên đời này có bao nhiêu từ hình dung tốt đẹp đều dành cho nàng, khen đến độ không có dưới mặt đất chỉ có ở trên trời.

Hạ Ngụy Văn nâng chén trà lên, nhẹ hất hất vài lá trà, mấy cái ma ma, lần trước nhìn thấy hắn, run run rẩy rẩy, lúc hắn giơ tay lấy chén trà đều sợ tới mức căng chặt thân thể giống như lúc nào cũng có thể quỳ xuống.

Chẳng qua chỉ là nửa tháng, làm sao hiện tại lại thành dáng vẻ này?

Hạ Ngụy Văn nhấp hai ngụm trà, dựa người ra sau, thoáng ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay, ám vệ trong thư phòng lập tức phi thân mà xuống, chưa kịp để bốn cái ma ma có thời gian mở miệng thét chói tai đã điểm á huyệt dẫn đi hình phòng.

Bốn cái ma ma là do Hử Thanh Thừa mang lại, lúc trước Hử Thanh Thừa đứng bên cạnh, sau khi bốn cái ma ma bị dẫn đi, Hạ Ngụy Văn vẫy vẫy tay ý bảo hắn lại đây nói chuyện.

Hạ Ngụy Văn buông chén trà, khủy tay đặt trên tay vịn ghế dựa nghiêng đầu chống cằm, cong ngón tay gõ xuống bàn hai cái.

Hử Thanh Thừa cả thân thể lẫn thần kinh đều căng thẳng, nghe được giọng điệu ôn hòa tùy ý của hắn, "Thanh Thừa, nếu không muội muội của ngươi liền thôi đi, nàng như thế này vào cung phải theo quy củ dễ dàng chịu ủy khuất."

Hử Thanh Thừa cúi đầu, nhìn những viên ngọc gạch lóng lánh sóng nước tựa hồ phản quang, "Làm sao bằng được mệnh lệnh của tướng quân."

Hạ Ngụy Văn cười khẽ, nói đùa một chút, "Ân điển này là phụ thân ngươi tự mình đến trước mặt gia cầu, hắn là trưởng bối đã gần sáu mươi, ba quỳ chín lạy với gia, gia suy nghĩ đến lòng thành của hắn. Như thế nào, ở nhà các ngươi không hỏi trước đến ý nguyện của muội muội ngươi?"

Vẻ mặt Hử Thanh Thừa cứng đờ, không dám nói dối trước mặt hắn, đổi cách nơi hơi chút uyển chuyển, "Thanh Nhược từ nhỏ rất nghe lời cha mẹ nói, chỉ là lần này chưa nghĩ được thông suốt, có chút tùy hứng."

"Tùy hứng?" Hạ Ngụy Văn lẩm bẩm, thanh âm thực nhẹ, chỉ luẩn quẩn bên môi chứ không ra tiếng. Hử Thanh Thừa như có như không nghe được hắn nói chuyện, chỉ là nghe không rõ ràng nên không có lên tiếng.

Bốn cái ma ma phải chịu hình trong hình phòng của phủ tướng quân, lúc tới mỗi người đều tinh thần phấn chấn, lúc về hít vào thì nhiều thở ra thì ít, Hạ Ngụy Văn cung cấp cho ba chiếc xe ngựa, thêm một chiếc lúc tới, mỗi người nằm một chiếc đi trở về.

Hạ Ngụy Văn tự mình đến cửa an bài xe ngựa, bốn cái ma ma vốn đau đến ý thức mơ hồ nghe thấy thanh âm ôn nhuận của hắn dần dần đến gần, rốt cuộc đã thành công ngất xỉu.

Hử Thanh Thừa tới Hử phủ, ra lệnh cho gã sai vặt trực tiếp nâng bốn cái ma ma hôn mê đến trong viện của Thanh Nhược, bốn người đầy máu nhỏ giọt một đường từ cửa đến tận sân Thanh Nhược, xe ngựa xóc nảy, tay chân gã sai vặt bị thảm trạng của bốn người dọa sợ đến mức cứng đờ, mùi máu tươi tận trời dọc theo đường đi.

Tất cả gã sai vặt và nha hoàn trong phủ đều sắc mặt tái nhợt tránh đi.

Hử Thanh Thừa an bài thị vệ vây kín sân Thanh Nhược, tự mình vịn bội kiếm bên hông đi vào.

Nàng ngồi ở cửa, trên bậc thang của nhà chính, thay một thân váy áo màu đỏ, cái trán dán hoa tế đỏ tươi, thấy hắn tới thì nghiêng đầu cười cười, cười đến xinh đẹp vô cùng.

"Ca ca, ta ở nhà tổ phụ đợi đến mười hai tuổi, vừa trở về hai năm, huynh với phụ thân đã đính hôn cho ta, gả cho Hoàng Thượng, sau này sẽ trở thành nhất quốc chi mẫu."

Hử Thanh Thừa dừng bước, hắn hàng năm đều ở quân doanh, ngẫu nhiên về nhà cũng rất ít khi gặp nàng, phụ thân nói nàng tính cách quái đản, thô bạo, không hề có phong phạm của tiểu thư khuê các.

Mẫu thân nói nàng ở tổ phụ gia học không giỏi, nữ hồng* không biết, nữ giới* không xem, suốt ngày chỉ nghịch xấu, kém khá xa so với mấy tỷ tỷ muội muội khác.

*Nữ hồng, nữ giới: các việc xã hội phong kiến xưa yêu cầu phụ nữ phải làm được, chẳng hạn thêu thùa may vá, nấu nướng, cắm hoa,... (ngày nay gọi là nữ công gia chánh).

Cho nên, phụ thân tìm Hạ Ngụy Văn cầu được một ân điển, khiến nàng gả cho tiểu hoàng đế.

Hai người cùng ngồi xuống bậc thang, ở giữa cách vài nấc, bậc thang có một đường vết máu nhỏ giọt lúc vừa rồi nâng ma ma đi lên, nàng ngồi trên bậc thang, vạt váy cũng nhiễm không ít, chỉ là màu váy đỏ tươi, Hử Thanh Thừa khi nãy không nhìn kỹ nên không phát hiện.

Thanh Nhược đứng lên, hơi cúi đầu sửa sang lại váy mình, nghiêm túc chăm chú.

"Hử Thanh Thừa, huynh đoán xem, sau khi hắn soán vị thành công, sẽ cho cái muội muội bán thân của phó tướng này chức vị gì đây?"

Gân xanh trên bàn tay nắm chuôi kiếm của Hử Thanh Thừa nổi lên, trên trán căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi âm trầm mở miệng, "Hử Thanh Nhược, họa là từ miệng mà ra."

Thanh Nhược kéo kéo khóe miệng không thèm để ý cười cười, "Dám làm mà không dám cho người ta nói?" Giọng điệu tò mò hỏi hắn, giống một đứa trẻ ngây thơ đơn thuần.

Nàng xoay người rời đi, phất phất tay với hắn, bóng dáng tiêu sái dường như sẽ mang đến một cơn gió thu, "Muội không muốn gả, hiện tại xem huynh, ca ca!"

Muội ấy không muốn gả? Hử Thanh Thừa nhìn bóng dáng nàng biến mất, kéo kéo khóe miệng. Hắn xoay người rời đi, "Bảo vệ sân cho tốt."

Quản giáo ma ma bên phụ thân tìm đang trên đường đi, ngày mai liền đến, đó chính là quản giáo ma ma có tiếng ở đất Thục, càng hung ác và nghiêm khắc hơn nhiều so với trong hoàng cung.

Thật sự không được, Hử Thanh Thừa mím môi, nhớ tới phương pháp lúc trước thương lượng với phụ thân, hạ thuốc nàng, trở thành kẻ ngốc là xong, kẻ ngốc tương đối tốt, không cần nàng thông minh hỗ trợ, chỉ cần dễ khống chế là được.

Tóm lại là người được chọn mà Hạ Ngụy Văn đưa lên, tiểu hoàng đế hiện tại cho dù không muốn cũng không dám dẫm lên mặt mũi Hạ Ngụy Văn.

Thiên hạ này, kỳ thực đã nằm trong khống chế của Hạ Ngụy Văn, thiên tai ở Giang Nam mấy năm trước lại cho hắn cơ hội tốt, mẫu tộc Thái Hậu hiện tại không còn khả năng đối nghịch với hắn. Bây giờ cái Hạ Ngụy Văn muốn, chẳng qua chỉ là cơ hội thích hợp, lý do thích hợp, khiến tất cả thuận lý thành chương.

Ngôi vị hoàng đế, sớm đã là vật trong lòng bàn tay Hạ Ngụy Văn. Nếu bỏ lỡ lúc này đây, cơ hội tiếp theo có thể đến với Hạ Ngụy Văn còn không biết ở nơi nào.

Hử gia, không thể đánh cược.

Hạ Ngụy Văn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy người vốn nên bị giam lỏng.

Cấp dưới tới bẩm báo, Hử Thanh Nhược lẻn vào phủ tướng quân, không biết đích đến là nơi nào, nhưng mà hình như đang lạc đường, đang đảo quanh ở trung viện bên kia, xin chỉ thị Hạ Ngụy Văn nên xử lí như thế nào.

Xử lí như thế nào? Trong lòng Hạ Ngụy Văn âm thầm dán một cái nhãn vô năng cho Hử Thanh Thừa, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp mang theo ý cười, "Dẫn đi hình phòng."

Hình phòng của phủ tướng quân, vẫn luôn là thánh địa tiến tu của bọn quan viên Đại Lý Tự.

Lúc Hạ Ngụy Văn tiến vào, nàng đang đứng đưa lưng về phía vách tường của hình phòng mà phát ngốc.

Hình phòng của phủ tướng quân ánh sáng sáng ngời, bốn phía đều thắp nến, sạch sạch sẽ sẽ, tất cả đồ vật đều bày biện hợp quy tắc, không có chút vết máu hoặc dơ bẩn, nếu xem nhẹ mùi máu tươi nồng đậm đến nỗi khiến người ta buồn nôn, thì thật sự rất giống một gian phòng mới chờ được đặt vào các dụng cụ gia đình.

Cửa sổ phía trên hình phòng mở ra, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào, bên trong ánh nến ấm áp lẫn một loại sắc thái không nóng không lạnh, lạc vào trên người Hạ Ngụy Văn đang dạo bước đến.

Chung quanh có thanh âm hành lễ thỉnh an, Thanh Nhược xoay người lại, hắn dần dần đi ra nơi ánh trăng có thể chiếu đến, trên người như thấm đượm sự ấm áp từ ánh nến, hòa hợp với gương mặt ôn hòa của hắn khiến người nhìn tâm tình thả lỏng.

Tay Thanh Nhược chặt chẽ giấu sau lưng, cánh tay phát run, nàng mặc y phục dạ hành, vải che mặt màu đen che khuất cánh môi tái nhợt đang mím chặt, chỉ có đôi mắt lộ ra cùng một đoạn làn da trắng nõn.

Hạ Ngụy Văn nhẹ nhàng cười, chắp tay chào hỏi với nàng, chu đáo mà ôn nhuận thỏa đáng, "Hử tiểu thư, là lạc đường sao?"

Hắn hỏi thực nhẹ, tựa như những cành trúc được thêu trên quần áo xanh nhạt của hắn, thanh nhã cao quý.

Thanh Nhược cắn môi dưới vài lần mới mở miệng, thanh âm run run, nhưng nội dung lại kiêu ngạo ương ngạnh, giọng điệu thậm chí mang theo mệnh lệnh, "Hạ Ngụy Văn! Ta không muốn gả cho hoàng đế, ngươi hủy bỏ cái hôn ước này đi."

Hạ Ngụy Văn? Đã có bao lâu, không ai dám gọi cả tên lẫn họ hắn như vậy, lại còn mang giọng điệu ra lệnh.

Mẫu tộc Thái Hậu, sau lưng hận không thể lột da ăn thịt hắn, ngoài mặt vẫn phải khách khí cung kính với hắn.

Đầu lưỡi Hạ Ngụy Văn chạm chạm vào hàm răng, trong lòng cuồn cuộn sát ý tàn nhẫn thô bạo, trên mặt lại càng cười đến ôn tồn lễ độ, "Ồ? Làm Hoàng Hậu không tuyệt sao? Hoàng Thượng sẽ đối tốt với ngươi."

"Xì." Cách lớp mạng đen che mặt, một tiếng xì này của nàng mang theo âm thanh ma sát vào vải, vang lên rõ ràng trong phòng giam trống trải.

Lúc Thanh Nhược bị dẫn vào đây, nàng tránh ở một góc, một hồi hành hình vừa mới kết thúc, ở đó có ba người, hoặc là, ba đống thịt, đã không nên gọi là người nữa.

Hạ Ngụy Văn đối với bốn cái ma ma, thật đúng là thủ hạ lưu tình.

Không đến một nén nhang, người ở hình phòng đã rửa sạch sẽ thịt nát và vết máu, biểu tình lạnh nhạt, tựa hồ bàn chải trong tay họ không phải đang chà máu, cánh tay hữu lực mà động tác thành thạo, giống như ở khách điếm, quét tước vệ sinh mỗi ngày một lần.

Thanh Nhược khẽ hít vào một hơi, đôi mắt sáng trong ẩn chứa vài phần sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là lấy mình làm trung tâm không biết trời cao đất dày, tay giấu ở phía sau vò lưng áo, gắt gao nắm.

Dường như động tác như thế cho nàng dũng khí, nàng mở miệng, thanh âm kiên định mà vang dội, mỗi một chữ đều rất rõ ràng, vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề, "Ngươi đã sớm hạ đoạn tử dược* cho hoàng đế, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, ta chẳng qua là bị đưa đi làm bia đỡ đạn, hắn đối với ta tốt hay không tốt có gì hữu dụng sao?"

*Đoạn tử dược: thuốc triệt sản:3

Hạ Ngụy Văn không trả lời nàng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cấp dưới, bên kia lập tức nâng một cái ghế đến, ở hình phòng hắn có ghế dựa chuyên dùng.

Hai người cấp dưới thật cẩn thận nâng lại phía sau hắn, động tác đặt ghế rất nhẹ, ghế dựa dày nặng rơi xuống đất không có bất luận tiếng vang nào.

Thanh Nhược trừng lớn mắt nhìn trên mặt ghế khắc long văn, biểu tình kích động giơ tay chỉ vào hắn, "Ngươi...... Ngươi......" Ngươi cả nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh, không biết là sợ đến thất ngữ hay là thật sự không tìm được từ nào để hình dung.

Hạ Ngụy Văn tiếp nhận chén trà cấp dưới đưa qua, hơi nâng tay với nàng, "Có muốn uống trà không? Hử tiểu thư."

Tầm mắt Thanh Nhược từ trên long văn dịch tới gò má hắn, lại chuyển về chén trà, tiện đà nhìn hắn, tự cổ vũ mình, "Muốn, còn muốn ghế dựa, dựa vào cái gì ta phải đứng uống trà?"

Hỏi đến đúng lý hợp tình.

Hạ Ngụy Văn bảo cấp dưới nâng ghế mang trà lên cho nàng, đột nhiên có chút đau đầu hít vào một hơi, cúi đầu uống trà che khuất động tác nhíu mày.

Bỗng dưng cảm thấy hơi buồn bực, Hử gia ngu xuẩn như vậy bảo nàng chờ lệnh làm Hoàng Hậu, thật sự không phải là cố ý châm chọc hắn ư?

**

Thật là,

Không biết tốt xấu.

Ngu ngốc đến...... Không muốn hình dung.
Bình Luận (0)
Comment