Dung Trì nghiêng người tựa vào cửa xe, khuỷu tay chống lên kính xe, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, một tay khác cầm di động đặt bên tai.
Thân mình hắn dựa đến nghiêng nghiêng, một góc áo sơmi lọt ra khỏi eo, quần áo cắt may đẹp đẽ hỗn độn lên mang đến một loại cảm giác bĩ nhã lười nhác.
Nhìn thấy tốp năm tốp ba người từ cửa quán bar đi ra, hắn khom lưng tùy tay ấn tắt điếu thuốc ở bồn hoa bên cạnh, nửa điếu còn lại lăn thẳng xuống bùn đất.
Hắn đứng thẳng dậy, giọng điệu nhàn nhàn kết thúc cuộc gọi, "Ừm, anh bận rồi, cúp đây."
Nói xong cũng không cho cô gái bên kia thời gian đáp lại, ngắt kết nối, đầu ngón tay lướt vài cái, dãy số vừa rồi đã vào danh sách đen.
Đám người Đoạn Lâm kề vai sát cánh đi tới trước mặt hắn, họ đều đã có men say, chẳng qua tụ hội đêm nay vẫn chưa chơi đã.
"Bây giờ đi đâu?" Dung Trì nhạt nhẽo hỏi, xoay người mở cửa xe.
Mọi người đứng bên cạnh xe, Đoạn Lâm kéo ra cửa xe ghế sau, sau khi ngồi lên còn rũ một chân bên ngoài, "Tìm chỗ nào ăn cái gì đi."
Bọn họ hẹn nhau giữa trưa, ăn vài món, đánh bài rồi lại uống chút rượu, cơm chiều cũng chẳng ăn đàng hoàng, sau đó đi hát karaoke, chơi một hồi có người đề nghị tới quán bar, lại chuyển sang quán bar.
Hiện tại đã tối, đúng là rất đói bụng.
"Ồ. Được." Đoàn người đều là bạn bè, thói quen sở thích cũng không khác nhau lắm, đáp một câu liền sôi nổi lên xe đi.
Chiếc xe hôm nay Dung Trì lái là bản định chế cao cấp trong nhà, trên tay lái ngoại trừ thương hiệu còn có một chữ "r" kim sắc, bá đạo kiêu ngạo đến tột đỉnh.
Xe này vốn là do lão cha của Dung Trì mang về, kết quả từ lúc đó đến bây giờ Dung Trì đều bá chiếm.
Đoạn Lâm ngồi ở ghế sau, trên đường nhìn Dung Trì thản nhiên vượt qua vô số đèn xanh đèn đỏ. Điện thoại Dung Trì kết nối Bluetooth với xe, thanh âm nhắc nhở tin nhắn vẫn luôn ting ting mà vang.
Dung Trì không kiên nhẫn nhẹ mắng một câu, ngắt Bluetooth, ném di động thẳng xuống ghế phụ bên cạnh, nhìn cũng chưa thèm nhìn một cái.
Đoạn Lâm cười khẽ, bật điện thoại của mình kết nối Bluetooth phát tiếp bài hát đang dang dở vừa rồi, "Lại chọc phải nợ mỹ nhân?"
Dung Trì nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lười biếng cong cong khóe miệng, một tay đặt lên tay lái, một tay gõ nhẹ lên tay vịn chỗ cửa xe, "Đều tại tôi lớn lên quá đẹp trai, phiền thật đó ~"
"Xì." Đoạn Lâm phun hắn một cái, vì hắn càng lớn càng không biết xấu hổ, Dung Trì đúng là đẹp mắt, cũng cao khoảng một mét tám, mắt thẩm mĩ chọn quần áo đều do một tay người chị làm nghề thiết kế trang phục bồi dưỡng, đi ra ngoài quả thật da người bụng chó, nhưng mà thế thì sao, "Cậu xác định là tại cậu quá đẹp trai mà không phải bởi vì cha cậu có tiền?"
Bạn bè là dùng để làm gì? Chắc chắn là để cấu xé lẫn nhau rồi.
"A ~" Dung Trì cười khẽ, không đáp trả lại.
Bài hát thứ hai phát được phân nửa, Dung Trì đang hăng hái hát theo, điện thoại của Đoạn Lâm lại vang.
Tiếng nhạc đổi thành tiếng chuông di động, Dung Trì bị cắt ngang, khó chịu ách một tiếng, quay đầu nhìn màn hình trên xe.
Vừa nhìn đã thấy hai chữ "Thanh Nhược", hơn nửa đêm lại gọi điện thoại cho Đoạn Lâm, sự khó chịu nháy mắt bị tò mò không có ý tốt thay thế, Đoạn Lâm chính là người có bạn gái nha.
Hắn huýt sáo, "Đừng ngắt Bluetooth, nghe đi." Nói như đúng rồi lại còn mang theo chút mệnh lệnh.
Đoạn Lâm bất đắc dĩ nhún vai, nhận cuộc gọi.
"Thanh Nhược."
"Đoạn tiểu béo." Giọng cô gái tràn đầy sức sống, một chút cũng không giống trạng thái mà ban đêm nên có.
Đoạn Lâm khụ một tiếng, Dung Trì nghe được cách gọi này lập tức bật cười ha ha.
"Anh ở đâu đó, ai kia?" Thanh âm truyền ra từ Bluetooth có chút tiếng ồn, nhưng ở trong xe lại thật trong trẻo nghe rất thoải mái.
Đoạn Lâm nâng điện thoại nói thẳng, "Đừng quan tâm cậu ta, bệnh tâm thần đấy."
Dung Trì cười đến hữu hảo mà thân sĩ, giọng nói ôn nhuận, "Chào người đẹp, tôi là Dung Trì."
Kết quả hắn lại hoàn toàn bị người kia xem nhẹ, Thanh Nhược chỉ là mở miệng hỏi Đoạn Lâm, "Cho tôi mượn nick game của anh dùng một chút đi."
Đoạn Lâm nhướng mày với Dung Trì đang quay đầu nhìn hắn, đồng ý với Thanh Nhược, "Được, tôi lên WeChat đưa cho cô." Tiếp tục hỏi lại một câu, "Bây giờ cô chưa ngủ mà còn chơi nữa hả?"
"Ừ. Mấy tên kia không cho ngủ, kéo tôi lên game."
Đoạn Lâm cầm điện thoại thoát ra giao diện cuộc gọi, mở WeChat đưa nick của mình cho cô, tức khắc buồn cười, "Kéo cô đi trả thù xã hội sao?"
"Xì." Thanh Nhược không khách khí phun hắn, nhìn thấy tin hắn gửi trên WeChat, liền thật sốt ruột ngắt điện thoại, "Tôi nhận được rồi, vậy nhé, cúp đây."
"Cụp." Ngay cả thời gian nói hẹn gặp lại cũng không có.
Dung Trì bị bỏ qua từ đầu tới đuôi, bóng ma tâm lý có hơi lớn.
Cuộc gọi kết thúc, bài hát phát được một nửa lại tiếp tục, Dung Trì đã không còn tâm trí hát theo.
Đoạn Lâm không khách khí cười rộ lên, "Em gái này rất là xinh đẹp đó."
Dung Trì không thèm quan tâm tới anh ta.
Đoạn Lâm cầm điện thoại vừa lật thư viện ảnh vừa cảm khái, "Ai, hơn nữa tính cách còn vô cùng tốt, không biết bao nhiêu người theo đuổi cô ấy nha ~"
Dung Trì nghiến răng, "Đoạn tiểu béo."
Đoạn Lâm, "......"
Dung trì vui vẻ.
Một đám người tìm được cửa tiệm ăn khuya, ăn vài món lại uống thêm chút rượu, cuối cùng ai về nhà thì về nhà, ai ở khách sạn lại ở khách sạn, gần như lăn lộn đến sau nửa đêm mới xem như hoàn toàn tan cuộc.
Đang là nghỉ hè, Dung Trì cả ngày ăn không ngồi rồi, nếu không phải ăn nhậu chơi bời thì là làm ầm ĩ với bạn bè.
Mọi người trong nhà đều vội, giữa trưa tỉnh dậy lúc 12 giờ, dạ dày hơi hơi đau, phòng ốc trang hoàng tinh xảo không có một chút sinh khí.
Từ lúc lên cao trung liền thường xuyên uống rượu ở bên ngoài, dạ dày sớm đã rất không xong, Dung Trì dùng tay xoa xoa, vẫn đau, lười quan tâm nữa, nằm lăn ra bắt đầu chơi điện thoại.
Một đống thông báo WeChat chưa đọc, một đống tin nhắn và cuộc gọi chưa nhận.
Trên cơ bản đều là con gái.
Dung Trì tùy tiện lướt lướt trên màn hình, chọn mấy cái cảm thấy hứng thú trả lời, còn lại trực tiếp mặc kệ.
Buổi chiều, lúc Đoạn Lâm gọi điện thoại đến thì Dung Trì vừa mới tắm rửa xong rồi ăn chút gì đó.
Đoạn Lâm hẹn hắn cùng chơi game. Giọng điệu gian xảo, "Có mỹ nữ đó ~"
Dung Trì đứng bên cạnh máy nước nóng lạnh, trong tay cầm ly pha lê đựng thuốc, chẳng mấy hứng thú, "Không muốn chơi."
Hắn nói chuyện, Đoạn Lâm bên kia cũng đang nói gì với ai khác, hắn vừa nói xong, Đoạn Lâm hỏi lại, "Hả? Cậu mới nói gì đấy, không chú ý nghe."
Dung Trì nghiến răng, "Cậu đang ở đâu?"
"Ở nhà nha."
"Vậy cậu nói chuyện với ai?"
"À." Đoạn Lâm đáp, "Bọn tôi đang chơi game, mở chức năng chat thoại."
Dung Trì rót nước ấm, quơ quơ cái ly, "Được rồi, chờ tôi."
"Nhanh lên." Đoạn Lâm hối thúc hắn một câu, vừa nói chuyện với những người khác vừa ngắt cuộc gọi.
Dung Trì chậm rì rì ngồi xuống mở máy tính, Đoạn Lâm bên kia đã chờ đến có chút không kiên nhẫn, kéo hắn vào chat thoại với vài người.
Bên trong game đã hết sức náo nhiệt, có năm người, một cô gái, còn lại đều là nam sinh.
Đoạn Lâm cười ha hả, "Đây đây, người anh em của tôi tới, bắt đầu đi Thanh Nhược."
Sao lại nghe có chút ý vị ngượng ngùng lấy lòng.
Dung Trì ở bên này nhàm chán kéo kéo khóe miệng.
Cô gái lên tiếng chào hỏi với hắn, "Hello ~ chào tiểu đồng bọn của Đoạn Lâm ~"
Tiểu đồng bọn của Đoạn Lâm, Dung Trì nghe cách gọi này thì cười, thuận miệng đáp một câu, không nói gì nữa.
Bắt đầu vào game, ngoại trừ Thanh Nhược, bốn nam sinh khác đều là cao thủ, tuy rằng kỹ thuật Thanh Nhược hơi kém hơn một chút, còn may là vẫn chưa phải bó tay, những người khác cũng đều là cao thủ, bật chat thoại, có thể trao đổi tin tức đúng lúc, đúng là khá thú vị.
Huống chi mọi người vẫn luôn nói cười vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là Thanh Nhược và Đoạn Lâm, hai người nói nhiều đến nỗi khiến Dung Trì có chút hoảng sợ.
Dung Trì với Đoạn Lâm không có gì đáng nói, không thân với những người khác nên cũng không trò chuyện được, có điều chơi game, cảm giác cũng không tệ lắm.
Có một người bạn hẹn ăn cơm, rủ cả Dung Trì và Đoạn Lâm, hai người đi cùng nhau, Thanh Nhược ngoan ngoãn nói tạm biệt với bọn họ.
Dung Trì đứng lên chuẩn bị thay quần áo tìm bóp tiền, chat thoại còn chưa đóng, cô gái vừa mới tạm biệt hai người đã nháy mắt gọi tiếp, "Tới chơi game đi, nhanh lên, chờ anh."
Hắn cong cong khóe miệng, mở miệng hỏi một câu, "Em gái, em rốt cuộc là có bao nhiêu tiểu đồng bọn đang chơi game này?"
Thanh Nhược cười thật hào sảng, trả lời hắn, "Thật nhiều nha ~" Giọng điệu khoe khang đầy sức sống.
Dung Trì trực tiếp tắt chat thoại đi ra cửa.
Buổi tối đang ăn cơm, hôm nay Dung Trì cứ bị đau dạ dày không muốn uống rượu, ngồi ở một bên nghịch điện thoại, Đoạn Lâm an vị cạnh hắn, nhận một cuộc gọi, mơ mơ hồ hồ nghe được về chơi game. Dung Trì thế mà lại nghĩ đến, em gái lúc nãy cùng chơi là người tối hôm qua gọi cho Đoạn Lâm, nghe nói là một mỹ nữ?
Dung Trì vỗ vai Đoạn Lâm, "Có ảnh chụp của cô gái cùng chơi game hôm nay không?"
Đoạn Lâm cười đến đáng khinh nhướng mày nhìn hắn, "Sao? Cậu muốn làm gì tiểu đồng bọn của tôi hả?"
Dung Trì lười trả lời vấn đề ngu ngốc này của anh ta, "Nhanh lên."
Đoạn Lâm méo miệng nhưng vẫn bắt đầu tìm trong thư viện ảnh.
"Đây."
Dung Trì cầm lấy điện thoại anh ta, phóng to ảnh chụp, bỏ qua quần áo chỉ nhìn mặt, "Là khá xinh đẹp." Vừa dứt lời lại ách một tiếng, "Nhưng mà ảnh chụp niên đại này, lớn lên đẹp không bằng một cái phôi mỹ nhân."
Đoạn Lâm vì tiểu đồng bọn của mình mà bênh vực kẻ yếu, mở ra một tấm ảnh chụp chứng minh nhân dân, "Cô ấy thật sự xinh đẹp mà."
"Cứ cho là vậy đi." Dung Trì nhún nhún vai, xem như thừa nhận.
Tối đó Dung Trì về nhà, dạ dày đỡ hơn một chút, không tiếp tục uống thuốc nữa. Ngày hôm sau lại bị đau mà tỉnh, đưa thẳng vào bệnh viện.
Các anh em hắn sôi nổi nhắn tin chúc mừng, Dung Trì cười nhận lấy.
Các em gái thi nhau nấu canh, nấu cháo, còn gọi điện thoại an ủi này nọ, Dung Trì không kiên nhẫn nhận lấy.
Nằm bệnh viện một tuần, lúc về nhà chỉ còn nửa tháng nữa là khai giảng, Dung Trì lập tức cảm thấy thật mệt mỏi.
"Nhanh. Chơi game." Đoạn Lâm gọi điện thoại đến, vừa đơn giản vừa thô bạo.
Dung Trì vừa mới đi đánh mạt chược với bạn trở về, trong nhà chẳng có một ai, hắn cũng không bật đèn, gần 8 giờ rồi, mặt trời đã khuất núi, phòng khách tối tăm, hắn nằm vật ra sô pha, chỉ có điện thoại đong đưa trong tay hắn là đang phát sáng.
Ánh sáng di động xanh biếc chiếu lên giấy dán tường sau lưng sô pha, có chút quỷ dị lại mang theo một loại mỹ cảm.
"Có ai?" Dung Trì lười biếng hỏi một câu.
"Em gái lần trước chơi cùng chúng ta, và hai tiểu đồng bọn khác của cô ấy."
Dung Trì kéo kéo khóe miệng, cảm thấy tên Đoạn Lâm này càng sống càng thụt lùi, "Được, tôi tới."
Ít nhất những người cùng chơi đều là cao thủ, còn khá hứng thú.
Gần đây Đoạn Lâm và Thanh Nhược thường xuyên chơi game cùng nhau, anh ta cũng biết được vài người, lúc vào chơi thì hỏi Thanh Nhược, "Úi, Tiểu Thần đâu?"
Giọng điệu Thanh Nhược rất tùy ý, "Quá phiền, chặn rồi."
"......" Đoạn Lâm quả thật hết chỗ nói, "Sao lại phiền? Hai ngày trước cô còn nói rất thích người ta kia mà?"
Thanh Nhược nhẹ nhàng hừ một cái, "Thích thì thích thật, đại khái là hai ngày trước thường xuyên nói chuyện phiếm, nói quá nhiều, cảm giác thật ngấy."
"...... Thế là cô liền chặn người ta?"
"Ừm." Cô đáp, cứ như theo lẽ thường hẳn là vậy.
Dung Trì cười khẽ lên, "Vậy cũng được sao em gái, em đây là kéo tới quần lại giả vờ không quen biết nha."
"...... Cậu cũng chẳng khác gì đâu, còn có mặt mũi nói." Đoạn Lâm không chút khách khí hủy đài hắn, hơn nữa còn nói thêm chuyện khác, "Cũng không biết gây họa cho bao nhiêu cô nàng rồi, chơi ngán rồi lại chặn mất."
"Ha ha." Thanh Nhược bật cười, "Sự thật là thế mà, mọi người tụ tập tốt giải tán vui vẻ, hứng thú thì chơi với nhau, không có hứng thú thì dây dưa chi cho thêm phiền."
Đoạn Lâm lại không còn lời gì để nói.
Dung Trì ném một cái kỹ năng qua, người vốn sắp bị Thanh Nhược giết lại chết dưới tay hắn, "A! Đoạn tiểu béo, tiểu đồng bọn này của anh quả thật là một tên boy tâm cơ."
Đoạn tiểu béo một lần nữa vô tội nằm cũng trúng đạn.
Dung Trì lại vui tươi hớn hở đáp, "Đừng như vậy, không phải chỉ là một cái đầu người sao."
Trong thế giới game, đầu người không chỉ là tiền, mà còn từ từ thỏa mãn cảm giác vinh dự.
Thanh Nhược điều khiển nhân vật quay đầu đi, "Hừ, tôi lười chẳng thèm đứng chung một chỗ với anh."
Thật kiêu kỳ.
Số lần cùng nhau chơi nhiều, xưng hô của Dung Trì rốt cuộc đã từ tiểu đồng bọn của Đoạn Lâm biến thành Dung Trì, Dung Trì cũng phát hiện đám bạn trong game của em gái này quả thật đã sắp bằng số lượng em gái hắn đã tán tỉnh.
"Đoạn Lâm, cậu biết Thanh Nhược từ khi nào?" Một đám người hẹn nhau chơi mạt chược, Dung Trì vừa mới nhận xong điện thoại của một cô gái, ý tứ vòng quanh trong ngoài của cô ta đều là khiến hắn đi tìm mình, Dung Trì đánh mạt chược, bây giờ còn thắng tiền, một chút cũng không muốn đi, thuận miệng có lệ hai câu cúp điện thoại lại đột nhiên nhớ tới Thanh Nhược. Em gái kia có vẻ như chẳng biết uyển chuyển là gì, có gì nói nấy, cười cũng thật hào phóng.
Đoạn Lâm là anh em của hắn, thế mà khi nào lại quen người như thế hắn cũng không biết. Hơn nữa thoạt nhìn hai người thì có vẻ quan hệ cũng không tệ lắm.
"Bạn học sơ trung." Đoạn Lâm thuận miệng trả lời một câu, "Đã lâu không liên hệ, có lần thấy cô ấy đăng bài nói về game, hẹn cùng nhau chơi lại bắt đầu liên hệ."
"......" Bạn học sơ trung, vừa vặn hắn và Đoạn Lâm biết nhau từ hồi cao trung.
Điều kiện gia đình của một mấy người bọn họ đều khá giả, trong đó nhà Dung Trì thuộc loại tốt nhất, trên Dung Trì có một người chị lớn hơn hắn sáu tuổi, trong nhà từ nhỏ lúc nào cũng cưng chiều hắn, vì thế nên Dung Trì cũng nhiều tật xấu nhất, cho dù ở cùng đám bạn giàu có này đôi khi cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng dùng lỗ mũi nhìn người. Mọi người gần như đều đã quen.
Nhà Dung Trì có tiền, đối với hắn trên phương diện kinh tế cũng hào phóng, ra ngoài chưa bao giờ thiếu tiền tiêu, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc tay thì các loại mỹ nữ thi nhau nhào lên người hắn, hiện tại gần như đã là trạng thái chơi đến chết lặng.
Nghe hắn đột nhiên hỏi Thanh Nhược, Đoạn Lâm đang đánh mạt chược lại nhìn hắn vài lần, chỉ mong hắn không phải là hứng thú với Thanh Nhược, anh ta sợ Thanh Nhược rơi vào hố sâu của Dung Trì.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
Điện thoại vang, Thanh Nhược gọi đến.
Khoảng giờ này, có lẽ lại là rủ chơi game.
Đoạn Lâm cầm điện thoại, muốn nghe lại không dám nghe, cầm mạt chược không đánh, Dung Trì dựa lưng vào ghế, nhấc chân lười biếng đá ghế anh ta một cái, "Đánh nhanh lên, chần chừ cái gì."
Đoạn Lâm đánh ra một quân bài, nhấn nghe, "Ừm Thanh Nhược, đang chơi mạt chược đây."
Dung Trì đứng dậy vươn tay lại giật lấy điện thoại anh ta đặt bên tai mình, tươi cười, "Hello, Thanh Nhược, tới chơi mạt chược."
"...... Nhà tôi không ở thành phố A."
Dung Trì đúng là không biết thật, nghe Đoạn Lâm nói bạn học sơ trung còn tưởng rằng ở thành phố A.
Người đột nhiên muốn thấy lại không gặp được, Dung Trì có chút bực bội, khom lưng sờ soạng mấy quân bài rất không có tâm đánh ra một cái, "Ừ, vậy nhà cô ở đâu?"
Bên kia cãi cọ ồn ào, ngữ tốc của cô cũng rất nhanh, "Thành phố Q, tôi đang cùng tiểu đồng bọn ở tiệm net, cúp trước ha."
"Cụp." Cuộc gọi lại bị ngắt.
Dung Trì khó chịu ném điện thoại trả cho Đoạn Lâm, "Em gái này tính tình rất lớn nha."
Đoạn Lâm cười cười không trả lời.
Hai người cùng chơi mạt chược vẻ mặt nhiều chuyện, "Làm sao vậy, mặt Dung Trì thối cứ như ăn phân."
"Mẹ nó." Dung Trì cầm hai cái mạt chược đánh qua, hai người giơ tay bắt được, sau đó cả bọn cười đến nghiêng ngả.
Dung Trì ách một tiếng, lời nói nhẹ tênh, "Xem ra rất nhiều lúc xe của ba tôi là Thần Khí tán gái nha. Tôi vẫn chưa gặp qua em gái nào thấy được chiếc xe đó rồi mà còn dám cúp điện thoại."
Hai người cười đáp lại, tỏ vẻ bọn họ cũng thấy thế.
Đoạn Lâm nhìn khóe miệng tà khí của Dung Trì, có một loại dự cảm chẳng lành.
Cả bọn đánh mạt chược xong, Dung Trì thắng tiền, mời khách ăn vài món gì đó, lại gọi thêm mấy đứa bạn đến, ăn xong lại bắt đầu uống rượu.
Ai cũng kêu bạn gái lại đây, tức khắc ầm ĩ náo nhiệt lên.
Em gái mà Dung Trì gọi tới là mới quen biết, dáng vẻ cô vợ nhỏ cành vàng lá ngọc đi theo bên cạnh Dung Trì, rót trà nâng giấy, thấy hắn uống rượu còn kéo vạt áo hắn nhẹ nhàng quơ quơ, "Dung Trì, anh uống ít một chút đi." Xinh xắn mềm mại đáng yêu.
Dung Trì để sát vào tai cô ta nhẹ nhàng thổi một cái, cánh tay thuận thế ôm eo cô ta, cũng không biết nhẹ giọng nói gì, chọc cho em gái xấu hổ tựa vào cánh tay hắn đỏ mặt mắng hắn hư.
"......" Tình hình như vậy Đoạn Lâm đã thấy nhiều, nhưng hôm nay nhìn đến không biết vì sao trong lòng luôn có loại cảm giác quái quái.
Tai họa mang tên Dung Trì này, thật đúng là một cái hố.
**
Kéo tới quần lại giả vờ không quen biết.
A, tụ tập tốt giải tán vui vẻ.
Em gái là người đồng đạo sao.
--- ---
Tên gốc mà tác giả đặt cho thế giới này là...:">
"Cao thủ tán gái VS cao thủ cua trai"
Nàng nào mạng yếu không biết được thì bài trên đó tên là Đáp án (Phương Vũ Kiệt) nha.