*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiếc xe màu đen dừng ở cổng trường tiểu học, xe đầy tính năng tốt phát ra tiếng động cực nhỏ. Thân xe đen bóng phản xạ ánh mặt trời, lộ ra một luồng hơi thở lạnh nhạt người sống chớ lại gần.
Toàn bộ cửa sổ xe đều đóng lại, pha lê tối đen dán màng ngăn cản tầm mắt, người bán hàng rong ven đường nhìn thấy hoa văn kim sắc đặc trưng của quân bộ trên thân xe thì cầm rổ yên lặng đi tới một nơi cách xe cũng đủ xa mới bắt đầu thét to.
Đang vào thời kỳ văn hóa cũ và mới xung đột, nền văn hóa được gầy dựng mấy ngàn năm qua của Hoa Hạ phát sinh va chạm với văn hóa phương Tây vừa ùa vào, nữ nhân khu vực xung quanh trường học có mặc sườn xám dáng người mảnh khảnh, có mặc váy kiểu Tây Dương tốp năm tốp ba kết bạn cùng đi, tóc xoăn mũ dạ cũng không thiếu, tươi cười xán lạn.
Nam nhân tây trang giày da thường mang theo đồng hồ quả quýt, trên mặt treo lên nụ cười thân sĩ, mà nam nhân mặc sườn xám thì chắp tay sau lưng dạo bước trên đường, khắc chế mà thong dong.
Tiếng chuông tan học vang lên, cổng trường bắt đầu ồn ào náo nhiệt, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, tiếng cha kêu mẹ gọi, cả tiếng thét to của người bán hàng rong, hòa lẫn vào nhau tạo thành cảnh sinh hoạt trên phố phường.
Tả Hữu vừa được làm lớp trưởng lớp Một 1, việc đầu tiên sau khi nhậm chức là tan học dẫn cả lớp cùng nhau ra cổng trường.
Nó ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bộ tây trang nhỏ mới tinh trên người khiến một khuôn mặt trẻ con phúng phính càng thêm tinh xảo đáng yêu.
Nhìn bạn học được cha mẹ đón đi hoặc dắt tay cùng nhau về nhà, gương mặt nhỏ đầy sự nghiêm túc học được từ Tả Thịnh Diễn, nhưng mà đầu ngón tay giấu sau người không ngừng động đậy đã bán đứng nội tâm đang hoan hô nhảy nhót của nó.
Thanh Nhược đứng ở phía sau lớp của mình, một thân sườn xám màu xám phối với giày thủ công trắng, đường cong tuyệt đẹp hệt như một chiếc bình sứ hoàn mỹ vừa mới được ra lò, khí chất dịu dàng tựa hoa sen trong đầm.
Tả Hữu chào tạm biệt một bạn học cuối cùng, gương mặt nhỏ bị hoàng hôn chiếu đến hồng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh trong veo.
Nó xoay người, hai tay đặt trên quai đeo cặp, lễ phép mà ngoan ngoãn khom lưng với Thanh Nhược, "Cô Từ, tạm biệt cô ạ."
Thanh Nhược giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nhân tiện vén một lọn tóc nghịch ngợm không ngoan trên trán hắn nó sang một bên, "Trở về đi."
"Vâng." Thân mình nhỏ đeo cặp lộc cộc chạy về phía chiếc xe hơi màu đen đã thấy từ sớm.
Nó tự mình kéo cửa sau ra, hơi thở lạnh lẽo trong xe khác biệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt vui mừng bên ngoài, Tả Hữu lên tiếng, ngữ khí ngoan ngoãn mà hiểu chuyện, "Cha, chú Trình."
Trình Cẩn ở ghế điều khiển quay đầu lại chào hỏi với nó, Tả Thịnh Diễn vẫn luôn nhắm mắt ngồi ở ghế sau rốt cuộc cũng mở mắt, xoay qua nhìn nó bò lên ghế xe có chút cao, dáng ngồi thẳng lưng tiêu chuẩn, cuối cùng không nhẹ không nặng đáp, "Ừ."
Tả Hữu đóng cửa xe, Trình Cẩn khởi động, xe đi ngang qua cổng trường, Tả Hữu nhìn thấy Thanh Nhược còn đứng ở đó, không mở miệng, chỉ là cách cửa kính đen huơ huơ tay, biên độ rất nhỏ cũng không có tiếng động nào.
Khóe mắt Tả Thịnh Diễn từ hành động mờ ám của nó dịch ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đã tăng tốc, nữ nhân vừa thoảng qua trong tầm mắt hắn tựa như một đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Bối cảnh ầm ĩ xung quanh sự duyên dáng yêu kiều của cô dường như đều biến thành một bức tranh sơn thủy.
Xe đi vào khu dân cư của quân bộ, dừng lại tại giao lộ trước Tả gia.
Tả Hữu không hỏi, chỉ là tự mình mở cửa xe, đôi chân ngắn thật cẩn thận chuẩn bị nhảy xuống ghế ngồi có chút cao của xe.
"Cha, con đi về trước." Đứa bé đứng cạnh xe, biểu tình trên gương mặt nhỏ hệt như người lớn.
Tả Thịnh Diễn gật gật đầu, Tả Hữu đóng cửa xe lại.
Người đàn ông ở phía sau lại nhắm mắt, trong xe yên tĩnh đến nỗi gần như tiếng hít thở đều biến mất.
Tả Hữu nhìn chiếc xe dần đi xa, vuốt vuốt mặt thở dài, xoay người đeo cặp trở về Tả gia.
Người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối, có lẽ là biết Tả Thịnh Diễn sẽ ăn cơm bên ngoài, nên chỉ làm phần một người cho nó.
Tả Thịnh Diễn không thích lãng phí, phân lượng cơm chiều vừa vặn với yêu cầu ở độ tuổi này của nó.
Phòng ngủ và thư phòng của nó đều ở tầng hai, tầng ba là phòng của Tả Thịnh Diễn, chưa được cho phép thì không được đi vào, kể cả Tả Hữu cũng không ngoại lệ.
Nó quay lại thư phòng của mình, làm bài tập, chuẩn bị trước bài học ngày mai.
Không cần người hầu nhắc nhở, đồng hồ trên tường chỉ đến thời gian, Tả Hữu xếp vở bài tập lại đặt trên bàn, vào buồng vệ sinh có chút vụng về rửa mặt, thay đồ ngủ rồi bước ra, tắt đèn đi ngủ.
Lúc Tả Thịnh Diễn về đến nhà thì đã khuya, người hầu trong nhà để lại đèn ở huyền quan*, hắn bước vào nhà, tắt đèn lên lầu.
*Huyền quan: là khu vực ở ngay sau cửa, khi bước vào nhà chắc chắn phải đi qua.
Khi ăn cơm chiều có uống chút rượu, nhưng rất ít, đến giờ mùi rượu đã bay hết.
Trong phòng Tả Hữu vô cùng yên tĩnh, bức rèm không kéo ra, đèn đường bên ngoài hòa lẫn với ánh đèn xung quanh cửa sổ.
Tả Thịnh Diễn đứng cạnh mép giường nhìn nó từ trên cao xuống, tư thế ngủ của Tả Hữu rất tốt, không có tật xấu đá chăn mà trẻ nhỏ hay có, ngay cả thói quen thích ôm món gì đó khi ngủ lúc trước cũng bị hắn nói mà mạnh mẽ sửa lại.
Tả Thịnh Diễn nhìn nó một hai phút, đi đến cạnh cửa sổ kéo rèm lại.
Hắn rời khỏi phòng nó, đi đến thư phòng nhỏ bên cạnh, bật đèn, ngồi xuống chiếc ghế hơi nhỏ của Tả Hữu, kiểm tra vở bài tập trên bàn nó, trừ quyển vở còn có một mảnh giấy.
Giấy viết thư màu nhạt, ở góc có họa tiết hoa bông gòn.
Một phong thư gửi đến phụ huynh.
Kính gửi các vị phụ huynh, xin chào các anh chị; tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp Một 1: Từ Thanh Nhược. Rất vinh hạnh cũng rất vui......
Nét chữ vô cùng thanh tú, lời nói chân thành và thỏa đáng.
Tả Thịnh Diễn nhìn đến vị trí phụ huynh ký tên ở dưới, lấy từ áo khoác ra cây bút thường mang theo bên người, ký tên hắn, thả giấy viết thư lại chỗ cũ, xếp gọn sách vở Tả Hữu đặt trên bàn.
Sáng hôm sau, lúc người hầu đến gọi thì Tả Hữu đã dậy, đáp một tiếng rồi xoay người rời giường, sau khi tự thay đồ thì vào buồng vệ sinh rửa mặt chải đầu, gương ở trong đó rất lớn, Tả Hữu đứng trước gương sửa sang lại quần áo, kiểm tra xem có cài nút quàng hay không, vuốt mấy lọn tóc hơi dựng lên cho nằm xuống.
Nó sang thư phòng cách vách soạn tập, cẩn thận kẹp phong thư gửi cho phụ huynh vào sách bài tập, chữ ký của Tả Thịnh Diễn lớn khoảng bằng chữ Thanh Nhược, chữ cô thanh tú mềm mại, chữ hắn thì mạnh mẽ bá đạo hơn một chút, trước khi kẹp vào sách, Tả Hữu giơ tay sờ sờ mảnh giấy phập phồng không bằng phẳng, đến khi nào, chữ nó cũng có thể đẹp như vậy nhỉ.
Tả Thịnh Diễn đã ăn xong bữa sáng, đang ngồi xử lý công việc, trợ lý của hắn chờ ở một bên, cạnh đó đặt không ít tệp tài liệu, Tả Thịnh Diễn ngồi trên sô pha chính giữa đọc văn kiện, trong tay cầm một cây bút máy.
"Cha, chú Lưu, buổi sáng tốt lành ạ."
Tả Thịnh Diễn vĩnh viễn chỉ trả lời một chữ, mà thái độ của trợ lý lại ôn hòa hơn nhiều, ngừng việc trong tay quay đầu nhìn cậu nhóc đang xuống cầu thang, giọng nói mang theo ý cười chào buổi sáng với nó.
"Sao Tiểu Hữu lại dậy sớm thế này?"
Tả Hữu nhấp nhấp môi, vừa lúc bò lên trên ghế dựa bàn ăn, trước mặt có bữa sáng người hầu mới mang lên, Tả Hữu nhìn về phía Tả Thịnh Diễn, tầm mắt hắn dừng trên văn kiện, hình như không chú ý nghe cuộc nói chuyện giữa nó và chú Lưu.
"Hôm qua con được mấy bạn đề cử làm lớp trưởng, phải đến trường sớm hơn mười lăm phút."
Lời khích lệ của Lưu Thừa còn chưa ra khỏi miệng, Tả Thịnh Diễn đã ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường lại quay đầu nhìn Tả Hữu, "Bắt đầu từ ngày mai, rời giường sớm thêm mười phút."
Thật ra bởi vì chức vụ lớp trưởng, nó đã dậy sớm hơn dự tính lúc trước mười lăm phút.
Tả Thịnh Diễn nói, Tả Hữu chỉ biết làm theo, gật gật đầu thật mạnh, nghiêm túc đáp, "Dạ được, cha."
Tầm mắt của Tả Thịnh Diễn đã một lần nữa quay về trên văn kiện trong tay.
Tả Hữu ăn sáng xong, Tả Thịnh Diễn bên kia đã buông văn kiện xuống, Lưu Thừa sửa sang lại giấy tờ, ba người cùng nhau ra ngoài, Trình Cẩn ngồi ở trên xe chờ trước cửa.
Tả Hữu chào hỏi với Trình Cẩn, Trình Cẩn đáp buổi sáng tốt lành xong lại nghiêm trang chào Tả Thịnh Diễn.
Cách thời gian đi học còn sớm, ở cổng trường không có bao nhiêu người, chỉ có một vài gánh hàng rong đang bận việc.
Thanh Nhược thay một thân sườn xám, buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm các loại giấy tờ danh sách linh tinh, sườn mặt nghiêm túc tinh xảo.
Trong xe một đường không nói chuyện, chiếc xe màu đen đến cổng trường học thì dừng lại, Tả Hữu mở cửa bước xuống, đứng cạnh xe chào tạm biệt.
Nó đóng cửa xe, xoay người cất bước, ổn thỏa mà thong dong, khí chất trưởng thành không hề hợp với độ tuổi.
Chiếc xe khởi động, cửa sổ phía bên Tả Hữu vẫn chưa đóng hoàn toàn, thính lực tốt của Tả Thịnh Diễn nghe được âm điệu hưng phấn của Tả Hữu phía sau, "Cô Từ ~~"
Nhộn nhạo vô cùng, tràn đầy sự nghịch ngợm phá phách và nỗi chờ mong muốn được chú ý được cưng chiều của những cậu nhóc nhỏ tuổi.
Trình Cẩn và Lưu Thừa cũng nghe thấy, Lưu Thừa nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Tả Hữu quả thật giống như bay mà chạy nhanh đến, Thanh Nhược nghe thấy tiếng gọi của nó, buông đồ vật trong tay quay đầu lại, nhìn thấy nó thì cười đến mặt mày tươi đẹp ôn hòa, hơi khom lưng dang hai cánh tay ra.
Tả Hữu nhào thẳng vào lòng cô.
"......" Lưu Thừa quay đầu, Tả Hữu là phiên bản thu nhỏ của Tả Thịnh Diễn, đây là sự thật gần như được khắp quân bộ công nhận, lễ phép, khắc chế mà thong dong.
Nhưng mà, cho dù là vậy, anh ta vẫn có hơi không thể tưởng tượng Tả Thịnh Diễn khi còn nhỏ vừa mới làm hành động như thế.
Lưu Thừa nhìn thoáng qua Tả Thịnh Diễn ở ghế sau, một thân quân trang thẳng thắn mà cứng rắn, khi ngồi, quần áo không có lấy một nếp nhăn, thẳng lưng, hai chân thoáng tách ra, hai bàn tay rắn chắc đặt trên hai bên đầu gối, những chiếc cúc đều đặn thẳng tắp, cổ tay áo phẳng phiu tựa như một bộ quân trang vừa được may xong làm nổi bật lên bàn tay hữu lực chờ được vận sức bất kỳ lúc nào.
Tả Thịnh Diễn ở trên xe thường xuyên nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt cương nghị mê người, không còn nét ngây ngô thuở thiếu niên, làn da màu đồng mạnh mẽ mà lạnh nhạt, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt đen láy kia một khi mở ra liền có thể khắc sâu vào nội tâm người khác.
Đây là một người đàn ông nguy hiểm lại lộ ra ra hơi thở lãnh trầm tràn đầy sự nam tính bá đạo.
Nửa học kỳ trôi qua, Tả Hữu lại cao thêm được một đoạn, quần áo trong tủ lần lượt đổi mới, chẳng qua kiểu dáng vẫn không khác mấy, theo phong cách ngắn gọn của Tả Thịnh Diễn, mọi trang phục của Tả Hữu đều lấy trắng đen làm chủ đạo, hiện tại người phục vụ bên bộ phận may mặc đã đưa quần áo định kỳ dành riêng cho Tả Hữu đến Tả gia.
Trình Cẩn và Lưu Thừa thường xuyên theo Tả Thịnh Diễn đưa đón Tả Hữu đi đi về về tuy chưa cùng Thanh Nhược nói qua câu nào, nhưng đã vô cùng quen thuộc cô gái tên là Thanh Nhược này, tư liệu hoàn chỉnh về cô đã sớm nằm bên trái bàn công tác của Tả Thịnh Diễn vào buổi sáng hôm sau ngày khai giảng.
Tả Hữu vô cùng thích cô, chỉ duy nhất lúc đối mặt cô mới lập tức gấp không chờ nổi mà chạy tới, đâm vào lồng ngực cô, mềm mại gọi một tiếng cô Từ, có lần còn xin Tả Thịnh Diễn một số tiền không nhỏ, để mua quà sinh nhật cho cô Từ của nó: Một bộ sườn xám.
Tả Thịnh Diễn đồng ý, sườn xám là do Lưu Thừa đi mua rồi mang đến Tả gia.
Sinh nhật cô Từ của Tả Hữu qua đi, nó không hề hay biết, rằng bộ phận may mặc tặng một bộ quần áo cho nó, giá trị không kém bộ sườn xám kia, người phía bộ phận may mặc nói không cần Tả gia đưa tiền, bởi vì đã có người trả tiền rồi.
Học sinh ở cổng trường đã ra về gần hết, Tả Hữu là lớp trưởng lớp Một 1, là người cuối cùng chào tạm biệt với Thanh Nhược, tay đặt trên quai đeo cặp, Tả Hữu ngẩng cái đầu nhỏ, cười đến ngọt ngào, "Tạm biệt cô ạ."
Thanh Nhược vẫn như mọi hôm, khom lưng sờ sờ tóc nó, dịu dàng mềm mại nở nụ cười, "Tạm biệt ~ trở về đi."
Xe màu đen chờ cách cổng trường không xa, Tả Hữu mở cửa lên xe, động tác nhẹ nhàng không hề có tiếng động, "Cha, chú Trình."
Nó đóng cửa lại, xe khởi động, Tả Hữu cách cái cặp dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn xe đi ngang qua cổng trường học, cô còn đứng ở đó, gần đây trời lạnh, đổi sang một bộ sườn xám mùa đông, hơn nữa còn sẽ khoác thêm áo choàng.
"Cha, 4 giờ chiều ngày mai trường sẽ tổ chức họp phụ huynh. Có thể để chú Trình hoặc chú Lưu đến dự ạ."
Tả Thịnh Diễn nhắm hai mắt, nghe nó nói xong, khẽ mở môi mỏng lên tiếng, "Cha sẽ đến đúng giờ."
Không hề phập phồng, lại như một tiếng nhạc hòa tấu.
--- ---
Các tình yêu ơi, có thấy thiếu thiếu cái gì không?
Nó chỉ đến đấy là hết, không phải tại ta cố tình cắt đâu nhé:"<<<
Mà mấy nàng để ý gì không, tên thằng nhóc ý, Tả Hữu = phải trái?
Phía Bên Trái - Lưu Tinh Tinh
Hoa bông gòn