Đợi cửa phòng đóng chặt, hộ vệ bốn phía đều đã lùi ra xa, Mộ Dung Nam Cẩn
mới nói: “Nam Hàn Bạch Vũ Kỳ đang tiến tới Sài Đô, trước mắt đã đột phá
tuyến phòng vệ trọng yếu đầu tiên ở đông nam. Dẫn quân là Bạch Lang
Vương, Diệp Khâm – Hách Nhĩ Thọ.”
Mộ Dung Bạc Nhai thấy vẻ mặt
Hoàng Linh Vũ biến đổi__ Thật ra sự biến đổi này rất nhỏ, nếu không phải người quen thuộc, căn bản không thể phát hiện được__ Hắn liền hỏi: “Tin tức không sai chứ? Nam Hàn quân trước đây không phải không chĩa mũi
nhọn vào ta sao.”
Mộ Dung Nam Cẩn trầm giọng nói: “Nam Hàn Bạch
Vũ Kỳ giữa đêm phát động đột kích, sáng ngày hôm sau đã đột phá phòng
tuyến. Tướng thủ Thẩm Kỳ Lân của quân ta bị bắt đã tự tận, Lạc Nam binh
tử chiến vì nhiệm vụ.”
Mấy người quay mặt nhìn nhau, cuối cùng
vẫn là Mộ Dung Nam Cẩn nói: “Tối nay mọi người về trước vậy, chuyện sau
đó về sau hãy bàn. Chiến sự dù có khẩn cấp cũng phải làm tốt công tác
chuẩn bị. Bạc Nhai, Linh Vũ, các ngươi lưu lại, chúng ta bàn cách ứng
phó lần này.”
Đợi mọi người đi xong, Hoàng Linh Vũ nói: “Cũng may không phải là Diêm Phi Hoàng đích thân tới, hơn nữa cho dù là Bạch Lang Vương, hắn cũng không thể mang theo bao nhiêu thiết pháo.”
“Ngươi thật sự không thể chế tạo vài thiết pháo cho chúng ta sao? Thân pháo ống pháo nhiên liệu không thành vấn đề a.”
“Cho dù không dùng thiết pháo, cũng chưa chắc không thắng được bọn họ. Lại
nói, Diêm Phi Hoàng thông minh vô cùng, biết ta ở đây, sẽ không để Bạch
Lang Vương mang theo nhiều.”
“Nha? Hắn biết?” Mộ Dung Nam Cẩn đồng tình nhìn đệ đệ. “Xem ra vẫn là tình cũ khó quên a.”
Hoàng Linh Vũ xanh mặt hơn phân nửa nói: “Điện hạ nếu còn muốn nói tiếp quái sự này, chớ trách ta không khách khí với ngài.”
Mộ Dung Bạc Nhai vội phụ họa: “Đúng vậy, nhị ca nhất thiết đừng chọc y, y rất bạo lực đó…”
Sắc trời đã khuya, Mộ Dung Bạc Nhai xử lý xong quân vụ, tỉ mỉ liệt ra mấy
chỗ xuất chinh, rồi giao chuyện còn thừa cho người liên quan, bản thân
một mình đi tới Sơn Hải Cư. Mà lúc này, Hoàng Linh Vũ vẫn còn chưa tỉnh.
Từ khi xem xong chiến lệ của Bạch Lang Vương và tư liệu của Bạch Vũ Kỳ,
viết một bảng đối sách dài giao cho Bạc Nhai, Hoàng Linh Vũ giống như
mất hồn phách nghiêng đầu ngủ, làm Mộ Dung Bạc Nhai kinh sợ vội ôm y kêu lớn rất lâu. Không dễ gì mới mở được mắt ra, Hoàng Linh Vũ ngay cả hứng thú đánh người cũng không có, nhàn nhạt mắng vài câu, trở người ngủ
tiếp, thẳng cho tới giờ.
Trình Bình cũng ít nhiều biết khúc mắc
giữa Hoàng Linh Vũ và Diêm Phi Hoàng, thấy Mộ Dung Bạc Nhai lại tới, bất bình nói với hắn: “Người đó tàn nhẫn như thế, luôn đối phó với y.”
Mộ Dung Bạc Nhai cười khổ nói: “Chuyện giữa hai người đó, bọn họ làm thì
làm, vốn không phải là những thứ người ngoài chúng ta có thể chen vào.”
“Ngươi vẫn luôn coi mình là người ngoài đi! Ngươi nếu thật muốn tốt cho y, thì đừng để y nghĩ tới người không tâm không phế đó nữa.” Trình Bình nói
xong, thì tự mình bưng bồn rửa mặt vào phòng.
Mộ Dung Bạc Nhai
ngây ra một lúc, nghe bên trong vang lên tiếng nước rào rào, nghĩ tới
Trình Bình bưng bồn rửa mặt vào đại khái là muốn làm chút chuyện, lại
không nén được tâm tình bước vào theo. Quả nhiên thấy Trình Bình vắt khô khăn, nhưng không trực tiếp lau lên người Hoàng Linh Vũ, mà giao cho
hắn, rồi biết điều ra ngoài.
Còn lại Mộ Dung Bạc Nhai xấu hổ,
thầm trách Trình Bình này cũng thật quái dị, khó trách lúc đó Tiểu Hoàng nói gì mà muốn cố gắng lưu lại hắn một mạng. Mà sau đó, lại phát hiện
ngay cả Lộ Thị Tửu cũng đối với người này tâm niệm không quên.
Mộ Dung Bạc Nhai thân thiết ngồi bên cạnh y, lặng lẽ nhìn y dưới ánh đèn
hôn ám, trong ký ức từng có một đêm thế này, Hoàng Linh Vũ cũng trầm ngủ đến bất tỉnh nhân sự, mà trên gương mặt cũng tràn đầy bi thương, trong
lúc vô thức chảy xuống dòng lệ óng ánh. Đêm đó chính là đêm sau khi rời
khỏi Yến đô Lạc Bình, có lẽ cũng chính vì chuyện của Diêm Phi Hoàng.
Mà hiện tại gương mặt say ngủ của Hoàng Linh Vũ vô cùng an tường, không còn vẻ thương thân đau lòng trước kia nữa.
Chiếc khăn trong tay đã giảm nhiệt độ, Mộ Dung Bạc Nhai định thần, đến bồn
nước nhún nước nóng mới, rồi mới quay lại. Rón ra rón rén lau cho y,
mặt, cổ, cánh tay… tiếp xuống nữa thì thành vấn đề khó rồi, chẳng qua Mộ Dung Bạc Nhai cũng không mềm tay, ngay cả do dự cũng không do dự, cứ
thế giải khai lý y của Hoàng Linh Vũ. Mới phát hiện thân thể của y thật
sự tinh gầy, nào sánh được các tướng sĩ thân kinh bách chiến, toàn thân
da thịt hóp vào, thậm chí ngay cả xương cũng mảnh hơn người thường.
Nhưng chiến cục cứ kéo dài như thế, Hoàng Linh Vũ cũng có một ngày phải gặp
mặt Diêm Phi Hoàng trên chiến trường. Thân thể thế này, thì làm sao
chống chọi cường địch. Mộ Dung Bạc Nhai lặng lẽ lau rửa, thầm hạ quyết
tâm, bất luận thế nào cũng phải bảo hộ y hoàn hảo vô thương.
Đang xuất thần, cổ tay bất chợt bị cánh tay ấm áp nắm lại, Mộ Dung Bạc Nhai
giật mình nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt trong suốt của Hoàng Linh Vũ.
“Ngươi…”
Hoàng Linh Vũ phì cười chế nhạo nói: “Trước giờ lúc nào cũng ngủ như heo chết, để ngươi bắt lấy cơ hội rồi.”
Thấy y tựa hồ định tỉnh lại, Mộ Dung Bạc Nhai vội kéo tay dìu y dậy, hỏi: “Có muốn ăn gì không? Từ sáng tới tối chưa ăn gì rồi.”
“Ngủ cả ngày, không muốn ăn.” Dưới ánh mắt uy hiếp của Mộ Dung Bạc Nhai, Hoàng Linh Vũ lại đổi giọng.
“Đương nhiên, tự nhiên phải ăn chút gì, bảo người nấu chút cháo nhạt là được.”
“Ngươi nghĩ mình đang tu tiên hay thành phật? Một chút đồ tanh cũng không dính?”
“Ngươi cứ nhìn đi, ta dẫn mấy học sinh tới, bọn chúng sẽ chuẩn bị rót thập
toàn đại bổ dược, nếu ăn đồ tanh, không đúng thì sẽ xung đột với mớ thảo dược loạn thất bát tao kia.”
“Mượn cái cớ tốt thật.” Tư duy phù hợp, Mộ Dung Bạc Nhai cười tiếp nhận lý do miễn cưỡng này.
Hắn đánh giá Hoàng Linh Vũ cẩn thận, thật sự một chút cũng không có dấu vết thương tâm đau khổ, rốt cuộc vẫn không an tâm, Hoàng Linh Vũ lại phát
hiện suy nghĩ của hắn, an ủi nói: “Đừng ghen tuông, ta không còn tồn tại di luyến gì với hắn nữa. Chỉ là nghe nói lần này không cần đối phó với
người nguy hiểm đó, nên hơi hưng phấn quá mức mà thôi. Nghĩ xem, hắc, có lúc hắn thật sự là con giun đũa trong bụng ta.”
Mộ Dung Bạc Nhai đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Hắn là giun đũa thì giỏi lắm sao? Ta tuyệt đối làm tốt hơn hắn!”
Hoàng Linh Vũ nhìn vẻ nghiêm túc khẩn trương của hắn, cũng ngây ra, nửa ngày
mới cười ha hả nói: “Được được được, ngươi là con giun đũa tốt nhất của
ta, được rồi chưa. Hơn nữa, ta cũng không có thế nào với hắn mà, bao
nhiêu năm rồi nên phân đã sớm phân. Ngươi xem, hắn không lý ta ta cũng
không lý hắn, thiên hạ làm gì có tình nhân vô vị như thế.”
Mộ
Dung Bạc Nhai càng nghe càng cảm thấy không đúng, hắn là ‘con giun đũa
tốt nhất’ của y, hóa ra còn có giun đũa cấp biệt ‘khá tốt’? Vừa rồi khi
vào viện, đã thấy trong gian sương phòng khác vẫn còn tỏ đèn, lại nhớ
tới bản thân cho tới nay vẫn cọ cọ bên gối Hoàng Linh Vũ, nhưng y thì đã cùng Sí Diệm trở thành ‘phu thê’, nhất thời sắc mặt âm trầm.
Hoàng Linh Vũ thấy hắn giống như có tâm sự gì, liền hỏi thẳng. Mộ Dung Bạc
Nhai rốt cuộc chống không nổi miệng lưỡi lợi hại của Hoàng Linh Vũ, buồn bực vô cùng hỏi y: “Quan hệ của ngươi và tứ đệ ta càng ngày càng tốt,
đã xưng phu thê luôn rồi.”