Hoàng Linh Vũ không những không xin lỗi vì kéo dài chiến cơ như mọi người đã
nghĩ, ngược lại là: “Vì quân cơ khẩn cấp, không đến lúc cuối cùng ta
không thể mở chung, vẫn thỉnh các vị tướng quân lượng thứ. Nhưng xin
nhất định tin tưởng, kéo dài càng lâu, quân đội của Bạch Lang Vương càng kiệt quệ.”
Phó tướng Đàm Khiêm ngồi ở đầu dãy bên dưới hỏi: “Quân sư, ngươi dám bảo chứng, không che giấu chúng ta tin xấu gì chứ?”
Trác Kiếm nói: “Quân cơ tuy cơ mật, nhưng nếu là tình báo liên quan sinh tử
quân đội, ta và quân sư đương nhiên không dám tự tiện che giấu.”
Đàm Khiêm nói: “Vậy thì, xin quân sư nói rõ một chút, tại sao phải kéo dài tới hiện tại!”
Hoàng Linh Vũ nhìn Đàm Khiêm, chỉ dựa vào khí thế này, đã khiến hắn giảm đi
rất nhiều lo lắng: “Bạch Lang Vương tính tình dũng mãnh hiếu chiến mà
lại gian xảo âm hiểm, với chiến lệ trước nay của hắn có thể thấy, không
cái nào không vì đa nghi thiện biến mà từ cảnh địa nguy hiểm chạy trốn
được. Bạch Lang Vương có thể được thành danh như hôm nay, chiến quả
đương nhiên là nguyên nhân, nhưng kỹ năng chạy trốn dày công tôi luyện
đẳng cấp này của hắn, cũng không thể không góp phần vào a!”
Chúng tướng nghĩ kỹ lại, sau một lúc có được kết luận là__ Quả nhiên như thế, bất giác mím môi che giấu nụ cười trộm.
Nếu nói đến chiến tích anh dũng của Bạch Lang Vương, chúng tướng lĩnh không ai không biết không ai không hiểu. Nhưng vì rất nhiều đều là chiến lệ
lấy ít đấu nhiều, nên không dùng từ ‘chạy trốn’ để liên tưởng.
Mà hiện tại được mấy câu giản lược khái quát của Hoàng Linh Vũ, quỹ đạo
chiến đấu sinh mạng của Bạch Lang Vương này thế nhưng chính là tuân theo òng tuần hoàn ‘bại__ chạy__ thắng__ bại__ chạy’, mọi người sao có thể
không quái dị lén cười trộm.
Hoàng Linh Vũ tiếp tục bổ sung một câu: “Thật ra so với từ Bạch Lang Vương, mỹ danh Đào Mạng Vương thích hợp với hắn hơn!”
Nghe lời bình quyền uy thâm đắc nhân tâm của quân sư, chúng tướng đều không nhịn được, bật cười ha ha.
Đàm Khiêm cũng thầm gật đầu, nâng trà bắt đầu ẩm.
Hoàng Linh Vũ rèn sắt khi còn nóng: “Có câu ‘Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nghề xuất trạng nguyên’! Bạch Lang Vương hắn có thể kẹp đuôi bỏ chạy, lẽ nào chúng ta không thể chạy? Chúng ta không những phải chạy, hơn nữa phải
chạy nhanh hơn hắn, mạnh hơn hắn! Ít nhất danh hiệu Đào Mạng Vương,
chúng ta phải lấy được!”
Một tiếng ‘phụt’ thật dài, không biết vị quân tướng nào vừa phun một ngụm trà văng tứ phía, làm mấy vị xung
quanh nhảy dựng lên, còn chưa kịp mắng người phun trà, đã ngây ngốc
trước.
Vì vừa rồi Lục quân sư không phải đang chế nhạo Bạch Lang
Vương chỉ biết chạy trốn sao? Sao hiện tại lại muốn người của mình cũng
chạy trốn? Trong lúc xuất binh yêu ngôn hoặc chúng, là trọng tội nhiễu
loạn quân tâm đó!
Thử hỏi, phàm người dẫn binh xuất chinh chiến
trường, có ai không cầu công danh lợi lộc, ai không cầu danh lưu thiên
cổ? Hiện tại theo như Lục quân sư nói, bọn họ khẳng định có thể lưu danh thiên cổ rồi, vấn đề là còn phải mang theo danh hiệu ‘Đào Mạng Vương’
a, ai cũng không thể cười nổi.
Vấn đề là, Lục quân sư mưu kế đa
đoan, ai có thể biết trong hồ lô của y bán dược gì. Cho nên nhất thời
cũng không có ai phản bác đề nghị của y.
Hoàng Linh Vũ lắc đầu thở dài, than vãn: “Mấy người các ngươi thật sự là chết gân não rồi.”
Cho tới lúc này, điều duy nhất Trác Kiếm có thể nghĩ tới chính là những lời Mộ Dung Bạc Nhai đã thầm nói với hắn: “Răng nanh của Hoàng Linh Vũ có
thể cắn chết chó, đừng cùng y tranh đấu miệng lưỡi vô vị. Thật sự đến
thời khắc nguy hiểm, bảo người trực tiếp trói y lại rồi chạy. Đúng rồi,
còn phải bảo người đó nhất định phải nhét kín lỗ tai. Miệng lưỡi của
Hoàng Linh Vũ thật rất lợi hại, có thể tới trình độ yêu ngôn hoặc chúng
rồi.”
Trác Kiếm nhìn mặt Hoàng Linh Vũ__ Yêu nghiệt. Mà nghe
những lời trong miệng của y thốt ra thì__ Yêu nghiệt! Từ trong ra ngoài
là một người yêu ngôn hoặc chúng danh đúng với thực!
“Thời cổ
từng có hai cường quốc cùng tồn tại, bọn họ khai chiến nhưng đều không
đánh trong nước mình, mà cưỡng bách nhược quốc gần đó thành khu vực giao chiến của họ, khai chiến trong nội cảnh nước thứ ba, các ngươi có biết
tại sao?” Hoàng Linh Vũ đang nói thật ra là chuyện nước Nga và Nhật Bản
khai chiến trong nội cảnh Trung Quốc, nhưng bất luận ở thời không nào,
chuyện lấy mạnh khi yếu cũng tương tự như nhau, lúc này lấy ra cũng
không ai có gì nghi ngờ.
Một mưu sĩ nói: “Có phải vì chiến hỏa sẽ hủy diệt thành trì và điền thổ bổn quốc?”
Chúng tướng nghe vậy, thầm nghĩ đó không phải là tình thế trước mắt sao? Bạch Kỳ Quân cướp đoạt ở nước ta, bất luận cuối cùng là thắng hay bại, tổn
thất của bách tính nước ta luôn là lớn nhất.
Hoàng Linh Vũ nói:
“Chính là như thế. Cho nên mới cần nghĩ cách tránh nơi có thể tạo thành
tổn thất cực lớn. Nghĩ chắc mọi người cũng có kinh nghiệm phòng tránh
thoát lũ, nếu muốn giữ gìn một thành thị quan trọng, thì phải đụt khoét
tạo lỗ tại đê điều ở nơi khác, dẫn dòng lũ đi. Cho nên nhiệm vụ hiện tại của quân ta chính là dẫn lối, dụ bọn họ đến nơi có lợi nhất cho chúng
ta, bất luận là truy là đánh hay là chạy, là thủ đoạn bỉ ổi hay phương
pháp ti tiện, ta cần mọi người tạm thời ném bỏ tôn nghiêm quân nhân đi,
cùng Bạch Lang Vương chơi trò trốn tìm.”
Tiếp theo, chính là màn
diễn thuyết và cổ động cứ như truyền bá, nói ba hoa thiên địa, khiến
chúng tướng nghe tới mức như trước mắt hiện ra một vùng trời mới, thì ra vứt bỏ tôn nghiêm và vinh quang của quân nhân, lại là chuyện thoải mái
tự tại như thế!
[Nam Hàn – quân doanh Hắc Vũ Kỳ]
Vương gia Kim Bội Nhĩ Đan Ninh thống lĩnh Hắc Vũ Kỳ đang vội vàng đi vào doanh
trướng của Kim Văn Quảng, không đợi binh đinh rót nước đã xua đi, tự
mình rót trà muốn mấy ngụm, mới nói: “Đụng mặt rồi.”
Lúc này vừa
khéo vô sự, Diêm Phi Hoàng đang xem sách, nghe thế không hoảng không
loạn lấy ra một mảnh kim diệp tử dùng để đánh dấu sách, chuyển mắt nhìn
hắn.
“Đã là chuyện bốn ngày trước, quân đội của Trác Kiếm và Bạch Kỳ Quân gặp mặt, nhưng song phương chỉ giao phong quy mô nhỏ mấy lần.
Mới qua ba buổi tối__ Cũng chính là tối qua, Bạch Kỳ Quân bị đánh bại,
hiện đang tháo chạy về tây nam.”
Diêm Phi Hoàng suy ngẫm kỹ, hỏi: “Có biết nguyên nhân là gì không?”
Kim vương gia sắc mặt xanh rồi trắng trắng rồi xanh, giống như rất mất mặt
không cam lòng nói: “Nghe nói là chuyện bất kham, tình huống tỉ mỉ chưa
viết trên quân báo.” Vì là bồ câu truyền tin, tin tức có thể đưa tới tự
nhiên có hạn. Kim Bội Nhĩ Đan Ninh tính tình thẳng tuột, cho dù Bạch
Lang Vương của Bạch Kỳ Quân cùng hắn chính kiến bất hòa, nhưng sẽ không
vì hắn chiến bại mà vui sướng trên tai họa của hắn, cũng sẽ không vì hắn đột phá phòng tuyến của đối phương tiến quân vào Sài Đô mà thầm trù ẻo, chỉ vì tình báo không đầy đủ mà luyến tiếc vậy thôi.
Diêm Phi Hoàng ném sách đi, nhẹ cười.
“Có gì mà cười?”
“Ngươi trước đừng hỏi, theo lệ thì mấy ngày nữa sẽ có quân báo tỉ mỉ đưa tới,
lúc đó sẽ biết.” Nói xong, Diêm Phi Hoàng bỏ vương gia lại ra ngoài.
Đã rất lâu không gặp phải đối thủ tranh phong thế này, cũng chỉ có Hoàng
Linh Vũ mới có thể khiến hắn hưng phấn như thế. Cục thế này, phải uống
nước rửa chân của Hoàng Linh Vũ vẫn là lão chính địch Hắc Vũ Kỳ bọn họ.
Cuối cùng vẫn có chút cảm giác giống như liên thủ tác chiến. Diêm Phi
Hoàng thầm cầu nguyện, cho dù hắn không có tín ngưỡng, nhưng chỉ duy
nhất nguyện chúc phúc cho an nguy của Hoàng Linh Vũ.
Rất nhiều
rất nhiều năm trước, hắn còn trẻ. Lúc đó, thời gian tựa hồ dùng không
hết, có tinh lực vĩnh viễn không cạn. Lúc đó, hắn từng ngoan cố cho
rằng, nếu khuynh tâm thì phải bên nhau. Hắn từng thấy qua rất nhiều
chuyện ly tán các nơi, kết quả mỗi người một ngả.
Chẳng qua đó
đều là chuyện trước đây. Lẽ nào không phải sao, cho dù chia rời, vẫn có
thể vì cùng một mục tiêu mà chiến đấu. Có lẽ sau này sẽ gặp mặt trên
chiến trường, nhưng đến lúc đó, nhất định đã sắp tới lúc bụi yên sóng
lặn.
Cho dù tung ra tin tức Mộ Dung Bạc Nhai là người Tây Thương, cũng chưa thấy Nam Vương quản hạt có bất cứ phản pháo nào. Mới nhiều
năm không gặp a, Mộ Dung Bạc Nhai đã có thể khiến thần dân dưới quyền
ngoan ngoan đóng cửa. Xem ra, để Hoàng Linh Vũ sống dưới sự bảo hộ của
huynh đệ Nam Vương, thì sẽ không phải chịu tai bay vạ gió.
Mà
Hoàng Linh Vũ đã đọc nhuần nhuyễn chiến sử của thời đại binh khí lạnh,
thông qua lần giao phong đầu tiên, có thể xác định cảnh ngộ cuối cùng
của Bạch Lang Vương sẽ thê thảm tới mức nào. Như vậy xem ra, không cần
bao lâu nữa, Hắc Vũ Kỳ sẽ có thể đạt dược đại quyền quân chính trong Nam Hàn, mà tới lúc đó, chính là khi hắn và Hoàng Linh Vũ gặp mặt.
Ngoài quân danh đã dọn ra một phiến đất trống. Nơi xa xa, hoa xuân đã rơi rụng, thời khắc vào hạ rơi rụng cũng là thường thấy.
Diêm Phi Hoàng hiện tại tin tưởng, qua mùa hoa nở, đích thật sẽ tàn lụi.
Nhưng con người đã bỏ lỡ mùa, thì vẫn có thể vào lần nhân duyên tiếp
theo, sóng vai mà đứng.