Thật ra thiếu niên mà Lục Mang Lâu thu lưu cũng có phân phú, trung, bần, chỉ là mọi người ở chung lâu dần thì tự dưng quên đi mà thôi.
Loại
thời thế này, Vương hầu tướng tương đều chỉ quan tâm vinh hoa phú quý,
chưa từng đặt bách tính kham khổ vào mắt. Chuyện ‘chu môn tửu thịt thối, ngoài đường xác chết đông’ lẽ nào còn hiếm thấy sao? Cho nên hài tử
trưởng thành trong lúc đói rét bức bách như Thu Nhược Thủy cũng đã nhìn
quen rồi, cho dù thân đang nằm ở cảnh địa sinh tử, cũng chỉ có thể dùng
thái độ đạm nhạt để an ủi bản thân.
Vì mưu sinh, không thể không
nắm vững một kỹ năng nào đó trong tuổi ấu thơ, cho dù là trộm cướp lừa
đảo. Cũng là vì so với những thiếu niên khác nắm giữ nhiều kỹ thuật hơn, nên mới được Lục Mang Lâu chọn lựa. Cho tới nay, trong thế giới đạm
nhạt này, Lục Mang Lâu đã chiếm cứ vị trí phối ngẫu không thể thay thế
trong lòng Thu Nhược Thủy.
Đối với quá khứ của Hoàng Linh Vũ đứng đầu Lục Mang Lâu, sao có thể không có người hiếu kỳ? Mọi người luôn
thấy y mỉm cười dịu dàng, chống nạng, không thích dựa dẫm sự giúp đỡ của người khác, nhưng vào lúc cần thiết thì cũng có thể thản nhiên tiếp
nhận, hồi báo với tạ ý thành tâm.
Y nhất định là người được
trưởng thành trong hoàn cảnh tràn đầy hạnh phúc, cho nên mới có thể thản nhiên tiếp nhận hảo ý của mọi người như thế, cũng có thể thản nhiên cho đi như thế. Thu Nhược Thủy nghĩ như vậy.
Sau đó khi đến lúc học
sinh đệ nhất kỳ Lục Mang Lâu có thể ra khỏi lâu thử nghiệm thân thủ.
Cuối cùng có người mang về hồi âm__ Quá khứ của Hoàng Linh Vũ mà họ tra
được.
Các học sinh đều không thể ngờ, y thế nhưng lại bị khoét đi hai gối, rõ ràng còn có thể bước đi như thế. Càng không thể ngờ được,
Trình Bình và y lại còn có một đoạn thù oán vướng mắc như thế__ Mà trên
thực tế, giữa Hoàng Linh Vũ và Trình Bình lại một chút cũng không để các học sinh nhìn ra được quan hệ từng là địch nhân giữa họ.
Tâm
tình khi vừa mới biết rất phức tạp, trở về ngủ một giấc trầm trầm thức
dậy, càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng khó thể nhẫn nại.
Ai
cũng không thể ức hiếp Hoàng đại của bọn họ, người của Lục Mang Lâu là
một thể, ức hiếp Hoàng đại chính là ức hiếp tất cả người của Lục Mang
Lâu.
Nhưng có thể hận ai? Có thể trách ai? Trình Bình khẳng định
là người tốt, hiện tại cũng một bước không rời ở cạnh Hoàng Linh Vũ, học sinh của Lục Mang Lâu cho dù có to gan vọng động, người của Hoàng đại
cũng không dám động tới. Bọn họ cũng rất khẳng đinh, Trình Bình có tham
gia một chân trong chuyện này, sau lưng tất có người đang gây chuyện.
Oán khí này nghẹn xuống dưới, bọn họ có thể tìm ai để trút ra?
__Người có thể giúp trút khí, không phải đã tới trước mắt rồi sao? Thu Nhược Thủy mỉm cười kỳ vọng.
_____
“Ngươi là ai?” Mạc Xán khẽ híp mắt, đứng ra khỏi bóng cây.
Thu Nhược Thủy cười nhạt nhìn lại, ôn hòa cúi đầu xuống, dịu thanh nói: “Ta là ai? Ta chẳng qua là một cô hồn dã quỷ không nhà để về mà thôi. Các
ngươi nếu đã bước vào lãnh địa của ta, thì phải cùng ta chơi một chút,
nhất thiết đừng chạy đi quá nhanh…”
Lời vừa nói ra, mọi người hết thảy biến sắc. Không vì gì khác, chỉ vì phần ‘cô hồn dã quỷ’ của Thu
Nhược Thủy. Phải biết thời này dân phong chưa mở rộng, thường cho rằng
thiên hạ không có điều gì không có, có người tự nhiên cũng có quỷ. Chỉ
thấy nữ tử đứng trên đỉnh đầu này, sắc mặt tái nhợt, quỷ khí trầm trầm,
quả nhiên là quỷ được đồn thổi trong dân gian. Người và quỷ đánh nhau,
phải đánh thế nào mới thắng được đây!
Thu Nhược Thủy là học sinh
đắc ý nhất của Hắc quả phụ tại Lục Mang Lâu. Tuổi mới đôi mươi nhưng đã
đạt được truyền thụ hết đời của Hắc quả phụ, nếu nói thiếu hụt gì, thì
chỉ có kinh nghiệm khi lâm địch và trình độ công lực. Mà nhờ vào khả
năng khống chế đối với không khí hiện trường, khả năng thao túng giăng
trận độc vật, hoàn toàn có thể bù vào kinh nghiệm không đủ khi lâm địch.
Mạc Xán cảm thấy kinh sợ, không biết nữ tử này rốt cuộc là người hay là
quỷ, nhưng cũng biết con đường trước mặt nhất định là cạm bẫy trùng
trùng, thầm nghĩ không bằng để thủ hạ san đường, phá bẫy cho mình, còn
mình sẽ tái định đoạt, vì thế hừ một tiếng, nói: “Đừng nghe ả ta hồ ngôn loạn ngữ, hơn phân nữa là độc vật gì đó, các ngươi đi trước, ta sẽ ở
đây chống đỡ.”
Những người khác lập tức kinh ngạc, trong đó có
không ít người nhiều lần theo Mạc Xán đi làm nhiệm vụ. Trước đây chỉ
thấy Mạc Xán lao vào nơi phản kháng yếu nhất, chỉ thấy nàng ta để người
khác trở thành cái khiêng cho mình, chưa từng thấy qua nàng ta sẽ trở
thành người đoạn hậu cho người khác. Nhưng cũng không có thời gian để
hắn nghĩ nhiều, cắn răng, tiến tục tiến tới mục tiêu phía trước.
“Ách.” Một tiếng hừ nhẹ, lại một người ngã xuống.
“Là nhền nhện!” Một người khác đứng thẳng ở ngoài năm bước. Vì đề cao cảnh
giác, từ khi phát hiện trước mặt mấy mạng nhện không thể thấy, đến khi
chú ý thấy có con nhện màu lục nhỏ như hạt đậu đang xà xuống, chỉ là
chuyện trong thoáng chốc. Từ hăng hái tiến tới tới lúc trong lòng nổi
chuông cảnh báo cũng chỉ là chuyện thoáng chốc, sau đó cấp tốc nhanh
chóng chạy đi rồi ngừng lại, người này hầu như bị chuyện dừng đột ngột
làm chấn động phun ra ngụm máu.
Tất cả những người khác đều ào ào lùi lại, vì bọn họ phát hiện, nếu nhìn tỉ mỉ, xung quanh đã giăng kín
tầng tầng, nhền nhện đeo trên những sợi tơ trong suốt rũ xuống bao vây
phần tối khu rừng.
Còn lại mười một người! Ngay cả tay cũng không động, chỉ mới chào hỏi, đã tổn thất sáu tinh vệ dưới trướng Trấn Nam
vương, với Mạc Xán mà nói là nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng ít nhất có thể khẳng định một chuyện, nếu sử dụng độc vật, thì không thể là quỷ hồn.
“Là… Hải Nam Bổ Điểu Thù?” Người vừa rồi là kẻ đầu tiên
phát hiện nhền nhện trở nên run rẩy, “Không đúng không đúng, Bổ Điểu Thù nên lớn bằng nắm tay, độc tính cũng chỉ đủ độc cứng hải điểu chứ không
dẫn tới chết…”
Thì ra có một loại nhền nhện dựa vào việc bắt ăn
hải điểu mà sống, chúng không lớn, nhưng lại xuất động theo đàn. Hải
điểu một khi bị chúng bao vây, tiêm bắn độc dịch lên thân, thì rất nhanh sẽ đông cứng toàn thân, cho dù đã bị kinh động bay đi cũng lập tức rơi
xuống đất. Mặc một đàn nhền nhện đen bao lấy toàn tân, bị cắn hút toàn
bộ máu thịt.
Đây là một loại nhền nhện sống quần cư cực kỳ hiếm
thấy. Tương truyền chúng giống như đàn kiến đàn ong, có nữ vương của
mình, chỉ có nữ vương mới có thể sinh hạ nhền nhện đời sau, tất cả sinh
mạng con dân và tất cả hoạt động sinh sống của chúng toàn bộ vây quanh
nữ vương, cống hiến phục tùng tuyệt đối cho nữ vương.
“Ngươi không phải quỷ, nhưng ngươi rốt cuộc là ai, sao có thể khiến chúng phủ phục ngươi, còn có độc tính này là chuyện gì!”
Thu Nhược Thủy trầm giọng cười lạnh, từ khi lộ mặt tới nay, trên mặt trừ nụ cười ra thì không có biểu tình gì khác, nhưng lại khiến người ta nảy
sinh hàn ý từ sâu nhất trong lòng.
Không ngờ còn có người có thể
nhận ra được thân phận của chúng sủng vật khả ái này. Là Bổ Điểu Thù sau khi lão sư Hắc quả phụ cải biến.
Hai năm trước, Hắc quả phụ cho
nàng một con nhện mẫu vương, nàng cũng bắt đầu thực hành thuần hóa nhền
nhện. Trải qua sự thay đổi hai đời, thể hình Bổ Điểu Thù trở nên nhỏ tới mức người khác khó phát giác, độc tính trở nên càng mạnh phát tác càng
nhanh.
Tầm mắt của Thu Nhược Thủy vẫn từ trên cao chuyên chú đặt
trên người Mạc Xán, mái tóc dài trắng bạc sau đầu Mạc Xán được búi thành một búi dày đặc, không một sợi rối, vì cố định còn dùng mấy cây trâm,
so với mái tóc rối loạn của Thu Nhược Thủy thì rõ ràng là hai cực đoan.
“Bạch phát ma đầu… Mạc Xán…” Thu Nhược Thủy sau khi lẩm bẩm như xác nhận, đột nhiên ngã từ trên cây cao xuống, đầu chúc xuống lướt tới chỗ Mạc Xán.
Mạc Xán rợn tóc gáy, chỉ nghĩ tới tiểu tử Mộ Dung Sí Diệm đó, cho tới hiện
tại vẫn mang nhiều phiền phức cho nàng như vậy. Nàng ta gầm lên: “Thổi
rách màn nhện mau!”
Nói xong, rút trường tiên dài ba trượng ra,
xoay tay đánh ra vòng xoáy, nội lực gió lốc quấn quýt thổi thẳng đi. Một chiêu không biết đã thổi tung bao nhiêu mạng nhện từ trên rũ xuống,
thổi chạy bao nhiêu Hải Nam Bổ Điểu Thù kịch độc.
“Đi!” Mạc Xán quát lên.
Mười một người khác không còn dám dừng lại, chạy về phía gió vừa rồi.
Nhưng mà, không đợi bọn họ ly khai, ba người đầu tiên cũng chỉ mới chạy được
bảy tám trượng, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng vang lạt xạt, khi
quay đầu, lại không biết là thứ gì đen đen to như nắm tay đập vào trán
mình.
Bọn họ theo bản năng nghiêng đầu muốn né đi, ai biết thứ
đen đen đó lại như có sinh mạng mở ra, duỗi tám cái chân, lập tức móc
lấy tóc mai của họ.
Tiếp theo vụt một cái, bên trong tựa hồ nổ
ra, tản ra những thứ bán trong suốt chi chit lút nhút nhỏ như đầu đinh,
giống làn khói mù bao kín đầu ba người.
“A a a a!!!” Tiếng kêu thảm thiết nhất thời xé tan khu rừng tĩnh mịch.
“Muốn chạy sao? Khu rừng khủng bố của ta, sao có thể muốn đi là đi được chứ?”
Còn lại tám người…