Mộ Dung Sí Diệm được Trình Bình dẫn tới chỗ khác ngủ, tâm ý thỏa mãn mang
theo túi lớn được chủ nhân cho là chiến lợi phẩm__ thức ăn mỹ vị.
Hoàng Linh Vũ và Mộ Dung Bạc Nhai lặng lẽ nằm trong lều trướng, hai người kéo đệm lại sát nhau, lấy chăn phủ lên cả hai. Hoàng Linh Vũ nằm nghiêng
trong chăn, ôm chặt Mộ Dung Bạc Nhai, cũng bị hắn ôm kín kẽ.
“Ta
lúc ở đại học là học khảo cổ… chính là rất gống kim thạch học hiện tại.
Lão sư gặp chúng ta, bài học đầu tiên chính là hoài nghi__ chúng ta thấy được, nghe được, chuyện trên thế giới đa dạng nhiều loại, chỉ có không
ngừng hoài nghi, phủ định, mới có thể từ trong đó tìm được chân lý…
những cạm bẫy người khác lạm dụng, những lý luận bị người thổi phồng
thành thần thoại, đều là phí lời. Vì trong ba thành chân lý có xen tạp
bảy thành dối trá, như vậy những tri thức ngươi học được đều biến thành
những điều ngụy biện che mắt bịt tai người.”
“Vậy hắn quả thật là một lão sư tuyệt vời.”
“Giáo trình của chúng ta bên đó, còn có thể đặt tiến trình lịch sử nhân loại
vào một cái khuôn cố định. Chẳng hạn như loại hình quốc gia nào là xã
hội ăn thịt người, loại hình quốc gia nào là xã hội công bằng chính
nghĩa a, đều có một bộ lý luận riêng… cho nên hắn bảo chúng ta quên hết
toàn bộ quyển sách đó. Ngươi cho là thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai nỗ lực suy nghĩ lời của y, tuy rất nhiều từ ngữ đều không mấy quen thuộc,
nhưng tựa hồ đã từng nghe Diêm Phi Hoàng nói qua, lại thêm trải nhiệm
mấy năm nay, cũng chậm rãi có thể lý giải được ba bốn phần. Cuối cùng
hắn lắc đầu nói: “Ta không biết tình hình bên đó của các ngươi, cho nên
không dám nói bừa. Nhưng thế giới bên này của chúng ta, từ cổ chí kim,
thiên hạ phân thành các nước, hình thái khác nhau, chế độ bất đồng, nếu
nói nhất định tạo một cái khuôn đem những quốc gia có loại hình đa dạng
nhét vào, thì cũng quá gượng ép.”
“Lão sư của ta cũng có cách nói như vậy, hắn nói hình thái xã hội kỳ thật là sản phảm từ ý nghĩ của con người, ý nghĩ của con người là thiên biến vạn hóa, cho nên căn bản
không thể dùng một khuôn mẫu nào để cố định. Nhân loại vĩnh viễn là thứ
thiện biến.”
“Ta có thể lý giải lời ngươi nói, nhưng tại sao điều đó lại khiến ngươi buồn?”
“Buồn? Không, ta không phải vì cái này, chỉ là đột nhiên nhớ tới rất lâu về
trước khi cùng Diêm Phi Hoàng tranh luận mà thôi. Lúc đó chúng ta mới
vừa quen biết, Diêm Phi Hoàng còn là kẻ liều lĩnh. Hắn thuộc phái ‘khuôn khổ’, ta theo chủ nghĩa ‘không khuôn khổ’, ha ha.”
“…Kẻ liều lĩnh, khó tưởng tượng quá.”
“Hắn thích xem sử sách, nhưng vẫn còn là kẻ ngoại môn, cho nên chúng ta
tranh chấp rất kịch liệt. Ngươi biết, loại tranh luận vấn đề học thuật
này cãi xong thì là cãi xong, cũng sẽ không tổn thương hòa khí, cho nên
chúng ta luôn cãi rất dữ.”
Mộ Dung Bạc Nhai hơi hung tàn siết
chặt tay ôm eo Hoàng Linh Vũ: “Sao cứ mãi vòng vo, vẫn còn thanh niên đã mắc phải chứng lải nhải của người già, nói trọng điểm.”
“Rồi rồi.” Hoàng Linh Vũ cười nói, “Lúc đó ta đã đưa ra một ngoại lệ kinh điển, ép hắn không thể cự cãi.”
“Nga?”
“Ta nói với hắn, sao người khác nói gì ngươi cũng luôn tin như vậy, còn
chuyên nghe lời người chết, lời người chết nói sớm đã quá thời rồi, hơn
nữa thói quen xấu đi theo sau mông người ta không tốt chút nào. Hắn liền dựng râu trừng mắt phản bác, ngươi lúc nào thì thấy ta ‘người ta nói gì thì tin cái đó’… ta liền đưa ra chuyện không lâu trước đó. Chúng ta
cùng thuộc một đội thực tập dã ngoại, vừa khéo bị sắp xếp cùng trong tổ
đi nhặt củi nhóm lửa nấu cơm. Ta hái rất nhiều hoa chuông, mang về phân
cho mọi người ở trại ăn. Diêm Phi Hoàng thì ngốc nghếch hỏi ta, tại sao
dưới đáy nhụy hoa có giọt mưa, còn có vị ngọt.”
“Giọt mưa… đó không phải là mật hoa sao?”
“Đó đương nhiên là mật hoa.” Hoàng Linh Vũ không nhịn được hừ hừ cười lạnh, “Tên ngu ngốc đó cứ ngang bướng cự cãi với ta, nói mật hoa không phải
không có màu, nó phải là màu hoàng kim, hơn nữa nó rất quánh, có vị đạo
kỳ quái.”
“Vị đạo kỳ quái… mật hoa có vị đạo kỳ quái gì.”
“Sau đó ta mới hiểu, hắn từ nhỏ đã trưởng thành ở thành phố, gia thế tốt, ăn đều là mật ong được tinh chế kỹ lưỡng. Hắn nói loại mật ong ‘có vị đạo
kỳ quái’ đó, là mật do ong mật hút nhụy hoa Tử Vân Anh ủ thành. Đợi khi
giải thích rõ ràng cho hắn, lại phải lấy mật Sơn Trà cho hắn nếm thử,
mới đập nát được luận điệu kỳ quái mật là do ong mật hút nhụy Tử Vân Anh tạo ra__ Đầu tiên, mật ong tuy là do nhụy hoa ủ ra, nhưng hai thứ này
sẽ không giống nhau. Thứ hai, cùng là mật ong, nhưng từ Tử Vân Anh, Sơn
Trà, cây vải, đều có vị đạo khác nhau.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn không bao giờ dám cãi như vậy cùng ta nữa, nghe thấy ta dẫn ra cái này liền không cam lòng quay đầu bỏ đi.”
“Thì ra Diêm Phi Hoàng cũng từng có lúc không biết phải làm sao với ngươi a!”
“Đó cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi. Lâu đến mức ta đã quên__ nếu
muốn biết chân tướng thì phải giống như lão sư của chúng ta đã nói, đó
là không ngừng truy vấn, gặng ép, cho tới khi chân tướng quay thân hồi
đầu, không thể không đối diện với truy bức của ngươi.”
Mộ Dung
Bạc Nhai nghe tới đây, nếu còn không biết Hoàng Linh Vũ tính toán cái
gì, thì hắn không phải là Mộ Dung Bạc Nhai nữa. Cho nên hắn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, run run rẩy rẩy hỏi: “Cái ‘chân tướng’ mà ngươi
chuẩn bị truy bức đó, chắc sẽ không phải là Diêm Phi Hoàng đi.”
“Lẽ nào trừ hắn ra, ta ở bên ngoài còn có người nào đáng để chú tâm nữa sao?” Hoàng Linh Vũ cười hi hi hỏi.
Mộ Dung Bạc Nhai chống người đứng lên, trong ánh sáng tối mờ từ bên ngoài thấu vào cúi nhìn Hoàng Linh Vũ.
“Bạc Nhai, ngươi phải biết, chúng ta đều có vài chuyện không thể không đối
mặt. Trước kia ta rất để ý cách nghĩ của hắn, cũng rất tôn trọng hắn,
cho nên nhiều lần bái thiếp hy vọng gặp mặt, hắn không đáp ứng cũng
không dám vượt qua lôi trì một bước. Nhưng tiếp tục như vậy mãi là không được, hắn nhất định có chuyện gì đó đang cố gắng che giấu, cho nên bản thân không đến tiếp xúc ta, mà chỉ phái người theo tới bên này.” Nói
tới đây, Hoàng Linh Vũ cũng ngộ ra sự lo lắng của Mộ Dung Bạc Nhai, bổ
sung. “Ta và hắn không phải là tình cũ tái khởi. Ngươi xem, quốc gia bên đó của chúng ta là chế độ một phu một thê, hơn nữa ta và hắn ngay cả
quan hệ chân chính cũng chưa từng có… muốn tái khởi cũng không được.”
Trên mặt Mộ Dung Bạc Nhai một mảng âm trầm, trầm giọng nói: “Ngươi muốn tái
khởi thì liên quan quái gì tới ta, ngươi là thành viên trọng yếu của Nam Vương quân, chạy tới chỗ Hắc Vũ Kỳ chơi trò ngang ngược, cũng không
nghĩ xem rốt cuộc có thể an toàn trở về hay không!” Hắn đỡ trán thống
khổ nói, “Trời ạ, sao lại ở cùng một kẻ không an phận như ngươi, ta thấy ta thật sự sắp già đi mười tuổi rồi!”
Hoàng Linh Vũ vội ngồi
dậy, ôm vai hắn cẩn thận an ủi: “Yên tâm, ta tự nhiên có kế sách vẹn
toàn!” Ngừng một lát, lại nhịn không được khinh bỉ nói, “Lần này ngươi
già mười tuổi, lần sau lại già mười tuổi, ta thấy ngươi sống không được
bao lâu đã bị xưng là ‘Mộ Dung đại thúc’ rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai không từ bỏ thăm dò: “Ngươi thật sự không thể ở yên hay sao?”
“Không thể. Ngược lại ta phải hỏi ngươi, thật sự không thể thả ta đi?”
“Không thể.”
“Bạc Nhai, ta cầu ngươi còn không được sao? Ta có lần nào cầu ngươi đâu, coi như nể tình lần đầu tiên ta cầu__ Ân? Cho ta mặt mũi, thế nào!” Y liên
lục lắc lư cánh tay Mộ Dung Bạc Nhai, giống như một hài tử không đòi
được kẹo đang làm bước giãy dụa cuối cùng.
“Linh Vũ, ta cũng cầu
ngươi! Đây cũng là lần đầu tiên ta cầu ngươi, ngươi cũng nể tình lần đầu tiên ta…” Mộ Dung Bạc Nhai xấu hổ ngẩng mặt.
Hoàng Linh Vũ nhận
thua, tiếp tục như vậy y nhất định sẽ bị buồn nôn tới chết, đảo người
trở lại nằm hừ lạnh nói: “Không cho thì không cho. Thật là một ngày đáng kỷ niệm a__ Lần đầu tiên chiến tranh lạnh từ sau khi chúng ta ở bên
nhau cứ bắt đầu như vậy đi, ta không có ý kiến.”
Bạc Nhai ủy
khuất vô cùng, ngồi đó rất lâu thấy Hoàng Linh Vũ quả nhiên không thèm
để ý mình, chỉ đành thỏa hiệp, hạ mình hỏi: “Ngươi không thể hỏi ta một
chút, xem làm sao mới có thể cho ngươi đi sao?”
“Hử?” Hoàng Linh
Vũ nghe thấy còn có chỗ thương lượng, quay người, nghi hoặc vô cùng,
“Vậy ngươi nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm cho ngươi.”
“Ta cũng cùng đi.”
“Ngươi? Cũng?”
“Dù sao ta không sợ chiến tranh lạnh, ngươi đã bao nhiêu lần né tránh không gặp ta rồi, ta đã chịu bao nhiêu năm rồi, còn có thể sợ vụ chiến tranh
lạnh nhỏ bé này sao.” Mộ Dung Bạc Nhai ngạo mạn ngửa đầu, đích thật rất
có bản lĩnh.
“Ngươi… ta thật sự sai lầm lợi hại. Trước đây khi
tiếp viện cho tiệm cầm đồ Hoài Qua thế nhưng không ra sát giá cho ngươi, ta thấy ngươi chuẩn bị gia nhập bọn tam cô lục bà rồi, sắt lòng muốn
đối chọi với ta.”
“Đừng phí lời, nói! Làm hay không làm chỉ một câu nói của ngươi.”
Hoàng Linh Vũ nghiến răng: “Làm!”
“Ta còn có điều kiện. Ta đã lâu không gặp ‘Diêm đại thúc’ rồi, phải cần chuẩn bị chút đồ làm lễ gặp mặt với hắn.”
“… Nói.”
“Dẫn Mạc Xán theo cùng.”
Mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Linh Vũ tuôn ào ào, rụt rè nói: “Thì ra Mộ
Dung Bạc Nhai mới là kẻ ác độc nhất… Diêm Phi Hoàng rốt cuộc đã dạy ra
hài tử gì đây a… ta chẳng qua là ngược thân nàng, Mộ Dung Bạc Nhai thế
nhưng muốn ngược tâm nàng, không, cư nhiên ngay cả Diêm Phi Hoàng cũng
sắp bị kéo xuống nước… ta vốn muốn để cho Thu Nhược Thủy thử độc xong
lại tặng cho Nhạc Huy làm vật giải phẫu sống… ngươi quá lang độc rồi.”
Ngươi cũng rất âm độc đó được không, Mộ Dung Bạc Nhai vừa nghe vừa nổi gân xanh.