Diêm Phi Hoàng trốn tránh đã quen, đến lúc này họa tìm tới cửa, cũng theo
thói quen muốn làm đà điểu. Liền muốn dùng ý đồ ỷ mình lớn tuổi cao minh quay đầu bỏ đi. Dù sao bộ hạ của hắn đều tạm thời bị Hoàng Linh Vũ bắt, tính ra cũng sẽ không có lo lắng về tính mạng gì.
Nhưng khi hắn
đã định xong chủ ý tràn đầy tin tưởng, trong trướng đột nhiên truyền ra
một giọng nói, bảo: “Nếu đã trở lại, còn lề mà lề mề làm gì. Ngây ngốc
không tiến vào, lẽ nào đứng ở bên ngoài thì có thể có cái bánh từ trời
rớt xuống cho ngươi sao.”
Thanh âm này tuy là xa lạ, nhưng giọng điệu vừa không kiên nhẫn vừa khinh thường đó lại rất quen thuộc.
Diêm Phi Hoàng chỉ cảm thấy một mảng hàn khí bao trùm sau lưng, trên đầu là
mây đen bao phủ, da đầu cũng tê dại như bị giật điện__ đối đầu cuối cùng cũng tìm tới cửa rồi.
“Ngươi nghĩ ta thật sự sẽ không hạ thủ làm gì ngươi sao. Lý Sảng, đẩy hai người đó ra ngoài.”
“Vâng.” Lý Sảng và Lương Tiểu Tiểu đã tẩy sạch mặt mũi nhất tề đáp ứng, hưng phấn bừng bừng đẩy Tì Bà và Cầm Sắt ra ngoài.
Hai tiểu bối này vừa rồi nhờ vào giả trang gương mặt của Tì Bà, Cầm Sắt,
thuận lợi trà trộn vào rào vây doanh địa của Diêm Phi Hoàng, còn dẫn tới sự hoan nghênh của các bạn hữu, vì thế hai đại mê dược tài năng Nhạc
Huy và Thu Nhược Thủy liền thuận tay cho cả đám toàn bộ ngã ngữa.
Khi Diêm Phi Hoàng nhìn trước mặt, chỉ thấy người bị đẩy ra không phải
người mình quen biết, đang nhíu mày. Lý Sảng đã a một tiếng kêu lên, sau đó áy náy nói: “Chúng ta quên trên mặt bọn họ còn có một tầng phấn…”
Mộ Dung Bạc Nhai bước tới, giao một bình dược cho Lý Sảng, lại nói với
Diêm Phi Hoàng: “Diêm lão sư, thuật dùng phấn này trước kia là ngươi dạy cho ta, chắc không phải không nhận ra đi.”
Đợi diện mạo của hai người kia lộ ra, Diêm Phi Hoàng kinh nghi bất định hỏi: “Bọn họ… thật sự là…”
Tì Bà và Cầm Sắt gầy hơn lúc đi rất nhiều__ đặc biệt là Tì Bà, sắc mặt
xanh lét, dưới hai mắt còn đọng hai túi thâm nặng nề. Hai tù binh nhìn
nhau không nói, chỉ ngắm thảm trạng của nhau, rồi mới ngẩng đầu nhìn
Diêm Phi Hoàng, sau đó cúi đầu không giãy dụa, giống như đã vỡ tim muốn
chết.
Diêm Phi Hoàng hoàn toàn không ngờ được thủ hạ của mình lại gặp độc thủ thế này, hai người này đều là hắn tận tâm bồi dưỡng ra,
trong rất nhiều thân vệ cũng là tài năng xuất chúng, bình thường hình
phạt cũng chỉ xem như chuyện thường, thậm chí lao cụ còn chưa đeo lên
thân đã có thể giãy thoát khỏi vòng vây.
Hắn chỉ cảm thấy ngực
nổi lên hỏa khí, phẫn hận bất bình, nghĩ cũng không nghĩ gầm lớn vào
trướng: “Hoàng Linh Vũ! Ngươi đừng quá mức càn quấy, uổng cho ngươi từng tiếp nhận nhiều năm giáo dục chính quy, sao có thể lấy loại hình phạt
bỉ ổi đó để đối đãi với người còn sống!”
Tì Bà và Cầm Sắt nghe
hắn nói thế, cho dù vẫn còn chịu khống chế của Lý Sảng và Lương Tiểu
Tiểu, cũng kêu ô ô lắc đầu liên tục, không biết là muốn nói ‘thảm vô
nhân đạo’, hay là muốn nói ‘không hề giống như ngươi tưởng tượng’.
Hoàng Linh Vũ nhàn tản vô cùng ngồi trong chỗ tối trong lều trướng, nói:
“Đúng a, hình phạt bỉ ổi… đừng thấy Tì Bà và Cầm Sắt thân ái của ngươi
còn ra hình người mà lầm, thật ra hai viên cũng đã bị cắt rồi. Ngươi
cũng biết Mộ Dung Sí Diệm của chúng ta đối với chuyện cắt trứng thế nào
có nghiên cứu rất sâu, cẩn thận một khi ta không vui, liền để hắn đem
đám thủ hạ này của ngươi toàn bộ biến thành người vô tính không còn
đường sống, cũng xem như cống hiến cho kế hoạch sinh dục của Nam Hàn.”
“Ngươi!”
“Nói ra thì, trứng của hai người họ thật khả ái a, phấn nộn nộn, tròn trơn
trơn, thì ra thủ hạ do ngươi điều giáo ra đều là cực phẩm như thế a!”
Tì Bà và Cầm Sắt ô ô càng lớn tiếng hơn, trên mặt cũng nghẹn tới phát
xanh, sống chết lắc đầu giãy dụa. Sau khi Diêm Phi Hoàng biết Hoàng Linh Vũ tới đây, thì cảm xúc chưa từng ổn định, lần này càng không thể bình
tĩnh. Nếu không hắn đã chú ý thấy cái lắc đầu của Tì Bà và Cầm Sắt là
phủ nhận chứ không phải là bi thống. Sắc mặt phát xanh của họ là vì
không thể nói chuyện mà phẫn hận, chứ không phải vì thảm ngộ ‘nhục hình’ dẫn tới thiếu máu.
Mộ Dung Sí Diệm rảnh quá sinh nhàm chán, đang chuyên tâm chăm chú đùa nghịch một thanh tiểu đao sắc bén, thanh tiểu
đao đó nương theo hành động của hắn, trong ánh lửa doanh liên tục phản
xạ lại tia sáng sắc bén đỏ lửa. Mộ Dung Sí Diệm đột nhiên chú ý thấy tầm mắt của Diêm Phi Hoàng, nghi hoặc ngẩng đầu, cười ha ha hai tiếng, sau
đó lại chuyên tâm chăm chú nghiên cứu thanh đao tử đó.
Thật ra
đây là vừa rồi Mộ Dung Bạc Nhai tặng cho hắn, Sí Diệm chưa từng nhận
được lễ vật tặng riêng cho mình, hơn nữa còn là lễ vật tới từ người có
hảo cảm. Trong lòng đang vui vẻ không thôi, đối với trận chiến giằng co
của Hoàng Linh Vũ và Diêm Phi Hoàng làm như không thấy.
Tình hình này nhìn vào trong mắt Diêm Phi Hoàng lại có sự giải thích khác. Hỏa
khí trong đầu hắn cuồn cuộn dâng trào, chỉ là hung ác trừng trừng nhìn
Mộ Dung Bạc Nhai, muốn trước tiên khai đao với kẻ đã kéo Hoàng Linh Vũ
vào con đường xấu.
Lúc này Sí Diệm lại bỗng nhiên có phản ứng,
chặn trước mặt Mộ Dung Bạc Nhai, hung tợn nói: “Trừng cái gì mà trừng,
còn trừng nữa ta liền móc mắt ngươi ra.”
Hoàng Linh Vũ ở bên
trong không kiên nhẫn nói: “Nếu đã biết ta sẽ không hạ thủ lưu tình, còn có gì đáng phí lời nữa. Nếu còn không bước vào, ta sẽ để cho ác mộng
của nam nhân diễn ra trên người tất cả bộ hạ của ngươi.”
Diêm Phi Hoàng sớm đã quên luôn vừa rồi còn muốn nhượng bộ, nghiến chặt răng, đi về phía âm thanh truyền tới.
__
Lều trướng của Diêm Phi Hoàng và lều trướng của những binh sĩ bình thường
nhìn từ bên ngoài thì thấy không có gì khác biệt, đều là một lều trướng
có thể chứa hai mươi người một lúc. Nhưng bố cục bên trong thì không
giống vậy, có bàn có giường, ngoài ra còn bày một sa bàn, chỗ này chỉ có một mình Diêm Phi Hoàng trú. (*Sa bàn: Sơ đồ trận bằng cát)
Bên
trong không đốt đèn, ánh lửa thấu qua vách lều cũng đủ cho Diêm Phi
Hoàng nhìn thấy chỗ ngồi của Hoàng Linh Vũ__ y đang ngồi trên chiếc ghế
thấp cạnh sa bàn, cười hì hì đợi hắn vào.
Càng đi tới gần hơn, hỏa khí của Diêm Phi Hoàng càng yếu đi, mỗi một bước, càng cảm thấy được xung động muốn quay đầu chạy đi.
Đi thêm vài ba bước nữa, Diêm Phi Hoàng đột nhiên phát hiện, mình đã trúng kế khích tướng__ Dựa vào cái gì mà Hoàng Linh Vũ nói dùng nhục hình thì bản thân liền ngốc nghếch tin theo. Hơn nữa còn hưng sư vấn tội đùng
đùng bước vào__ rõ ràng là tự thò đầu vào lưới. Nhưng hiện tại đã chân
chính ngồi trên lưng cọp, tiến lùi đều khó. Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê
dại, gượng ép đứng trước mặt cách Hoàng Linh Vũ năm bước không dám tiến
thêm, không biết nên nói gì mới tốt.
Thật ra từ khi đoán được Tì
Bà và Cầm Sắt có thể sẽ bại lộ thân phận trong Nam Vương quân, Diêm Phi
Hoàng đã có giác ngộ này__ một khi Hoàng Linh Vũ xuất hiện trước mặt
mình, hắn sẽ không cách nào tiếp tục nói dối nữa, không thể nào trở mặt
với y nữa, lạnh lùng đuổi y đi nữa.
Vì nhiệm vụ của Tì Bà và Cầm Sắt, đã bại lộ chuyện hắn vẫn rất bận tâm Hoàng Linh Vũ, hắn không muốn trở thành địch nhân của y.
Cho nên từ đó về sau, bất luận trong lòng hay ngoài mặt, hắn ở trước mặt Hoàng Linh Vũl uôn thấp hơn một cái đầu.
Đột nhiên, một nấp trà bay thẳng tới mặt. Góc độ xảo quyệt, lại nhân lúc
hắn không chuẩn bị, nên liền đập ngay vào trán, chỉ nghe một tiếng vang
thanh thúy, trên trán Diêm Phi Hoàng chưa bị rách, cái nắp ly đó đã biến thành bột mịn.
Diêm Phi Hoàng bị một cú tỉnh người, thấy đám bột lả tả rơi xuống trước mắt, tức giận nói: “Này! Sao ngươi gặp mặt liền
đánh! Dù sao cũng là tình nhân cũ!”
“Ngươi còn biết chúng ta
trước kia có quan hệ sao? Ân? Sao ta không biết.” Hoàng Linh Vũ cười
khanh khách. “Ngươi cũng coi như là một nhân vật, còn xử sự tùy tiện như vậy, vừa rồi nếu ta muốn lấy mạng ngươi, thì không phải đã đắc thủ
sao.”
Diêm Phi Hoàng nghe y nói vậy, tự nhiên phải tiếp lời:
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”__ Chẳng qua không dám
lớn tiếng tuyên bố, chỉ lầm bà lầm bầm.
“Ngươi nói cái gì? Gió
lớn quá, ta không nghe rõ…” Câu này trước kia bọn họ thường xuyên dùng
tới, bất kể có nghe hay không, chỉ cần là không muốn nghe thì đều mang
câu này ra nói.
Diêm Phi Hoàng nhăn nhăn mũi, mắng: “Ta nói ngươi là đồ xuẩn ngốc.” Hắn tức bừng bừng nói, bước nhanh tới cạnh sa bàn chỗ Hoàng Linh Vũ, kéo ghế dài ngồi xuống.
Hoàng Linh Vũ nhún vai, đưa một cái khăn ẩm qua: “Đã là nam nhân lớn thế này rồi, còn khóc.”
Diêm Phi Hoàng hung tợn đưa mặt qua, lấy râu cọ một chút, nói: “Khóc cái đầu ngươi, đồ phần tử bạo lực nhà ngươi, vừa gặp mặt đã đánh người, đây là
nước mắt do bị đám bột mịn kia bay vào.”
“Ô…”
“Ô cái gì mà ô, nói đi, ngươi gây chuyện càn quấy tới tìm ta, rốt cuộc muốn thế nào. Đừng học theo những nữ nhân bị bỏ kia, muốn ôm chân ta khóc ba ngày ba
đêm__ gớm chết.”
“Ta ô là vì__ thì ra tướng mạo ngươi thế này a,
khó trách Mạc Xán thích ngươi tới thần hồn điên đảo. Căn bản chính là
họa loạn nhân gian mà.” Hoàng Linh Vũ chống cùi chỏ lên cạnh khung sa
bàn, tay đỡ cằm, thú vị nhìn.