Lúc đó Mộ Dung Bạc Nhai đang mở mắt trừng trừng nhìn căn lều trướng nằm
ngoài năm trượng đó. Tuy biểu hiện của hắn rất thong dong bình thản,
nhưng trong lòng vẫn là thấp thỏm bất an. Hoàng Linh Vũ là người có
nguyên tắc có danh dự, nhưng chuyện tình cảm vô cùng phức tạp, nào có
thể dùng lý lẽ thường tình suy đoán. Có lẽ hôm trước mới vừa thề non hẹn biển, ngày hôm sau đã tình cũ tái khởi, căn bản không có cách nào có
thể dự đoán được sự thay đổi của lòng người, cũng không có cách nào có
thể xoay chuyển tâm ý một người.
Trình Bình còn đang cười nói:
“Bộ dáng muốn nhìn xuyên qua lều đó của ngươi, quả thật giống như bên
trong lều trướng đó có lão bà sắp sinh hài tử.”
Mộ Dung Bạc Nhai
còn đang trừng trừng quan sát, miệng thì không chịu yếu thế phản kích:
“Để lúc nào đó cũng để Lộ Thị Tửu nhà ta thử nếm tư vị ‘đợi lão bà sinh
hài tử’ xem, thế nào.”
Trình Bình sặc một cái, không dám nói nữa. Có câu một vật đè một vật, chính là thế này.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn một lúc, đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng,
hai tay không tự chủ run lên. Bên trái không người, hắn khó nén bất an
trong lòng, thấp giọng hỏi Trình Bình: “Tiểu Hoàng có nói với ngươi đặc
tính của người Tây Thương không?”
Trình Bình lắc đầu: “Ta tuy có
hiểu biết đôi chút, nhưng Hoàng đại bình thường cũng giống như đám người chúng ta, chưa từng chủ động đề cập tới đặc tính gì của người Tây
Thương.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm thì nói: “Nói như vậy ngươi cũng
không biết rồi.” Hắn lòng như lửa đốt, thầm trách mình sao lại không sớm nghĩ tới chuyện đó, để sớm liên lạc với lão nhân trong Bạch Y giáo.
Chuyện là nam tử Tây Thương thuần huyết khác với phân nhánh, tự bản thân có
thể âm dương điều hòa, cũng chính là nói__ có thể dựng dục ấu tử. Hai
người bọn họ hiện tại đã là quan hệ này rồi, chỉ sợ đã ruộng dưa gieo
giống. Nếu là bình thường, tự nhiên cao hứng không kịp. Nhưng sắp tới
đây chính là đoạn đầu của phân loạn, chỉ sợ sẽ tạo thành gánh ngặng rất
lớn đối với Hoàng Linh Vũ.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Mộ Dung Bạc Nhai lại chú ý thấy Hoàng Linh Vũ cho tới nay cũng không có phản ứng bất
thường nào. Chẳng lẽ Hoàng Linh Vũ ở ‘phương diện đó’ không được sao?
Nghĩ tới đây, trán hắn lại tuôn đầy mồ hôi, càng thêm lo lắng khôn
nguôi. Hắn sớm đã quên, mới chỉ một hai lần nào có thể ‘ruộng dưa gieo
giống’, có phu thê liên tục nỗ lực hơn mười lần mới có thể thành công.
Trong lúc bản thân đang tự tìm phiền não, đột nhiên nghe thấy trong lều
trướng truyền ra tiếng vang bất thường__ Diêm Phi Hoàng lảo đảo lùi ra.
Hoàng Linh Vũ bị đè trong lều trướng vừa sụp tức giận nói: “Không phải chỉ tặng cho ngươi một nữ nhân sao!”
Cao Quản nhíu nhíu mày, vô cùng bất mãn đối với chuyện đột phát ngắt quãng
tiến trình mỹ nhân kế của mình, nhưng vẫn cách từ xa hỏi Nhạc Huy:
“Hoàng đại ở bên trong làm gì, có thể dọa Kim lão mưu thành như thế.”
Nhạc Huy cười lớn, nói: “Nghe cách nói của Hoàng đại còn không biết sao?”
“Nữ nhân? Nữ nhân không phải đều thơm ngào ngạt, mềm mịn mịn sao, có thể
dọa Kim lão mưu như thấy quỷ, khó thể tin nổi a!” Cao Quản dùng khẩu khí chuyên gia nói.
Mộ Dung Sí Diệm nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày.
Trong ký ức của hắn chỉ có trên người Tuyết Phi còn mang theo hương phấn
thơm, mà Mạc Xán thì lại lạnh băng băng. Có một lần hắn đi tìm Mộ Dung
Bạc Nhai chơi, lúc đó Diêm Phi Hoàng vẫn còn, đúng lúc đang báo oán với
Mộ Dung Bạc Nhai: “Tiểu Bạc Nhai ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân làm từ bùn, nữ nhân làm từ nước, Mạc Xán a di cách vách kia, nàng ta căn bản là làm từ xi măng.”
Tiểu Bạc Nhạc hiếu kỳ hỏi: “Xi măng là gì?”
“Xi măng… ngươi cứ nghĩ tới gạch lát cứng thế nào liền biết.”
“… Thật đáng sợ, Diêm thúc thúc, chúng ta sau này đừng đi tìm Mạc đại ma cách vách chơi nữa, có được không?’
“Ta cũng không muốn tìm ‘Mạc đại ma’ cách vách chơi a.” Biểu tình lúc đó
của Diêm Phi Hoàng là nỗ lực cố nén cuồng tiếu, nghẹn tới không thở nổi, “Vấn đề là ‘Mạc đại ma’ thích tìm tiểu hài không ngoan cùng chơi.”
“Ta sẽ ngoan ngoãn mà, Diêm thúc thúc ngươi phải bảo hộ ta!”
“Được được, Tiểu Bạc Nhai nhớ rõ, nếu ngươi không ngoan, thì sẽ có đại ma quái dị tới quấn ngươi.”
“Diêm thúc thúc, Mạc đại ma thích quấn ngươi như thế, có phải là vì ngươi đã xấu tới cực điểm không?”
Diêm Phi Hoàng á họng, không thể lên tiếng.
Thì ra Bạc Nhai cũng có khi non nớt như thế a, khóe miệng Mộ Dung Sí Diệm
nhếch lên, không nén được mỉm cười, liên tục nhìn sang hướng huynh
trưởng.
Gần đây cũng có thể dần dần nhớ lại chuyện rất lâu về
trước. Giống như cuộc tranh bị phủ một lớp bụi dày, cuối cùng có thể tẩy sạch bụi, trang hoàng trở lại, ấn tượng mơ hồ đều trở nên rõ ràng hơn.
Đây đều là vì không còn tiếp tục dùng Tử Ảo Hoa nữa sao?
Đối với Mạc Xán, yêu hận đan xen.
Nàng ta từng cho hắn ký ức giống như người nhà. Nhưng giống như rốt cuộc
cũng chỉ là giống như, chứ không phải tình cảm chân thật. Một khi biết
chân tướng sự việc, oán hận và bất cam khi bị lừa dối, thậm chí sớm đã
vượt qua thói quen phục tùng Mạc Xán được dưỡng thành từ nhiều năm.
Cuối cùng, Mộ Dung Sí Diệm nghi ngờ nói: “Thì ra nữ nhân là thơm ngào ngạt, mềm mịn mịn a.”
Cao Quản thấy hắn có vẻ như chốc nữa sẽ đi tìm nữ nhân, vội thu lại tâm
tình, nói: “Không phải tất cả nữ nhân đều như thế. Hơn nữa làm sao mà
tốt bằng nam nhân…” Hắn nói tới đây, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh
nghi vấn đối với hành động đột ngột của mình__ Mộ Dung Sí Diệm chắc
thuộc dạng cực phẩm có thể trên có thể đưới, nếu cùng nữ nhân bên nhau,
thì cũng là tài liệu cực tốt để quan sát, nhưng sao bản thân lại theo
bản năng mà ngăn cản chứ, thật là không thể hiểu nỗi!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng vì phúc lợi sau này, hắn vẫn cẩn thận bồi cười, tiếp tục nỗ lực thuyết phục mỹ nhân.
Mọi người đều đồng lòng cứu Hoàng Linh Vũ ra khỏi lều trướng bị đổ sụp đó,
ồn ào hiếu kỳ hỏi thăm, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Diêm Phi Hoàng vẫn còn ở bên cạnh che ngực thở dốc, sắc mặt trắng như quỷ.
Đám người Nhạc Huy thấy hắn như vậy, đều ngạc nhiên, rồi lại liên tục lắc
đầu đối với kiểu tóc kém cỏi của hắn: “Phung phí của trời, phung phí của trời a!”
Ngay cả Mộ Dung Bạc Nhai cũng đi tới khuyên: “Rất khó
coi, thỉnh ngài cạo luôn cái bím được không. Dù sao trọc đầu nhìn vẫn
tốt hơn kiểu tóc chỏm đuôi chuột đó.”
Còn về Cao Quản, trong lòng đã định vị mục tiêu, nào còn công phu đi quản chuyện phung phí của trời.
“Lều trướng còn đang đè một người nữa.” Hoàng Linh Vũ nói: “Mấy người các ngươi nỗ lực chút nữa, dựng lều trướng lên.”
Mấy tiểu bối lười biếng đáp lời: “Vâng, biết rồi.”
Thế là Hoàng Linh Vũ lại kéo Diêm Phi Hoàng về, lôi vào trong lều trướng đã dựng lên một nửa.
Qua không bao lâu, thu dọn chỉnh tề, Lý Sảng đưa tới một ngọn đèn lồng, mắt long lanh đảo quanh, muốn tìm kiếm chuyện khủng bố ở chỗ nào, lại bị
một ánh mắt sắc của Hoàng Linh Vũ đuổi ra khỏi cửa.
Diêm Phi Hoàng che ngực cười khổ: “Phần lễ vật này của ngươi, sao có thể khiến ta không mất khống chế!”
Khi nhìn lên giường thấp, dưới lớp chăn mỏng là một thân người. Vừa rồi kéo chăn lên, quang cảnh bên trong khiến hắn mười năm khó quên__ là Mạc
Xán!
Hơn nữa là__ Mạc Xán lõa thể!
Quá đáng sợ, quá khủng bố!
“Còn đáng sợ hơn cả chùm sáng giết người, mắt của ta…” Diêm Phi Hoàng bi
thống nói: “Lần này thì tốt rồi, ba tháng tới ta thật sự không nếm nổi
vị thịt rồi.”
“Ta giúp nàng thoát y phục còn chẳng cảm thấy gì, phản ứng của ngươi lớn như thế, thật khiến người thương tâm mà.”
Diêm Phi Hoàng nhìn như nhìn quái vật. Nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cho
dù có thoát y phục cho nàng ta bao nhiêu lần, cũng sẽ không có nam nhân
sản sinh bất cứ hứng thú gì với nữ tử độc địa thế này.
“Ta bất
kể, nhìn thấy đoàn trắng hoa hoa đó, ta mấy tháng cũng không nuốt nổi
thịt, khẳng định sẽ ốm một vòng, ngươi phải đền cho ta!”
Đột
nhiên nghe thấy một tiếng phốc thật dài, hai người đều ngừng tranh cãi,
chuyển mắt nhìn sang. Chỉ thấy trên tấm chăn mỏng phủ người Mạc Xán,
phần đầu nhanh chóng đỏ một mảng.
Hoàng Linh Vũ có chút khẩn
trương kéo chăn dò hơi thở của nàng ta, chỉ thấy nàng ta rõ ràng thổ
không ít máu, nhưng bị chăn cản lại, vết máu đều dính trên miệng, bết
dính một đống. Cũng may vẫn còn sống. Y lại lần xuống cổ tay xem xét một chút.
Trong lúc này Diêm Phi Hoàng che mắt không nhìn, cảm thấy
hành vi quan sát thân thể nữ nhân bất luận là đối với mình hay là đối
với Hoàng Linh Vũ, đều là khổ hình rất lớn.
“Ngươi thật lợi hại
a!” Hoàng Linh Vũ kiểm tra xong, nói với kẻ đầu xỏ, “Đại huyệt trên dưới toàn thân nàng ta đều bị phong, vẫn bị ngươi chọc tức đến kinh mạch gần như nghịch chuyển, xém chút thổ huyết mà vong.”
Lúc này, chỉ thấy mí mắt Mạc Xán khẽ động, run rẩy vài cái, chậm rãi mở ra.