Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 190

Chiêu này thật sự đủ tổn hại, ít nhất thanh danh của Diêm Phi Hoàng trong Nam Hàn coi như bị hủy. Chẳng qua thì, lo gì chứ. Có câu kẻ tài nhọc công, Diêm Phi Hoàng không phải rất tài cán sao, cứ để hắn tự lo khắc phục hậu quả là được__ Quyết định của Hoàng Linh Vũ đã là đinh đóng trên bảng, chuyện sau này không cần y phân phó nhiều, các học sinh tự có thể an bài rất tốt.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, quân công thành mới thanh lý sạch sẽ chiến trường, di thể thì đốt sạch, bị thương thì thu về cứu chữa. Mộ Dung Bạc Nhai gian xảo nhưng cũng vừa phải, nếu so tâm, thanh lý xác chết thu dung kẻ bị thương vẫn là đại sự trong binh đội, đạo nghĩa này hắn tuân thủ không chút do dự, không nhân loạn tấn công.

Lý Sảng cũng hiếu kỳ hỏi hắn: “Ta còn cho rằng ngươi sẽ không từ thủ đoạn củng cố ưu thế chứ.”

Hai người bọn họ đang ngồi xổm sau kênh xả dầu ở trên thành quách, từ lỗ phóng tiễn nhìn trộm ra. Ai biết nếu ló đầu ra thì có bị các quân Nam Hàn thua đỏ mắt đó lập tức bắn chết hay không.

“Trên chiến trường loạn tượng liên tục xảy ra, cho tới hôm nay không dễ gì mới mặc định được quy tắc cứu chữa kẻ bị thương không tiếp tục tập kích, hôm nay nếu ta tập kích họ, khó bảo đảm ngày khác ta rơi vào cảnh bại trận cũng bị bọn họ đối đãi như thế. Đây chẳng qua là thông lệ cùng có lợi mà thôi.”

Lý Sảng thâm sâu cảm khái, nói: “Có lúc ta thật cho rằng ngươi cũng là người do Lục Mang Lâu hun đúc ra. Thời cũ chiến trường không dung tình, mà tới hôm nay lại có thể làm tới mức dung nhượng cho nhau trong thời gian đình chiến. Hoàng đại từng nói, sẽ có một ngày, sự thắng bại giữa quốc gia không còn nằm trên chiến trường nữa, mà là sẽ định càn khôn trên bàn đàm phán.”

“Bàn đàm phán?”

“Cũng giống như mấy lại đồng minh này nọ đó, chẳng qua là ngay cả trận cũng không đánh, không cần binh giáo đấu đá. Nếu thật có một ngày như thế, chúng ta có thể thanh nhàn nhiều rồi.”

Bọn họ đang nói chuyện, quân Nam Hàn dưới thành bắt đầu chậm rãi tản đi, chuẩn bị tìm nơi trọng chỉnh thế trận. Mộ Dung Bạc Nhai và Lý Sảng đối diện với ánh dương nóng cháy, từ xa nhìn đại quân mấy vạn người đó thu trống rũ cờ đi về phía khu rừng đông nam. Nơi đó dễ ẩn náu, coi như là nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng thương.

Mà dưới thành, quân Nam Hàn đều tản đi rồi, Thuật Hỉ Lãng và Bạch Lang Vương trấn sau đội quân.

Liên tục chống đỡ vài ngày, tối qua đã tạm thời kết thúc, Nam Hàn quân có binh lực chiếm ưu thế lại không lấy được chút tốt đẹp gì. Đạn pháo lãng phí không ít, hầu như toàn bộ đều bị khảm trong đầm đất chắc dày của đối phương, ngay cả đá tường thành cũng không chạm vào được.

Dưới ánh dương quang, Bạch Lang Vương vô cùng không cam lòng ngẩng đầu nhìn, thủ quân trên thành quách ai nấy đều như rùa rụt cổ, chỏm mũ cũng chả lộ ra một cái. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đem thiết mộc cung của ta ra đây.”

Bên cạnh tự có ba tiểu binh giữ cung, sử hết sức bình sinh mới kéo được dây cung lên.

Bạch Lang Vương có thể có danh xưng này, bản thân cũng không phải ăn chay, chỉ dựa vào lực xương, hai ba tướng lĩnh rãnh rỗi không phải là đối thủ của hắn. Cây đại cung này của hắn là do thiết mộc chế thành, thiết mộc cứng chắc dai bền cũng rất là hiếm thấy, kình công thậm chí còn cao hơn tử đàn một bậc.

Càng huống hồ khi chế cung, còn dùng hơi nước hun đút bảy ngày đêm, mới hung cung thành hình cong như vậy. Mỗi khi sử dụng, đều dùng dây thép cứng bền nhất buộc ở một đầu, rồi lại gập thân cung vòng ngoài lại cột kỹ, tầm bắn có thể đạt tới gấp ba cung tiễn bình thường, nếu so với cung phối hợp do Lục Mang Lâu chế tạo thì cũng không thua kém gì.

Hắn nói với Thuật Hỉ lãng: “Ít nhất bắn gãy một lá cờ của chúng cũng tốt.” Thuật Hỉ Lãng còn chưa kịp nói gì, nhưng trong lòng đã nghĩ, có khí lực không sử ra ở trên chiến trường, lưu lại tới lúc này mới hiển thị uy phong với cột cờ không có sinh mạng kia, tâm nhãn của Bạch Lang Vương cũng quá nhỏ nhen rồi.

Trên đầu thành, Mộ Dung Bạc Nhai nói với Lý Sảng: “Tối qua lại một đêm không ngủ, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Lý Sảng ngáp một cái: “Còn ngươi thì sao, không ngủ? Chắc sẽ không vì thiếu mất Hoàng đại mà gối chiếc khó yên chứ.”

Mộ Dung Bạc Nhai lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục chú mục nhìn đại quân đang tản đi. Lý Sảng nhất thời cảm thấy vô vị, đứng lên run rẩy đầu gối tê mỏi, chuẩn bị ly khai. Mộ Dung Bạc Nhai đang chú ý động hướng của địch quân, suy nghĩ làm sao ứng phó với đợt tấn công tiếp theo, nên không thấy được hành động bạch si ngu xuẩn này của Lý Sảng.

Nhưng hắn chợt đưa mắt nhìn, thì thấy dưới cờ soái quân, chắc là tên Bạch Lang Vương đang giương cung, trong lòng đang nghĩ tính làm trò quỷ gì, thì nghe thấy động tĩnh Lý Sảng muốn ly khai, lập tức kinh sợ. Lúc này tiễn thép của Bạch Lang Vương đã bắn tới, tốc độ đó rất nhanh!

Mộ Dung Bạc Nhai dựng người quay đầu lại, thì thấy Lý Sảng đã đi được vài bước. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lao tới hai bước kéo tên ngu ngốc đó xuống. Đầu cũng không kịp quay, đoản kiếm trong tay áo đã bật ra, dựa vào kinh nghiệm nhấc tay lên chặn kình tiễn của Bạch Lang Vương.

Tiếng kim thuộc giao kích vang lên, tay Mộ Dung Bạc Nhai đau nhức, đang nghĩ tiễn này coi như đã chặn được, nhưng trong lòng lại thoáng chốc hiện lên tín hiệu nguy hiểm. Lúc này đã không kịp phản ứng gì, trong lúc khẩn cấp chỉ hơi nghiêng người đi, liền bị một ngọn tiễn nhỏ ngắn tinh xảo gâm vào vai. Hắn chỉ cảm thấy huyết nhục bị ngọn tiễn đó tách ra, băng lạnh mà dị thường, tiếp theo là cảm giác đau kỳ quái ập tới, ngay cả nói cũng không kịp đã ngất đi.

Bạch Lang Vương trở về ngựa nhìn, Thuật Hỉ Lãng vẻ mặt thản nhiên nhận lấy cung tiễn hình dạng đặc biệt, rồi đưa cho một cấm vệ quân. Dụng cụ cung tiễn này ngắn nhỏ, nhưng có thể đạt được tầm bắn của cường cung, tốc độ thì nhanh tới không kịp phòng, ngay cả tiếng xé gió cũng chưa kịp phát hiện thì nó đã ở trước mặt mục tiêu.

“Đây là cái gì.” Hắn hỏi.

Thuật Hỉ Lãng cười cười, di chuyển vấn đề: “Không biết lần này bắn trúng ai?” Đó là một loại binh khí tên là cung nỏ, khi Kim Văn Quảng chưởng giáo cấm vệ quân đã chế ra.

Đám người Thuật hỉ Lãng cũng biết sự cường đại của binh khí này, càng biết nếu kỹ thuật mấu chốt trong đó bị người khác trộm mất, sau này chiến cục sẽ càng thêm khó đánh, vì thế liền hạn định chỉ trong số ít tinh binh mới có thể nắm được, sẽ không giảng giải cho người ngoài, càng sẽ không để người ngoài tiếp xúc.

Bạch Lang Vương hồ nghi một trận, đối phương là vệ đội trực thuộc hoàng đế, hắn cũng không thể ỷ thế hiếp người, bực bội nói: “Trong lúc cấp bách không nhìn rõ, chẳng qua nếu là người có thể cản được tiễn, nghĩ chắc là có địa vị nhất định trong Nam Hàn quân.”

“Vậy sao, vậy thật sự là có người phải chịu khổ rồi.”

Bạch Lang Vương ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi có ý gì đây?”

“Trên tiễn có độc.” Thuật Hỉ Lãng nói: “Không lâu trước đó, có kẻ lang thang từ biển trôi tới hiến cho bệ hạ một đôi áp quái, trên cổ thư có viết dưới chân sau của áp quái có tuyến độc. Bệ hạ liền tìm mười phạm nhân tới thử độc, dùng châm tiêm độc lên ngón tay bọn họ.” (*Áp quái: Vịt quái lạ)

“Kết quả thế nào?”

“Bốn người bị đau đến chết. Sáu người còn lại thì chịu khổ hai tháng, huyết quản trên cánh tay trúng độc của hai người trong số đó bị thối rữa, cuối cùng cũng chết.”

“Còn bốn người cuối cùng thì sao?”

Thuật Hỉ Lãng nhìn hắn một cái, ánh mắt rất kỳ dị, khiến Bạch Lang Vương cũng cảm thấy âm trầm khủng bố. Hắn nói: “Bốn người còn lại bị chặt tay, đáng tiếc vẫn phải chịu khổ này tiếp một tháng sau. Tiếc hơn là, ba trong số đó đã bị bệnh điên, còn lại một người thì đại thể không đáng ngại. Kỳ độc này kỳ ở chỗ, tuy nó có thể khiến người ta sống không bằng chết, nhưng một khi độc tính qua đi, thì sẽ không lưu lại di chứng gì đối với thân thể.”

Binh sĩ bênh cạnh nghe vậy đổ đầy mồ hôi lạnh, Bạch Lang Vương thì thầm sinh cảnh giác, đừng để lúc nào đó bị người này ám toán.



Khi hai người này đều đang mang tâm tư riêng, ở hậu phương xa xa, đột nhiên truyền tới tiếng vang động trời__ Hơn nữa không chỉ một tiếng, quả thật là liên tiếp không dứt không biết tới lúc nào mới kết thúc. Sau tiếng vang, lại còn mang tới cuồng phong kín trời cuồn cuộn lao tới.

Bạch Lang Vương đại kinh, nhìn sang Thuật Hỉ Lãng, nào biết đối phương là cũng bộ dáng kinh hãi muốn chết.

“Này, lẽ nào không phải là thiết pháo doanh cấm vệ quân phát hỏa sao?”

Thuật Hỉ Lãng run rẩy lắc đầu, run giọng nói: “Quân phát pháo trước nay chưa từng nhanh chóng như thế, hơn nữa uy lực này, thắng xa đạn dược của quân ta dùng.”

Hai người quay mặt nhìn nhau, trong lòng dâng lên đáp án đã được xác định__ Kim Văn Quảng thật sự phản rồi!

Nam Hàn quân vốn chỉ là muốn tản về sau ba dặm để trọng chỉnh thế trận rồi tiếp tục công thành. Nào biết quân hậu phương còn chưa tới được nơi nghỉ ngơi thì đã bị tấn công phủ đầu. Không biết là quân đội của phía nào vây bọc tứ phía, trăm pháo cùng phát, đạn bay hỗn loạn, thật không biết rốt cuộc là cường quân nào mới có thể đạt được tính cơ động như thế.

Phải biết, Nam Hàn thiết pháo, vách thiết dày, trọng lượng nặng, vận chuyển trên địa thế bằng mà còn thường xuyên đè hỏng trục bánh xe, càng huống hồ là trong rừng. Nhưng bọn họ ngay cả phát giác cũng không phát giác ra, đã bị đối phương dùng pháo hỏa từ bốn phương tám hướng phong kín.

“Hoàng đại, thế nào? Biện pháp thô sơ này của chúng ta, rất có hiệu quả đi.” Một học sinh lớp bách công ở cạnh Hoàng Linh Vũ, giống như hiến bảo giải thích.

Đây quả thật cũng là bảo vật của bọn họ. Bọn họ vùi đầu trong xưởng khổ tâm nghiên cứu, tìm được rất nhiều phương pháp giải quyết vấn đề mang tính kỹ thuật, chế tạo ra rất nhiều vật khí không để ai biết. Nhiều năm trước khi lần đầu bọn họ thấy được uy lực của thiết pháo Nam Hàn, cũng đã từng bị dọa đêm không thể ngủ, chỉ cho rằng lôi thần diệt thế. Mà hiện tại, những vật dụng cũ kỹ của đối phương đó đã không còn được họ để trong mắt nữa.

Học sinh lớp bách công đều là phần tử khá quái dị, không cầu danh cũng không cầu lợi, chỉ cần có cơm ăn có chỗ ở đã thỏa mãn hài lòng, tất cả tinh lực còn lại đều chuyên chú trong việc truy cầu tri thức, như vậy ngược lại rất giống ‘quái nhân khoa học’. Đương nhiên, bọn họ đối với những gia hỏa nhìn không thuật mắt tuyệt đối sẽ hạ sát thủ__ Tuy không tới mức lạm sát, nhưng thủ đoạn đó tuyệt đối có hiệu quả.

‘Bọc vây chiến’ lần này, chủ yếu nhất vẫn là dựa vào ống pháo trúc do lớp bách công chế tạo. Vì phương pháp thao tác rất đơn giản, chỉ cần giảng giải sơ cho các học sinh lớp khác một chút, rồi mỗi người đều được phân cho vài ống trúc lớn và đạn pháo để tản ra phân bố xung quanh. Chỉ cần tạo thành ảo giác ‘bị quân chính quy đột kích’ cho địch quân, thì nhiệm vụ hoàn thành.

Hắc quả phụ cảm thán: “Xem ra từ nay về sau chúng ta phải tăng mạnh trông chừng với chúng rồi, nếu không để bị dụ đi thì quả là tổn thất to lớn.”

“Dụ?” Một học sinh lớp bách công vô cùng khinh bỉ, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, ở chỗ khác đâu đâu cũng đều phải khom lưng khụy gối, nào tốt bằng Lục Mang Lâu được.”

“Tiểu hài tử ngươi.” Hắc quả phụ cười mắng, “Dựa vào bản lĩnh của các ngươi, ở bên ngoài đều làm lão gia được cung dưỡng, chỉ có người khác khom lưng khụy gối với các ngươi thôi.”

“Nhìn người khác run run rẩy rẩy khiến ta phiền lòng. Loại hoàn cảnh đó tìm không được người có kiến thức tương đồng, cũng không tìm được người có cùng chí hướng, sống rất vô vị.”

Hoàng Linh Vũ ngắt đứt cuộc tranh luận của họ, nói: “Đồng học, ngươi xem thử có phải đã đến lúc nên ngừng rồi không? Bọn họ đã mắc câu rồi.’

“A.” Học sinh đó ngây ra, vội lấy một ống sáo trúc trong tay áo ra.

Nhất thời, trong rừng truyền ra tiếng sáo bén ngót, một cái tiếp một cái, cộng hưởng vào nhau. Pháo hỏa lập tức ngừng lại.

Trận chiến pháo kích này đến rất đột nhiên, đợi khi Nam Hàn quân ở trước thúc ngựa tăng tốc kéo thiết pháo tới hậu quân, pháo kích của địch phương đã hoàn toàn kết thúc. Trong rừng hồi phục lại yên tĩnh, trừ khói còn bay khắp nơi, nhiệt khí của cây cỏ bị thiêu đốt, thì không còn vết tích nào lưu lại.
Bình Luận (0)
Comment