Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 192

Lý Sảng một mình cưỡi ngựa, trong rừng một đường dùng tiếng vượn hú tìm đồng bạn. Không bao lâu sau, cuối cùng nghe thấy trước mặt xuất hiện tiếp đáp lại. Con ngựa đã thở dốc hết chịu nổi, hắn nghiến răng gia tăng tốc độ, qua thêm mấy dặm nữa, cuối cùng thấy được các đồng học dừng lại hoặc đứng hoặc ngồi.

Lục Mang Lâu tự có một bộ phương thức truyền tin, ai nấy đều biết là tên Lý Sảng tinh nghịch thích náo nhiệt xuất hiện, mặt mang nụ cười đợi hắn chạy tới. Nào biết Lý Sảng hoàn toàn không thèm để ý, thúc ngựa gia tốc chạy tới chỗ Hoàng Linh Vũ rồi mới xuống ngựa. Đợi tới khi nhìn rõ, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh xám, vẻ mặt khẩn trương, thở dốc vài hơi vừa định mở miệng nói, lại không biết tại sao nói không ra lời.

Hoàng Linh Vũ thầm biết có chuyện, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lý Sảng vốn là tìm người cứu cấp, nhưng thấy Hoàng Linh Vũ vẫn là tinh thần uể oải. Nghĩ tới tình cảnh trước đó len lén rời khỏi y, nào còn có thể nói ra lời, chỉ sợ Mộ Dung Bạc Nhai bên đó còn chưa cứu được, Hoàng Linh Vũ bên này đã xảy ra chuyện trước.

Hắn chuyển mắt nhìn thấy Thu Nhược Thủy và Nhạc Huy đứng bên nhau, nuốt nuốt nước miếng, định định thần, nói: “Ta ở trong thành nghe thấy tiếng sáo nên tới tìm các ngươi. Dược thảo trong thành không thiếu, nhưng thiếu quân y, muốn tìm học sinh lớp y độc tới giúp đỡ.”

Hoàng Linh Vũ không nói hai lời, chỉ Nhạc Huy: “Vậy được, ngươi tìm Nhạc Huy cùng đi đi.”

Lý Sảng vội xua tay nói: “Dùng Nhạc Huy khó tránh khỏi quá đại tài tiểu dụng, đồng học Thu Nhược Thủy cũng đủ rồi.”

Hoàng Linh Vũ làm như có suy ngẫm nhìn sang Thu Nhược Thủy, chỉ thấy sắc mặt nàng âm trầm.

Lý Sảng lập tức biết mình đã nói sai lời, vội nói: “Ta cũng không phải chê bai gì y thuật của ngươi, chỉ là hiện tại Hoàng đại cần Nhạc Huy ở bên cạnh xem chừng, ngươi xem ta không phải lập tức liền nhớ tới ngươi sao, có thể thấy địa vị của ngươi ở trong tim ta cao lớn như thế nào.”

Các đồng học đều biết tên gây họa này đã chuốc họa rồi, đều mím môi lén cười. Nhưng Hoàng Linh Vũ lại càng thêm hồ nghi, Lý Sảng nhìn có vẻ bộp chộp, nhưng bên trong lại là người tinh minh, chưa từng thấy lần nào hắn nói chuyện đắc tội người như thế.

“Lý Sảng, Mộ Dung Bạc Nhai xảy ra chuyện gì rồi.”

Tim Lý Sảng đập thịch một cái, ngây ngốc tại chỗ không biết nên nói dối như thế nào, qua một lúc lâu mới cười nói: “Hắn a, hắn rất tốt a, hắn…”

Hoàng Linh Vũ nói: “Vậy a, hắn rất tốt. Thu Nhược Thủy ngươi cũng không cần phải cùng hắn về Sài Đô, chúng ta trước tiên cứ truy theo đám Nam Hàn đầu trọc kia. Đánh bại chúng xong rồi trở về cứu quan binh Sài Đô, cũng không tính là chậm trễ.”

Lý Sảng gấp tới mức gân xanh gần như muốn phọt ra, run giọng nói: “Hoàng đại, trách trời thương dân một lần đi, Sài Đô, Sài Đô thật sự rất cần trợ giúp a.”

Thu Nhược Thủy và Nhạc Huy đều cảm thấy có chỗ không đúng, trong lòng giật nảy, trực giác cũng biết Mộ Dung Bạc Nhai chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đi. Khi bọn họ nhìn sang Hoàng Linh Vũ, chỉ thấy y rõ ràng càng lúc càng hưng phấn, hơi thở cũng càng lúc càng cấp bách, Nhạc Huy khẩn trương vạn phần, vội đi tới nắm lấy cổ tay y.

Hoàng Linh Vũ trừng mắt sang, không biết lấy sức từ đâu ra mà giật tay khỏi Nhạc Huy, sắc giọng nói với Lý Sảng: “Đến lúc này ngươi còn muốn lừa ta sao, kiểu cách lừa địch trên chiến trường đó cũng muốn dùng trên người ta!”

Lý Sảng cũng không chống đỡ nổi nữa, miệng run rẩy, đầu gối mất hết sức lực, quỳ bệt xuống đất. Các đồng học đều kinh dị, trong Lục Mang Lâu khác với bên ngoài, trong lâu tôn kính người nào cũng đều là xuất phát từ chân tâm, cũng không hề xem trọng hình thức lễ tiết phiền hà, không quỳ cũng không bái. Lý Sảng hôm nay quỳ xuống, đã không thể dùng từ hiếm thấy để miêu tả, căn bản là quái dị.

Lý Sảng cúi đầu nói: “Là do ta khi xuống khỏi thành đã lộ đầu ra, bị quân Nam Hàn nhắm bắn tiễn. Mộ Dung Bạc Nhai hắn vì cứu ta thoát hiểm, nên bị bắn trúng một tiễn.”

Hoàng Linh Vũ hít sâu một hơi, hỏi: “Bắn trúng chỗ nào?”

“Trúng vai phải.”

“Còn gì nữa?”

Lý Sảng toàn thân run lên, thê thảm ngẩng đầu nhìn Hoàng Linh Vũ một cái, vừa thống khổ vừa hối hận, lại cúi đầu xuống.

“Ngươi đứng lên nói chuyện cho ta, nói, còn có chuyện gì nữa, nếu không tại sao ngươi nhất định muốn Thu Nhược Thủy trở về.”

Lý Sảng vẫn quỳ dưới đất.

“Đứng lên!” Hoàng Linh Vũ tức giận, vỗ mạnh lên yên ngựa, “Học sinh của Lục Mang Lâu không quỳ gối trước mặt người khác!”

Lý Sảng lặng lẽ đứng lên, những học sinh khác đều nín thở đứng đó, người đang ngồi nghỉ ngơi cũng cứng người, bọn họ rất ít khi thấy Hoàng đại tức giận như thế.

“Trúng độc gì?” Hoàng Linh Vũ hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

Lý Sảng nhìn y, thấy sắc mặt y hồng nhuận, không giống bộ dáng đáng sợ phát xanh vừa rồi, nên hơi yên tâm, đáp: “Không biết, tạm thời không phát hiện dấu hiệu khuếch tán, máu chảy ra cũng không biến sắc, vết thương cũng không thối rữa. Nhưng mạch chẩn lại không ổn định, nhìn có vẻ như đau đớn vô cùng.”

Nhạc Huy liên tục nháy mắt với Lý Sảng, phải biết là sắc mặt của Hoàng Linh Vũ phát xanh thì còn tốt, đó là hiện tượng bình thường sau khi trích máu. Nhưng một khi chuyển hồng nhuận, đó chính là không bình thường, nội tức khẳng định lại tác loạn. Hắn gấp đến đổ đầy mồ hôi nhưng lại không dám có tí cử động nào, chỉ sợ châm phải dây dẫn cháy của Hoàng đại.

Hoàng Linh Vũ trầm rên một trận, tiếp tục hỏi: “Chú ý thấy là người nào bắn không?”

“Gần chỗ soái cờ, cái khác không để ý.”

“Tiễn là dạng nào?”

Lý Sảng quay người lấy hai đoạn ngắn trong túi bên lưng ngựa xuống.

Hoàng Linh Vũ cầm trong tay vuốt trái vuốt phải, đột nhiên lại hỏi: “Cự ly xạ thủ đại khái xa bao nhiêu, tiễn này gâm vào thịt rồi?”

“Ngoài một tầm bắn, tiễn xuyên qua thịt.”

__ Cho nên mới gãy đôi ngay chính giữa, từ hai đầu trước sau nhổ ra.

Hoàng Linh Vũ không còn do dự, gọi: “Thu Nhược Thủy, Nhạc Huy.”

Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy hai người đứng ra cạnh Lý Sảng.

“Tiểu Thủy a, ta từng nghe nói qua có một loại độc, cũng khiến người đau đớn một cách ly kỳ, nhưng lại không có triệu chứng nào khác. Ngươi xem thử độc của Bạc Nhai có cách nào giải không. Nếu tìm không ra được vật, thì trước tiên cứ cắt đứt thần kinh tri giác của hắn là được.”

Hoàng Linh Vũ nhìn sang Hắc quả phụ, nói: “Tuy ta muốn để ngươi đi, nhưng ngươi nhất định không nguyện ý bỏ qua Bạch Vũ Kỳ, cho nên ta mượn dùng môn sinh đắc ý nhất của ngươi.” Sau đó lại nói với Nhạc Huy: “Ngươi và Thu Nhược Thủy cùng đi.”

Nhạc Huy khẩn trương nói: “Nhưng Hoàng đại ngươi bên này…”

“Tuy ta muốn để Bạch Long lão sư cùng Nhược Thủy đồng học đi, nhưng ngươi đại khái…” Hoàng Linh Vũ mang đầy hàm ý, đặc biệt cố ý dừng một chút ở chỗ đại khái. Nhạc Huy á họng, tình ý của hắn đối với Thu Nhược Thủy chưa từng nói rõ đã bị nhìn ra, coi như bị người nắm thóp, hiện tại bị lấy ra để bức bách uy hiếp cũng chỉ có thể chịu thiệt.

“Sư phụ ngươi lưu lại bên cạnh ta, lẽ nào ngươi còn có gì bất mãn sao.”

“Ta không có…”

Hoàng Linh Vũ nhìn trái ngó phải, ngắt đứt lời hắn, hỏi chúng nhân tại đó: “Trên người ai có mang đồ ăn?”

Các học sinh vốn bị dọa hoảng thần đều thở phào, đều ‘hào hiệp giúp đỡ’. Trong thoáng chốc, một đống lương thực lương khô được đưa tới trước mặt Hoàng Linh Vũ. Ai biết Hoàng Linh Vũ lại nói: “Ta cũng không tiện đòi hỏi các ngươi tới mượn hoa hiến phật, chỉ muốn… ân, hai cái bánh dầu này, bốn cái bánh khô, bốn cái màn thầu, tổng cộng là mười cái__ Lý Sảng, mười thứ này giúp ta mang cho hắn, mỗi ngày ăn một cái, mười ngày sau ta nhất định trở về.”

“Hoàng đại, cái này lại gọi là gì a?”

“Cứ nói với hắn là tín vật định tình ta cho hắn.”

“A?” Mọi người đều bị dọa.

Hoàng Linh Vũ làm như suy ngẫm gì nói: “Có tên ngu ngốc lấy đài sen ra làm ‘tín vật định tình’, ta chẳng qua là bắt chước làm theo thôi. Nếu hắn hỏi tới, thì nói ta là ‘lấy gà theo gà, lấy chó theo chó’ cũng được.” Toàn thể lặng ngắt.

Hoàng Linh Vũ bỏ qua cho tiểu tâm cam yếu đuối của mọi người, lại trừng mắt nhìn Lý Sảng: “Thế nhưng dám ở dưới mí mắt ta giả điên giả ngốc không chịu nói thật, mau trở về đi, sau này ta sẽ tính sổ ngươi.”

“A?” Cứ kết thúc như vậy, Lý Sảng có chút không dám tin.

Mộ Dung Sí Diệm lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Sảng một cái, quay đầu ngựa đi.

“Di? Cứ đi như thế! Hả? Hoàng đại và Bạc Nhai huynh không phải rất có giao tình sao! Sao một chút cũng không gấp a.”

Nhạc Huy lấy cán mài dược đánh hắn: “Không gấp cái đầu ngươi! Đợi khi trở về lâu, ngươi chết chắc rồi!”

__

Mộ Dung Sí Diệm kẹp Hoàng Linh Vũ vỗ ngựa đi trước, không nhanh không chậm dẫn đường ở trước, chính là bảo trì khoảng cách không để người khác tiếp cận. Hoàng Linh Vũ giống như đã dùng hết sức lực toàn thân, ngã trước ngực hắn nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lòng Sí Diệm tức giận, càng nghĩ càng nghẹn tới hoảng, nếu không phải Hoàng Linh Vũ còn ở đây, có thể hắn đã muốn quay đầu ngựa đuổi theo Lý Sảng, cho dù chỉ đánh tên gây họa đó mấy cái cũng coi như dễ chịu.

“Ngươi hình như rất tức giận?” Hoàng Linh Vũ thấp giọng hỏi hắn.

Mộ Dung Sí Diệm không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành trầm mặc. Nhưng Hoàng Linh Vũ không nói tiếp nữa… Sí Diệm lại thấp thỏm, thầm nghĩ có phải do mình không để ý tới y khiến y tức giận rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói: “Ta muốn đánh người.”

“Tính tình này của ngươi, trở về cũng chỉ có thể gây loạn. Bạc Nhai sẽ không sao cả, muốn đánh thì đánh người đã tổn thương hắn. Kẻ dưới cờ chữ soái, một tên cũng không bỏ qua.”

Trong lòng Mộ Dung Sí Diệm loạn vô cùng, vỗ ngựa chạy đi. Nhưng không bao lâu lại phát hiện dị thường, liền giảm tốc độ, sau khi ổn định mới nhìn Hoàng Linh Vũ__ đầu dựa chặt vào trước ngực y, nhìn không thấy sắc mặt, hai tay siết chặt thành quyền. Sau khi cố mở ra, trong lòng bàn tay ấn sâu hình một hàng móng tay, nếu không phải do thói quen tốt đẹp định kỳ cắt móng, lực độ này chỉ sợ thật sự sẽ thấy máu.

Đến lúc này, Hoàng Linh Vũ mới thở ra hơi, rút tay mình che miệng ho tới không thành tiếng, khiến Mộ Dung Sí Diệm tim co rút khó nhịn. Bạch Long kịp thời đuổi tới, lại cố gắng muốn chẩn mạch. Mộ Dung Sí Diệm cuối cùng không chịu nghe lời Hoàng Linh Vũ, đem y cố định trong lòng ôm xuống ngựa.

Hoàng Linh Vũ quả thật giở khóc giở cười, mắng: “Các ngươi như vậy, sẽ làm chậm trễ quân tình.”

Bạch Long một khi tiến nhập trạng thái, thì cực chán ghét tiếng ồn xung quanh. Vốn còn đang nỗ lực khống chế tính tình của mình, nghe thấy bệnh nhân này còn to gan vọng động phán xét như thế, tức giận trào dâng, giơ tay lên muốn tát. May mà Mộ Dung Sí Diệm mắt sắc, cản lại được cái tát tai giữa không, tuy không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng Sí Diệm này dù sao cũng là người nóng nảy, lúc này tức giận trừng mắt nhìn, sắn tay áo muốn đánh nhau.

“Các ngươi ngừng một chút đi.” Hoàng Linh Vũ cầu khẩn nói: “Tiếp tục thế này ta lập tức sẽ chết.”

Bạch Long lúc này mới phản ứng lại, người bản thân đang chẩn trị cho không phải là những tài chủ có tiền lắm mồm nhiều chuyện, mà là lão đại của Lục Mang Lâu!

Hắn run rẩy một chút, gần như muốn rơi lệ: “Lão đại của ta! Nếu ngươi muốn tìm chết, ta lập tức có thể cho ngươi mấy cách chết không thấy máu lại không đau đớn, so với bây giờ không lên không xuống lơ lửng mãi thế này thì tốt hơn nhiều.”
Bình Luận (0)
Comment