Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 37

“Sao lại ngây ra vậy?” Âm thanh của Diêm Phi Hoàng từ rất gần rất gần vang lên.

Hoàng Linh Vũ quay đầu lại, hơi ngẩng đầu một chút, dưới ánh sáng chói mắt, Diêm Phi Hoàng tạo thành một bóng râm thật lớn trên đầu y.

Trước khi trời sáng, Diêm Phi Hoàng đã trở về lều trại, ngủ giấc bù không tính là ngắn đến tận chín giờ sáng. Hiện tại, hắn làm như không có chuyện gì nói chuyện với y.

“Có chút cao hứng, có lẽ là vì tìm được địa điểm rồi. Lát nữa tôi muốn đến phần mộ ghi chú một chút.”

Diêm Phi Hoàng sờ sờ đầu Hoàng Linh Vũ: “Không cần tích cực như thế, hy vọng càng lớn thì thất bại càng lớn. Mấy năm nay phát hiện không dưới mười ngôi mộ, nhưng chính phủ cho phép khai quật cũng chỉ bốn năm chỗ.”

“Tôi nghĩ ít nhất nên phát thảo kết hoạch khai quật, kế hoạch hợp lý, cấp trên cũng dễ chấp nhận.” Hoàng Linh Vũ bâng quơ đảo nhìn hai mắt Diêm Phi Hoàng, chỉ thấy trong đó là sự chân thành luôn không đổi.

“Bỏ đi.” Cuối cùng y đứng lên, vỗ sạch bụi trên đùi, đưa tay trước mặt Diêm Phi Hoàng, “Trong con sông có không ít cua, chúng ta đi bắt vài con, tối nay nhắm rượu.”

“Được.”

Bị cầm một tay, phát giác vẫn chân thật to rộng như bình thường, hơn nữa bất luận lúc nào cũng đều ấm áp hơn mình. Nếu so ra, y giống động vật máu lạnh hơn cũng không chừng. Nhưng mà, tối qua…

Hai người cùng trở về lều trại, tìm thùng, rồi cùng đi tới bờ sông không xa.

Ba năm nay, cứ thường đến bờ sông bên cạnh để mò cua, bắt tôm, số lần nhiều đến mức không nhớ nổi. Lúc đó cảm thấy vô cùng bình thường, hiện tại nghĩ lại, có thể chung sống không cần cố kỵ như thế, thật sự là chuyện vô cùng xa xỉ.

“Cua nấu thế nào?”

“Chiên dầu.” Hoàng Linh Vũ tùy tiện nói.

“Dầu a, rất quý__ ở nơi hoang dã.” Kỳ thật là vì Diêm Phi Hoàng không thích ăn thực phẩm dầu mỡ.

“Đồ bổ sung sẽ về rất nhanh.”

“Nhưng hiện tại thời tiết nóng như thế, chiên đồ ăn rất nóng.”

“Thật mất hứng, vậy tôi đi xem cổ mộ cho rồi.”

“Ai, ý của tôi là, chiên dầu cũng không phải không thể, nhưng cậu có thể tìm một chút loại thuốc thanh nhiệt cạnh bờ sông để đun trà không.”

Hoàng Linh Vũ đang lật một hòn đá dưới đáy sông, nghe vậy ngẩng đầu lên.

___ Cậu quả nhiên, bất luận thế nào cũng muốn che giấu đến cùng sao?

“Cua của cậu chạy mất rồi kìa!” Diêm Phi Hoàng múa máy tay chân nhảy lên, một tay cầm con con cua lớn chừng cục bò viên, một tay chỉ vào gót chân Hoàng Linh Vũ.

Sông nhỏ rất cạn, chỉ đến đầu gối Hoàng Linh Vũ, thay quần bãi biển rộng rãi thì không sợ bị ướt đồ. Nước sông rất trong, trong đến mức trừ màu xanh trong vắt ra thì không còn tạp chất nào khác. Cua, đã không biết chạy đi đằng nào.

Lần trước, lần trước nữa…

Khi không có nghi ngờ, cái gì cũng không nghĩ đến. Đợi khi bắt đầu nghi ngờ, chuyện trước kia giống như cửu liên hoàn đã được giải khai kết, một vòng bao một vòng, tất cả đều bị liên hệ với nhau.

Đội tiên phong bọn họ phụ trách tìm kiếm di tích, sau đó cùng đội ngũ chuyên nghiệp chuyên trách khai quật. Nhưng khi khai quật cổ mộ, vật được chôn cùng đã thiếu đi rất nhiều. Đáng lý ra trong phần mộ của vương hầu, nhưng đồ chôn cùng chỉ được theo cấp bậc của đại phu, mà trong ngôi mộ của chức quan đại phu, chỉ còn sót lại vật chôn cùng của quan sĩ. Trong huyệt mộ thế này, có cái phát hiện dấu vết trộm mộ, có cái thì không phát hiện dấu vết gì. Cho dù có trộm mộ, thì trông cũng chỉ giống như dấu vết đào bới từ mấy chục năm trước.

(*Đại phu: chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ)

Đội tiên phong bọn họ từng lần từng lần tìm được di tích mới, đội ngũ sau đó từng lần từng lần khai quật phần quái mộ, cũng chỉ có thể đổ tội cho kỹ năng trộm mộ càng lúc càng lưu hành.

Nếu như là người này, những chuyện trộm mộ trước đây không còn kỳ quái nữa. Sau khi đi theo đội ngũ học tập một năm, Diêm Phi Hoàng đã chuyên nghiệp hơn bất cứ người mới nào, càng huống hồ còn có ưu thế xuất thân từ chuyên ngành địa chất. Về mặt giả vờ, đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề.

Còn về những huyệt mộ có dấu vết bị xâm nhập, có lẽ là lối mà đội khảo cổ đào bới vừa đúng lại chính là nơi mà bọn trộm mộ xâm nhập, khi khai quật đồng thời cũng hủy đi dấu vết lưu lại lúc đó, hơn nữa giả trang cũng quá tốt.

Khó trách trong khu huyệt mộ hầu như chưa từng bị đào bới, lại nhặt được vỏ lon.

____

Diêm Phi Hoàng, lòng hiếu học mạnh mẽ lúc đó của cậu toàn là dùng cho việc này sao? Khi chúng tôi đang chậc chậc tán thưởng, cậu đang cười trộm, hay đổ mồ hôi lạnh?

Những người đó chắc cũng dựng lều gần đây. Nếu họ phát hiện y đã có lòng cảnh giác, rất khó nói chắc rốt cuộc sẽ làm ra hành vi điên cuồng nào, vì bọn trộm mộ đối với người thương vong hầu như không hiếm lạ.

Y ngoại trừ công cụ khảo cổ, sách vở ra thì không còn vũ khí gì, đối mặt với Diêm Phi Hoàng và ít nhất là ba người sống khác, hiện tại y quả thật giống như trẻ mới sinh yếu ớt không thể phòng bị.

Nếu có thể xâm nhập vào lều trại của đối phương, thì lại khác. Hoàng Linh Vũ chuyển mắt tới bờ hồ đối diện, khi từ bên đó qua đây, y nhớ hình như có phát hiện thực vật thuộc họ Mã Tiền Tử*, và vài thứ khác nữa.

Gần tối, lều trại chỉ có hai người nhóm lửa ở kế cận, trên đống lửa là nồi treo, từng làn hương dầu chiên phiêu ra.

Hoàng Linh Vũ ngồi bên đống lửa, gương mặt bị lửa hun nóng bức, nhìn Diêm Phi Hoàng dùng cành cây móc nồi treo xuống. Đáy nồi bị đốt đen thui vừa tiếp xúc với mặt đất, liền phát ra tiếng xèo xèo khi đất cát bị thiêu.

Diêm Phi Hoàng gấp một con cua ra thổi cho nguội, tự mình cắn thử một cái càng thấy không còn nóng nữa, mới đưa tới miệng Hoàng Linh Vũ: “Nếm thử xem.”

“Ân, lửa vừa đủ, muối cũng vừa.” Hoàng Linh Vũ đưa hộp cơm của mình qua, để hắn bới giùm nửa chén cơm.

Nói ra thì, cũng không còn nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào, Diêm Phi Hoàng đã kiêm chức đầu bếp trong đội. Mỗi lần các đội viên về nhà thăm người thân, nhớ nhung nhất chính là thức ăn do hắn làm.

Diêm Phi Hoàng, cậu chân chính là người thế nào?

Cậu là tội phạm chính, hay là tòng phạm?

Những người đó nói, không chỉ vì tiền, thì còn có thể là vì cái gì?

“Khi bắt cái đám cua con này bị chúng nó kẹp khá đau, hiện tại ăn sạch liền cảm thấy được giải hận.” Diêm Phi Hoàng lại tiếp tục nói, “Buổi chiều không phải cậu hái rất nhiều trà thanh nhiệt sao? Nấu một chút được không?”

Hoàng Linh Vũ tìm được một chai rượu trong túi sách, mở nắp, tự mình uống một hớp, đưa cho hắn: “Cái nồi duy nhất dính đầy dầu rồi, ngày mai mới nấu.”

“Không phải cậu ghét uống rượu sao? Chỉ khi đối phó mới miễn cưỡng uống một chút.”

“Khi đến đây thấy có một tấm bia. Câu nói trong đó rất có đạo lý.”

“Nga?”

“Mùa xuân ngắm hoa đào đêm, mùa hạ ngắm sao đầy trời…”

“Mùa thu thưởng nguyệt, mùa đông ngắm tuyết, như vậy mới là sống__ Đương nhiên, phải vừa uống rượu vừa ngắm cảnh. Đây là câu nói của Hikhông Seijuro trong [Himura Kenshin] phải không.” Diêm Phi Hoàng cười tiếp lời, “Từ lúc nào mà cậu cũng trụy lạc đến mức đi xem truyện tranh rồi? Hơn nữa còn là truyện tranh theo kiểu thiếu nữ hồi ức đó nữa?”

Hoàng Linh Vũ đột nhiên quay người đè Diêm Phi Hoàng xuống, rượu bị đổ không ít, con cua đưa lên tới miệng cũng lăn xuống. Diêm Phi Hoàng nằm dưới người y, trong mắt là bầu trời sao vô tận của đêm hạ, Hoàng Linh Vũ nằm sấp trên ngực hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn.

Rượu bị đổ ra đất, không quản nữa.

Hộp cơm bị đá sang một bên, không quản nữa.

Củi khô trong đám lửa bị thiêu đốt lách tách, trong khu rừng cạnh núi đá vôi truyền tới tiếng ve sầu mơ hồ.

Diêm Phi Hoàng nâng mặt Hoàng Linh Vũ lên, hung hăng hôn lên đó.

Thâm tình, và không nỡ, cứ vậy rất lâu.

Mặt cỏ nhiễm hơi nước, nên khá lạnh, nhưng thân thể cả hai đều nóng bỏng, dán chặt lấy nhau.

“Hôm nay, được không? Đừng đợi đến khi trở về, chúng ta.” Diêm Phi Hoàng hỏi, không cần hắn nói rõ, Hoàng Linh Vũ cũng hiểu là chuyện gì.

Hoàng Linh Vũ vùi đầu trước ngực hắn, vì y đã quyết định rồi, hơi thở hỗn loạn kích động dần bình tĩnh lại: “Hôm nay mệt mỏi cả ngày, ngủ sớm đi.”
Bình Luận (0)
Comment