Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 65

Kỳ thật bất luận là Đoàn Hầu Nhi hay Mộ Dung Nhuệ Việt, hay có lẽ tất cả những người sau lưng hoàng đế đó, đều đã đánh giá thấp trí tuệ của Mộ Dung Bạc Nhai.

Những hành động nhỏ nhặt bình thường của Đoàn Hầu Nhi, cuối cùng vẫn không thể che giấu sự quan sát của Mộ Dung Bạc Nhai. Kỳ thật từ khi ở Lạc Bình thành, Mộ Dung Bạc Nhai để hắn biết chuyện của Hoàng Linh Vũ, chính là muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng mình. Hắn để Đoàn Hầu Nhi hiểu lầm rằng có người khác biết chuyện, để hắn hiểu lầm còn có người có thể làm con dê thế tội tiết lộ bí mật. Đúng như dự đoán, Hoàng Linh Vũ đụng phải sự đánh úp của Bằng Tổ.

Cũng có nghĩa là, Đoàn Hầu Nhi phản bội, có thể là Mộ Dung Sí Diệm, có thể là hoàng đế, cũng có thể là Mộ Dung Nhuệ Việt luôn tự ẩn mình trong mọi chuyện nhưng vẫn có thể khiến Mộ Dung Sí Diệm ngoan ngoãn nghe lệnh. Không lập tức trừ bỏ Đoàn Hầu Nhi, là muốn triệt để tra xét thế lực sau lưng hắn, tiến thêm một bước lợi dụng hắn để đối phó với những địch nhân này.

Lần này ra khỏi doanh cứu Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Bạc Nhai vốn không muốn mang theo Đoàn Hầu Nhi, nhưng lại không muốn hắn biết bản thân sinh lòng nghi ngờ. Cân nhắc nhiều lần, mới mang hắn theo, nhưng cũng phái hai thủ hạ đắc lực trông chừng hắn, không để hắn có cơ hội liên lạc địch nhân phòng bị.

Sát khí sau lưng nổi lên, Mộ Dung Bạc Nhai tâm niệm xoay chuyển.

Thực không ngờ được, Đoàn Hầu Nhi sẽ mượn tay Mộ Dung Sí Diệm để tiêu diệt người trông chừng mình. Cũng thực không thể ngờ, Đoàn Hầu Nhi vào lúc này lại từ bỏ địa vị phải hành sự trong Côn Tổ hơn mười năm mới đổi lấy được.

Tại sao lại chọn lúc này? Chẳng lẽ trong Côn Tổ còn có những gian tế khác đang ẩn mình?

Nhưng trong thoáng chốc hắn phủ định cách nghĩ này. Dưới sự chỉnh đốn của hắn, trừ Đoàn Hầu Nhi, trong Côn Tổ không thể lại xuất hiện kẻ gian nào khác.

Có lẽ vì hiện tại Côn Tổ đã cách xa quyền lực triều đình, lại ẩn mình che giấu tung tích, có người hy vọng có thể khiến hắn loạn bước chân, hy vọng khiến hắn nảy sinh nghi ngờ đối với Côn Tổ, làm lòng người hoảng loạn, cuối cùng lộ ra kẻ hở cho người nhân cơ hội xâm nhập.

Trước mắt là hướng Hoàng Linh Vũ biến mất, sau lưng là ám khí Đoàn Hầu Nhi bắn tới.

Tránh, hay là không tránh? Tránh, có thể tiếp tục truy kích, có một nửa khả năng có thể đuổi kịp Mộ Dung Sí Diệm, đánh bại hắn ta đoạt Hoàng Linh Vũ về. Nhưng lại khiến kẻ địch sau lưng tiến hành ước lượng lại lần nữa đối với năng lực của hắn, mà như vậy ắt sẽ gây ra rất nhiều trở ngại trong các hành động của Côn Tổ sau này.

Đạo tồn tại trong hoàng cung chính là vĩnh viễn không thể để người khác biết được độ nông sâu của bản thân, vĩnh viễn bảo lưu át chủ bài. Mộ Dung Bạc Nhai từ khi sinh ra đã quen với nguyên tắc hành sự như vậy, cho dù đến lúc quan trọng, vẫn theo bản năng phải do dự vài lần.

Nhưng không tránh thì…

Phải tiếp tục sinh tồn trên thế giới này, quả thật là chuyện rất khó. Mẫu thân của hắn quá mức thiện lương nhẹ dạ, chết trong tay tỷ muội tốt của mình. Sư hữu (*vừa là sư phụ vừa là bằng hữu) Diêm Phi Hoàng của hắn quá mức xem nhẹ sinh tử, chết trong sự từ bỏ của chính hắn. Trừ họ ra, trong Côn Tổ, trong Bạch Y Giáo, lại có không ít người là bị hoàng cung triều đình thiên tai nhân họa bức hại mà chết, cho dù khổ sở cầu sinh, nhưng không phải vẫn lạc đến bước đường di cốt không toàn?

[Cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ biết không có ai mãi đứng cạnh ngươi, người có thể dựa vào chỉ có bản thân. Phải dựa vào bản thân mà sống sốt, dựa vào kiên trì của bản thân đạo nghĩa của bản thân, dựa vào bản thân tiêu diệt địch nhân, khiến bọn họ cũng nếm trải tư vị bị dẫm đạp!] Trong chớp mắt, hắn nhớ lại ánh mắt sắc bén đen kịt phát quang của Diêm Phi Hoàng.

[Phải sống tiếp, hài tử! Bất luận chìm vào cảnh địa tuyệt vọng nào, vĩnh viễn đừng để những kẻ vong ân phụ nghĩa đó hại chết!] Trong chớp mắt, hắn nhớ tới lời dặn dò khổ sở của mẫu thân.

Phi đao đã đến sau lưng, Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng hạ quyết tâm.

Nếu không từ bỏ Hoàng Linh Vũ, cũng không từ bỏ vốn liếng dành để đánh trận lâu dài với địch nhân. Cho dù không tránh, cũng chưa chắc sẽ không thể đem Hoàng Linh Vũ về.

Nhưng hắn lại không biết, hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, quyết định vội vàng lần này, khiến hắn cả đời hối hận.

Quyết định muốn được lưỡng toàn nhưng không thể lưỡng toàn lần này, khiến hắn cuối cùng cũng hiểu__ Rất nhiều sự vật sẽ bị hủy hoại trong một thoáng vô ý bị xem nhẹ.

Thời gian trôi qua, bất giác sau đó đã qua hơn nửa tháng.

Trong thời gian đó, Hoàng Linh Vũ mất ba ngày mới bị luân chuyển đưa đến Lạc Bình kinh thành. Vì tránh né truy tung của Côn Tổ, một hàng người ngựa quanh co ở mấy thành trì và thôn xóm. Vết thương trước ngực Hoàng Linh Vũ chảy máu nhiễm thành vết trên lưng Trình Bình, sau đó dần khô lại.

Sáng hôm nay, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng quạ kêu quát quát. Y mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là cẩm trướng hoa lệ nền lam tơ vàng khiến y không mấy thích ứng, bên ngoài là bàn ghế gỗ tử đàn, tủ y phục bằng gỗ hoa lê, cửa sổ bằng gỗ hồng.

Gian phòng, rất đẹp rất hào hoa.

Nửa tháng đã trôi qua. Hiện tại y đang ở trong phủ đệ của Mộ Dung Nhuệ Việt, nhưng không biết Mộ Dung Bạc Nhai đang ở đâu.

Kỳ thật đêm Côn Tổ đột nhập lao tù đó, Mộ Dung Sí Diệm không dẫn y đi xa, mà trốn trong góc đường ngưng khí trốn tránh. Cũng như ‘Nhật Côn’ nhất định tinh thông thuật điều tra, ‘Nguyệt Bằng’ cũng nhất định rành rẽ đạo mưu sâu ám sát. Mộ Dung Sí Diệm chọn góc tối nơi có thể ẩn giấu khí tức tốt nhất. Tiếng giết chóc từ trong tiệm quan tài truyền ra vang vọng không dứt trong góc tối, ẩn đi thanh âm thở dốc giãy dụa của Hoàng Linh Vũ. Cho nên Mộ Dung Bạc Nhai không thể phát giác ngay. Vì thế khi hắn đá Đoàn Hầu Nhi bay đi, Mộ Dung Sí Diệm bổ tới, đánh một chưởng vào hậu tâm hắn.

Về chuyện xảy ra sau đó, Hoàng Linh Vũ không nhìn thấy được, vì Trình Bình rất tận trách mang y rời khỏi hiện trường.

__ Mộ Dung Bạc Nhai, cuối cùng vẫn không thể đuổi theo.

Hoàng Linh Vũ thậm chí không biết người trẻ tuổi này bị thương đến mức nào, sinh tử thế nào.

Từ hành lang dài xa xa truyền tới tiếng bước chân người thấp thoáng ngắt đứt tư duy của y, có người vừa đi lại gần vừa bàn luận một chút chuyện vụn vặt, giống như đối thoại chuyện thường ngày giữa huynh đệ.

Không bao lâu sau, bốn bóng người hiện lên trên cửa sổ giấy, không vội vã bước qua. Sau đó tại cửa truyền đến tiếng người quỳ xuống, hai nữ tử đại khái là nha hoàn nói: “Chủ nhân vạn phúc.”

Đợi khi bọn họ đi vào, đi đầu vẫn là Mộ Dung Sí Diệm, đi theo sau vẫn là Trình Bình, tiếp theo nữa vẫn là người đó, còn người cuối cùng vẫn là Đoàn Hầu Nhi.

Hoàng Linh Vũ dựa lên đầu giường nhìn người thứ ba tiến vào phòng ngủ__ Mộ Dung Nhuệ Việt.

Kẻ nhuệ việt, nhuệ của sắc bén, chiếc rìu bén nhọn bộc lộ năng lực chém đứt đầu người.

Nhưng Mộ Dung Nhuệ Việt rõ ràng không phù hợp với cái tên, nếu không chú ý nhìn, người này tùy ý đứng nơi đó, tựa hồ lập tức sẽ bị dòng người che phủ hoàn toàn. Có lẽ vì tuổi tác khá lớn, trải qua rất nhiều phong sương, Hoàng Linh Vũ nửa tháng nay luôn nhìn thấy Mộ Dung Nhuệ Việt hầu như vĩnh viễn bảo trì trầm ổn.

Mộ Dung Nhuệ Việt vẫn như trước ngồi trước giường, ôn hòa quan tâm thương tình.

Mộ Dung Sí Diệm vẫn như trước ngồi ở cuối giường, có chút vô vị nhìn chăm chăm đồ án trên song cửa sổ.

Cho nên Hoàng Linh Vũ cũng vẫn như trước cười cười với mặt đất.

Lão hồ ly này tâm có sở cầu, từ đầu đến cuối cứ nói bóng gió hy vọng Hoàng Linh Vũ lộ ra phương pháp phiên dịch Cố Ảnh Tự Liên.

Hoàng Linh Vũ tuy cũng hy vọng có thể bình an trải qua ải này, nhưng hiển nhiên cực hạn có thể tự bảo vệ cuối cùng đã đến rồi.

Vì kỹ thuật ghi chú trên Cố Ảnh Tự Liên liên quan trọng đại, người của thế giới này chưa thể làm xong chuẩn bị, cho nên y cũng hoàn toàn không dự định lưu truyền ra ngoài.

Mộ Dung Nhuệ Việt tất nhiên ôn thanh dịu ngữ khuyên giải, y cũng binh đến tướng ngăn nước đến đắp đê.

Song phương cứ giằng co như thế. Cuối cùng luôn là Mộ Dung Nhuệ Việt thất vọng quay về. Điều này khiến Hoàng Linh Vũ có chút bất an, vì không biết lúc nào đối phương sẽ mất đi kiên nhẫn. Cũng vì không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào, trên thế giới này, người có thể xem như bằng hữu đó hiện tại tình trạng thế nào.

Có lẽ thương thế của Mộ Dung Bạc Nhai rất nặng, chung quy không tới cứu viện.

Thủ vệ bốn phía càng thêm nghiêm chặt, ngay cả nô phó tì nữ ra ra vào vào cũng đều một thân võ công. Một lần y cố ý lật đổ bàn cơm tì nữ bưng lên, nhưng chén dĩa đũa muỗng trên bàn cơm chưa chạm đất, tì nữ nhìn thì yếu không chống nổi gió chỉ khẽ nghiêng người, đã giải quyết được nguy cơ cơm canh tung tóe, xong rồi, còn dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Hoàng Linh Vũ.

Điểm duy nhất không đổi là, Mộ Dung Nhuệ Việt mỗi ngày đều phải đến nói chuyện với y, hoặc hành ký trong thư tịch, hoặc chuyện vặt trong dân gian. Mà Mộ Dung Sí Diệm cũng theo tới trong thời gian đó, có lúc ngồi bên cạnh Hoàng Linh Vũ ngây ngẩn, có lúc lại vẻ mặt bực bội đi tới đi lui.

Nụ hoa mầm cỏ cần phải có nước mưa thấm nhuận mới có thể nở rộ xanh tươi, hy vọng trông ngóng cũng thế. Trong sự chờ đợi lặng lẽ, cơ hội sẽ càng dần cách xa, một chút hy vọng không biết từ đâu đến của Hoàng Linh Vũ cũng nhanh chóng nhạt dần, cuối cùng hồi phục tâm tình bình thản qua ngày.

Là người bình thường đều sẽ không mong ngóng roi da côn gậy chào hỏi lên người mình, Hoàng Linh Vũ không phải biến thái, cho nên đối với đãi ngộ trước mắt này rất thỏa mãn, cũng tận lực duy trì ngày tháng trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment