Cho dù chỉ trong chớp mắt giao phong đó, Hoàng Linh Vũ vốn nên mềm nhũn đợi xử lý lại đột nhiên giật bắn lên.
Y chống một tay lên thân cây, một tay rạch thẳng về hướng Đoàn Hầu Nhi. Y tích lũy tinh lực đã lâu, hơn nữa lại theo xu thế có đi không về. Giữa
hai ngón tay ổn định kẹp một phiến thạc màu nâu đen, không quan tâm đến
quyền đao của đối phương tấn công về hướng mình, chỉ cố sức rạch thẳng
tới cổ đối phương.
Không kịp đề phòng, Đoàn Hầu Nhi chỉ cảm thấy
trước mắt hoa lên, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy giữa hai ngón tay Hoàng Linh Vũ tựa hồ có kẹp thứ gì đó lớn cỡ đồng tiền, nhưng không biết đó là thứ gì. Vì Hoàng Linh Vũ bắn người lên rất đột ngột, hắn đã quen dùng quyền đao cũng chỉ rạch được một vết thương không nặng ở phần thắt lưng đối
phương, còn chưa kịp bồi thêm một đao, ngón tay đối phương đã đưa tới cổ hắn, lập tức chính là cảm giác đau lạnh lẽo.
Nếu Đoàn Hầu Nhi
cảnh giác thêm một chút, hoặc nếu hắn quen dùng trường đao binh như các
loại đao thương kiếm kích, có lẽ Hoàng Linh Vũ trước khi thành công đắc
thủ, đã bị Đoàn Hầu Nhi giết chết. Nhưng rất không may, sự thật chứng
minh, vận khí của Đoàn Hầu Nhi không tốt.
Một tiếng xẹt vang lên__ Như tiếng rạch lụa, như tiếng suối phun.
Rạch lụa là phần cổ của Đoàn Hầu Nhi, động mạch cổ bị cắt đứt như rạch lụa, dứt khoát mau lẹ.
Suối phun là máu của Đoàn Hầu Nhi, dịch thể đỏ diễm phun ra như suối, bắn thẳng ra ngoài hai trượng.
Đoàn Hầu Nhi choáng váng, trừng trừng nhìn Hoàng Linh Vũ đã ngã ngồi lại gốc cây, thần tình hoảng loạn. Hắn thậm chí không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì!
Hoàng Linh Vũ trào phúng nhếch miệng cười, Đoàn Hầu Nhi nếu giờ phút này còn không hiểu, thì vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.
Hắn đã không còn dư lực phản kích nữa.
Động mạch cổ chiếm địa vị
rất quan trọng, chỉ cần là người sống ở hiện đại đều biết. Tại sao cảnh
sát đặc nhiệm chỉ cần đánh mạnh vào phần động mạch cổ của kẻ côn đồ, rõ
ràng không chảy máu nhưng lại lập tức ngất xỉu? Tại sao tiêm không khí
vào trong tĩnh mạch, cho dù chỉ có nửa ống bọt khí, cũng sẽ khiến người
ta tử vong? Đều là vì không cung cấp đủ máu cho não.
Đại não của nhân loại, là khí quan yếu đuối như thế.
Cho nên, khi động mạch cổ thông tới đại não bị cắt đứt, không cần nghĩ
nhiều, người này sẽ không còn bất cứ lực tấn công nào nữa. Bất kể là sát thủ giết người như rạ, hay kẻ dã tâm cười nhạo nhân thế, bọn họ đầu
tiên cũng đều chỉ là người.
Đoàn Hầu Nhi tựa hồ muốn giơ tay che
lại chỗ bị chảy máu, nhưng cánh tay trở nên rất nặng nề, hắn chỉ nhấc
lên được một nửa, ánh mắt đã trở nên tối sầm, cánh tay và mí mắt đều vô
lực rũ xuống, cả người ngã lên mặt đất.
Hắn cho tới chết cũng không hiểu, tại sao bản thân rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay, thế nhưng lại chết dễ dàng như thế.
Hắn cho tới chết cũng muốn lớn tiếng trách vấn ông trời, tại sao hắn liều
mạng đuổi theo chủ nhân, dưới sự bảo hộ của chủ nhân liều mạng sống sót
tới nay, lại chết không minh không bạch như thế!
Hắn mở lớn
miệng, nhưng cuối cùng hơi thở ra lại chỉ có tiếng thở dốc tử vong, phẫn nộ của hắn, trách vấn của hắn, u sầu của hắn, một chút cũng không thể
lộ ra ngoài. Hắn muốn chỉ lên trời hỏi cho rõ, nhưng không thể nào khống chế sự run rẩy của cơ thể. Thân thể đã không còn chịu ý chí của hắn
khống chế nữa, hắn không còn sức lực gì nữa.
Nhân sinh của hắn, tại đây cuối cùng cũng chấm dứt co giật kịch liệt do mất máu.
Hoàng Linh Vũ nhìn vũ khí duy nhất trong tay, nhỏ bé không bắt mắt, là y dùng hai viên đá không bắt mắt gõ vào nhau tạo ra. Nhưng con người lại luôn
quên mất, bọn họ thường xuyên sẽ bị những thứ trông vô cùng nhỏ bé đánh
bại. Có lẽ, trong sự thay đổi của lịch sử biển cả nương dâu, lịch sử văn minh trước mắt do thượng cổ lưu lại, nhân lại trong thế tục ruồi nhặng
bu quanh này mới là bộ phận nhỏ bé nhất.
Máu của Đoàn Hầu Nhi lan đi rất xa, trong sự co giật chuyển động của hắn, cũng đã khiến huyết
dịch nóng bỏng bắn khắp người Hoàng Linh Vũ.
Y lại sống sót rồi.
Bất luận là mất mát chán nản thế nào, bất luận từng tổn thương phản bội ai, bất luận hối hận khó chịu khổ sở khó gánh thế nào, y chung quy vẫn
sống. Trước mắt là từng tầng trở ngại, không có ai bầu bạn bên cạnh cũng vẫn có thể vượt qua. Có lẽ từ nay về sau sẽ như thế, cho đến trăm năm,
cho đến chết tâm.
Tại sao lại có thể sinh tồn ngoan cường như
thế? Không phải từ khi Diêm Phi Hoàng chết đi thì trái tim này đã nên
nguội lạnh rồi sao?
Y giơ tay ra, nhìn huyết dịch nóng hổi tươi
mới trên đó, tâm tình càng lúc càng trầm tĩnh. Sau đó, y đứng lên trong
vũng máu đọng, dùng hai tay chống đỡ thân thể di động, không thèm nhìn
tới Đoàn Hầu Nhi một cái.
Trình Bình vẫn đang nghiến răng nghiến
lợi chống chọi lại sự tê cứng từng cơn của cơ thể, mong muốn đoạt lại
quyền khống chế cơ thể từ trong sự tê liệt. Nhưng hiện tại cách thời
gian một khắc công hiệu của dược vật còn xa, hắn chỉ có thể miễn cưỡng
che lại vết thương ở vùng bụng. Người chết vì bị thương ở bụng hắn thấy
rất nhiều, trừ do mất máu quá nhiều ra, ruột cũng có khả năng sẽ bị bụng chèn lách ra ngoài.
Máu của Đoàn Hầu Nhi bắn lên người hắn, hắn
cũng làm như không thấy, không phải thật sự không biết chuyện gì đã xảy
ra, mà là không rảnh quan tâm. Rất nhanh, huyết dịch đó đã trở nên ít
ỏi, không còn tiếp tục chảy tới người hắn nữa, nhưng hắn lại càng cảm
thấy không tốt. Vì hắn có thể cảm giác được, tù phạm đó đang tiếp cận
hắn.
Hắn hiện tại, căn bản không có sức tự bảo vệ, người đang
tiếp cận hắn đây từng bị giam vào ngục, hiện tại đã đoạt được tự do,
người này muốn làm gì với hắn, hắn cũng không thể nào phản kháng.
……
Trình Bình mất đi ý thức rất lâu, sau đó cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tiếng lạt xạt nhỏ nhẹ bên tai vang lên rất rõ ràng, bên ngoài đang đổ mưa.
Sau đó hắn mới phát giác, bản thân đang nằm trong một gian nhà đơn giản
nhưng đủ để che gió tránh mưa. Một người nằm trong một góc khác của gian nhà nhỏ, trong gian nhà đốt một đốm lửa, đại khái là nhánh gỗ thông mới bẻ, tuy có thể giúp đỡ cho lửa cháy lớn, nhưng lại có vị khói gay mũi.
Nơi này rõ ràng là nhà nhỏ săn bắn nằm ở ngoại thành dành cho các thợ săn nghỉ tạm.
Trình Bình sợ hãi kinh hoảng, tiếp đó mò lên trên người, nhưng lại phát hiện
thứ gì cũng đều bị đoạt di, một chút cũng không lưu lại.
Hoàng Linh Vũ nghe thấy tiếng vang bên này, ngẩng đầu nói: “Không muốn vết thương rách ra thì nằm yên.”
Trình Bình cảnh giác nhìn y, cảm xúc vô cùng khẩn trương. Bất cứ ai khi vừa
tỉnh dậy sau đại thương, nhìn thấy một kẻ phi nhân trông thì điên nhưng
kỳ thật không điên, bị điểm huyệt vẫn có thể hành động, không có vũ khí
vẫn có thể giết người, mất xương đầu gối vẫn có thể chống đỡ bước đi,
thì chắc chắn tâm tình đều không thể nào buông lỏng được, càng huống hồ
còn là một tù phạm mà hắn từng giáo huấn.
Trình Bình vào tuổi hai mươi này, trong một ngày liên tiếp gặp phải quái sự, bất giác thống hận bản thân đa sự, sớm biết như thế, lúc đầu cứ sớm cho tên tù phạm này
chết gọn lẹ thì hơn.
Hoàng Linh Vũ chế nhạo nhếch môi, lại cúi đầu tiếp tục giấc ngủ.
Trình Bình lúc này mới chậm rãi nhớ tới chuyện trước khi hôn mê…
Lúc đó hắn vốn nỗ lực tích lũy khí lực, chuẩn bị phóng tay đánh ra, không
ngờ tù phạm này không để ý tới hắn, trèo qua đây giật lấy trường đao của hắn, tự mình đẻo một cây gậy, còn không chút khách khí lột hết tất cả
dây thắt lưng, thắt lưng quần, băng quấn chân trên người Đoàn Hầu Nhi
quấn lên gia cố hai đầu gối của mình. Tiếp theo, hắn liền nhìn thấy tình cảnh không thể tin nổi__ y thế nhưng đứng lên, tuy phải chống gậy có
chút mất sức.
Tù phạm này làm chuyện gì cũng rất mau lẹ, không
đến nửa khắc đã hoàn thành những chuyện vừa kể, sau đó y chậm rãi lục
tìm được một túi lương khô dược thương và độc dược trên người Đoàn Hầu
Nhi, chậm rãi cũng tìm kiếm trên người hắn một phen, lột sạch y phục của Đoàn Hầu Nhi vắt khô, đem những thứ đó gói thành hành trang. Nghĩ nghĩ
tựa hồ còn chưa tiêu khí, lại lột cả khố tử của Đoàn Hầu Nhi từ trong ra ngoài, khiến thi thể đó trở thành lõa thi hoàn toàn.
Hành động
này khiến Trình Bình cảm thấy kinh tâm. Có câu người chết vi tôn, Đoàn
Hầu Nhi tuy bất đồng ý kiến với hắn, nhưng chết rồi thì cũng thôi đi,
hắn chưa từng nghĩ tới sẽ báo nhất tiễn chi thù. Nhưng tù phạm này tâm
địa nhỏ hẹp, tâm tư lang độc, thủ pháp nhanh lẹ, ngay cả người chết cũng không bỏ qua.
Hắn nào biết Hoàng Linh Vũ bị cái bang pháp y lão ô xấu xa ức hiếp quen rồi, thỉnh thoảng bị nhốt trong phòng chứa xác với
mỹ kỳ danh là ‘thí luyện’. Một tuần đầu còn có chút ngủ không nổi, nhưng tuần thứ hai thì có thể nằm trên bàn giải phẫu trống rỗng an nhiên ngủ
ngon, không còn nảy sinh ra tâm lý hoảng sợ gì nữa.
Trình Bình
đang kinh ngạc, lại thấy Hoàng Linh Vũ dùng sức nhấc đại trảm đao của
hắn, vói vào giữa hai chân Đoàn Hầu Nhi, thuần thục cực điểm cắt xuống
khối thịt mềm ở giữa hai chân đó. Trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, lại lật ngược Đoàn Hầu Nhi lại, cò cưa vài đao trên phần mông trần trụi, lại
cắt xuống hai khối thịt trắng trẻo, đều là dùng mũi đao chọc ra, ném vào trong ngoại y vừa lột xuống rồi tỉ mỉ gói lại.
Trình Bình xém
chút thổ huyết, có câu người chết nhập thổ vi an, đám người làm sát thủ
bọn họ cũng không dám trông mong đã rơi vào tay diêm la vương thì có
cảnh ngộ tốt đẹp gì, nhưng điểm chú trọng duy nhất giống nhau__ đó chính là chết cũng phải chết hoàn hoàn chỉnh chỉnh, như vậy mới có thẻ hoàn
hoàn chỉnh chỉnh đến âm gian địa phủ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chuyển thế
đầu thai.
Tù phạm này lang độc bỉ ổi như thế, đây không phải là
muốn Đoàn Hầu Nhi kiếp sau chỉ có thể làm thái giám sao! Huống hồ, còn
cất giấu kỹ như thế làm gì, chẳng lẽ tù phạm này có sở thích thu thập
những thứ đó sao?