Tinh Võ Môn

Chương 113

Vương Chí Đạo đẩy Phất Lạc Y Đức ra, nhìn lại nữ nhân mặc xường xám chính là Chu Điệp đã chuyển biến thành Long Điệp, hỏi: "Ngươi hẳn là chưa có gặp qua, không biết gì về ta, tại sao ngươi nhận ra ta?"

"Bởi vì Chu Điệp trong lòng có ngươi!" Long Điệp trả lời thật là bất ngờ.

Vương Chí Đạo kinh ngạc hỏi: "Ngươi tại sao lại biết được tư tưởng cùng nhất cử nhất động của Chu Điệp?"

"Không sai, hết thảy mọi sự của nữ nhân Chu Điệp kia ta đều biết rõ." Long Điệp lạnh lùng nói: "Ta không rõ tại sao ta cùng Chu Điệp lại đồng thời có được khối thân thể này, khi nữ nhân Chu Điệp này đi ra, ta tựa như một người khách đứng xem, nhìn hết nhất cử nhất động của nó, cùng hưởng cả những tư tưởng ngu xuẩn của nó. Kỳ quái chính là, ta biết nó, nhưng nó lại vẫn không hề biết ta, mỗi khi ta đi ra, thì nó lại là trở thành ngủ say mê mệt.

Cho nên khối thân thể này hẳn phải là của ta, ta mới chính thức là chủ nhân của khối thân thể này. Nữ nhân Chu Điệp kia đã mềm yếu vừa lại vô năng, căn bản là không nên xuất hiện. Lúc này đây ta đã xuất hiện rồi, ta sẽ không thể để cho Chu Điệp tỉnh lại nữa, ta muốn vĩnh viễn chiếm cứ được khối thân thể này."

"Chuyện đó nhưng lại là không có khả năng đâu!" Lại nghe Phất Lạc Y Đức vốn bị Vương Chí Đạo đẩy ra đứng ở bên cạnh, lấy tiếng Trung nói: "Trừ phi ngươi có thể vĩnh viễn bảo trì được thanh tĩnh, nếu không như thế, chỉ cần ngươi lại ngủ say mê mệt, thì một nhân cách kia sẽ tỉnh lại."

"Câm miệng, tử dương nhân! (1)" Long Điệp nổi giận khiển trách lên một tiếng, cước bộ vừa động, thân thể mềm mại đã vụt bước tới trước mặt Phất Lạc Y Đức , ngọc thủ một phát bóp ngay lên cổ họng Phất Lạc Y Đức.

Vương Chí Đạo nhìn được cảm thấy kinh hãi không thôi, không nghĩ tới Long Điệp thân pháp cực nhanh, rõ ràng còn muốn trên cả Tiết Điên, hơn nữa ra tay cực nhanh, nhanh được đến kinh người. Xem ra chính mình trừ phi có được thân thủ ở kiếp trước, nếu không chỉ sợ không phải là đối thủ của Long Điệp này.

Chỉ nghe Long Điệp lạnh lùng đối Phất Lạc Y Đức nói: "Tử dương nhân, ngươi đã có bản lãnh thức tỉnh ta, vậy ngươi cũng nhất định có biện pháp làm cho Chu Điệp vĩnh viễn biến mất, có đúng hay không? Mau nói cho ta biết biện pháp này, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Phất Lạc Y Đức bị ngọc thủ của Long Điệp bóp đến nỗi hơi thở không thông trên dưới, lắp bắp hồi đáp: "Như vậy... như vậy còn khó khăn rất nhiều. Ta... ta bây giờ vẫn còn... đang nghiên cứu thôi, hơn nữa nếu muốn... tiêu trừ nhân cách ban đầu, thì trước tiên... phải thức tưởng tỉnh nàng mới được..."

Lời nói còn chưa có hết, Vương Chí Đạo lập tức vung tay tát cho một cái, liền đem Phất Lạc Y Đức đánh ngất đi.

Long Điệp buông Phất Lạc Y Đức đang hôn mê ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo, hỏi: "Ngươi đây là cái ý tứ gì?"

Vương Chí Đạo: "Không có gì, ta chỉ không nghĩ để cho ngươi nghe hắn nói hươu nói vượn!"

"Vương Chí Đạo, đừng cho là ta không biết ngươi đánh hắn là có cái chủ ý gì! Ngươi không nghĩ muốn làm cho Chu Điệp biến mất, đúng không? Vương Chí Đạo, ngươi có biết hay không, sư phụ lại còn muốn cho ta giết chết ngươi. Bởi vì ngươi làm cho nữ nhân Chu Điệp ngu xuẩn kia đã yêu thích ngươi rồi, sư phụ không thể dễ dàng tha thứ chuyện này, ta cũng không có thể dễ dàng tha thứ, cho nên muốn ngươi phải chết!"

Lời nói của Long Điệp làm cho Vương Chí Đạo giật mình kinh ngạc, Ổ Tâm Lan đứng một bên nghe được cũng ngẩn ngơ, nhìn Vương Chí Đạo cùng Long Điệp ánh mắt không khỏi có chút khác thường.

Mắt thấy Long Điệp lập tức muốn đi đến ra tay với mình, Vương Chí Đạo vội vàng nói: "Chờ một chút, Long Điệp, ngươi cũng không phải là công cụ giết người của sư phụ ngươi, ngươi tại sao lại nhất định nghe hắn nói. Hắn muốn ngươi giết người, ngươi sẽ liền giết người?"

"Đó là do sư phụ thu dưỡng ta. Cũng dạy dỗ cho ta võ công, ta nghe lời sư phụ nói thì có cái gì là không đúng?"

"Đây không phải là sự thật như thế!" Vương Chí Đạo nói: "Sư phụ ngươi chỉ là coi trọng năng lực của ngươi, mới thu dưỡng ngươi cùng dạy dỗ ngươi võ công. Hắn bất quá chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi. Long Điệp, ngươi phải biết rằng, nếu như lúc đầu không phải bởi vì ngươi xuất hiện cứu được sư phụ của ngươi, sư phụ của ngươi chính là đã chuẩn bị đem ngươi vứt bỏ rồi!"

"Sư phụ chỉ là nghĩ muốn vứt bỏ cái Chu Điệp kia mềm yếu vô năng mà thôi, nữ nhân như nó vậy, có lưu lại trên đời này cũng chỉ là vô tích sự!" Long Điệp lạnh lùng hồi đáp.

"Lời này không đúng, Chu Điệp chính là ngươi, ngươi chính là Chu Điệp, từ bỏ nàng chẳng khác nào từ bỏ ngươi. Long Điệp, trên thực tế. Chu Điệp mới là chân chính ngươi, ngươi chỉ là Chu Điệp đã bị kích thích mà sinh ra phó sản phẩm mà thôi, ngươi trên thực tế là không tồn tại, ngươi vĩnh viễn không có khả năng thay thế Chu Điệp!" Vương Chí Đạo lớn tiếng nói.

Long Điệp trong đôi mắt đẹp hàn quang chợt lóe, cả giận nói: "Ngươi nói ai là phó sản phẩm? Nữ nhân Chu Điệp kia mới là phó sản phẩm, ta mới là chính chủ! Cái dạng nữ nhân vừa mềm yếu vừa vô năng kia, thấy phụ thân bị giết, mẫu thân chịu nhục, nhưng lại chỉ biết đứng đó khóc lóc. Nếu như không phải ta đi ra, chỉ sợ nó cũng sẽ gặp phải bất trắc, đã sớm chết rồi!"

"Không đúng, Long Điệp, ngươi nói cho ta biết, ngươi là từ cái gì mà xuất hiện? Tại trước ngày đó khi phụ thân ngươi bị giết, mẫu thân ngươi chịu nhục, ngươi ở chỗ nào? Ngươi có trí nhớ hay sao?" Vương Chí Đạo hỏi lại.

Long Điệp nghe vậy, giật mình kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc mờ mịt, một lúc lâu sau mới nói: "Ta không nhớ rõ được!"

"Không phải là không nhớ rõ, mà căn bản là không có trí nhớ, bởi vì tại lúc trước đó, căn bản là còn không có ngươi. Sự xuất hiện của ngươi chỉ là bởi vì Chu Điệp đã bị kích thích mãnh liệt, trong đầu óc mới phân liệt xuất ra một cái nhân cách hoàn toàn mới. Bởi vì Chu Điệp là hy vọng có người đến chấm dứt cực khổ cho mẫu thân của nàng, có người đến giải cứu nàng, vì nàng mà người Nhật Bản vốn đang ức hiếp mẫu thân của nàng, vốn đã giết chết cha nàng. Vì vậy ngươi mới xuất hiện ra, ngươi là từ trong nguyện vọng của Chu Điệp phân liệt đi ra một nhân cách. Nếu như không có chuyện ấy, ngươi căn bản là không thể xuất hiện! Bây giờ quá khứ của Chu Điệp tỷ đã kết thúc, nàng hiện tại đã rất tốt rồi, đã không cần ngươi nữa, ngươi hẳn là nên biến mất, mà không phải là chiếm cứ lấy thân thể của nàng, thay thế con người nàng."

Long Điệp nhìn chăm chú vào Vương Chí Đạo một lại lâu, mới lạnh lùng nói: "Có lẽ ngươi nói mới là sự tình thật sự chăng, ta thật đúng là dưới nguyện vọng hoặc kích thích của Chu Điệp mới sản sinh ra được. Nhưng là ngươi không cảm thấy rằng, ta so với Chu Điệp càng tốt càng hoàn mỹ hay sao? Như dạng nữ nhân có tính cách như Chu Điệp kia, căn bản là không thích hợp để tiếp tuc sinh tồn ở thời đại này nữa , chỉ có ta mới có thể, hơn nữa ta có thể sinh hoạt rất tốt, vĩnh viễn sẽ không bị làm thương tổn. Cho nên, ta so với Chu Điệp càng thêm có được giá trị để tồn tại."

Vương Chí Đạo lắc đầu, nói: "Ngươi không thể chiếm đoạt quyền lực sinh tồn của Chu Điệp, bởi vì nàng mới là con người chân chính. Long Điệp, nếu như mà ngươi không muốn biến mất, ta còn có một biện pháp khác, làm cho cả hai người các ngươi cùng sẽ không bị biến mất!"

"Hả, ngươi muốn bày đặt ra trò gì đây? Sự tình này ngay cả tên tử dương nhân tự xưng là chuyên gia kia cũng không chắc đã làm được, ngươi lại có thể hay sao? Đừng nghĩ lừa gạt được ta!" Long Điệp lạnh lùng nói.

"Tử dương nhân kia thì đã là cái gì? Ta đây mới là chuyên gia chân chính về 'Song trọng nhân cách' đây! Loại sự tình này ta so với hắn còn hiểu rõ hơn nhiều!"

Vương Chí Đạo nói thế nhưng lại đúng là sự thật. Đời sau sách vở cùng truyenfull.vn tràn lan, hắn đã xem qua không ít tác phẩm của nhiều nhà tâm lý học nổi danh, kể cả các sách của Phất Lạc Y Đức viết ra. Hơn nữa khi còn làm lính trinh sát, lại còn có học tập qua chuyên ngành phân tích tâm lý học, trong đó có phần phân tích tâm lý đối với người có Song trọng nhân cách, cho nên mới nói việc Vương Chí Đạo so với Phất Lạc Y Đức còn hiểu rõ hơn nhiều, có thể được coi là sự thật. Phất Lạc Y Đức sở dĩ nổi danh, là bởi vì hắn khai sáng ra một lưu phái phân tích tinh thần học này. Cho dù năng lực phân tích tinh thần của hắn chưa chắc đã có thể so được với các chuyên gia ở đời sau, nhưng dù sao hắn cũng là người khai sáng, mọi người mới nhớ kỹ đến hắn. Việc này cũng giống như là Ái Địch Sanh (Edison) phát minh ra đèn điện, cho dù đèn điện sau khi ra đời đã không ngừng được cải tiến, sau mỗi lần cải tiến thì đèn điện so với lúc đầu Ái Địch Sanh mới phát minh ra, càng ngày càng sáng hơn, bền bỉ hơn. Nhưng là có mấy ai để ý đến tên của người cải tiến? Mặc kệ đèn điện được cải tiến đến ưu tú như thế nào, mọi người vĩnh viễn chỉ nhớ đến người phát minh Ái Địch Sanh!

Long Điệp nói: "Ta đây đối với biện pháp của ngươi nhưng thật ra lại có chút hứng thú. Vậy trước tiên ngươi nói qua ta nghe thử một chút!"

Vương Chí Đạo đối nàng nói: "Phương pháp rất đơn giản, ngươi cùng Chu Điệp trao đổi giao tiếp tư tưởng một chút, như vậy các ngươi sẽ chậm rãi hòa hợp toàn thể, trở nên không phân biệt lẫn nhau nữa..."

"Nói bậy!" Long Điệp trách mắng: "Làm cho ta cùng nữ nhân Chu Điệp kia hòa hợp toàn thể, điều này làm sao có thể?"

"Chưa thử qua thì sao ngươi lại biết được là không có thể? Ngươi đã có thử qua cùng Chu Điệp giao tiếp hay sao? Ngươi nếu có khả năng biết được tư tưởng cùng nhất cử nhất động của Chu Điệp, vậy ngươi cũng có thể cùng Chu Điệp giao tiếp, ngươi có thử qua sao?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Không có, ta nghĩ chính là không muốn cùng nữ nhân mềm yếu vô năng kia giao tiếp đâu!" Long Điệp nói.

"Chu Điệp tuyệt đối không phải là mềm yếu vô năng. Nàng nếu thật sự là vô năng, nàng như thế nào có thể làm được Nữ hoàng điện ảnh? Nàng nếu thật sự là mềm yếu, nàng tại sao có can đảm cự tuyệt Viên qua tử dây dưa? Tại sao lại vẫn có thể bảo trì được thân thể trong sạch của chính mình? Lại còn tại sao cự tuyệt mệnh lệnh của Long lão Đại, kiên trì không giết người? Nàng trên thực tế chính là một người so với ngươi càng kiên cường hơn! Bởi vì nàng có thể kiên định lập trường của chính mình, không bị những người xung quanh ảnh hưởng. Mà ngươi đó, lập trường của Long Điệp ngươi là cái gì? Sư phụ ngươi gọi ngươi giết người, ngươi sẽ giết người, gọi ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, ngươi chẳng lẽ không có chủ kiến của bản thân mình hay sao? Ngươi như vậy thì so với một con rối buộc dây có gì phân biệt? Nếu đã là như thế, ngươi có lý do gì để chỉ trích Chu Điệp đây? Vương Chí Đạo vì Chu Điệp mà giải thích rõ ràng.

"Vương Chí Đạo, ngươi câm miệng!" Long Điệp bắt đầu phẫn nộ rồi, nàng mặt ngọc bắt đầu giận đỏ bừng lên, lạnh lùngnhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo nói: "Ngươi là nghĩ muốn nhiễu loạn tư tưởng của ta, dao động ý thức của ta hay sao? Ngươi cho rằng như vậy là có thể làm cho Chu Điệp đi ra hay sao? Ngươi đừng uổng phí loại tâm tư này nữa! Ta không nghĩ sẽ cùng ngươi nói nhảm nữa, ta bây giờ là muốn giết ngươi!"

Long Điệp hướng Vương Chí Đạo áp sát tiến lại, nhưng là một cây súng pạc-hoọc đã nghênh đón nàng.

Vương Chí Đạo đem nòng súng nhắm ngay vào thân thể Long Điệp, đối nàng nói: "Không nên cử động, ngươi nếu có thể cùng hưởng tư tưởng của Chu Điệp, hẳn là đã biết ta là đạn ra không trượt, đừng ép ta nổ súng đối với ngươi!"

Long Điệp ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo, lờ mờ nói: "Vương Chí Đạo, ngươi hẳn là sẽ không đối ta nổ súng, đúng không? Khối thân thể này chính là Chu Điệp, ngươi nếu giết ta, chẳng khác nào giết Chu Điệp! Ta hiểu rõ ngươi. Ngươi hẳn là sẽ không thương tổn Chu Điệp, bởi vì ngươi thích nàng!"

Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Ta nghĩ ngươi cũng không phải là đã chân chính hiểu rõ được ta, ta sẽ không thương tổn đến Chu Điệp, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ không nổ súng.

Nếu như mà ngươi cương quyết muốn bức ta, ta sẽ nổ súng đả thương ngươi. Sau đó ta sẽ đem ngươi trói chặt lại, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp thức tỉnh Chu Điệp!"

Long Điệp ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Vương Chí Đạo một lúc, rốt cục thở dài nói: "Ngươi thật đúng là một nam nhân lãnh khốc, khó trách Chu Điệp đã thích ngươi rồi. Được rồi, ta không bức bách ngươi nữa!"

Vừa dứt lời, Long Điệp lại đột nhiên đá ra một cước, bởi vì nàng mặc xường xám xẻ cả hai bên tà, hơn nữa ở thời đại này còn chưa có quần tất, nên khi nàng đá ra một cước này, cả đùi ngọc trắng nõn như tuyết đều hoàn toàn hiển lộ hết ra!

Vương Chí Đạo thấy vậy nhìn đến ngẩn ngơ, trong lòng do dự một chút, cây súng pạc-hoọc trong tay lập tức bị Long Điệp một cước này đá bay mất.

Tiếp theo, Long Điệp lập tức tay phải biến thành trảo, hướng Vương Chí Đạo chộp tới. Vương Chí Đạo nâng tay muốn gạt ra, nhưng lại gạt vào một khoảng không, cổ tay đã bị Long Điệp bắt gọn lấy.

Nghĩ đến lúc ở trên xe lửa từng lĩnh giáo qua kỹ thuật bẻ khớp của Chu Điệp, Vương Chí Đạo cảm thấy không ổn, vội tranh trước khi Long Điệp muốn bẻ khớp cổ tay của hắn, đoạt tiên đưa tay cổ tay xoay một cái, thuận theo lực đạo của Long Điệp mà thoát khỏi ngọc thủ của nàng. Nhưng là bụng hắn lại đau nhức, chính là Long Điệp thừa dịp hắn thoát khỏi khóa cổ tay, trong nháy mắt đã đá ra một cước. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một chút cũng không nhìn ra được, một nữ nhân này lực đá kích thế mà lại phi thường kinh người, Vương Chí Đạo bị một cước này của Long Điệp đá đến bay ngược lên, khi rơi xuống đất cảm thấy ruột gan tựa hồ đều bị đá đứt nát cả.

Một bên Ổ Tâm Lan thấy thế kinh hãi, vội bước lên phía trước đối Long Điệp phát động công kích. Đáng tiếc thực lực của nàng mặc dù cũng không tệ, nhưng là ngay cả so với Vương Chí Đạo cũng không bằng, còn như so với Long Điệp thì càng kém rất xa, không quá ba chiêu, liền đã bị Long Điệp một chưởng bổ vào trên gáy ngọc, lập tức đã ngã xuống hôn mê đi.

Long Điệp chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Vương Chí Đạo, lạnh lẽo nói: "Ngươi vốn là có cơ hội đối ta nổ súng, nhưng là ngươi đã do dự rồi, Vương Chí Đạo!"

---------------------

Chú thích:

(1) - Tử dương nhân: thằng Tây chết

Bình Luận (0)
Comment