Tinh Võ Môn

Chương 126

Đi theo Tôn Lộc Đường tiến vào bên trong tòa thành nhỏ này, Vương Chí Đạo mới phát hiện nơi này giống như là một chỗ sân thi đấu thể dục, ở ngay sát tường vây chính là một dạng gian phòng khách, được bố trí dựa theo phương vị bát quái, mỗi một phương ít nhất có sáu gian, nhân lên là có ít nhất bốn mươi tám gian, mỗi một gian lớn nhỏ cũng đủ chỗ cho mười người ở lại trong đó. Mà bên ngoài dãy phòng khách, toàn thể là khán đài, ghế ngồi đều là từ đá điêu khắc ra, rất là tinh xảo, bên trên lại còn chạm khắc không ít kỳ trân dị thú, trình độ điều khắc ít nhất cũng phải là cấp đại sư. Nếu có thể bảo tồn chỗ này đến đời sau, cam đoan sẽ được quốc gia coi là trọng điểm di tích lịch sử văn hóa khảo cổ cần phải bảo vệ.

Võ thánh tháp được kiến tạo ở vị trí trung tâm lại càng hoàn mỹ hùng tráng, tầng tháp thứ nhất chu vi vòng quanh có đến ít nhất là một trăm thước. Mỗi một viên đá xây gạch xây thoạt nhìn đều là được chọn lựa tỉ mỉ, chẳng những bền bỉ, mà còn được xây dựng rất chắc chắn, cũng đủ chống cự được cao thủ võ thuật quyền đấm cước đá. Trừ một tầng thứ nhất ra, sáu tầng bên trên lại không hề có cửa sổ cửa đi cùng tường vây, chỉ có một phòng nhỏ ở trung tâm, mà bên bờ chỉ dùng bốn cây cột cực lớn để chống đỡ lên, chỉ cần ngồi trên khán đài, thì có thể nhìn thấy được tình huống bên trong tháp.

Hiện nay trên khán đài đã ngồi kín ít nhất là cả trăm người, mọi người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Võ thánh tháp tầng thứ sáu, trên đó đang có hai người liều chết đánh nhau.

Vương Chí Đạo rất kinh ngạc nhìn lên Võ thánh tháp tầng thứ sáu, nói với Tôn Lộc Đường nói: "Ta còn tưởng rằng Võ thánh tháp sẽ quây kín các tầng, không nghĩ tới lại là các tầng đều mở ra không che chắn, như thế này và đánh lôi đài không có gì khác nhau sao?" Nguồn truyện: Truyện FULL

Tôn Lộc Đường nói: "Võ thánh tháp trước kia đúng là có tường vây kín các tầng, chỉ có điều sau này Mãn Thanh Vương triều khi tiếp nhận lại cho công nhân dỡ hết các vách tường vây quanh Võ thánh tháp xuống, cũng kiến thiết thêm những chỗ khán đài này. Bởi vì các hoàng thân quyền quý của Mãn Thanh Vương triều đều muốn tận mắt xem được các cao thủ tới đây xông lên phá ải, bọn họ đem chỗ này làm thành chỗ giải trí tiêu khiển đó, trước kia còn có không ít các hoàng thân quốc thích lấy những người đến xông phá quan ải để đặt cược đánh bạc đó."

Nhíu nhíu đầu mày, Tôn Lộc Đường nhìn chằm chằm vào hai người đang đánh nhau trên tầng thứ sáu, nói: "Không nghĩ tới thực lực của hắn đã tu luyện được đến loại tình trạng này, thật sự là khó được, xem ra mười năm qua hắn bỏ xuống không ít khổ công. Chỉ có điều đáng tiếc là hắn vẫn đang không phải là đối thủ của trấn ải tầng thứ sáu Cam Mạc Nhiên, xem ra năm nay không có chuyện của ta rồi."

Vương Chí Đạo nhìn đến Võ thánh tháp tầng thứ sáu, hai người càng đấu càng khó phân hơn kém, tò mò hỏi:

"Tôn lão tiên sinh, người tới xông phá quan ải kia là ai vậy? Hắn thật là quyền cước lợi hại, thoạt nhìn đã không có ở dưới Lý Thư Văn rồi!"

Tôn Lộc Đường mỉm cười nói: "Hắn là Thượng Vân Tường, đại đệ tử của Đơn đao Lý Tồn Nghĩa đó. Thực lực của hắn đích xác đã đến gần Lý Thư Văn, nhưng có lẽ so với Lý Thư Văn thật sự vẫn kém một chút."

Nguyên lai là Đại sư huynh của Tiết Điên, Thượng Vân Tường, không nghĩ tới hắn cũng đi đến chỗ Võ thánh đảo này, xem ra Võ thánh đại hội mười năm một lần đích thật là nơi tụ tập của cao thủ chân chính hàng đầu.

Vương Chí Đạo đánh giá cẩn thận một chút Thượng Vân Tường cùng đối thủ của hắn Cam Mạc Nhiên, chỉ thấy Thượng Vân Tường mặc dù thân thể thấp lùn, nhưng lại to ngang dày mình, một đôi chân lại càng tráng kiện vững chãi, một đôi nhục chưởng dầy vết chai sần, cùng cơ thịt hai bà tay như liền thành một khối, thoạt nhìn giống như là miếng thiết bản. Biểu hiện ra ngoài xem ra Thượng Vân Tường thuộc dạng quyền thủ rất có lực lượng, nhưng là trong lúc này bộ pháp tiến thoái của Thượng Vân Tường lại cực kỳ nhanh nhẹn. Loại nhanh nhẹn này so với thân pháp nhanh như quỷ mị của Tiết Điên lại có chỗ bất đồng. Thượng Vân Tường chính là nhanh như sấm vang chớp giật, khi hắn phát động công kích lại càng như lôi đình vạn quân, cương mãnh vô cùng.

Hình Ý Quyền của Thượng Vân Tường mặc dù là học từ Lý Tồn Nghĩa, nhưng là hắn từng sống qua một khoảng thời gian kề cận bên sư tổ Quách Vân Thâm của hắn, nên chịu ảnh hưởng của Quánh Vân Thâm rất sâu. Hơn nữa hắn lại từng theo học qua đệ tử nổi danh nhất của Bát Quái Chưởng tông sư Đổng Hải Xuyên là Trình Đình Hoa, nắm được triết lý ảo diệu của Bát Quái Chưởng. Mặc dù hắn năng khiếu không cao, nhưng lại lấy nghị lực kinh người mà khổ luyện, mấy chục năm vạn ngày như một, rốt cuộc hình thành nên một phong cách quyền pháp độc đáo riêng "Thượng thức Hình Ý", trở thành tông sư cấp cao thủ, hiện nay trong Hình Ý Môn chính là đứng đầu, không người nào sánh nổi. Thượng Vân Tường giống như Quách Vân Thâm đều am hiểu nhất là "Bán bộ Băng quyền", năm đó Quách Vân Thâm được xưng là "Bán bộ Băng quyền, đánh khắp thiên hạ", danh hiệu này sau khi Quách Vân Thâm qua đời thì lại rơi xuống trên người Thượng Vân Tường.

Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, thân như cung quyền như tiễn, mỗi một kích đều là lôi đình vạn quân, đây chính là ấn tượng đầu tiên Thượng Vân Tường cấp cho Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo tin tưởng rằng, nếu đổi thành chính mình cùng Thượng Vân Tường đánh nhau, chỉ sợ không tới ba chiêu phải bị thua, nếu như bị dính phải một quyền đầu của Thượng Vân Tường. Trúng đòn của hắn phỏng chừng trúng phải thiết chưởng của Lý Thư Văn cũng không có gì phân biệt. Thế nhưng đối thủ của Thượng Vân Tường lại bình tĩnh đem nắm quyền của Thượng Vân Tường tiếp xuống nhẹ nhàng.

Đối thủ của Thượng Vân Tường là Cam Mạc Nhiên, chính là ngươi mặc trang phục đạo sĩ, vóc người so với Thượng Vân Tường cao hơn nửa cái đầu, nhưng lại rõ ràng gầy hơn rất nhiều, mặc dù dưới cằm ba chòm râu dê rất dài, nhưng là râu dê cùng tóc của lão đều đen bóng, không hề có một sợi bạc, da dẻ rên mặt lại càng bóng loáng hồng hào, điều này làm cho Vương Chí Đạo nhìn không ra được tuổi tác của hắn. Chỉ có điều là từ trong ánh mắt tràn ngập bể dâu nhân thế của Cam Mạc Nhiên này mà xem ra, thì ước chừng tuổi của hắn sẽ không thấp hơn sáu mươi.

Đấu pháp của Cam Mạc Nhiên rất có phong thái của Thái Cực Quyền, thân thể hình như mềm mại không xương, giống như là cây dương liễu được gió thổi lắc lư bất định, nhưng lại luôn luôn né tránh rất tốt mỗi đòn công kích của Thượng Vân Tường. Mỗi một kích của Thượng Vân Tường chỉ là đánh sượt qua bên người hắn, không thể đánh trúng lên thân thể. Làm cho Vương Chí Đạo giật mình chính là Cam Mạc Nhiên mặc dù thủ nhiều công ít, công kích cũng chỉ dùng chưởng, nhưng là một một chưởng kích của hắn lại loáng thoáng phát ra âm thanh sấm sét, lại tùy theo nhục chưởng đánh ra mà mỗi một bộ vị trên thân thể tựa hồ cũng ở trong nháy mắt ấy mà rung động giống như là hiệu ứng bị điện giật, đem lực lượng mỗi bộ vị trên người đều tập trung hết lên trên nhục chưởng, mới kích thích ra thanh âm như sấm sét.

Thượng Vân Tường khi theo Quách Vân Thâm học nghệ, Quách Vân Thâm đã từng dạy hắn môn công phu "Đan điền khí đả", sau khi Thượng Vân Tường khổ luyện mười năm, thân thể đã có thể chịu đòn giống như là lốp xe được bơm căng hơi vậy. Nghe nói đã từng có một cao thủ ngạnh công trình độ một cước đạp gãy thiết trụ, đến tìm Thượng Vân Tường tỷ thí, Thượng Vân Tường chỉ là lấy Tam Thể Thức đứng yên không hoàn thủ, cho cao thủ ngạnh công kia tùy ý đạp một cước lên trên bụng hắn. Kết quả cao thủ ngạnh công kia chẳng những không có đạp được Thượng Vân Tường mảy may suy suyển, ngược lại bị Thượng Vân Tường dùng bụng bắn ra lực phản chấn cực mạnh đánh gãy xương đùi. Bởi vậy có thể thấy được năng lực chịu đòn của Thượng Vân Tường cường đại đến mức nào.

Nhưng là Thượng Vân Tường lúc này lại tựa hồ như đối với "Ngũ Lôi chưởng" của Cam Mạc Nhiên có thể phát ra âm thanh sấm sét này vẫn có chút sợ hãi, khi thấy Cam Mạc Nhiên xuất cước lập tức lựa chọn tránh đi, căn bản là không có ý định dám ngang nhiên chịu đòn chờ cơ hội ập vào phản công.

Bởi vậy Vương Chí Đạo đoán rằng "Ngũ Lôi chưởng" của Cam Mạc Nhiên cũng không phải là bất kỳ dạng công phu chịu đòn nào cũng có thể kháng cự được, có khả năng nếu dính một chưởng lập tức đánh mất sức chiến đấu. Thượng Vân Tường nhất định là biết rõ điểm này, cho nên đối với công kích của Cam Mạc Nhiên chỉ kiên quyết lựa chọn né tránh đi.

Tôn Lộc Đường nhìn một lúc, gật đầu nói: "Mười năm không gặp, Cam Mạc Nhiên này tu vi vừa lại tiến thêm một bậc nữa, nếu như thay đổi là ta của mười năm về trước, có thể sẽ không phải là đối thủ của hắn. Thượng Vân Tường nghĩ muốn đánh bại hắn, còn khó khăn lớn đó. Vương Chí Đạo, xem ra vận khí của ngươi khó coi rồi, năm nay trấn thủ Võ thánh tháp trên này chính là một nhóm người đã kiên trì ma luyện mười năm, làm cho thực lực của bọn họ đều đề thăng lên một nấc thang mới rồi. Có thể nói là năm nay trấn thủ Võ thánh tháp chính là có thực lực cao nhất trong các lần Võ thánh đại hội đó. Đối với những người muốn tới xông phá quan ải thì năm nay chính là một lần khó xông phá nhất trong lịch sử Võ thánh đại hội."

Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Khó khăn mới đòi hỏi tài cao hả, như vậy mới có thể thể hiện được trình độ chân chính của ta!

Tôn lão tiên sinh, theo ý của ông nhìn xem, ta có thể xông lên Võ thánh tháp được đến tầng thứ mấy?"

Tôn Lộc Đường nhìn hắn một cái, nói: "Tầng thứ ba hả, tin tưởng ngươi hẳn là có thực lực rời đi khỏi Võ thánh đảo này!"

"Chỉ là tầng thứ ba?" Vương Chí Đạo trong lòng không phục nói: "Tôn lão tiên sinh, ông cũng không tránh khỏi là đã quá coi thường ta hay sao? Ta sẽ chứng minh ông là sai, ta tuyệt đối sẽ đánh lên được đến tầng thứ sáu!"

Tôn Lộc Đường cười to nói: "Không sai, ha ha. Ngươi coi như là rất khiêm nhường đó, cũng không nói rằng muốn đánh lên đến tầng thứ bảy!"

Một tiếng hừ lạnh, chính là một đệ tử, gọi là Công Bác, đang ngồi bên cạnh Tôn Lộc Đường không nhịn được đối Vương Chí Đạo nói: "Sư phụ của ngươi Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh cũng chỉ có thể xông lên được đến tầng thứ năm mà thôi, ngươi chẳng lẻ còn có thể tự so sánh lợi hại hơn sư phụ ngươi hay sao? Rất tự đại đó!"

"Đây không phải là tự đại, chỉ là tự tin. Thực lực của ta bây giờ, nếu so với sư phụ lúc còn tại thế, có lẽ còn kém hơn một chút. Chỉ có điều là ta tin tưởng, nhiều nhất là một năm, ta đã có thể vượt qua sư phụ. Sau mười năm nữa, ta có đủ tư cách xông lên Võ thánh tháp tầng thứ bảy, hướng Tôn lão tiên sinh khiêu chiến!"

"Ngươi..., ngươi như thế nào có thể nói ra được loại lời nói đại nghịch bất đạo như thế, ngươi rất không tôn trọng sư phụ của mình đó!" Công Bác có lẽ là lần đầu tiên gặp phải một kẻ có dũng khí dám nói công khai chính mình so với sư phụ còn mạnh hơn, không khỏi trố mắt đứng nhìn. Vì Công Bác xem ra, sư môn vĩnh viễn là lớn nhất, cho dù môn hạ đệ tử công phu luyện được ra xuất sắc đi nữa, cũng không có thể nói là vượt qua được sư phụ, nếu không chính là đại bất kính. Vạn nhất nếu để cho sư phụ biết được, nói không chừng còn có thể đem hắn trục xuất sư môn. Hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thầy những loại câu nói gì đó chỉ có thể khi sư phụ khen ngợi đệ tử mới dùng, cũng không phải đệ tử có thể tự dùng. Có dũng khí dám công khai nói chính mình là đệ tử 'trò giỏi hơn thầy', mặc kệ hắn xuất sắc thế nào đi nữa, cũng sẽ bị coi là không tôn trọng sư phụ.

Vương Chí Đạo hiển nhiên biết được suy nghĩ trong lòng hắn, lắc đầu, thở dài nói: "Vị Công Bác huynh này, mạo muội hỏi một câu, thực lực hiện nay của ngươi nếu so với Tôn lão tiên sinh thì như thế nào?"

"Đương nhiên so với sư phụ thì ngàn phần không được một!" Công Bác vẻ mặt tự hào hồi đáp.

"Nếu sau mười năm nữa?"

"... Vẫn là như thế, so với sư phụ ngàn phần không được một!"

"Nếu như ngươi thu đồ đệ, ngươi cho rằng đồ đệ của ngươi sau này thực lực so với Tôn lão tiên sinh thì sẽ như thế nào?"

"Có thể ngay cả một phần vạn của sư phụ cũng không được!" Công Bác không hề coi đây là sỉ nhục một chút nào, ngược lại còn coi đây là quang vinh.

"Đó chính là một đời không bằng một đời rồi!" Vương Chí Đạo thở dài nói: "Tôn lão tiên sinh thực lực ở trong giới võ thuật có thể nói là một con thần long bay lượn trên chín tầng trời, nếu như đồ đệ của ông ấy biến thành loài bò sát dưới đất như con rắn, đồ tôn lại biến thành loài ẩn nấp dưới đất như con giun, như vậy Tôn lão tiên sinh thể diện sẽ có vẻ vang hay sao? Chỉ có thể cảm thấy mất hết thể diện mà thôi. Công Bác huynh, ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng, đệ tử một đời không bằng đời trước, so với đệ tử có thể 'trò giỏi hơn thầy', thì cái nào là vẻ vang hơn?"

"Cái này..." Công Bác vẻ mặt cứng ngắc, một câu cũng không nói ra được. Mà hai người đệ tử kia vẻ mặt lại khác nhau, Biến Đường cũng giống như Công Bác mà trố mắt đứng nhìn, còn Mộ Hiệp lại là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn vào Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo vẻ mặt tự hào nói: "Tư tưởng của ta cùng các ngươi đúng là bất đồng, ta cho rằng chân chính Tôn sư chi đạo chính là nỗ lưc cố gắng vượt qua sư phụ, so với sư phụ càng mạnh hơn, như vậy mới có thể chứng minh được sư phụ dạy có phương pháp. Bởi vì mỗi người sư phụ chân chính, đều là hy vọng đệ tử của chính mình có thể 'trò giỏi hơn thầy'. Nếu e sợ năng lực của đệ tử có thể mạnh mẽ hơn so với mình, thì sư phụ đó tuyệt đối không phải là một sư phụ tốt. Ta tin tưởng nếu như ta thật sự vượt qua được sư phụ, sư phụ của ta ở dưới Cửu tuyền, nhất định là rất vui mừng. Hơn nữa ta cũng tin tưởng, Tôn lão tiên sinh cũng là hy vọng đồ đệ của ông ấy có thể vượt qua chính tiên sinh. Đúng không, Tôn lão tiên sinh?"

Tôn Lộc Đường cười to, nói với mấy đồ đệ của mình: "Các ngươi nghe được chưa? Công Bác, Biến Đường, thế này mới là chân chính hảo đồ đệ đó! Nếu như các ngươi tâm tính có thể được như hắn như vậy, lấy việc vượt qua ta làm mục tiêu, ta Tôn Lộc Đường đời này cũng sẽ không có gì tiếc nuối nữa!"

Công Bác cùng Biến Đường nghe vậy vẻ mặt sợ hãi, vội vàng cúi đầu nói: "Sư phụ, đệ tử chỉ sợ sẽ làm sư phụ thất vọng rồi."

Tôn Lộc Đường thở dài lắc đầu, biết hai người đệ tử này đã bị truyền thống Tôn sư chi đạo ảnh hưởng quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thay đổi được tư tưởng của bọn họ, vì vậy liền quay sang hỏi Mộ Hiệp: "Mộ Hiệp, ngươi cũng không tính là đệ tử của ta, ta muốn biết suy nghĩ của ngươi như thế nào?"

Mộ Hiệp cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó dứt khoát ngẩng đầu nói: "Tôn lão tiên sinh, vị tiểu huynh đệ này nói không sai, chỉ có cố gắng vượt qua được sư phụ của mình, mới là thật sự Tôn sư chi đạo, càng có thể thể hiện được giá trị của bản thân mình. Ta đã quyết tâm rồi, sau này ta sẽ lấy việc vượt qua sư phụ, thậm chí vượt qua Tôn lão tiên sinh ngài làm mục tiêu cuộc sống!"

Tôn Lộc Đường lần nữa cười to, nhìn một chút Vương Chí Đạo cùng Mộ Hiệp, lại thở dài nói: "Đáng tiếc thật, hai người các ngươi cũng không phải là đệ tử của ta."

Vương Chí Đạo nhìn người thanh niên gọi Mộ Hiệp này, đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ đến một người, liền hỏi: "Vị Mộ Hiệp huynh này, có phải là họ Hàn hay không?"

Mộ Hiệp gật đầu nói: "Không sai, ta chính là Hàn Mộ Hiệp, tiểu huynh đệ nhận thức ta?"

Vương Chí Đạo "ha ha" cười nói: "Không nhận ra, đại đệ tử của Trương Chiêm Khôi tiên sinh, ta chỉ là nghe nói qua mà thôi."

"Lộc Đường, các ngươi đang nói chuyện gì vui vẻ như vậy? Có thể nói cho ta một chút, làm cho một Lão bất tử này cũng được vui vẻ một chút hay không?"

Chỉ nghe một tràng tiếng cười, có một đoàn người đã hướng nơi này đi tới. Cầm đầu là một vị lão giả thoạt nhìn tuổi đã gần tám mươi, mặc trường bào mã quái lộng lẫy đắt tiền, đầu đội một cái nón, phía sau lại buông xuống một cái đuôi sam rất lớn tóc đã xám bạc. Xem ra hẳn là Thành Thân Vương lúc trước đã được Tôn Lộc Đường cùng Mộc thủ vệ nhắc đến.

Đi theo ở phía sau Thành Thân Vương là bốn người bộ dáng rõ ràng là thái giám trong cung đi theo hộ tống, bộ dáng khiêm nhượng đúng kiểu nô tài. Duy nhất bất đồng chính là một trung niên hán tử thân hình cực kỳ cao lớn lực lưỡng, một đôi tròng mắt giống như mắt hổ, dương dương tự đắc. Xem ra nhất định chính là người định đến xông lên Võ thánh tháp tầng thứ sáu, Trát Mộc Khắc tướng quân! Vương Chí Đạo từ thể cách của hắn cùng tư thế bước đi, đoán ra hắn nhất định là một cao thủ đấu vật.

Tôn Lộc Đường đối Thành Thân Vương chắp tay nói: "Thành Vương gia, chứng kiến ông vẫn là càng già càng khỏe, không hề suy giảm so với năm xưa. Tôn Lộc Đường ta rất vui mừng đó!"

"Già rồi già rồi, cũng không biết có thể kiên trì được đến mười năm kế tiếp hay không!" Thành Thân Vương thở dài, một đôi mắt già nua nhìn thấy được Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, Chu Điệp hai nàng đang đứng phía sau hắn, lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, có chút bộ dáng đau lòng nhức óc chỉ vào Vương Chí Đạo nói với Tôn Lộc Đường: "Lộc Đường, vị này cũng là đồ đệ của ngươi sao? Có nữ nhân ở đây, thế mà lại ngang nhiên để trần thân thể bên trên, thật sự là thói đời biến hóa hả! Xem ra bây giờ những người tuổi trẻ, đã bị những tư tưởng kỳ quái của người Tây dương ảnh hưởng quá sâu rồi, càng ngày càng không sợ thương phong bại tục nữa hả!"

Vương Chí Đạo nghe vậy, trợn mắt nhìn trừng trừng vào một Thành Thân Vương này, thầm nghĩ lão tử đây cũng không phải là phụ nữ, để trần nửa thân trên lại có gì mà thương phong bại tục? Ngươi một lão đầu này cũng không tránh khỏi là rất cổ hủ hay sao?

Tôn Lộc Đường cười nói: "Thành Vương gia đừng hiểu lầm. Vị tiểu huynh đệ này là bằng hữu của con ta, hắn chỉ là gặp phải tai nạn trên biển, quần áo rách nát không thể mặc mà thôi. Hai cô nương này chính là hồng nhan tri kỷ của hắn, đã cùng hắn đồng thuyền cộng tể, tránh khỏi tai nạn trên biển kia. Bọn họ là vô tình mà đi tới trên đảo này thôi."

"Hả, vô tình mà tới?" Thành Thân Vương vẻ mặt hồ nghi đánh giá Vương Chí Đạo cùng hai nàng một lần, nói: "Coi như là vô tình mà đến, cũng phải tuân thủ quy tắc Võ thánh đảo, đây là lão tổ tông định ra, không thể sửa đổi."

"Đó là hiển nhiên. Ta đã nói qua với bọn họ về quy tắc ở nơi này rồi." Tôn Lộc Đường nói:

"Vị tiểu huynh đệ này trên thực tế cũng là người luyện võ, hắn rất có hứng thú đối với việc xông lên Võ thánh tháp. Chỉ có điều hai vị cô nương này thì sao? Hy vọng Thành Vương gia cho ta một chút mặt mũi, hay là miễn đi!"

"Nếu là nữ, như vậy đương nhiên là miễn đi, luyện võ vốn là chuyện của nam nhi, nữ hài tử xem náo nhiệt làm gì, ở nhà học đạo hầu chồng nuôi con, tương lai tìm một nam nhân gả cho là đủ rồi! Xuất đầu lộ diện rất là kỳ cục, rất thương phong bại tục đó!" Thành Thân Vương cũng không thèm nhìn tới Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đang có chút tức giận, thuyết giáo một hồi, sau đó lại hỏi: "Được rồi, Lộc Đường, vị tiểu huynh đệ này của ngươi có năng lực xông lên Võ thánh tháp hay sao?"

Tôn Lộc Đường cười nói: "Thành Vương gia cũng đừng xem thường hắn, mục tiêu của hắn chính là cùng Trát Mộc Khắc tướng quân giống nhau đó, đều nghĩ muốn xông lên đến Võ thánh tháp tầng thứ sáu đó!"

"Có dũng khí là tốt, chỉ có điều người tuổi trẻ hay là nên khiêm nhường một chút mới tốt, không nên rất không hiểu trời cao đất rộng!" Thành Thân Vương vừa nói xong liền không để ý tới đám người Vương Chí Đạo nữa, quay sang Trát Mộc Khắc nói: "Trát Mộc Khắc, ngươi nên đi xông phá quan ải đi, đừng để cho ta thất vọng!"

Trát Mộc Khắc đối Thành Thân Vương quỳ xuống thi lễ một cái, lớn tiếng nói: "Vương gia xin yên tâm, ta Trát Mộc Khắc lần này nhất định phải thành công xông qua cửa ải tầng thứ năm, leo lên được tầng thứ sáu!"

Nói xong, Trát Mộc Khắc đứng lên, rảo bước hướng phía Võ thánh tháp đi đến.

Vương Chí Đạo hướng Võ thánh tháp tầng thứ sáu nhìn lại, nhưng lại phát hiện ra Thượng Vân Tường cùng Cam Mạc Nhiên đã đình chỉ đánh nhau, sau khi đứng yên ở đó nhìn nhau một lúc lâu, lại thấy Thượng Vân Tường hướng Cam Mạc Nhiên chắp tay, nói một câu gì đó, sau đó liền hướng thang lầu đi xuống.

Tôn Lộc Đường gật đầu nói: "Thượng Vân Tường cuối cùng có chút tự mình biết mình, biết chính mình cũng chưa phải là đối thủ của Cam Mạc Nhiên, nếu có đánh tiếp cũng không có chỗ tốt, chủ động nhận thua rồi."

Vương Chí Đạo chứng kiến Trát Mộc Khắc kia tiến vào Võ thánh tháp, nhưng lại cũng không có dừng lại tại mấy tầng bên dưới, mà là trực tiếp đi lên đến tầng thứ năm, ở trong căn phòng nhỏ ở tầng thứ năm liền đi ra một hòa thượng đầu trọc, hướng Trát Mộc Khắc làm ra một cái phật lễ, sau đó hai người lập tức động thủ luôn.

Vương Chí Đạo kỳ quái hỏi: "Hắn không phải lại xông qua bốn tầng bên dưới hay sao?"

Tôn Lộc Đường hồi đáp: "Hắn lúc mười năm trước đã xông qua được bốn tầng bên dưới, nên không cần phải đánh lại nữa, chỉ cần xông qua tầng thứ năm là có thể khiêu chiến tầng thứ sáu, cho dù thất bại, đến mùa tiếp theo lại cũng có thể trực tiếp hướng tầng thứ sáu khiêu chiến. Bất quá theo ta thấy, Trát Mộc Khắc năm nay chỉ sợ vẫn khó khăn xông qua tầng thứ năm. Tầng thứ năm trấn thủ là Hằng Vân hòa thượng, chẳng những đã đem Kim chung cháo công phu luyện đến từ ngoài vào trong, đạt cảnh giới không thể phá vỡ, công phu Thiếu Lâm Tâm Ý thủ lại càng lô hỏa thuần thanh, Trát Mộc Khắc chỉ dùng thuật đánh vật, muốn chiến thắng hắn thì quá mức khó khăn!"

Thành Thân Vương "ha ha" cười nói: "Trát Mộc Khắc này mười năm qua không chỉ là luyện tập công phu vật nhau mà thôi. Lộc Đường, ngươi chờ coi xem, ta lần này đối với việc hắn xông phá cửa ải rất có tự tin!"

Tôn Lộc Đường mỉm cười, không cùng Thành Thân Vương tranh luận nữa, quay sang Vương Chí Đạo nói: "Chí Đạo, ngươi bây giờ có lẽ cũng nên đi thử xông phá quan ải xem sao!"

"Bây giờ sao?" Vương Chí Đạo có chút kỳ quái nói: "Chỉ có điều ta có một nghi vấn. Theo lý thuyết thì những dạng giống như Võ thánh đại hội này hẳn là sự tình rất lớn trong giới võ thuật, tại sao người đến xông phá quan ải lại ít như vậy, ngay cả người xem cũng chỉ khoảng có một trăm người?"

Tôn Lộc Đường thở dài nói: "Ta đã nói với ngươi rồi đó, Võ thánh đảo là bị Mãn Thanh Vương triều cấm công khai, người nào từ nơi này đi ra ngoài cũng phải phát lời thề không thể công khai bí mật ở nơi này, cho nên số người biết đến cũng không nhiều. Chúng ta mặc dù không ngừng yêu cầu danh nhân trong giới võ thuật đến đây phá quan, nhưng là chính thức nguyện ý tới cũng không nhiều lắm. Mà trong năm nay bởi vì Thượng Hải Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu sắp diễn ra, rất nhiều người muốn tình nguyện đi tham gia công khai Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, cũng không muốn đến xông phá quan ải của Võ thánh tháp bí mật này.

Tỷ như Hoắc Điện Đường, Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa cùng người của Trung Hoa võ sĩ hội, bọn họ đều nói muốn chuẩn bị tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, cự tuyệt không muốn tới chỗ này nữa."

"Bọn họ chỉ sợ là bởi vì tự biết bản thân không có khả năng từ trên tay Tôn lão tiên sinh ông mà cướp được danh hiệu 'Võ Thánh' cùng Võ thánh đai lưng, cho nên mới không muốn đến đây đó!" Vương Chí Đạo lại cười nói: "Các vị tại sao không lo lắng đem chuyện tình Võ thánh đảo công khai, lại đem thời gian mười năm một lần sửa làm một năm hoặc là hai ba năm một lần, như vậy người đến Võ thánh đảo sẽ hơn nhiều. Nói không chừng sau này trong giới võ thuật các đại hội lớn đều sửa thành đến tổ chức trên Võ thánh đảo này hết!"

"Không thể!" Tôn Lộc Đường còn không có trả lời, Thành Thân Vương kia đã đoạt trước, nói: "Chuyện tình Võ thánh đảo phải giữ bí mật. Đây là quy tắc được lão tổ tông lập ra , sao có thể tùy tiện sửa đổi?"

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Mãn Thanh Vương triều đã sớm bị diệt vong rồi, tại sao lại còn cứ khư khư giữ lại quy tắc này làm cái gì? Hơn nữa, Võ thánh đảo cũng không phải là do Mãn Thanh Vương triều của các ngươi thành lập nên!"

"Ngươi ..., ngươi đang nói cái gì! Ngươi thật là to gan lớn mật!" Thành Thân Vương tức giận đến sắc mặt xanh mét, chỉ vào Vương Chí Đạo quát ầm lên, chỉ còn thiếu nước không có quát "Người đâu, đưa hắn kéo đi ra ngoài chặt đầu!" mà thôi!

"Điều này vốn chính là sự thật mà thôi, ngươi hẳn là nên chấp nhận sự thật đi hả!" Vương Chí Đạo nhún vai, lo lắng rằng nói thêm gì nữa sẽ đem lão già gàn này làm cho tức chết, liền quay sang nói với Tôn Lộc Đường: "Tôn lão tiên sinh, ta đi thử phá ải xem sao. Ô sư tỷ của ta cùng Chu Điệp nàng ta nhờ Tôn lão tiên sinh ông hỗ trợ chiếu cố một chút vậy!"

Nói xong liền không để ý tới Thành Thân Vương đang tức giận đến ho hen lên, chỉ hướng Võ thánh tháp đi đến.

Tầng thứ nhất của Võ thánh tháp chính là tầng lớn nhất, lại có ba cửa nhỏ, chủ yếu là thi kiểm tra xem người đến phá quan có đủ năng lực cơ bản của một võ giả: Phản ứng, tốc độ cùng lực lượng. Nếu như không qua được ba tiểu quan kia, chứng minh là tu vi võ thuật còn chưa đạt tới mức nhập môn, căn bản là không có tư cách lên tầng thứ hai.

Tầng thứ nhất cũng có người, chỉ có điều hắn chỉ là giám sát viên, cũng không phải là người trấn thủ, mục đích chỉ là phòng ngừa người đến phá quan giở trò gian trá trực tiếp nhảy lên tầng hai.

Lúc Vương Chí Đạo đang tiến vào tầng thứ nhất, vừa lúc chứng kiến Thượng Vân Tường muốn đi ra, vì vậy tức chắp tay chào hắn, nói: "Thượng sư phụ, ông khỏe chứ!"

Thượng Vân Tường đáp trả lại một lễ, hỏi: "Tiểu huynh đệ là?"

"Ta là Tinh Võ Môn Vương Chí Đạo, cùng lệnh sư đệ Tiết Điên không có hòa thuận, đương nhiên cũng nghe nói qua uy danh của Thượng sư phụ ngài đây."

"Hả, ngươi đã cùng sư đệ Tiết Điên của ta đánh qua một trận?"

"Còn không có phân ra thắng bại, chúng ta đã ước định lần sau tái chiến!"

Thượng Vân Tường nghe vậy mặt lộ vẻ kinh ngạc, "ha ha" cười nói: "Có thể cùng sư đệ Tiết Điên của ta đánh một trận không phân biệt được thắng bại, thực lực của ngươi hẳn là rất không tệ. Tin tưởng ngươi xông lên tầng thứ ba không có một chút khó khăn nào, bất quá đến tầng thứ tư thì phải xem vận khí cùng trí tuệ của ngươi rồi. Chúc ngươi may mắn!"

Thượng Vân Tường vừa nói vỗ vỗ lên vai phải Vương Chí Đạo, sau đó lập tức ra khỏi Võ thánh tháp.

Giám sát viên ở tầng thứ nhất này bộ dáng tướng mạo thư sinh giống như một ông giáo hay là thủ thư gì đó, hắn vẫn đứng không nhúc nhích ở trước mắt Vương Chí Đạo, đợi được sau khi Thượng Vân Tường rời khỏi, mới nói với Vương Chí Đạo: "Ngươi là đến phá quan sao? Nơi này có ba tiểu quan, để phân biệt thi kiểm tra lực lượng, tốc độ cùng phản ứng của ngươi. Chứng kiến cánh cửa kia chưa? Chỉ cần ngươi có thể đẩy nó ra, là đã vượt qua lực lượng quan, có thể đi vào thi kiểm tra tốc độ quan."

Vương Chí Đạo còn tưởng rằng thi kiểm tra lực lượng là cử tạ, không nghĩ tới lại là muốn cho hắn phải đẩy cửa, cảm thấy có chút bất ngờ, liền theo phương hướng thầy giáo thư sinh đang chỉ nhìn đến. Chỉ thấy ở tầng thứ nhất này xung quanh là một hành lang hình chữ nhật, chiều rộng cùng độ cao chỉ đủ cho một người tiến vào. Mà cửa chắn trước hành lang lại là một cánh cửa bằng kim loại.

Vương Chí Đạo đi qua đi lấy tay đẩy đẩy, cánh cửa kim loại không nhúc nhích.

Vương Chí Đạo cười cười, rõ ràng cái phương pháp thi kiểm tra này là để kiểm tra kỷ xảo dụng lực của người luyện võ, cũng không phải là chỉ cậy mạnh, nếu cứ chiếu theo phương pháp cậy sức của người bình thường, cho dù lực lượng có lớn, chỉ sợ cũng đẩy không ra được phiến cánh cửa này. Vì vậy hắn đem thân thể nửa ngồi xổm xuống dưới, hai tay đặt tại trên cửa, chân sau đạp mạnh một phát xuống đất, eo lưng phát lực, toàn thân lực lượng cộng thêm lực đạp chân trong nháy mắt từ trên cánh tay được truyền tống đến trên cửa, cánh cửa kim loại "đang" một tiếng được đẩy ra.

Hành lang bên trong có ánh sáng, Vương Chí Đạo vừa mới đi vào bên trong, phía sau cánh cửa kim loại vùa bị đẩy ra lại đột nhiên khép lại.

Sau đó, thầy giáo thư sinh kia nói truyền vào: "Hành lang này lập tức sẽ bị nước biển tràn vào, nếu như ngươi không kịp chạy thật nhanh đến một cửa ra ở đầu đằng kia, nước biển sẽ tràn ngập hành lang, đem ngươi dìm chết đuối."

Âm thanh vừa dứt, từ hai sườn và trên đỉnh hành lang xuất hiện vô số lỗ hổng, nước biển phun trào giống như suối ồ ạt chảy vào trong, chỉ vài giây đồng hồ đã ngập gần đến đầu gối Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo trong lòng mắng to, không dám chần chừ, vội vàng về phía trước chạy vọt đi. Không ngờ, mãi cho đến khi nước biển ngập đến ngực hắn, hắn cũng không có chứng kiến điểm cuối hành lang.

Vương Chí Đạo cảm thấy không ổn, thầm nghĩ chính mình sẽ không phải là thất bại ngay từ cửa thứ nhất đấy chứ, đây chính là đại sự liên quan đến thể diện rồi. Lập tức vội vàng tăng tốc độ, trong nước biển ra sức hướng về phía trước chạy đi. Mãi cho đến khi nước biển đã tràn ngập cả hành lang, Vương Chí Đạo mới xuyên qua làn nước biển loáng thoáng thấy được phía cuối hành lang, còn có thêm một cánh cửa nữa.

Vương Chí Đạo nín hơi, ra sức bơi đi về phía trước, thật vất vả mới mò được đến phiến cánh cửa kia, liền đẩy một cái, thế nhưng cánh cửa lại không chút lay chuyển. Vương Chí Đạo trong lòng khẩn trương, vội ở trong nước biển ổn định thân thể của chính mình, một lần nữa mượn lực đạp chân phát động toàn lực hướng cánh cửa đẩy đi. Tiếc nuối chính là, cánh cửa vẫn đang không hề chuyển động.

Lồng ngực càng ngày càng khó chịu, đầu óc như là muốn nổ tung ra, Vương Chí Đạo trong lòng hoảng hốt, biết chỉ đợi thêm vài giây đồng hồ nữa, chính mình sẽ không thể nhịn thở được, buộc phải há mồm mà uống nước biển vào. Con mẹ nó, chỉ là tiểu quan ở cửa thứ nhất mà thôi, sẽ không kinh khủng như vậy đấy chứ? Ngay cả chính mình cũng không thể xông qua được, còn phải chết tại đây hay sao? Vậy những kẻ xông phá quan trước kia thì rốt cuộc làm như thế nào qua được một cửa này? Bọn họ chẳng lẽ chạy trốn so với mình còn nhanh hơn vài lần?

Trống ngực bắt đầu nẩy lên thùm thụp như sấm động trong lồng ngực, trước mắt bắt đầu bốc hoa lên. Vương Chí Đạo biết chính mình đã tới cực hạn rồi, trong lúc nóng lòng liền một quyền mãnh liệt đánh vào trên vách tường của hành lang .

Ầm một tiếng, vách tường bị một quyền của hắn đánh xuyên qua thành một cái lỗ, nước biển bắt đầu hướng ra phía ngoài thoát đi ra. Tiếp theo, Vương Chí Đạo lại phát lực húc thật mạnh, thoáng cái đã đem vách tường húc sập, nước biển liền mang theo cả hắn đổ ào ra ngoài.

Nằm trên mặt đất chậm rãi khôi phục lại ý thức, Vương Chí Đạo nghe được mấy tiếng bước chân vội vàng hướng chỗ này chạy tới, bên tai lại nghe được Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp kinh hô: "Vương Chí Đạo, ngươi không sao chứ, ngươi thế nào rồi?" Tiếp theo, Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đều đưa đôi bàn tay ngọc nâng hắn từ trên mặt đất đỡ dậy.

Vương Chí Đạo thở ra một hơi thật dài, cười khổ nói: "Ta không có việc gì, ta chỉ là không nghĩ tới chính mình nguyên lai là kém cỏi đến như vậy, rõ ràng là ngay cả mấy cái tiểu quan vớ vẩn ở tầng thứ nhất cũng không xông qua được!"

Lại nghe Tôn Lộc Đường hồ nghi hỏi: "Tại sao chỗ này lại có nhiều nước biển như vậy, hắn tại sao vừa rồi lại phải húc sập vách tường quanh tháp mới đi ra được?"

Chỉ nghe thầy giáo thư sinh kia xấu hổ nói: "Xin lỗi, Tôn lão, có thể là do lâu năm thiếu tu sửa, cho nên tốc độ nước biển phun tràn vào đột nhiên nhanh lên gấp hơn ba lần, hơn nữa cánh cửa ở đầu kia để thoát ra cũng không biết tại sao bị kẹt, đánh không ra được!"

"Cái gì?" Ô Tâm Lan phẫn nộ nói: "Các ngươi như thế nào có thể để như vậy, các ngươi đây không phải là cố ý muốn hại chết Vương Chí Đạo hay sao?"

Vương Chí Đạo vốn đã được Chu Điệp đỡ lên, nghe vậy lại một lần nữa ngã xuống. Con mẹ nó chứ, chính mình cũng quá là xui xẻo như vậy sao!

Bình Luận (0)
Comment