Tinh Võ Môn

Chương 95

Cây súng lục ổ quay đã không biết rơi đi đâu mất rồi, trên người cũng không còn binh khí gì khác có thể dùng được, đối diện với quái vật khổng lồ như thế, Vương Chí Đạo chỉ còn hai bàn tay trần cùng hắn đối kháng. Nghĩ như thế, Vương Chí Đạo cảm thấy vừa kinh hãi lại vừa có chút hưng phấn. Hắn vội vàng hít sâu một hơi, nén xuống tâm ý đang mất bình tĩnh, cười nói với Cự Hổ: "Ta từ đời trước đến đời này đã đánh nhau qua ít nhất là với khoảng hơn một ngàn địch nhân, chỉ có điều là loại quái vật khổng lồ như ngươi đây chính là lần đầu ta mới gặp phải. Nghĩ đến điểm này, ta liền không tự chủ được mà cảm thấy có chút hưng phấn đó, bởi vì có thể chà đạp được loại quái vật lớn như ngươi, sẽ làm cho con người của ta đây đạt được thành tựu cực lớn đó!"

"Đời trước?" Cự Hổ bị mấy câu nói lúc trước của Vương Chí Đạo làm cho ngơ ngác không hiểu, sau khi nghe hết lại nổi sắc mặt giận dữ nói: "Chà đạp? Tiểu tử thối, Hổ gia đây sẽ cho ngươi biết cái gì mới gọi là bị chà đạp!"

Sải chân một bước lớn xông lại, cho dù khoảng cách là hơn ba mét, nhưng là dưới bước chân thật dài của Cự Hổ, chỉ là hơn một bước đã đến được trước mặt Vương Chí Đạo, một ngọn hổ chưởng cực lớn kéo theo tiếng gió vù vù hướng trên đầu Vương Chí Đạo bổ xuống.

Vương Chí Đạo liền bước vòng một cái, liền chuyển ngay đến bên trái Cự Hổ, một cước hung mãnh đá ngay vào chỗ khoeo chân trái Cự Hổ.

Cự Hổ bởi vì mắt trái bị phế, tầm mắt bị cản trở, nên khi Vương Chí Đạo chuyển đến bên trái hắn công kích, trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại kịp, kết quả phải chịu cho Vương Chí Đạo một cước thật nặng đá trúng. Chỉ có điều một cước này của Vương Chí Đạo lại không có thu được hiệu quả gì.

Cái chân này của Cự Hổ hình như là giống một cây thiết trụ không thể phá vỡ, khoeo chân bị Vương Chí Đạo đá trúng nhưng một chút rung động hay co đầu gối cũng không hề có, tựa hồ như một cước đó của Vương Chí Đạo vốn đủ để đem người bình thường đá cho đứt gân gãy xương, nhưng chỉ đủ đá gãi ngứa cho hắn.

Cự Hổ nghiêng thân áp đến, biến chưởng thành trảo, hướng trên đầu Vương Chí Đạo chộp tới, chưởng đã vỗ trượt, trảo lại là đột nhiên bắn ngược trở về, đến lúc Vương Chí Đạo tránh đi thì hắn dưới chân lại đá ra một cước, thẳng đến ngay giữa hai chân Vương Chí Đạo, động tác vừa nhanh vừa vô cùng lưu loát.

Thông thường đều nói rằng người hình thể càng lớn, động tác lại càng vụng về, nhưng Cự Hổ này đông tác lại linh tiệp vô cùng. Một điểm cũng không có thấy chút gì vụng về. Đây chính là bởi vì Cự Hổ cùng những người thân hình to lớn thông thường thì có bất đồng, hắn không phải là do ăn rất nhiều làm cho thân thể siêu béo, cũng không phải là do cơ nhục phát đạt mà siêu nặng, trên thực tế hình thể của hắn chính là thuộc loại có tiên thiên cốt cách cực đại. Thân thể cực lớn, nhưng là cân nặng cũng rất thích hợp, hơn nữa trên thân thể hắn cơ bắp cũng chỉ đều đều, không hề quá mức mập mạp, cũng không hề quá mức cơ bắp phát đạt. Loại thể cách này, nếu như giữ nguyên tỷ lệ mà thu nhỏ lại thành tương đương kích thước người bình thường, thì hắn hẳn là thuộc về dạng hình thể linh tiệp. Nên Cự Hổ thân thể mặc dù được phóng đại lên vài lần, nhưng là tính chất linh tiệp không có mất đi, lại phối hợp cùng hình thể may mắn được ông trời ưu ái, lại trở nên càng có lực uy hiếp.

Vương Chí Đạo biết rõ lấy thể cách của bản thân mình, tuyệt đối không thể chịu nổi một kích của Cự Hổ, chỉ có thể dùng thân thể linh hoạt tạm thời tránh đi mũi nhọn tấn công của Cự Hổ. Chỉ có điều cứ làm như thế cũng không phải là kế lâu dài, luôn luôn tránh né công kích sớm muộn cũng rơi vào hạ phong. Cho nên Vương Chí Đạo một mực tìm kiếm cơ hội phản kích lại.

Đánh lên bên ngoài thân thể chỉ là vô dụng, vậy thì sẽ công kích lên bộ vị bạc nhược yếu kém nhất. Vô luận là cái dạng thân thể như thế nào đi nữa, chỉ cần hắn là người, sẽ có điểm yếu giống như người. Chỉ cần đánh trúng được vào chỗ đó, đều có thể đem hắn đánh gục.

Đang khi Cự Hổ nhằm Vương Chí Đạo một cước đá tới, Vương Chí Đạo trên mặt đất lăn người một vòng, lướt qua dưới chân Cự Hổ, thân thể nửa ngồi xổm, một quyền mạnh mẽ nhằm hướng hạ bộ Cự Hổ đánh tới.

Chỉ cần có thể đánh trúng, Vương Chí Đạo không tin rằng Cự Hổ còn có thể tỏ ra bình an vô sự!

Thật không ngờ, Cự Hổ hình như là chuyên môn luyện tập qua phương pháp phản kích địch nhân đang nhằm công kích hạ bộ của hắn, nhìn thấy Vương Chí Đạo đang công kích vào hạ bộ, tay hắn chỉ duỗi xuống phía dưới một phát, hổ trảo đã chuẩn xác vô cùng bắt ngay được nắm tay Vương Chí Đạo. Nhấc bổng lên trên, đem cả thân thể Vương Chí Đạo xách bổng lên khỏi mặt đất, sau đó hắn lại duỗi thân chìa tay kìa bắt được trước ngực áo Vương Chí Đạo, đưa Vương Chí Đạo nhấc tới trước mặt mình, một con mắt còn lại hung tợn nhìn Vương Chí Đạo, quát lên: "Tiểu tử, ngươi đi chết cho ta!"

Đầu hắn trước hết hơi ngửa về sau lấy đà, sau đó nặng nề bổ về phía trước.

Vương Chí Đạo thấy thế cả kinh trong lòng, biết rằng nếu để cho cái trán cứng rắn như sắt thép kia của Cự Hổ nặng nề bổ vào, chỉ sợ xương cốt toàn thân cũng bị hắn bổ vỡ. Trong lúc cấp bách lại kịp nảy ý, Vương Chí Đạo liền xuất hai ngón tay, kịp ngay trước khi đầu Cự Hổ bổ tới, đã nhằm ngay vào con mắt trái kia của Cự Hổ vốn đã bị mình đánh vỡ, xuyên mạnh vào!

"Sột" một tiếng vang, như là xuyên phá quả bóng bay, hai ngón tay của Vương Chí Đạo cắm ngập đến tận gốc vào bên trong hốc mắt trái của Cự Hổ, làm cho máu tươi bắn tóe ra.

Cơn đau đớn kịch liệt làm cho Cự Hổ gầm rú lên một tiếng kinh thiên động địa, hai tay dùng sức mãnh liệt ném đi, đem Vương Chí Đạo quăng bay ra giống như con diều đứt dây xa đến hơn mười thước.

Mặc dù là bị quăng đi ngã xuống trên bãi cỏ, Vương Chí Đạo vẫn cảm giác thấy như toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều đã gãy vụn. Miễn cưỡng từ mặt đất bò lên, lại nhìn thấy Cự Hổ đang tru lên từng hồi, hai tay bưng lấy tròng mắt bên trái của hắn, đau đến quằn quại không ngừng trên mặt đất. Lần này thật sự là hắn không chịu đựng nổi rồi!

Cự Hổ rốt cuộc cũng đình chỉ gào thét quằn quại, từ trên mặt đất chậm rãi bò lên được, cũng buông bàn tay đang ôm mắt trái ra. Chỉ thấy bên mắt trái hắn đã biến thành một cái lỗ máu, trên mặt lại còn chảy ra máu tươi màu sắc bất đồng lẫn lộn vào nhau, thoạt nhìn đến cực kỳ kinh sợ.

Con mắt phải đảo quanh tìm tòi một chút, Cự Hổ rốt cuộc nhìn thấy được Vương Chí Đạo, con mắt còn lại không tự chủ được bắn ra quang mang như lửa, tựa hồ đang hận không thể đem Vương Chí Đạo đốt thành tro bụi ngay lập tức.

Vương Chí Đạo nhưng lại đối hắn cười, nói: "Cự Hổ, nếu như không nghĩ muốn ngay cả con mắt còn lại kia cũng bị phế bỏ, vậy thì dừng tay đi, chúng ta không cần phải đánh nữa!"

Cự Hổ sải bước xông đến chỗ Vương Chí Đạo, trong miệng phun ra ngữ khí như là sắp ăn thịt người, nói: "Tiểu tử, Hổ gia nếu không giết được ngươi, thề không làm người!"

Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Ngươi cho dù giết được ta cũng không thể làm người được, ngươi nhìn lại xem cái bộ dạng này của ngươi, còn có thể tự cho là người được hay sao?"

Cự Hổ nghe vậy, phẫn nộ điên cuồng hét lớn lên một tiếng, cước bộ giống như bay lên, hướng Vương Chí Đạo đạp đến, đồng thời hữu quyền nắm chặt lăng không đánh tới.

Quyền phong nổi lên ầm vang như sấm sét, một quyền phẫn nộ này của Cự Hổ, rõ ràng dấy động quyền phong kinh người. Có thể tưởng tượng Vương Chí Đạo nếu như bị một quyền này của Cự Hổ đánh trúng, tuyệt đối sẽ không chỉ là đơn giản bị đánh bay đi, mà là sẽ bị trực tiếp đánh xuyên qua thân thể.

Vương Chí Đạo một cước đạp mạnh xuống mặt đất, đột nhiên nhảy vọt lên cao. Hắn nhảy được rất cao, lại có thể giẫm được lên trên nắm tay Cự Hổ đang đánh tới, mượn lực mãnh liệt thúc đầu gối nhằm mặt Cự Hổ đánh tới.

Rầm một tiếng, Cự Hổ trên mặt bị một đầu gối của Vương Chí Đạo mãnh liệt đánh trúng, ngửa mặt lên trời đổ vật xuống, thân thể khổng lồ chấn lên mặt đất một trận rung rinh, cơ hồ như muốn bị lõm xuống thành một cái hố to.

Vương Chí Đạo tận dụng thời cơ không thể bỏ lỡ, lại một lần nữa nhảy dựng lên, đầu gối co lại, nhằm mặt Cự Hổ đang nằm ngã trên mặt đất mà nện xuống.

Cự Hổ đang nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời lại đột nhiên phát động, cánh tay phải của hắn đột nhiên vung mạnh lên, cánh tay khổng lồ quét ngang đến trên người Vương Chí Đạo, ngay lập tức đem Vương Chí Đạo quét văng ra xa có đến năm thước, ngã xuống trên mặt đất cơ hồ muốn chết ngất đi.

Cự Hổ lại lắc lư lảo đảo từ trên mặt đất bò lên, nhìn sang phía Vương Chí Đạo vẫn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên phá lên cười, nói: "Ông nội nhà mày! Tiểu tử mày chính là người đầu tiên có thể đánh Hổ gia bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn đem Hổ gia đánh ngã được trên mặt đất. Hảo tiểu tử, nếu như ngươi không phải là địch nhân của Hổ gia ta, Hổ gia ta nói không chừng sẽ cùng tiểu tử nhà ngươi kết giao bằng hữu, dù sao cũng xem như ngươi là người có bản lãnh! Đáng tiếc rằng ngươi vẫn cứ là địch nhân của Hổ gia ta!"

Vương Chí Đạo nằm thẳng trên mặt đất, trên người khí huyết không ngừng tản mát đi, nghĩ muốn đứng lên cũng hữu tâm vô lực, nghe vậy cười khổ nói: "Hổ gia, chúng ta căn bản không phải là địch nhân hả, lúc này quan hệ của chúng ta bất quá chỉ là quan hệ của sát thủ cùng vệ sĩ mà thôi. Nhưng là người mà ta cần bảo vệ, cũng chính là người mà ngươi muốn giết, đã sớm chạy đi mất rồi, sau này dù hắn sống hay chết, đối với chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa. Nếu đã là như thế, chúng ta tại sao còn coi như địch nhân làm gì?"

"Bởi vì tiểu tử nhà ngươi làm mù một con mắt của Hổ gia!" Cự Hổ điên cuồng hét to lên một tiếng, sau đó lại nói: "Cho dù không có họ Tôn kia, ngươi vẫn là địch nhân của Hổ gia ta, bởi vì ngươi đã đắc tội với Viên đại công tử, hắn ra lệnh cho ta giết ngươi! Trên xe lửa kia, người mà Hổ gia muốn giết, không chỉ có riêng một họ Tôn kia, mà còn có một người chính là ngươi đó!"

"Nguyên lai ngươi là người của Viên qua tử hay sao, ta còn tưởng rằng ngươi là bị Viên đại đầu dùng tiền thuê đến để giết Tôn tiên sinh! Hả, không đúng hả, ngươi không phải đã nói Chu Điệp kia là 'lão Đại' Long tỷ của các ngươi hay sao? Ta chính là vì nàng mới đắc tội Viên qua tử mà. Nàng ngày đó ở Đại Thế Giới biển hiện ra chẳng lẽ chỉ là diễn trò hay sao? Nhưng cũng không đúng hả? Viên qua tử phái người đến bắt cóc nàng, điều đó không thể giả bộ được, hơn nữa ta còn vì nàng mà giết chết nhiều bộ hạ của Viên qua tử như thế. Nếu như tất cả đều là diễn trò, như vậy nàng đối với ta diễn xuất làm trò có thể có cái lợi gì chứ?"

Vương Chí Đạo phát hiện ra được rất nhiều chỗ không thích hợp, không nhịn được hướng Cự Hổ mà hỏi.

Cự Hổ cười to nói: "Dù sao ngươi cũng không có khả năng truy đuổi được xe lửa nữa, Hổ gia ta nói cho ngươi biết chân tướng cũng không có ngại gì. Chu Điệp đích thật là lão Đại Long tỷ của ta. Đáng tiếc chính là, sư phụ của nàng, cũng là Long lão Đại của đời trước, căn bản là không nên lựa chọn nàng làm truyền nhân, việc này đúng thật là một sai lầm trong sai lầm. Một nữ nhân đó mặc dù thiên phú luyện võ rất cao, nhưng tính tình của nàng lại mềm yếu vô cùng, căn bản là không phải có năng khiếu làm sát thủ. Nàng chẳng những không muốn giết ngươi, hơn nữa nàng cũng không muốn lui tới cùng người như Viên đại công tử kia, Long lão Đại không có cách nào dạy nàng, mới hướng Viên đại công tử che giấu chuyện của lão, nên ngay cả Viên đại công tử cũng không biết Chu Điệp là Long tả của chúng ta. Lần này vì để ám sát họ Tôn kia, Viên đại công tử đã hướng Long lão Đại hạ xuống nghiêm lệnh, bằng mọi giá phải thành công, nếu không Ngũ hình sát thủ chúng ta từ nay sẽ biến mất trên đời. Long lão đại lo lắng nếu chỉ có bốn người chúng ta sẽ thất bại, vì để bảo tồn cho Ngũ hình sát thủ danh tiếng được tiếp tục bảo tồn truyền tiếp, liền bắt buộc Long tỷ phải đi theo họ Tôn kia lên xe lửa.

Nếu như mà chúng ta thất bại, nàng phải tự mình động thủ giết chết họ Tôn. Long lão Đại đã hướng nàng hứa hẹn, chỉ cần lần này nàng có thể giết chết được họ Tôn, sau này sẽ không can thiệp vào cuộc sống cùng tự do của nàng nữa. Nếu không được như thế, Long lão Đại sẽ tự mình giết chết nàng, mặt khác sẽ tìm truyền nhân khác. Nàng không còn cách nào, cho nên đã đáp ứng rồi."

"Nguyên lai là như vậy sao, nói như thế, Chu Điệp kia từ trước đến nay không hề có giết người qua hay sao?" Vương Chí Đạo hỏi.

Cự Hổ cười to nói: "Giết người sao, nàng nhát gan như con chuột nhắt, ngay cả một con rắn chết cũng có thể dọa cho nàng chết khiếp, như vậy sao có thể giết người? Chỉ có điều lúc này đây, Long lão Đại đã bức nàng phải phát lời thề độc, nàng vì tự do của bản thân mình, nhất định sẽ giết chết họ Tôn kia!"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Ngươi sai lầm rồi, nàng tuyệt đối sẽ không giết Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh sẽ bình an vô sự!"

Cự Hổ trừng con mắt còn lại, nói: "Ngươi tại sao lại khẳng định được như vậy? Chẳng lẽ nàng không cần tự do, không cần tính mạng của bản thân mình hay sao?"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Bởi vì ta so với ngươi càng hiểu rõ nhân tính hơn. Một người chưa từng giết qua người nào, lại để cho nàng đi giết một người đối với mình không cừu không oán, nàng tuyệt đối sẽ rất khó hạ thủ được, huống chi còn là do bị ép giết người? Cho dù nàng vì tính mạng cùng tự do của chính bản thân mình mà có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm làm, thì hành động của nàng cũng sẽ không tự nhiên. Nội tâm của nàng nhất định sẽ rất do dự, cũng rất khó vượt quá. Lấy loại tâm tính này mà đi giết người, chín mươi phần trăm sẽ thất thủ. Đừng quên vệ sĩ bên người Tôn tiên sinh là những người như thế nào? Tôn Đại Chu, Trần Chân, còn có Đỗ Tâm Vũ, mấy người đó không ai không phải là lão giang hồ tâm trí cùng từng trải đều siêu quần. Ngươi thật sự cho là ba người bọn họ có thể để cho Chu Điệp, một sát thủ chưa từng có giết người qua, lại đắc thủ được hay sao?"

Cự Hổ hừ lạnh nói: "Đáng tiếc ngươi đã quên Chu Điệp là một diễn viên, hơn nữa là một diễn viên diễn xuất giỏi nhất, nàng nhất định có thể khống chế được tâm tình của bản thận, sẽ không để cho ba người Đỗ Tâm Vũ nhìn ra sơ hở của nàng!"

"Đóng phim cùng chân chính giết người là hai việc rất khác nhau đó!" Vương Chí Đạo lại cười nói: "Hổ gia, ngươi nói cho ta biết, ngươi lúc giết người lần đầu tiên, có thể làm được vẻ mặt hiển nhiên thong dong hay sao?"

Cự Hổ nghe vậy vẻ mặt trở nên cứng đờ.

Vương Chí Đạo thấy thế vừa cười vừa nói: "Ngay cả ngươi là một đại nam nhân cũng làm không nổi, huống chi nàng chỉ là một nữ nhân thôi? Mới vừa rồi ngươi cũng không phải đã nói sao, Chu Điệp chính là một nữ nhân cá tình vô cùng mềm yếu, ngay cả con rắn chết cũng sợ hãi. Nữ nhân như vậy, nàng có thể thật sự hạ thủ giết người được sao?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cự Hổ lạnh lùng thốt: "Nếu như nàng không hạ thủ giết được họ Tôn, như vậy thì họ Tôn cũng vẫn là chết chắc mà thôi. Bởi vì Viên đại công tử tuyệt đối không cho phép họ Tôn tới Bắc Kinh. Hắn đã chuẩn bị tốt hậu chiêu rồi. Nếu như họ Tôn bình an vô sự tiến vào trong địa phận Hà Bắc, Viên đại công tử sẽ phát động hậu chiêu. Đến lúc đó sẽ không chỉ một mình họ Tôn phải chết, mà tất cả mọi người trên xe lửa đều phải cùng chết theo hắn!"

"Hắn là trên đường ray xe lửa trong địa phận Hà Bắc đã chôn sẵn thuốc nổ sao, chuẩn bị cho nổ tan hết xe lửa hay sao?" Vương Chí Đạo lo lắng hỏi.

"Thông minh!" Cự Hổ than thở một câu, lại nhe răng ra cười nói: "Đáng tiếc chính là, ngươi không thể hướng bọn họ báo tin được nữa rồi!"

"Thật sự không thể hay sao? Hổ gia, trên đời này không có chuyện tình nào tuyệt đối cả!"

Vương Chí Đạo vừa nói, thân thể lại chậm rãi từ trên mặt đất bò lên.

Cự Hổ rất kinh ngạc nói: "Không ngờ tới tiểu tử ngươi thân thể lại rắn chắc như vậy, đã trúng một kích của Hổ gia, lại còn có thể bò dậy được sao? Bất quá thế cũng có lợi ích gì đâu? Cho dù Hổ gia ta không giết được ngươi, ngươi cũng không có khả năng truy theo được với xe lửa, cho dù ngươi đuổi theo xe lửa, thời gian cũng đã không còn kịp nữa rồi. Huống chi, Hổ gia hôm nay việc đưa ngươi đi địa ngục đã định rồi!"

"Hổ gia!" Vương Chí Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con mắt bên phải của Cự Hổ, nói: "Lúc này đây ta muốn công kích con mắt bên phải của ngươi, ta đây muốn xem, là ngươi giết chết được ta trước, hay là ta sẽ đem ngươi biến thành người mù hoàn toàn trước!"

Cự Hổ sắc mặt biến đổi mấy lần, lại đột nhiên nhe răng cười nói: "Tiểu tử, ngươi không có cơ hội này!"

Song chưởng cực lớn khai mở ra, biến thành một cặp Hổ trảo hình. Cự Hổ cuối cùng cũng chân chính bày ra một cái tư thế Hổ hình quyền chính quy.

"Hổ hình quyền?" Vương Chí Đạo cười nói: "Nghe nói Ngũ hình sát thủ các ngươi đều tu luyên Ngũ hình quyền pháp đều là thuộc về ám hệ bàng chi. Ám Hạc cùng Âm Xà quyền ta cũng đã lĩnh giáo qua rồi, ta đây lại muốn xem một lần, xem cái ám hệ bàng chi Hổ hình quyền của ngươi là như thế nào đây?"

Vương Chí Đạo tay phải nắm thành quyền, nhưng tay trái lại bày ra kiếm chỉ, cố ý nhắm ngay vào con mắt còn lại của Cự Hổ, chậm rãi hướng hắn tiến đến.

Chứng kiến Vương Chí Đạo kiếm chỉ đang vươn ra, Cự Hổ ngoài mặt không tự chủ được mà co giật mấy cái, con mắt trái đã mù hoàn toàn không biết tại sao lại cảm thấy như đang nổi lên cơn đau kịch liệt. Lâp tức Cự Hổ không nhịn được rống to lên một tiếng, một đôi Hổ trảo liên hoàn xen kẽ đảo lên, múa thành một vùng bóng trảo kín mít hướng Vương Chí Đạo đánh thẳng tới.

Vương Chí Đạo nắm tay phải đang nắm chặt lại đột nhiên mở ra rung lên một cái. Một nắm cát bụi hướng trên mặt Cự Hổ ném thẳng đến. Chính là Vương Chí Đạo lúc trước khi còn nằm trên mặt đất đã âm thầm nắm chặt một nắm đất cát trong bàn tay phải, thừa dịp khi Cự Hổ tinh thần đều tập trung tại kiếm chỉ bên tay trái hắn, liền xuất kỳ bất ý ném trúng vào mặt Cự Hổ.

Cự Hổ cảm thấy mắt phải cùng mắt trái đang bị thương đều bị đau rát, chính là đám cát bụi kia đã sa vào tròng mắt, lập tức tầm mắt mơ hồ, ngay cả mắt phải cũng đã nhìn không rõ nữa. Cự Hổ lập tức nhịn không được rống lên một tiếng vừa giận vừa sợ:

"Ngươi một tên tiểu tử hèn hạ vô sỉ, thế nhưng lại sử dụng ám chiêu!"

Trên mặt đột nhiên có quyền phong, chính là Vương Chí Đạo một quyền đã hướng trên mặt hắn đánh tới. Cự Hổ lo lắng cho con mắt phải của mình lại bị Vương Chí Đạo đánh vỡ, vội vàng dùng cả hai tay bảo vệ lấy bên mắt phải đó. Thật không ngờ, hạ thể hắn đau đớn kịch liệt, chính là Vương Chí Đạo bên dưới đã vô thanh vô tức một cước cực hiểm đá ra trúng ngay vào hạ bộ hắn!

Cự Hổ lập tức đau đến mức thân mình cong gập xuống, không ngờ lại đem cái gáy của mình bán đứng cho Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo không một chút chần chừ, quyền phải nắm chặt, chém ra theo một vòng cung thật lớn, từ trên toàn lực bổ xuống trên cái gáy Cự Hổ.

"Rầm" một tiếng, Cự Hổ cho dù thân thể cường hãn thế nào đi nữa, cái gáy hắn cũng không thể chịu nổi được một kích toàn lực như thế của Vương Chí Đạo, lập tức bị đánh cho ngã sấp xuống, mặt dán xuống đất, không hề nhúc nhích nữa.

Nhìn thấy Cự Hổ ngã xuống trước mặt mình, Vương Chí Đạo có chút như đang nằm mơ, cảm giác không thể tin được mình thật sự đánh ngã con quái vật khổng lồ này. Khẩu khí thả lỏng, lập tức cảm thấy cảm giác mệt mỏi cùng đau nhức kéo tới, tinh thần cùng thân thể đều không thể kiên trì được nữa, đặt mông ngã ngồi phịch xuống trên mặt đất.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi làm cho Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, quay đầu về sau nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy một thằng bé con chỉ chừng tám chín tuổi. Thằng bé con này đầu đội một cái mũ cát-kết, trên người mặc một bộ quần áo cũ rích, khắp nơi đầy những miệng vá vải vụn, xem ra chính là một thằng bé ở một làng quê nông thôn.

Thằng bé kia không biết đã trốn ở trong bụi cỏ từ lúc nào, hiển nhiên đã nhìn thấy hết từ đầu đến cuối khi hắn cùng Cự Hổ chiến đấu.

Vừa nhìn thấy ánh mắt Vương Chí Đạo hướng nó nhìn đến, thằng bé con kia đột nhiên như nổi cơn kinh hoàng, đột nhiên xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lớn: "Người kia giết được một cái đại yêu quái rồi! Mẹ ơi, mau đến xem đi, người kia giết được một cái đại yêu quái đó!"

Đại yêu quái? Vương Chí Đạo đầu tiên là sửng sốt một chút, lại nhìn lại Cự Hổ một chút, không khỏi có chút bật cười khanh khách.

Cái hình thể kia của Cự Hổ, ở trong mắt một thằng bé con chưa từng nhìn thấy qua, đích xác là không có gì phân biệt với một đại yêu quái!

Chỉ có điều là không biết thằng bé con kia là ở làng nào, mà địa phương này là cái địa phương gì? Không có phương tiện giao thông, bây giờ có muốn đuổi theo xe lửa cũng không có khả năng đuổi theo được, công việc bảo vệ Tôn tiên sinh hắn đã bất lực, chỉ có thể trông vào đám người Tôn Đại Chu mà thôi. Lúc này Vương Chí Đạo thầm nghĩ nên đi tìm người hỏi một chút xem nơi này là địa phương nào, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian, sau khi điều dưỡng thân thể tốt rồi mới suy tính tiếp xem là đi tiếp đến Bắc Kinh hay là quay về Tinh Võ Môn.

Bình Luận (0)
Comment