Tình Yêu Bitstream - Kháo Kháo

Chương 116

Đoạn Chi Thời nói, anh đã tăng ca nhiều ngày như vậy, được nghỉ một ngày là điều anh xứng đáng.

 

"Bất ngờ không?" Đoạn Chi Thời hỏi không ngừng, "Anh đến sớm một ngày, có ảnh hưởng đến livestream của em không? Trưa mai em có về nghỉ không? Hay cứ nghỉ trưa ở trung tâm luyện thi vậy?"

 

Mỗi câu hỏi lại kèm theo một nụ hôn, Trì Chân không thể tìm được cơ hội nào để trả lời.

 

Đến khi có thể trả lời, đã một tiếng trôi qua.

 

Gần đây, Trì Chân đã bỏ việc về nhà nghỉ trưa. Buổi trưa ăn cơm xong, cậu trực tiếp làm bài tập trong lớp học ở trung tâm luyện thi, nghỉ trưa chỉ nằm sấp xuống bàn chợp mắt khoảng mười lăm phút. Nhưng Đoạn Chi Thời đến rồi, cậu chắc chắn phải về.

 

Đoạn Chi Thời nói: "Vậy trưa mai về ăn cơm."

 

Trì Chân gật đầu.

 

Đoạn Chi Thời lại hỏi: "Anh có thể để một ít đồ của anh ở nhà em không?"

 

Trì Chân khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

 

Đoạn Chi Thời hôn lên chóp mũi cậu: "Em đi tắm trước đi, mười một giờ rồi, sáng mai em còn phải đi học."

 

Sau đó anh mới quay lại chỗ cửa ra vào kéo vali nhỏ của mình, mở ra, Trì Chân mới phát hiện Đoạn Chi Thời mang theo không ít đồ. Vài bộ đồ lót để thay giặt, một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc quần dài thường ngày, đồ dùng vệ sinh cá nhân, và một chiếc laptop.

 

Dáng vẻ như thể sau này sẽ thường xuyên đến Nam Châu vậy.

 

Trì Chân cầm lấy đồ ngủ, đỏ mặt đi tắm.

 

Hai người lần lượt tắm xong, Đoạn Chi Thời rất kiềm chế, hôn lên trán Trì Chân, nói: "Sáng mai em còn phải đi học, anh không làm phiền em. Ngủ đi."

 

Trì Chân tưởng mình sẽ hưng phấn đến mức không ngủ được, nhưng việc dậy sớm lúc sáu rưỡi mỗi ngày để học, cả ngày hầu như không nghỉ ngơi, tối lại còn livestream, đã khiến cậu vô cùng mệt mỏi. Cậu rúc vào lòng Đoạn Chi Thời, ngửi mùi nước hoa nam đã nhạt đến mức gần như không còn của Đoạn Chi Thời, vừa ấm áp vừa thoải mái, gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

 

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Trì Chân tỉnh dậy đúng sáu rưỡi.

 

Cậu thấy mình đang quay lưng về phía Đoạn Chi Thời, được anh ôm trong lòng. Ngực Đoạn Chi Thời nhẹ nhàng phập phồng đều đặn, vừa rắn chắc vừa ấm áp. Trì Chân không nỡ dậy, lặng lẽ nằm thêm nửa tiếng nữa.

 

Cuối cùng, chính ước muốn mạnh mẽ được thi đỗ đại học mới khiến cậu rời khỏi vòng tay Đoạn Chi Thời.

 

Cậu vừa ngồi dậy, Đoạn Chi Thời cũng tỉnh.

 

Cậu nhẹ nhàng nói: "Em làm anh tỉnh giấc ạ? Anh ngủ thêm chút đi, em dậy ôn tiếng Anh."

 

Đoạn Chi Thời không nói gì, nhưng đợi Trì Chân tắm rửa thay quần áo xong anh cũng dậy rồi.

 

Trì Chân đọc tiếng Anh một lúc ở phòng khách nhỏ, Đoạn Chi Thời đã thay quần áo xong đi ra. Thời tiết Nam Châu ấm áp, anh không mặc bộ vest hôm qua, mà là áo len lông cừu mặc ngoài sơ mi.

 

Chiếc áo len lông cừu màu xám đậm trông ấm áp, cả người Đoạn Chi Thời toát lên vẻ đẹp trai thường ngày, ấm cúng, khiến Trì Chân ngây người.

 

Đoạn Chi Thời không kìm được cười: "Không phải muốn ôn tiếng Anh sao?"

 

Trì Chân vội cúi đầu nhìn sách tiếng Anh, nhưng đầu óc lại hỗn loạn cả lên.

 

Đoạn Chi Thời vào bếp nhỏ, nhìn quanh một lượt, mở tủ lạnh xem, bên trong chỉ có trứng và vài quả táo.

 

Anh bước ra khỏi bếp, hỏi: "Gần đây có tiệm ăn sáng nào không? Anh xuống mua đồ ăn sáng."

 

Trì Chân vội nói: "Em gọi đồ ăn ngoài nhé?"

 

Đoạn Chi Thời hỏi: "Nếu anh không đến, bữa sáng em ăn gì?"

 

"Đến trường có tiệm ăn sáng, em toàn ăn ở ngoài." Trì Chân ngoan ngoãn trả lời.

 

Cuối cùng hai người không gọi đồ ăn ngoài, Đoạn Chi Thời nói còn sớm, anh xuống dưới đi dạo một chút, để Trì Chân ở trên lầu yên tâm ôn tiếng Anh. Anh xuống lầu đi dạo nửa tiếng, khi quay về thì xách theo sữa đậu nành, bánh bao và quẩy.

 

Trì Chân vui vẻ: "Bánh bao nhà này ngon lắm, sao anh biết vậy?"

 

Đoạn Chi Thời lấy sữa đậu nành ra, cắm ống hút, nói: "Anh thấy mọi người xếp hàng đông."

 

Trì Chân rửa tay ăn sáng, nói: "Trứng luộc nước trà của họ cũng rất ngon, mà đồ ăn rất sạch sẽ, bữa sáng em thích ăn ở nhà họ nhất."

 

Ăn sáng xong, gần đến giờ đi học. Đoạn Chi Thời nói muốn đưa Trì Chân đi, tiện thể đi dạo gần đó.

 

Hai người cùng nhau ra khỏi nhà.

 

Trì Chân thường quét một chiếc xe đạp công cộng để đi, nhưng hôm nay thời gian dư dả, hơn nữa cậu chưa bao giờ đi dạo cùng Đoạn Chi Thời như thế này.

 

Hai người chậm rãi đi trên con đường ở Nam Châu, hai bên là những hàng cây xoài vẫn xanh tốt.

 

Đoạn Chi Thời tiễn Trì Chân đến tận cổng trung tâm luyện thi.

 

Suốt buổi sáng, Trì Chân đi học mà tâm trí cứ lơ đãng, chỉ có thể liên tục ép buộc bản thân tập trung. Mãi đến trưa tan học, cậu nói với Giang Diệu Trung là buổi trưa có chút việc phải về trước, cậu lao xuống lầu, quét một chiếc xe đạp công cộng, đạp nhanh như bay về nhà.

 

Nam Châu đầu đông không hề lạnh chút nào, nắng ấm buổi trưa chiếu vào lưng Trì Chân, nóng hầm hập. Cậu đã cởi áo khoác từ lâu, áo sơ mi bay phấp phới theo gió khi đạp xe, để lộ chiếc áo phông trắng bên trong.

 

Rõ ràng là đầu đông, nhưng cậu đạp xe đến mức đổ mồ hôi, khi đến dưới lầu khu chung cư, nóng đến mức chóp mũi hơi ướt.

 

Chuyện gì vậy?

 

Cảm giác như trở về cái thời còn rất nhỏ.

 

Tan học rồi, bụng đói meo, vội vàng về nhà, mong chờ về nhà, vì có người ở nhà đang đợi cậu, có người cùng cậu ăn cơm.

 

Trì Chân khẽ thở d ốc, mở cửa.

 

Đoạn Chi Thời từ trong bếp bước ra, tay bưng một đĩa rau vừa xào xong, quay đầu nhìn thấy cậu, cười: "Về rồi à? Chuẩn bị ăn cơm thôi."

 

Chắc là nóng nên Đoạn Chi Thời đã cởi áo len, chỉ mặc một chiếc sơ mi, vai rộng chân dài, đeo một chiếc tạp dề màu xanh đậm không biết từ đâu ra.

 

Trì Chân ngây người, đi đến, thấy chiếc bàn ăn nhỏ chỉ đủ cho hai người ngồi ở phòng khách đã đầy ắp các món ăn.

 

Có ngao xào cay, thịt bò xào ớt xanh, một nồi canh chả cá nóng hổi.

 

Đoạn Chi Thời đặt đĩa rau đang bưng xuống, nói: "Đi rửa tay đi, anh xới cơm cho em."

 

Trì Chân nhìn Đoạn Chi Thời.

 

Mắt Đoạn Chi Thời rất đẹp, cậu luôn cảm thấy như hồ nước sâu thẳm, có thể hút người ta vào. Giờ đây đôi mắt ấy, như hồ nước được ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu rọi, rạng rỡ và ấm áp.

 

Cậu đi đến, ôm chầm lấy Đoạn Chi Thời, vùi mặt vào lòng anh.

 

Cậu cảm thấy hốc mắt mình nóng ran, nếu không làm vậy, cậu sợ mình sẽ bật khóc ngay tại chỗ. Đoạn Chi Thời chắc chắn sẽ thấy cậu rất kỳ lạ, không hiểu đầu cua tai nheo gì.

 

Đoạn Chi Thời ngẩn người một lát, sau đó lập tức dùng tay xoa đầu cậu liên tục, hỏi: "Sao vậy? Cảm động quá à? Xào vài món ăn thôi mà, cái khả năng sinh tồn cơ bản này anh vẫn có chứ."

 

Trì Chân giọng khàn khàn: "Bát đĩa, nồi ở đâu ra vậy anh?"

 

Trong bếp của Trì Chân thật sự chẳng có gì, chỉ có một cái nồi nhỏ để nấu mì gói, một chiếc thìa cùng một đôi đũa. Thậm chí gia vị như muối tiêu, dầu ăn cũng không có.

 

Đoạn Chi Thời trả lời: "Anh sáng sớm đã đi siêu thị mua rồi, còn đi dạo quanh đây nữa, có một cái chợ rau củ em biết không? Anh mua cá, ngao, chả cá thì người ta bảo là làm thủ công. Cũng khá thú vị, chợ rau củ ở Nam Châu khác rất nhiều so với Đàn Thành."

 

Trì Chân ngước lên nhìn Đoạn Chi Thời.

 

Cậu khó mà tưởng tượng được, một người như Đoạn Chi Thời lại đi chợ tự tay chọn từng món đồ, hỏi giá, rồi về đeo tạp dề rửa rau nấu cơm.

 

Cậu có phúc phần gì mà lại được như vậy chứ.

 

"Sao thế này?" Đoạn Chi Thời dở khóc dở cười, "Trông tủi thân ghê. Ngoan, ăn cơm trước đi. Ăn xong nghỉ ngơi sớm, chiều em còn phải đi học."

 

Không biết có phải vì yêu anh nên yêu cả những thứ thuộc về anh không, Trì Chân cảm thấy món nào cũng ngon tuyệt vời, đến chả cá cũng tươi ngon vô cùng. Sau bữa ăn, cậu muốn rửa bát, Đoạn Chi Thời không cho, nói cậu là học sinh, nên đi nghỉ ngơi. Trì Chân đành lấy sách vở ra, bắt đầu ôn lại nội dung bài học toán cao cấp buổi sáng.

 

Đoạn Chi Thời làm xong việc nhà, giảng bài cho Trì Chân một lúc, hai người không biết từ lúc nào lại hôn nhau.

 

Sau đó, Trì Chân phát hiện ra, Đoạn Chi Thời đã mua rất nhiều đồ. Nồi cơm điện nhỏ, nồi hầm nhỏ, chảo xào, bát đĩa đủ cho hai người, dầu muối gia vị, mua cho mình cốc nước, móc treo quần áo, còn nhét đầy sữa chua và trái cây vào tủ lạnh.

 

Buổi tối khi Trì Chân livestream ở phòng khách nhỏ, anh sẽ dùng laptop trong phòng để chơi game. Cuối tuần, Trì Chân học bài, anh sẽ ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng giảng bài cho Trì Chân.

 

Khi đánh boss thế giới, khán giả phát hiện Vô Tẫn Thời lại bị lag. Nhưng lạ thay, nhân vật game bị lag, nhưng phần chỉ huy của anh ấy vẫn tiếp tục. Sau đó, Vô Tẫn Thời giải thích rằng, khi thấy nhân vật game bị lag, anh liền nhanh chóng dùng máy tính bảng đăng nhập vào phòng livestream của Tiểu Trì, vừa xem livestream vừa tiếp tục chỉ huy.

 

Khán giả không tin lắm, vừa spam "tin anh mới là lạ" trong phòng livestream, vừa suy đoán đủ thứ lung tung, tạo nên một không khí vui vẻ hòa thuận.

 

Những ngày như vậy cứ tiếp diễn, từ tháng mười một đến tháng mười hai, rồi sang tháng một năm sau.

 

Đại đa số thời gian Đoạn Chi Thời đều đến Nam Châu tìm Trì Chân, chỉ có dịp Tết Dương lịch, Trì Chân đến Đàn Thành tìm Đoạn Chi Thời một lần, trong thời gian đó, đã ăn một bữa cơm cùng Thanh Thiên Ngoại.

 

Thanh Thiên Ngoại ngoài đời lại nghiêm túc một cách bất ngờ, nói muốn mời họ ăn cơm thì chỉ là ăn cơm thôi. Trong bữa ăn, anh ấy hỏi về tình hình ôn thi của Trì Chân, quan tâm đ ến mục tiêu học tập của cậu. Sau đó, chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường với Đoạn Chi Thời. Không hề hoạt bát như trong game, nói đủ thứ chuyện.

 

Trì Chân cảm thấy kỳ lạ. Cậu còn tưởng sẽ bị Thanh Thiên Ngoại trêu chọc đủ kiểu, hỏi về tình hình yêu đương của cậu và Đoạn Chi Thời nữa cơ. Trên đường về, cậu đã hỏi Đoạn Chi Thời.

 

Đoạn Chi Thời cười: "Cậu ta không dám, sợ làm em sợ."

 

Cậu và Đoạn Chi Thời ngày càng thân mật hơn.

 

Trừ bước cuối cùng ra, họ đã làm tất cả mọi thứ.

 

Thay vì nói Trì Chân không thể chống đỡ trước Đoạn Chi Thời, thì nên nói là cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc từ chối. Cậu thậm chí còn lén lút tìm hiểu cách thực hiện bước cuối cùng, lén lút mua đồ, đặt trong tủ đầu giường, sẵn sàng dùng cho Đoạn Chi Thời bất cứ lúc nào.

 

Nhưng Đoạn Chi Thời vẫn chưa bao giờ dùng đến.

 

Đầu gối run rẩy, khoang miệng ẩm ướt, hai chân kẹp chặt, tất cả những điều này họ đều đã thử. Mỗi lần, Trì Chân đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mỗi lần, Đoạn Chi Thời đều không đi đến cuối cùng.

 

Đoạn Chi Thời chỉ nói: "Phải đợi em chuẩn bị tâm lý thật tốt."

 

Trì Chân đã hoàn toàn sẵn sàng rồi, cậu không hiểu lắm, nhưng cậu không thể chủ động yêu cầu, cũng không thể mở lời hỏi tại sao.

 

Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi, cậu nghĩ vậy.

 

Cuối năm âm lịch, trung tâm luyện thi được nghỉ hai mươi ngày. Trì Chân vùi đầu vào ôn tập trong căn nhà thuê, cho đến tận đêm giao thừa mới xách hành lý đến nhà bố.

 

Năm nay, đến lượt cậu ăn Tết ở nhà bố.

 

Thực ra cậu không muốn về quê ăn Tết, dù là nhà bố hay nhà mẹ. Cậu thích ở một mình trong căn nhà thuê hơn, tự do tự tại. Nhưng nghỉ hè cậu đã không về rồi, Tết mà không về nữa thì có vẻ hơi khó chấp nhận. Bố cậu có lẽ không muốn họ hàng nghĩ rằng họ đối xử bạc bẽo với cậu, nên cuối năm đã gọi điện hai ba lần, đều giục cậu về sớm. Trì Chân lấy cớ trung tâm luyện thi vẫn còn học, kéo dài đến tận ngày cuối cùng.

 

Lần cuối cùng Đoạn Chi Thời đến trước Tết, còn hỏi cậu sao về muộn thế.

 

Trì Chân nói, về rồi thì không livestream được.

 

Đoạn Chi Thời bảo cậu mang laptop của mình về nhà, nhưng Trì Chân từ chối, nói dù sao cũng xin nghỉ đến mùng 7 mới quay lại, ở nhà ồn ào, không thể tập trung livestream.

 

Điều Trì Chân không thể nói ra là, cậu không chắc mình về nhà có thể có một căn phòng riêng hay không; nếu cậu livestream chơi game, không biết bố cậu có mắng cậu không.

 

Quả nhiên, cậu vừa xách hành lý đến, mẹ kế đã nói: "Tiểu Chân à, bà ngoại và ông ngoại của em trai con đang giúp trông cháu, mượn phòng của con để ở, năm nay chúng ta ăn Tết cùng nhau. Nhà hơi chật, con đừng chê nhé, tối ngủ sofa được không? Hành lý cứ để vào phòng con đi."

 

Trì Chân gật đầu đồng ý.

 

Đêm giao thừa, nhà rất bận. Từ chiều, bố và mẹ kế đã bắt đầu bận rộn rửa rau làm cơm tất niên, hai ông bà thì bận trông cháu. Em trai sáu tuổi vẫn còn rất hiếu động, buổi chiều cứ đòi ra ngoài mua pháo hoa, hai ông bà dẫn cậu bé ra ngoài, chơi nửa ngày mới về. Buổi tối, vừa xem gala vừa ăn cơm tất niên. Em trai bắt đầu biểu diễn, hát hò nhảy múa lung tung, mọi người đều rất vui vẻ. Mẹ kế cầm điện thoại quay video đứa bé, cười tủm tỉm nói sẽ đăng lên mạng xã hội.

 

Bố cậu và bố vợ ông đã uống khá nhiều rượu, mặt đỏ bừng.

 

Trong nhóm Bang Rau Nhỏ có 99+ tin nhắn, Trì Chân xem từng tin một.

 

Đoạn Chi Thời gửi ảnh cơm tất niên cho cậu, nói với cậu rằng cả nhà đang ép hỏi tình hình yêu đương của anh, chiếc đồng hồ của anh đã bị tháo ra, từng người chuyền tay nhau xem, bình luận, khen ngợi, rồi mọi người đồng loạt phê bình anh: Sao có thể nhận quà đắt tiền như vậy của người ta!

 

Trì Chân gửi một biểu tượng mặt cười.

 

Bố cậu bất mãn vỗ bàn: "Tết nhất mà cứ cầm điện thoại chơi mãi!"

 

Cậu đành đặt điện thoại xuống, buồn chán xem gala.

Bình Luận (0)
Comment