Tình Yêu Bitstream - Kháo Kháo

Chương 56

Trì Chân không ngờ bang Rau Nhỏ lại có một ngày náo nhiệt như vậy, toàn bang tám người đứng trước sảnh nghị sự của bang, tham quan, dạo chơi, bình phẩm, trầm trồ kinh ngạc.

 

Khi mới thành lập, bí cảnh bang hội chỉ có một sảnh nghị sự nhỏ. Nói dễ nghe thì là phong cách gỗ nguyên bản, nói khó nghe thì là nhà thô sơ, bên trong chỉ chen được mười người. Đại sảnh chỉ có vài cái ghế và một cái bàn, ngoài ra thì trống rỗng.

 

Trong bí cảnh bang hội, ruộng rau và các kiến trúc khác được nâng cấp tách biệt. Trì Chân từ trước đến nay chỉ lo cho ruộng rau, những thứ khác thì chẳng ngó ngàng. Tám người trong bí cảnh bang hội đi tới đi lui, vẫn luôn ngang qua tòa nghị sự trông chẳng khác nhà dân là mấy, cũng chẳng để tâm. Hôm nay vừa online, không ngờ lại "thay súng đổi pháo", biến thành một tòa lầu nhỏ, trông cũng ra dáng lắm.

 

Đi vào phía trong tham quan, không gian rộng hơn mấy lần, tranh cũng đã treo, thư họa cũng đã treo, bên trong còn có một NPC đứng sẵn. Sát Phá Lang vừa lại gần liền reo lên đầy ngạc nhiên: "Wow! Sư phụ lớn, sư phụ nhỏ, NPC này còn bán trang bị! Em có thể mua không?"

 

Vi Vũ Ngưng Thu từ sớm đã treo mic trên YY, nhưng cả buổi chiều không nói một lời, mãi cho đến khi Sát Phá Lang hỏi thì mới lạnh lùng lên tiếng: "NPC trong bang thì bán được đồ gì tốt? Không bằng đồ rớt trong phó bản."

 

Thiên Vũ đồng tình: "Đồ rơi trong phó bản tốt hơn, chẳng phải hôm qua em được dẫn đi nằm rồi sao?"

 

"Dẫn đi nằm" là chỉ việc người chơi thuộc một chức nghiệp nào đó bỏ tiền ra bao một đoàn đánh phó bản, bỏ tiền không cần bỏ sức, tất cả trang bị phù hợp với chức nghiệp của người chơi đó rơi ra trong phó bản, trừ vũ khí cấp thần khí, đều thuộc về người trả tiền bao đoàn. Các trang bị rơi ra không thuộc chức nghiệp của người đó thì mọi người trong đoàn tự do trả giá đấu giá, cuối cùng số tiền kiếm được sẽ được chia đều cho những người đánh phó bản, như một kiểu "làm công".

 

Phó bản lớn 30 người, bao một lần tốn tới 20 vạn linh thạch, giá rất cao.

 

Mà bao đoàn cũng phải trông vào vận may, bỏ ra 20 vạn linh thạch cũng chưa chắc sẽ có đồ tốt. Người nào đen, có thể bao một lần mà chỉ rơi vài món rác rưởi chẳng đáng giá; còn người nào đỏ, có khi một lần bao đoàn là tốt nghiệp luôn set đồ.

 

Đa số người chơi mới thì lấy đâu ra một lần 20 vạn linh thạch để đánh cược vào tỉ lệ rơi đồ phó bản. Thông thường tiến trình chơi game của người chơi bình thường là: ban đầu chăm chỉ làm nhiệm vụ hàng ngày, tích linh điểm đổi trang bị do NPC bang hội bán. Khi trang bị bình thường tạm ổn rồi thì bắt đầu đánh phó bản 5 người để nhặt đồ cấp linh khí. Khi đồ phó bản 5 người đã tạm đầy đủ, sẽ chuyển sang đánh phó bản 10 người. Khi đồ phó bản 10 người đủ rồi thì đánh phó bản 30 người – nơi rơi ra trang bị cấp tiên khí, là trang bị tốt nhất ở phiên bản hiện tại.

 

Người chơi PVE gom đủ set đồ từ phó bản 30 người thì coi như "tốt nghiệp". Sau đó chỉ còn lại việc cường hóa trang bị và theo đuổi vũ khí cấp thần khí.

 

Thế nên việc Vi Vũ Ngưng Thu ra tay bao đoàn phó bản 30 người cho Sát Phá Lang, thật sự là hào phóng và chịu chi.

 

Nếu Sát Phá Lang gặp may một chút, thì dù không "tốt nghiệp" ngay, chí ít cũng phải thay được hơn nửa bộ đồ, vì ngay cả các món rơi rớt trong phó bản 30 người cũng tốt hơn bất kỳ món nào khi vừa max cấp.

 

Không ngờ nghe xong lời của Thiên Vũ, Sát Phá Lang lại im lặng.

 

Vi Vũ Ngưng Thu cũng im lặng.

 

Chị Chó đứng ngay bên cạnh Sát Phá Lang, cô nhấn chuột xem trang bị trên người cậu ấy, rồi cũng im lặng.

 

Thiên Vũ cũng xem trang bị của Sát Phá Lang, trên YY lớn tiếng thể hiện sự kinh ngạc: "Sát Phá Lang, sao trên người em chỉ có mỗi cái quần là cấp Linh khí thế? Không phải hôm qua bao đoàn chỉ rơi mỗi cái quần đấy chứ?!"

 

Mọi người trong bang Rau Nhỏ đều im lặng.

 

Ngay cả phòng livestream cũng im lặng ba giây.

 

Nhưng rất nhanh, Sát Phá Lang đã lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: "Ngoài cái quần, còn có cái dây chuyền nữa. Cảm ơn sư phụ nhỏ đã dẫn em đi bao đoàn, hôm qua em học được rất nhiều! Lần sau đi nữa, em nhất định có thể tự đánh phó bản!

 

20 vạn linh thạch, chỉ rơi được một cái quần đùi với một món rơi rớt, đúng là đỏ lắm mới đen được như vậy.

 

Bảo sao Vi Vũ Ngưng Thu lại im lặng.

 

Dù gì thì hôm qua cô thấy đám người bang Rau Nhỏ làm nhiệm vụ hàng ngày mà xám xịt đầu tóc, còn cười nhạo họ làm cái đống nhiệm vụ vớ vẩn đó có ích gì, rồi dứt khoát dắt Sát Phá Lang đi bao đoàn.

 

[Quá là xấu hổ, thật sự quá xấu hổ]

 

[Hôm qua oai phong cỡ nào, hôm nay nhục nhã cỡ đó]

 

[Sát Phá Lang đúng là không có tiền đồ, mặt đen như đáy nồi!]

 

YY vang lên giọng dịu dàng của Thanh Nịnh: "Em xem thử trang bị bán bởi NPC trong bang có cái nào dùng được thì mua trước đi. Chị nhớ có cái bao cổ tay khá ổn, đai lưng cũng có thể dùng. Áo giáp thì tạm thời đi đánh phó bản năm người trước, chưa cần vội dùng linh điểm để đổi."

 

Sát Phá Lang nghe vậy, xem thử trang bị, nói: "Linh điểm của em không đủ, để em tích thêm đã."

 

Thanh Nịnh nói: "Chị mua cho em, em bái sư trước đi."

 

Trang bị đổi bằng linh điểm trong Vấn Đạo không thể giao dịch, trừ khi hai bên là quan hệ sư đồ, sư phụ có thể tặng trang bị cho đệ tử.

 

Nhưng cả hai phải hoàn tất nghi thức bái sư trước.

 

Sát Phá Lang gần như sắp bật khóc: "Cảm ơn sư phụ lớn! Các sư phụ đúng là người tốt! Dẫn em đi bao đoàn, lại còn mua đồ cho em. Sư phụ lớn, sư phụ nhỏ, đệ tử nhất định sẽ hiếu kính hai người thật tốt!"

 

Sát Phá Lang đọc một tràng đầy cảm xúc, rồi kéo bằng được Vi Vũ Ngưng Thu, cùng Thanh Nịnh bay về chủ thành hoàn tất nghi thức bái sư.

 

Phòng livestream cười đến phát điên.

 

[Sát Phá Lang, nhóc đúng là nhân tài hiếm có!]

 

[Lần đầu tiên trong đời tôi nghe có người khen Vi Vũ Ngưng Thu là người tốt, cười chết tôi mất]

 

[Vi Vũ Ngưng Thu cứng họng luôn rồi]

 

[Tiểu Trì: Vi Vũ là người tốt? Cảm ơn em nha Sát Phá Lang, nhặt được em đúng là vận may của anh]

 

Tham quan xong bí cảnh bang hội sau khi nâng cấp, mọi người bắt đầu cùng nhau làm nhiệm vụ hàng ngày.

 

Trì Chân hỏi Vô Tẫn Thời: "Đi núi Cô Quán đánh Tranh không?"

 

Vô Tẫn Thời vui vẻ đồng ý.

 

Mấy người khác chuẩn bị dẫn Sát Phá Lang đi đánh phó bản năm người, Thanh Thiên Ngoại còn hỏi có cần giúp không, Vô Tẫn Thời nói: "Anh Tiểu Trì lợi hại như vậy, dẫn một mình tôi đủ nghiền nát nó rồi."

 

Thanh Thiên Ngoại cạn lời: "Nói như kiểu ông đã câu được Tranh rồi ấy."

 

Vô Tẫn Thời nói: "Tôi tin anh Tiểu Trì mà."

 

Trì Chân và Vô Tẫn Thời lập tức truyền tống đến núi Cô Quán.

 

Lúc này núi Cô Quán lại là trời quang mây tạnh, leo núi cũng nhanh hơn hẳn. Hai người nhanh chóng một trước một sau lên tới đỉnh núi, Trì Chân lấy bình ra hứng tuyết, sau đó mới nhóm lửa nướng thịt để dụ Tranh xuất hiện.

 

Vô Tẫn Thời thấy cái bình, liền hỏi: "Hạt giống vô danh vẫn chưa mọc được gì à?"

 

Trì Chân đáp: "Chưa đâu, nhưng đã mọc ra mấy cái lá rồi."

 

Vô Tẫn Thời tán gẫu: "Không biết cuối cùng sẽ trồng ra được gì nữa."

 

Trì Chân cố gắng tiếp lời: "Ừm... chắc là nguyên liệu gì đó, hy vọng là nguyên liệu hiếm."

 

Vô Tẫn Thời ngồi khoanh chân xuống bên đống lửa, ra dáng sẵn sàng tám chuyện lâu dài, nói: "Nhắc đến nguyên liệu, cảm ơn Tiểu Trì nhé."

 

"À, không có gì đâu..."

 

Trong game, Khinh Chu Dĩ Quá cúi đầu, chuyên chú chọc vào đống lửa, thỉnh thoảng lật miếng thịt nướng, rắc chút gia vị.

 

Những người khác muốn đi đánh phó bản nên Thanh Thiên Ngoại đã gọi mọi người nhảy sang kênh khác, lúc này trong kênh nhỏ này chỉ còn lại Trì Chân và Vô Tẫn Thời.

 

Rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách của lửa cháy.

 

Vì để nghe rõ âm thanh khác trong game, nhạc nền đã bị Trì Chân tắt từ lâu.

 

Trong vùng tuyết trắng mênh mông, chỉ có ánh lửa đỏ, một bóng đen và một bóng xám xanh.

 

[Được được được, thế này là hẹn hò rồi còn gì?]

 

[Lần đầu tiên thấy núi Cô Quán lãng mạn như thế đấy? Tuyết đẹp quá trời luôn]

 

[Ủa gì vậy, hai người không nói chuyện gì à? Sao bầu không khí mờ ám thế nhỉ?]

 

[Thế còn không gọi là nói chuyện hả? Ở Thiên Chi Đạo, trừ lúc chỉ huy đánh chiến trường với phó bản, tui chưa từng thấy Vô Tẫn Thời nói nhiều đến vậy.]

 

[Tui phải chụp màn hình lẹ lẹ lẹ lẹ lẹ!]

 

[Có họa sĩ nào cho tui miếng cơm không, tui muốn xem đại đao tu cao to bế linh tu vào lòng quá! Cái chênh lệch chiều cao đó! Không ăn được miếng này tui chết mất hu hu!]

 

Ngồi lâu không động, đại đao tu đang khoanh chân bắt đầu thực hiện hành động chờ đợi — một tay chống mặt, một tay tùy ý đặt lên đầu gối, thân thể hơi đung đưa, chăm chú nhìn thiếu niên linh tu trước mặt.

 

Trì Chân cảm thấy mình như thể đã hòa làm một với Khinh Chu Dĩ Quá, đầu càng cúi càng thấp, chỉ muốn chui tọt xuống tuyết.

 

Vô Tẫn Thời khẽ cười một tiếng.

 

[Trời đất! Vô Tẫn Thời cười cái gì vậy??]

 

[Tiểu Trì ơi tai đỏ hết rồi kìa]

 

[Ôi không chịu nổi nữa, tên đàn ông chó Vô Tẫn Thời này quá quyến rũ, chưa nói câu nào mà Tiểu Trì đã hoảng hết cả lên rồi!]

 

[Ê nhưng mà cục cưng Tiểu Trì quá thiệt thòi luôn ấy! Em ấy mở cam livestream, không nhìn thấy Vô Tẫn Thời, còn Vô Tẫn Thời thì nhìn rõ em ấy đó!]

 

[Nếu tui là Vô Tẫn Thời, nhìn thấy người yêu đẹp trai vậy, chắc cũng phải lén cười mất thôi]

 

"À, đúng rồi." Vô Tẫn Thời nói, "Chiều nay tôi gửi chuyển phát rồi, chắc ngày kia là đến nơi."

 

Trì Chân cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.

 

Đừng nói mà, đừng nói chuyện gửi đồ lúc đang livestream mà. Mấy người trong phòng chắc chắn sẽ hỏi, chắc chắn sẽ nhốn nháo lên cho coi. Đám dân chuyên tạo trò cười ấy, cái gì cũng có thể nói được hết. Nếu để họ biết Vô Tẫn Thời gửi đồ cho cậu, không biết họ sẽ bịa ra cái trò gì nữa.

 

Trì Chân thậm chí không dám nhìn cửa sổ trợ lý bình luận, chỉ thấy khóe mắt liếc qua mà dòng bình luận đã chạy vù vù.

 

Cậu chỉ có thể lí nhí: "Cảm ơn."

 

Không ngờ, Vô Tẫn Thời lại bắt đầu thay cậu làm MC phòng livestream, nói: "Gửi gì à? Ngày kia mọi người sẽ biết thôi. Địa chỉ hả? Tôi hỏi xin Tiểu Trì đó. Cảm ơn 'Tiểu Trì ơi yêu đương qua mạng với tui nha' đã tặng bom trái cây nha, cảm ơn. Tụi tôi có ở cùng thành phố không à? Không có đâu, chứ nếu cùng thì mai là nhận được rồi, đúng không?"

 

"Ở thành phố khác, nhưng cũng không xa lắm."

 

"Cảm ơn 'Mèo Nhỏ Vui Vẻ' đã tặng bom trái cây."

 

"Cảm ơn 'Cam Lạnh' đã tặng bom trái cây."

 

"Cảm ơn 'Vô Tẫn Trì Trì Lai Là Thật' đã tặng bom trái cây."

 

Vô Tẫn Thời đọc một tràng dài, đọc xong còn cảm thán: "Hôm nay nhiều quà thế? Ồ? Vì ship CP thành công à? Các ông chủ thật hào phóng."

 

Trì Chân: "......"

 

Trì Chân không cần nhìn cũng biết, mấy người trong phòng livestream chắc chắn đã phát điên rồi.

 

Khi Trì Chân đang đứng ngồi không yên, gần như không dám đối diện với camera nữa thì — cuối cùng, Tranh cũng xuất hiện rồi.

 

Trì Chân vội vàng điều khiển Khinh Chu Dĩ Quá đứng dậy, Vô Tẫn Thời nói: "Không tám nữa, các ông chủ à, anh Tiểu Trì đang dẫn tôi đi đánh Tranh đó."

 

Đánh Tranh theo đội hai người thì họ đã quá quen thuộc, ăn ý đến mức không cần nhắc nhở gì. Trong chốc lát, phòng livestream yên tĩnh hẳn, chỉ còn âm thanh kỹ năng của đao tu và linh tu, cùng với tiếng gầm rú của Tranh.

 

[Mờ ám quá mờ ám thật sự quá mờ ám]

 

[Hẹn hò rồi đúng không, chắc chắn là hẹn hò rồi]

 

[Tình tiết lúc nào đã tiến triển đến mức Tiểu Trì tiết lộ địa chỉ đời thực cho Vô Tẫn Thời rồi vậy trời!]

 

[Ơ... Tiểu Trì vẫn nên giữ gìn quyền riêng tư đời thực của mình thì hơn. Trong game thì đẩy thuyền cho vui thôi, ngoài đời ai mà biết Vô Tẫn Thời là người thế nào đâu...]

 

[Có người lo xa làm gì vậy trời, Tiểu Trì là con trai mà, mấy người ship CP bị ám ảnh tới mức phát điên rồi à? Người ta là bạn tốt thôi, đâu ra nhiều gay boy vậy]

 

[Mới quen nhau chưa bao lâu đâu mà Tiểu Trì đã tặng nguyên liệu hiếm trong game, Vô Tẫn Thời thì gửi quà ngoài đời cho Tiểu Trì... khó nói ghê]

 

"Quà gì cơ?!" Kênh YY vang lên giọng nói kinh ngạc và ầm ĩ của Thanh Thiên Ngoại, "Gì mà quà! Gì mà vật! Gì mà ba chiều?! Vô Tẫn Thời? Mấy người đang nói Vô Tẫn Thời gửi quà cho Tiểu Trì á?!"

 

Đừng nói là Trì Chân với Vô Tẫn Thời, ngay cả mấy người xem livestream cũng bị giọng hét chấn động của Thanh Thiên Ngoại làm cho choáng váng.

 

Có cần phải ngạc nhiên đến mức này không?

 

"Trời ơi, trời ơi, trời đất ơi!" Thanh Thiên Ngoại quá mức kinh ngạc, không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu tuôn thành ngữ liên hồi: "Cây khô gặp xuân, vạn tuế nở hoa* luôn đó!"

 

*枯木逢春, 铁树开花啊!: một thành ngữ của trung quốc

Bình Luận (0)
Comment