Tình Yêu Bitstream - Kháo Kháo

Chương 66

Chị Chó cảm thán: "Chị Vi Vũ, trâu bò thật nha."

 

Từ lúc Vi Vũ Ngưng Thu cố tình không giải độc cho Lãnh Lệ, mọi người trong bang Rau Nhỏ đã nhìn ra cả rồi.

 

Nếu không phải vì Vi Vũ có cá tính như vậy mở đầu, thì Thanh Nịnh – người luôn nhẫn nhịn – cũng sẽ không cố tình không hồi máu cho Lãnh Lệ. Nhưng đã có người đi trước thì cô ấy cũng làm theo, bởi vì tên Lãnh Lệ này thật sự quá phiền.

 

Thanh Nịnh mỉm cười dịu dàng: "Thỉnh thoảng chơi xấu một chút cũng không tệ."

 

Sát Phá Lang nói: "Em sợ quá lộ liễu, nên lúc đầu mới hồi cho anh ta một tí."

 

Thanh Ngoại ngưỡng mộ: "Respect, bởi vậy mới nói, ra ngoài phải biết tôn trọng các chị em trị liệu!"

 

Mọi người vừa nói vừa cười, rời khỏi phó bản.

 

Đánh xong một phó bản đã gần hai tiếng trôi qua. Người thì thoát game, người thì đi làm nhiệm vụ hàng ngày.

 

Vô Tẫn Thời chưa thoát game ngay mà truyền tống đi đâu đó.

 

Trì Chân không biết anh đi đâu, trong lòng vẫn nghĩ đến thái độ ban nãy của Vô Tẫn Thời, lo rằng có khi nào anh mất hứng không?

 

Mất hứng là phải, gặp phải loại người như Lãnh Lệ, ai mà chẳng khó chịu.

 

Nhưng cậu không tiện trực tiếp cãi nhau với Lãnh Lệ, vì cậu đang livestream, mà Lãnh Lệ lại từng tặng quà trong kênh stream của cậu nữa.

 

Chẳng lẽ bởi vì cậu nên trải nghiệm chơi game của mọi người mới không tốt sao?

 

Lúc này đã mười giờ tối, Trì Chân chào tạm biệt mọi người trong kênh livestream, thoát kênh nhưng vẫn chưa thoát game. Cậu loanh quanh trước cửa phó bản một hồi, không biết đi đâu, lại không muốn thoát.

 

Nhiệm vụ hàng ngày đã xong, giá cả ở chợ cũng xem qua rồi, nguyên liệu cần tích trữ cũng đã mua một ít.

 

Nhưng lại có cảm giác trống trải như còn việc gì đó chưa làm xong.

 

Trì Chân chợt nhớ đến hạt giống vô danh, quyết định truyền tống về bí cảnh bang hội, xem còn cách nào cứu vãn được không.

 

Thỉnh thoảng Trì Chân sẽ có cảm giác này - rõ ràng mọi thứ đã làm xong: phó bản cũng đã đánh, chiến trường cũng đã tham gia, chợ cũng đã đi dạo, rau cũng đã trồng, cá cũng đã câu...

 

Nhưng lại không muốn thoát game, mà cũng không biết đi đâu.

 

Những lúc như vậy, cuối cùng Trì Chân luôn chọn quay về bí cảnh bang hội.

 

Bí cảnh bang hội có thể nâng cấp mở rộng lãnh thổ, cũng có thể dùng kỹ năng xây dựng để dựng lầu gác nhà cửa. Người càng đông, nâng cấp càng nhanh, xây dựng càng nhiều. Có những bang hội lớn với hàng trăm người, bí cảnh vô cùng hoa lệ, chiếm diện tích rộng lớn, đình đài lầu các, cung điện huy hoàng, thậm chí còn có cả cầu kiều nước chảy. Một số bang hội còn cực kỳ mê xây dựng bí cảnh của mình, chơi MMORPG như thể đang chơi game mô phỏng xây dựng.

 

Bí cảnh bang hội của bang Rau Nhỏ không lớn, cũng không hoa lệ.

 

Nhưng mỗi lần Trì Chân quay về bí cảnh bang hội của bang Rau Nhỏ, cậu luôn có cảm giác nhẹ nhõm và yên tâm, giống như trở về nhà.

 

Có lẽ vì đây là không gian riêng thuộc về cậu trong game này, người lạ không vào được.

 

Giống như một mái nhà vậy.

 

Giờ đây bang Rau Nhỏ đã có thêm nhiều người, nhưng cảm giác đó vẫn không thay đổi.

 

Điều cậu thích nhất là xách bình tưới nước cho vườn rau và cây ăn quả, chẳng cần nghĩ gì cả, rất thư giãn.

 

Cậu đi một vòng, xách bình tưới đến chỗ hạt giống vô danh, tưới nước cho nó.

 

Hạt giống vô danh vẫn như cũ, nhìn không ra vì thiếu một ngày tưới nước mà có gì khác biệt.

 

"Tắt stream rồi sao?" Giọng của Vô Tẫn Thời đột ngột vang lên trong YY.

 

Trì Chân giật mình, xoay góc nhìn quanh, phát hiện Vô Tẫn Thời không biết đã vào bí cảnh bang hội từ lúc nào, đang đứng ngay bên cạnh cậu.

 

Trì Chân nói: "Tắt rồi ạ, mười giờ rồi mà. Em tính vào tưới chút nước..."

 

"Ngày hôm qua không tưới nước liệu có sao không?" Vô Tẫn Thời hỏi.

 

Trì Chân đáp: "Không biết nữa... Hệ thống nhắc là hạt giống hơi khô khô, em cũng không hiểu là sao nữa... Em tính hôm nay tưới hai lần xem sao"

 

Khinh Chu Dĩ Quá xách bình tưới, lại tưới thêm chút nước cho hạt giống vô danh.

 

[Hạt giống vô danh hôm nay đã được tưới nước rồi, xin đừng tưới lại. Nhưng có vẻ như chủ nhân bận rộn hôm qua đã quên tưới nước! Hạt giống cảm thấy hơi khô khô, thật khó xử ghê.]

 

"Ơ, không được, vẫn hiện lời nhắc là hơi khô."

 

Vô Tẫn Thời cúi người, hình như cũng dùng chuột click vào hạt giống vô danh, nói: "Hử? Tôi click thì không thấy hiện thông báo."

 

Trì Chân nói: "À, chắc chỉ chủ nhân của chậu hoa mới thấy được thông báo."

 

"Không có gợi ý cách cứu chữa gì sao?"

 

"Không có..."

 

Khinh Chu Dĩ Quá xách bình nước đứng trước chậu hoa, ngơ ngẩn nhìn hạt giống vô danh. Thực ra, Trì Chân đang lén xoay góc nhìn nhìn Vô Tẫn Thời.

 

Cậu vẫn có chút áy náy, hôm qua...

 

Nếu không phải vì cậu nói dối, thì làm sao lại quên tưới nước cho hạt giống vô danh cơ chứ. Nếu chuyện này làm ảnh hưởng đến việc ra hoa kết quả thì biết làm sao đây? Đây là hạt giống mà Vô Tẫn Thời tặng cậu, liệu có trồng ra được gì không.

 

"Anh Tiểu Trì thất vọng à?" Vô Tẫn Thời bất ngờ hỏi.

 

"Hả? Không đâu ạ."

 

Giọng của Vô Tẫn Thời nghe thật hay, vào ban đêm yên tĩnh như thế này, qua loa phát âm thanh lại càng rõ ràng.

 

Trì Chân có chút hoảng, rối bời, tay vô thức click chuột loạn lên.

 

[Hạt giống vô danh cảm thấy hơi khô khô, thật khó xử ghê.]

 

Ủa? Thông báo sao khác rồi?

 

Trì Chân thấy hơi kỳ lạ, lại click thêm cái nữa.

 

[Nếu có thể uống chút nước ngọt ngào, có lẽ hạt giống vô danh sẽ tốt hơn.]

 

"Ơ?! Thông báo khác rồi!" Trì Chân hét lên.

 

"Em click thêm vài lần nữa đi." Vô Tẫn Thời nói.

 

Trì Chân lại click tiếp.

 

[Tuyết của núi Cô Quán đúng là tốt, nhưng có một nơi có nước còn tuyệt hơn đấy.]

 

[Nước tưới hoa cũng giống như nước pha trà vậy, đều rất cầu kỳ đó nha.]

 

[Tuyết núi Cô Quán tinh khiết, mưa ở Dực Trạch mát lành, suối ở Biên Xuân Sơn mang hương hoa, đều là nước tốt cả.]

 

Click click click, Trì Chân click điên cuồng.

 

Sau khi hệ thống nói ra cả chục dòng văn vẻ vô dụng, cuối cùng——

 

[Nghe nói sương nhỏ giọt từ tảng đá trên đỉnh núi Lộc Ngô ngon ngọt vô cùng, không biết có thật không nữa.]

 

"Núi Lộc Ngô!" Trì Chân phấn khích nói, "Là sương đọng trên núi Lộc Ngô!"

 

"May là có cách cứu, thường thì mấy vật phẩm cầu kỳ thế này sẽ không đến mức chỉ vì quên tưới một ngày là hỏng, chứ không thì đội ngũ phát triển game bị chửi chết." Vô Tẫn Thời nói.

 

Trì Chân nhìn thời gian CD của truyền tống trận, vừa đúng lúc đã hồi xong, nói: "Vậy em qua núi Lộc Ngô lấy ít sương đây."

 

Không ngờ Vô Tẫn Thời lại nói: "Dắt tôi theo chơi với đi, anh Tiểu Trì."

 

Trì Chân không biết đáp lại sao, chỉ đành nói được.

 

Hai người lập tức truyền tống đến núi Lộc Ngô.

 

Núi Lộc Ngô có nhiều khoáng thạch, Trì Chân thường xuyên đến đây đào quặng nên cậu rất quen thuộc đường lên núi. Cậu triệu hồi Thanh Mã, men theo con đường mòn quen thuộc lên núi, Vô Tẫn Thời lặng lẽ theo sau.

 

Thừa Hoàng thú của Vô Tẫn Thời rõ ràng nhanh hơn Thanh Mã của cậu, vậy mà vẫn đi theo phía sau, không hề vượt lên.

 

Trong YY hoàn toàn yên tĩnh.

 

Rõ ràng chỉ là đang chơi game, vậy mà không hiểu sao Trì Chân lại càng lúc càng căng thẳng, cảm giác ngón tay đang bấm chuột cũng sắp vặn vẹo luôn rồi.

 

Ơ, sao từ nãy đến giờ, Chị Chó, Thanh Thiên Ngoại bọn họ đều không nói gì thế?

 

Chỉ cần có một người lên tiếng trong YY thôi thì cũng sẽ không cảm thấy lúng túng như vậy.

 

Trì Chân liếc nhìn bang hội, Thiên Vũ và Sát Phá Lang đã thoát game, nhưng Chị Chó và Thanh Thiên Ngoại vẫn còn online. Bình thường nói nhiều như thế, sao bây giờ lại im re không nói một lời nào vậy?

 

Trì Chân lại lén mở YY ra xem, phát hiện không biết từ lúc nào, trong phòng nhỏ chỉ còn lại cậu và Vô Tẫn Thời. Còn Chị Chó, Thanh Thiên Ngoại, Thanh Nịnh và Vi Vũ Ngưng Thu thì đều đã chuyển sang một phòng nhỏ khác.

 

Trì Chân muốn hộc máu, làm cái gì vậy trời?!

 

Bốn người họ đi đánh phó bản à? Hay làm nhiệm vụ hàng ngày?

 

Nhưng lúc nãy bốn người đều không nói tiếng nào, trong kênh bang hội cũng không có thông báo, sao đột nhiên lại chuyển sang phòng khác? Hơn nữa tại sao chỉ để lại cậu và Vô Tẫn Thời trong một phòng riêng thế này?!

 

Kỳ quặc quá đi!

 

Trì Chân cảm thấy càng thêm bối rối.

 

Trong MMORPG, một khi hai người ở riêng trong một phòng nhỏ của YY thì ai chơi game cũng hiểu ý nghĩa là gì.

 

Đó là tín hiệu mập mờ của một mối tình qua mạng.

 

Trì Chân cảm thấy may là mình đang điều khiển nhân vật trong game, chứ nếu mà là bản thân đi bộ thật thì chắc cậu đã bước cùng tay cùng chân luôn rồi.

 

Vậy mà hai người cứ thế lặng lẽ leo lên tận đỉnh núi.

 

Tảng đá đọng sương rất dễ tìm, Trì Chân đặt bình nước dưới tảng đá để hứng sương, tuyệt vọng phát hiện, tốc độ sương nhỏ giọt thật sự quá chậm.

 

Cách này mà hứng đầy một bình thì đến bao giờ chứ?!

 

Mà người lại không thể rời đi.

 

Chỉ cần nhân vật trong game rời khỏi thì bình nước - đạo cụ trong game - cũng sẽ biến mất sau một lúc.

 

"Để tôi trông giúp cho, em đi rửa mặt trước đi." Vô Tẫn Thời mở lời.

 

Trì Chân ngại ngùng nói: "Không sao ạ, em đợi chút là được..."

 

"Hơn mười giờ rồi, mai em không phải đi học sao?" Vô Tẫn Thời hỏi.

 

"Anh cũng phải đi làm mà..." Trì Chân càng nói giọng càng nhỏ.

 

"Tôi?" Vô Tẫn Thời thản nhiên, "Công ty tôi mười giờ mới điểm danh."

 

Trì Chân thật sự ngại để Vô Tẫn Thời trông bình giúp, liền giải thích: "Trung tâm dạy học cách chỗ em ở rất gần, quét xe đạp công cộng đi chỉ mất hai phút nên sáng em không cần dậy sớm..."

 

"Sợ tối em stream, ban ngày còn phải đi học, không có sức." Vô Tẫn Thời lại nói, "Hai hôm nay học thế nào rồi?"

 

Trì Chân rất căng thẳng, vẫn cố gắng trả lời: "Bây giờ mới dạy những kiến thức cơ bản nhất thôi, cũng ổn ạ..."

 

YY lại rơi vào tĩnh lặng.

 

Trì Chân nghĩ, có phải mình nhạt quá, nên đã cắt đứt cuộc trò chuyện rồi không?

 

Trong game, thời gian đã chuyển sang ban đêm, gió ở núi Lộc Ngô thổi nhè nhẹ, bầu trời đầy sao lấp lánh. Có lẽ vì đang đứng trên đỉnh núi nên những vì sao trên trời trông càng rõ ràng, cũng càng sáng rực.

 

Sương đêm nhỏ xuống từng giọt, phát ra tiếng "ding dong" khe khẽ.

 

Trì Chân đầu óc bỗng trống rỗng, buột miệng nói: "Lúc nãy anh giận rồi phải không?"

 

Vô Tẫn Thời chưa kịp phản ứng: "Hả?"

 

Trì Chân xoay góc nhìn, nhìn về phía đao tu đang đứng bên cạnh: "Khi đánh phó bản lúc nãy, em nói sẽ nhường trang bị cho Lãnh Lệ, có phải anh hơi tức giận rồi không... Em xin lỗi..."

 

"Tại sao em lại xin lỗi?" Vô Tẫn Thời hỏi, giọng không rõ cảm xúc.

 

Trì Chân giải thích: "Bởi vì livestream của em ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game của mọi người..."

 

Vô Tẫn Thời thở dài: "Lúc nãy tôi đúng là có hơi không vui, nhưng không phải vì em, mà là thấy tên Lãnh Lệ đó hơi đáng ghét. Không trả lời tin nhắn của em là vì sợ bị Lãnh Lệ thấy, rồi lại kiếm chuyện trong kênh stream của em."

 

Ding dong, ding dong, từng giọt sương nhỏ giọt vào bình nước.

 

Trì Chân xin lỗi: "Em xin lỗi, có lẽ em hơi ngốc, không biết xử lý chuyện như thế nào. Vì đang livestream, sợ anh ta khiếu nại nên nghĩ thôi thì nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện..."

 

"Tiểu Trì, đừng ngoan quá như vậy, nếu em không vui thì phải nói ra." Vô Tẫn Thời bất lực nói, "Em không cần xin lỗi. Bọn tôi vào bang Rau Nhỏ là vì muốn chơi game cùng em. Nếu cảm thấy em làm ảnh hưởng đến trải nghiệm game thì đã chẳng ai đến rồi. Thanh Thiên Ngoại bọn họ còn cuồng đến mức ngày nào cũng canh kênh stream của em là vì sao, là vì thấy vui đấy."

 

"Ừm..." Trì Chân lí nhí đáp. Cậu vốn hay hoài nghi bản thân, phủ định chính mình. Đôi khi cậu cũng biết điều đó không tốt, nhưng lại không thể sửa được.

 

"Chơi game với Tiểu Trì tôi rất vui." Vô Tẫn Thời tiếp tục, "Đây là lần đầu tiên tôi l3n đỉnh núi Lộc Ngô lấy sương đấy. Tôi chơi Vấn Đạo cũng gần hai năm rồi, mà còn chẳng biết trên đỉnh núi có sương, sương còn có thể tưới hoa."

 

Dưới màn đêm núi Lộc Ngô, linh tu và đao tu cùng ngồi xuống đất, trời sao đầy trời.

 

"Cũng không biết cảnh đêm ở núi Lộc Ngô lại đẹp như vậy."

 

"Em rất giỏi, chơi game với em khiến tôi như có lại cảm giác khi mới bắt đầu chơi game online."

 

"Không phải chỉ để tích nguyên liệu, cày trang bị, đánh chiến trường tích điểm lên cấp, mà là thật sự chơi game. Không theo con đường cố định do nhà phát hành sắp đặt mà là chơi tùy hứng, chơi tự do."

 

"Trải nghiệm game rất hoàn hảo. CZ Tiểu Trì, streamer game tuyệt vời nhất trên toàn mạng."

Bình Luận (0)
Comment