Nội tâm của Trì Chân rất phức tạp.
Một mặt, cậu đã lén lút theo dõi siêu thoại Vô Tẫn Trì Trì Lai từ lâu, dùng một tâm trạng mơ hồ để âm thầm quan sát, còn lén tải về một số đoạn ghi âm của Vô Tẫn Thì do cư dân mạng sưu tầm chỉnh sửa.
Mặt khác, cư dân mạng thật đáng sợ, rảnh rỗi đến mức đáng sợ. Những người đó xem lại toàn bộ phát lại livestream của cậu, moi móc từng chút một rồi ghép thành "đường", bắt đầu chế tác, thêu dệt, tung lên mạng. Điều đáng sợ nhất là, thế mà họ nói đúng một nửa!
Họ nói, có lẽ Vô Tẫn Thời từng vô tình giúp đỡ Khinh Chu Dĩ Quá khi còn là newbie, và hình bóng của cao thủ đó đã khắc sâu trong lòng người chơi nhỏ Khinh Chu Dĩ Quá. Từ đó, cậu luôn âm thầm dõi theo Vô Tẫn Thời, không quấy rầy, không vượt giới hạn, cho đến khi bánh răng của số mệnh bắt đầu xoay chuyển, hai người họ mới lại có liên hệ. Dù khi ấy Khinh Chu Dĩ Quá đã là cao thủ với kỹ thuật thuần thục, ý thức sắc bén, nhưng trong lòng cậu, bản thân vẫn chỉ là một người mới, còn Vô Tẫn Thời vẫn là vị đao tu tiên quân anh tuấn, chính trực, ra tay giúp đỡ kẻ yếu.
Đó chính là phần bị nói trúng một nửa.
Còn phần thêu dệt thì là: cao thủ lạnh lùng Vô Tẫn Thời tung hoành trong thế giới game, hiếm khi gặp địch thủ. Anh chỉ muốn thuần túy chơi game, nhưng bang hội lớn lại quá đông người, dây dưa quá nhiều chuyện thị phi, đến mức ngay cả đồng đội đi chiến trường anh cũng không thể tự chọn, chỉ có thể dùng những cao thủ tinh anh được bang chủ chọn sẵn. Anh muốn thử nghiệm lối chơi mới, cách phối hợp chức nghiệp mới đều không được. Bởi vì thắng thua của anh ảnh hưởng đến vinh dự của bang. Bang chủ nói, nếu cách chơi của anh đúng, vậy tại sao anh chưa từng vô địch giải Vấn Đạo? Mà đồng đội của anh thì chẳng hứng thú gì với cái gọi là lối chơi mới, thử thách mới, họ chỉ muốn dùng lối chơi an toàn nhất để thắng trận.
Đúng vào lúc Vô Tẫn Thời bắt đầu thấy game này không còn vui, thất vọng chán nản, thì thiếu niên linh tu xuất hiện.
Vô Tẫn Thời không ngờ một chức nghiệp như linh tu, vốn luôn bị người chơi phớt lờ trong game, lại có thể được chơi đến mức xuất thần như thế. Không ngờ trong một trò chơi nơi mọi người đều chạy theo trang bị, ngoại hình, thứ hạng thi đấu, lại có người mỗi ngày vẫn thuần túy tận hưởng trò chơi; vẫn có người nghiên cứu cách bắt cá ở Chư Dư Thủy hiệu quả hơn; vẫn có người quen thuộc từng ngóc ngách của bản đồ Vấn Đạo Thanh Thiên. Và cậu còn biết lợi dụng kiến thức mình tích lũy với tư cách người chơi sinh hoạt để nhiều lần thoát khỏi vòng vây truy sát của bang hội lớn, còn khiến bọn họ xoay như chong chóng.
Chơi game cùng cậu, thật sự... vui chết đi được.
Và một người chơi linh tu sắc bén như vậy, lại là một thiếu niên tâm tính thuần khiết, chẳng hiểu sao lại vô điều kiện mà sùng bái anh.
Còn đẹp trai nữa.
Ai mà không mơ hồ cho được?
Cao thủ lạnh lùng tan chảy rồi, không còn là đao tu nghiêm túc kiệm lời nữa, mà bắt đầu trêu chọc cậu streamer nhỏ, tình cảm giữa hai người cũng dần dần thay đổi.
Đúng là nói hươu nói vượn mà!
Trì Chân trợn mắt há mồm.
Bài viết đó viết với giọng điệu đĩnh đạc, lý lẽ đầy mình, tự nhiên cứ như là chính Vô Tẫn Thời và Khinh Chu Dĩ Quá ngồi gõ bàn phím viết nên hành trình nội tâm của mình vậy.
Nghĩ đến chuyện khi nãy Vô Tẫn Thời nói bài viết đó "rất thú vị", Trì Chân xấu hổ đến mức da đầu tê dại.
Những người đó khi bịa chuyện, hoàn toàn chỉ nghĩ đến thế giới trong game, chẳng hề cân nhắc đến thực tế.
Một người ưu tú như Vô Tẫn Thời, vì sao lại có thể mơ hồ vì một người bình thường như cậu?
Khoảng cách khổng lồ trong hiện thực khiến những suy đoán của cư dân mạng trở nên đặc biệt vô lý và buồn cười.
Trì Chân cứ nghĩ mãi, trằn trọc không ngủ được.
Đinh—
Điện thoại có tin nhắn mới.
Trì Chân chộp lấy điện thoại.
Nhóm bang Rau Nhỏ vẫn đang sôi nổi tán gẫu, chia sẻ kinh nghiệm cày siêu thoại Vô Tẫn Trì Trì Lai, ríu rít cười đùa.
Vô Tẫn Thời gửi tin nhắn riêng cho cậu.
[Vô Tẫn Thời: Lúc livestream em giận à?]
[Tiểu Trì: Không có! Em không giận, sao anh lại nghĩ vậy?]
[Vô Tẫn Thời: Tôi tưởng là do mấy câu đùa của cư dân mạng quá trớn, làm em khó chịu.]
[Tiểu Trì: Em không giận đâu. Chỉ là thấy họ nói hơi quá, sợ ảnh hưởng đến anh...]
[Vô Tẫn Thời: Tôi?]
[Tiểu Trì: Ừm...]
[Vô Tẫn Thời: Có gì đâu mà ảnh hưởng? Làm chút hiệu ứng trong livestream cũng tốt, còn giúp em thu hút thêm người xem.]
Mà điều Trì Chân sợ nhất chính là điểm này.
Mọi người trong bang Rau Nhỏ đều có tính cách quá tốt, luôn giúp cậu làm hiệu ứng cho phòng livestream, đôi khi còn giúp cậu khuấy động không khí. Nhưng có lúc, cư dân mạng lại đùa quá đà, lời gì cũng dám nói, cười vào tính thẳng thắn của Thiên Vũ, nói Chị Chó gà, trêu chọc Sát Phá Lang nên bị hạn chế giờ chơi vì là trẻ vị thành niên, tránh để ra ngoài tung "độc sữa" khắp nơi...
Bọn họ vốn dĩ không cần phải chịu những lời phán xét đó, bởi vì người làm game streamer là cậu, không phải họ. Nếu người bị người xem livestream trêu chọc là cậu, Trì Chân hoàn toàn có thể chấp nhận, vì cậu làm nghề này. Nhưng các thành viên của bang Rau Nhỏ thì không.
Thế mà mọi người, để giúp cậu, đều giả vờ như không nhìn thấy những lời mỉa mai ấy.
[Tiểu Trì: Mọi người cứ lấy anh ra làm trò đùa hoài, em thấy không hay lắm...]
[Vô Tẫn Thời: Anh Tiểu Trì đúng là người chu đáo.]
[Vô Tẫn Thời: Không sao đâu, chỉ là lời đùa trên mạng thôi, tôi không để tâm đâu.]
A...
Trì Chân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Đúng vậy, Vô Tẫn Thời là một người mạnh mẽ đến nhường nào, sao có thể để ý đến mấy chuyện sóng gió nhỏ nhoi trên mạng chứ?
Không giống cậu.
[Vô Tẫn Thời: Còn em thì sao? Em có để ý không?]
[Tiểu Trì: Hả? Em á?]
[Vô Tẫn Thời: Ừm, bị đem ra đùa về đồng tính, em có thấy khó chịu không? Nếu em thấy không vui, không thích, có thể nói thẳng, tôi sẽ phối hợp.]
Ơ?
Trì Chân không hiểu, sao bây giờ lập trường lại đảo ngược, thành ra là Vô Tẫn Thời đang lo lắng cho cậu vậy?
[Tiểu Trì: Đây là công việc của em, người xem nói gì em cũng không để ý. Nhưng em không muốn anh và mọi người trong bang Rau Nhỏ bị nói...]
[Vô Tẫn Thời: Nếu là vậy thì em yên tâm. Được ghép CP với trai đẹp là vinh hạnh của tôi.]
Đầu óc Trì Chân quá tải rồi.
[Vô Tẫn Thời: Vui mà, nói mấy câu thôi mà họ đã ném quà tặng cho em rồi, không tốt sao? Tôi còn đang nghĩ phải giúp anh Tiểu Trì kiếm thêm thu nhập nữa đó.]
Trì Chân không biết phải trả lời thế nào.
Biểu cảm?
Mỉm cười? Không đúng. Vui vẻ? Không đúng. Gửi icon đầu chó? Không đúng.
Không đúng, không đúng, cái nào cũng không đúng cả!
Trì Chân phát điên.
[Vô Tẫn Thời: Nghỉ ngơi sớm nhé, mai học môn gì?]
Cuối cùng cũng có một câu hỏi mà Trì Chân có thể trả lời, và biết cách trả lời.
[Tiểu Trì: Tiếng Anh và Toán ạ.]
[Vô Tẫn Thời: Không hiểu chỗ nào có thể hỏi tôi, hai tư trên bảy, lúc nào cũng sẵn sàng giải đáp cho anh Tiểu Trì.]
Trì Chân chỉ còn biết cố tỏ ra bình tĩnh mà gõ hai chữ "Cảm ơn", vừa gửi xong thì đầu óc cũng đã cháy CPU, quá tải, chết máy rồi.
Từ đó, Vô Tẫn Thời bắt đầu thỉnh thoảng nhắn tin cho Trì Chân.
Buổi sáng, anh sẽ hỏi: "Hôm nay học môn gì?", "Có chỗ nào nghe không hiểu không?" Rồi bảo Trì Chân chụp lại bài nào không hiểu gửi qua, dù là ngày làm việc, lát sau anh vẫn sẽ gửi lại lời giải chi tiết.
Buổi chiều, anh sẽ hỏi: "Hôm nay mấy giờ lên mạng?", dù Trì Chân ngày nào cũng lên đúng bảy giờ, anh vẫn hỏi, và sẽ báo giờ anh lên mạng.
Nếu anh nói với Trì Chân rằng: "Tối nay chín giờ tôi lên", thì từ giây phút anh nói câu đó, Trì Chân sẽ bắt đầu mong chờ đến chín giờ.
Trì Chân cảm thấy sự mong chờ này... không hay cho lắm, nhưng cậu không thể kiểm soát được.