Mộng Bất Tri và Phong Xuy Vũ vẫn chưa bỏ cuộc.
Mặc dù Khinh Chu Dĩ Quá không bị mất đi một nửa thanh máu như dự kiến, mặc dù trị liệu của họ đã không còn, nhưng—
"Hai đánh một, tôi không tin không hạ được cậu ta!" Phong Xuy Vũ nói.
Hai người xông lên, Khinh Chu Dĩ Quá vung vũ khí, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Chỉ cần hạ gục Khinh Chu Dĩ Quá trước khi bốn người Vô Tẫn Trì Trì Lai quay về chi viện, thì họ vẫn là bốn đấu bốn, không có bất lợi về quân số.
Nói thì là vậy, nhưng trong lòng Mộng Bất Tri không hề có chút tự tin nào.
Đặc biệt là khi thấy Khinh Chu Dĩ Quá sau khi nói một tràng lời rác rưởi lại chẳng hề muốn giao chiến, quay người bỏ chạy, cảm giác bất an đạt đến đỉnh điểm.
Mộng Bất Tri đã xem video Khinh Chu Dĩ Quá bị hai bang hội lớn của server Nguyệt Lạc Tinh Trầm truy sát, mấy chục người truy sát mà cậu vẫn có thể thoát được.
Huống hồ bây giờ chỉ có hai người?
"Cậu ta hình như đang dẫn chúng ta về phía bốn người kia." Phong Xuy Vũ nói.
Kênh thoại đội của À Đúng Rồi Đúng Rồi im lặng.
Mộng Bất Tri nặng nề mở lời: "Chỉ có thể đuổi theo thôi."
Dù biết Khinh Chu Dĩ Quá đang dẫn họ về phía đại quân, họ cũng chỉ có thể cứng rắn xông lên, chỉ có thể tranh thủ chặn giết Khinh Chu Dĩ Quá trước khi đội Vô Tẫn Trì Trì Lai hội hợp.
Nhưng rất nhanh, linh cảm của Mộng Bất Tri đã được chứng thực.
Thật sự xong rồi.
Các chiêu lớn của anh ta và Phong Xuy Vũ đều đánh vào cây, một cây rồi lại một cây đổ xuống, vậy mà không gây nổi một chút sát thương nào cho Kinh Chu Dĩ Quá.
Khinh Chu Dĩ Quá đã tận dụng địa hình đến cực điểm.
Năm người của Vô Tẫn Trì Trì Lai hội hợp, trực tiếp quét sạch bốn người còn lại của đội À Đúng Rồi Đúng Rồi.
Ván thứ hai, bản đồ là sườn núi Câu Ngô.
Sườn núi Câu Ngô trọc lóc, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không mọc, thứ duy nhất có thể làm chỗ ẩn nấp chỉ là vài tảng đá nhỏ.
Bản đồ này không khác gì sân tập.
Bốc thăm được bản đồ này, hầu hết đều chọn đối đầu trực diện.
Vì thất bại trong chiến thuật ở ván đầu tiên, đội À Đúng Rồi Đúng Rồi đã nén một cục tức, năm người trực tiếp xông lên.
Khi đối đầu trực diện, năm người cuối cùng đã nhận ra rõ ràng tại sao đội này lại có tên là Vô Tẫn Trì Trì Lai, tại sao có người dám lấy tên CP làm tên đội mà các thành viên khác lại chấp nhận.
Sự phối hợp giữa Vô Tẫn Thời và Khinh Chu Dĩ Quá chỉ có thể dùng hai câu thơ để miêu tả: "Thân không cánh phượng cùng bay, tâm linh tương thông điểm sáng ngời*."
*"身无彩凤双飞翼, 心有灵犀一点通" là một câu thơ nổi tiếng của nhà thơ đời Đường Lý Thương Ẩn trong bài thơ "Vô Đề"
Côn Ngữ Đao cấp tối đa của Vô Tẫn Thời, mỗi chiêu mỗi thức, đều theo sát các chiêu hỗ trợ của Khinh Chu Dĩ Quá.
Buff giảm hiệu ứng của Khinh Chu Dĩ Quá ném lên ai, Côn Ngữ Đao sẽ chém vào người đó, không chậm trễ 0.1 giây nào. Buff tăng hiệu ứng của Khinh Chu Dĩ Quá vừa hết thời gian hồi chiêu, những chiêu nhóm thì không nói, chiêu đơn thể nhất định sẽ ném cho Vô Tẫn Thời, Vô Tẫn Thời liền như phát điên mà tung Côn Ngữ Đao, DPS tăng vọt.
Đội À Đúng Rồi Đúng Rồi, thua ván thứ hai.
Phong Xuy Vũ: "......"
Mộng Bất Tri an ủi đồng đội: "Không phải chúng ta yếu, mà là đối phương quá mạnh. Vẫn chưa chắc thua đâu, còn hai trận đấu nữa, thắng hết là được."
Lời tiên đoán của Mộng Bất Tri đã trở thành sự thật.
Kết quả thi đấu bảng C: Đội Vô Tẫn Trì Trì Lai thắng 3 trận, nhận được 9 điểm; đội À Đúng Rồi Đúng Rồi thắng 2 trận thua 1 trận, nhận được 6 điểm; đội Nguyệt Chiếu Ngã Ảnh thắng 1 trận thua 2 trận, nhận được 3 điểm; đội Uống Nhiều Nước Ấm thua 3 trận, không nhận được điểm.
Đội Vô Tẫn Trì Trì Lai tiến vào vòng 16 đội thi đấu offline.
Thoát livestream, tắt máy tính, vệ sinh cá nhân, nằm dài.
Trì Chân lấy điện thoại ra, mở những tấm ảnh của Vô Tẫn Thời mà cậu lén lút lưu trong điện thoại, nhìn nhìn.
Cậu chỉ có hai tấm ảnh của Vô Tẫn Thời, và vô số ảnh chụp màn hình cùng video của Vô Tẫn Thời.
Cậu xem từng tấm một.
Ừm, sớm quen với gương mặt điển trai này, lúc gặp mặt sẽ không quá căng thẳng.
Tim Trì Chân đập thình thịch.
Đến giờ ngủ rồi, ngày mai thứ Hai còn phải đi học.
Nhưng cậu chẳng có chút buồn ngủ nào.
Đến lúc đó cậu nên mang quần áo gì nhỉ? Ban tổ chức Vấn Đạo khả năng cao sẽ chọn thành phố phía Nam, khí hậu ôn hòa, tháng Mười Một thời tiết vẫn chưa lạnh, áo phông quần đùi là tốt nhất. Nhưng mặc quần lửng có quá tùy tiện, không trang trọng không nhỉ? Hay là mang quần dài thì tốt hơn nhỉ. Còn áo thì sao, mang cái nào đây?
Trì Chân không kìm được bật dậy, mở tủ quần áo, kiểm tra mấy bộ đồ trong đó.
Để thu hút sự chú ý khi livestream, mùa hè này cậu đã mua không ít quần áo.
Nhưng mà—
Cái này sặc sỡ quá...
Cái áo sơ mi này phải mặc kèm áo phông, trong phòng điều hòa thì ổn, ra ngoài thì nóng quá, lỡ mọi người đi ăn, lỡ cậu có bị đổ mồ hôi nhễ nhại thì sao?
Cái áo phông này là Vô Tẫn Thời tặng cậu, còn khen đẹp nữa, mang cái này ư? Nhưng khi gặp Vô Tẫn Thời, mặc đồ anh tặng, có hơi kỳ quặc không nhỉ? Trên mạng xào CP thì thôi đi, ngoài đời lỡ anh cảm thấy khó chịu thì sao?
Cái này—aa cái này giặt đến bạc màu rồi!
Trì Chân đứng trước tủ quần áo phát điên.
Mua quần áo, phải mua quần áo!
Nhưng ngày mai phải đi học, việc cấp bách bây giờ là phải đi ngủ. Vẫn còn mười hai ngày nữa mới đến thi đấu offline, kịp để mua mà.
Trì Chân lại tắt đèn, nằm lại trên giường.
Điện thoại rung lên một tiếng.
Trì Chân vớ lấy điện thoại.
[Vô Tẫn Thời: Nghỉ ngơi rồi sao?]
[Tiểu Trì: Vừa nằm xuống ạ]
[Vô Tẫn Thời: Hôm nay em có phải quên tưới nước cho Hạt Giống Vô Danh không?]
A!
Trì Chân vội vàng ngồi bật dậy.
[Tiểu Trì: Vâng, em quên mất, em dậy ngay đây]
[Vô Tẫn Thời: Để tôi tưới giúp em, tôi vừa đi lấy tuyết ở núi Cô Quán về rồi, em gửi tài khoản mật khẩu cho tôi đi]
[Vô Tẫn Thời: Tôi đảm bảo không lục lọi kho đồ của anh Tiểu Trì đâu]
[Tiểu Trì: Phiền anh quá]
[Vô Tẫn Thời: Không phiền, tôi còn chưa offline mà]
[Vô Tẫn Thời: Máy tính em đã tắt rồi, đừng mở lại nữa, mai còn đi học, em ngủ sớm đi]
[Tiểu Trì: Cảm ơn ạ]
Trì Chân gửi tài khoản và mật khẩu của mình cho Vô Tẫn Thời.
Một phút sau, Vô Tẫn Thời nói đã tưới xong nước, còn gửi một tấm ảnh qua.
Trì Chân nhấn vào xem, là ảnh Vô Tẫn Thời dùng điện thoại chụp màn hình máy tính. Vô Tẫn Thời và Khinh Chu Dĩ Quá, hai nhân vật game, đang đứng trước Hạt Giống Vô Danh, cùng nhau ngồi thiền.
Vô Tẫn Thời lại gửi thêm một đoạn video nhỏ.
Vô Tẫn Thời và Khinh Chu Dĩ Quá đứng dậy, Vô Tẫn Thời thực hiện một động tác vuốt đầu có sẵn trong hệ thống, nhẹ nhàng đưa tay vuốt đầu Khinh Chu Dĩ Quá.
Dù rõ ràng là vuốt đầu nhân vật game ảo, nhưng Trì Chân lại cảm thấy sống lưng tê dại, mặt nóng bừng.
[Thanh Thiên Ngoại: Vcl! Vô Tẫn Thời ông đang làm cái gì đấy?!]
[Chị Chó: Vcl! Vô Tẫn Thời anh đang làm cái gì đấy?!]
[Bạo Bạo Hồng: Vcl! Vô Tẫn Thời anh đang làm cái gì đấy?!]
[Bạo Bạo Hồng: (Rốt cuộc đang làm cái gì thế)]
[Thanh Thiên Ngoại: Anh ta đang đăng nhập song song acc bang chủ Tiểu Trì, sau đó dùng acc của mình, làm động tác hệ thống với bang chủ Tiểu Trì!]
[Bạo Bạo Hồng: Bang Rau Nhỏ các cậu k1ch thích vậy sao?]
[Bạo Bạo Hồng: (Động tác nào? Ôm? Hôn?)]
[Thanh Thiên Ngoại: Thanh niên độc thân từ trong bụng mẹ không có cái gan đó đâu, chỉ là vuốt đầu thôi]
[Vi Vũ Ngưng Thu: Hừ]
[Bạo Bạo Hồng: Đuma! Chị Vi Vũ vào group này từ khi nào vậy?!]
[Vô Tẫn Thời: Tôi chỉ giúp Tiểu Trì tưới nước thôi, offline đây.]
Mặt Trì Chân muốn bốc cháy đến nơi rồi, cầm tờ giấy chạm vào cũng có thể bùng lửa.
Vô Tẫn Thời nói offline trong nhóm lớn xong, quay đầu gửi tin nhắn riêng cho Trì Chân.
[Vô Tẫn Thời: Nghĩ đến việc offline có thể gặp Tiểu Trì ngoài đời, hơi hồi hộp.]
Tim Trì Chân đập thình thịch, chút buồn ngủ ít ỏi của cậu hoàn toàn bị Vô Tẫn Thời đánh bay.
[Vô Tẫn Thời: Đến lúc đó tôi mời em ăn cơm nhé]
[Tiểu Trì: Lẽ ra phải là em mời anh mới phải]
[Vô Tẫn Thời: Được]
[Vô Tẫn Thời: Tôi mời em một lần, em mời tôi một lần, như vậy là có thể ăn cơm với anh Tiểu Trì hai lần rồi]
Trì Chân cầm điện thoại, cảm thấy việc trò chuyện với Vô Tẫn Thời thế này cứ như nằm mơ vậy.
Cậu sẽ không nói chuyện như thế này với những người bạn game khác, cậu cũng sẽ không nói chuyện như thế này với bạn học ngoài đời thực của mình.
Cậu không biết mình và Vô Tẫn Thời đang làm gì, cậu sẽ không thật sự, đang mập mờ với Vô Tẫn Thời đấy chứ? Sẽ không thật sự, như người khác nói, đây chính là yêu qua mạng đấy chứ?
Vô Tẫn Thời chưa từng nói bất kỳ lời nào rõ ràng, Trì Chân nghi ngờ đó là ảo giác của mình, nghi ngờ có lẽ Vô Tẫn Thời chỉ thấy điều đó thú vị.
Nhưng cậu lại không thể kiểm soát lời nói của mình.
[Tiểu Trì: Em có thể mời anh rất nhiều lần]
Thứ Ba, thông báo chính thức của Vấn Đạo Thanh Thiên đã được công bố.
Thời gian thi đấu offline được ấn định từ ngày 1/10 đến 4/10. Ngày 1 là vòng 16 đội tranh top 8, ngày 2 là vòng 8 đội tranh top 4, ngày 3 quyết định quán quân, ngày 4 là trận đấu biểu diễn.
Thời gian diễn ra hoạt động kéo dài tới bốn ngày!
Trong thời gian này, chi phí đi lại của 16 đội tự túc, còn khách sạn lưu trú sẽ do ban tổ chức Vấn Đạo chi trả.
Địa điểm được chọn là Đàn Thành. Đàn Thành là một thành phố lớn nổi tiếng trong nước, giao thông phát triển, vị trí địa lý thuận lợi, người chơi từ khắp nơi đến rất tiện lợi, quả thực là một nơi tốt để tổ chức sự kiện.
Đó cũng là thành phố mà Vô Tẫn Thời và Thanh Thiên Ngoại đang ở.
Khi thông báo được đưa ra, Thanh Thiên Ngoại lập tức lớn tiếng hô trong YY: "Tôi đã đoán được là sẽ tổ chức thi đấu offline ở Đàn Thành mà! Tốt quá rồi, mọi người đều đến đây! Chị Chó, Thanh Nịnh, đều đến đi! Hốt của Vô Tẫn Thời mấy bữa thật nặng vào!"
Chị Chó phấn khích: "Đặt vé! Đặt vé máy bay ngay bây giờ! Thanh Nịnh! Nhanh lên nhanh lên! Khách sạn thì đặt cùng nơi với bọn họ đi!"
Vô Tẫn Thời nghiêm túc dặn dò: "Tiểu Trì, Vi Vũ, Thiên Vũ, bây giờ hãy mua vé đi, sau khi xác định được phương thức di chuyển thì báo một tiếng trong nhóm. Tàu cao tốc hay máy bay, mấy giờ mấy ngày đến Đàn Thành."
Trì Chân đã đặt vé vào ngày 30, đi tàu cao tốc từ chỗ cậu đến Đàn Thành mất bốn tiếng rưỡi. Nếu cậu thi đậu vào trường Đại học Khoa học Kỹ thuật tỉnh, đến Đàn Thành chỉ mất bốn mươi phút đi tàu cao tốc...
Lòng bàn tay Trì Chân nóng bừng.
Mọi người lần lượt gửi phương tiện di chuyển và thời gian đến vào nhóm chat.
Trì Chân sẽ khởi hành vào buổi chiều, đến ga tàu cao tốc Đàn Thành lúc bảy giờ tối.
Ngay khi Trì Chân vừa gửi thông tin di chuyển và thời gian đến vào nhóm, Vô Tẫn Thời đã nhắn riêng cho cậu.
[Vô Tẫn Thời: Tối ngày 30 tôi đến đón em.]
Điện thoại của Trì Chân không giữ chặt được, trượt khỏi tay, rơi xuống bàn, "cộp" một tiếng.
Các khán giả trong livestream tò mò, nhao nhao hỏi Trì Chân đã thấy tin tức gây sốc gì.
Trì Chân vội vàng nhặt điện thoại lên, nói rằng cậu đi rót nước, rồi rời khỏi tầm nhìn của camera.
[Có gì mờ ám, chắc chắn có gì mờ ám]
[Sắp gặp chồng rồi, dĩ nhiên là hồi hộp]
[Không lẽ Vô Tẫn Thời nói sẽ đến đón ẻm hả?]
[Tiểu Trì tôi khuyên cậu ngày 30 đó vừa đến ga tàu cao tốc Đàn Thành là phải livestream ngay nếu không tôi sẽ làm loạn đó]
[Nhất định phải livestream nếu không thời lượng của cậu sao mà đủ được]
Trì Chân đi đến phòng khách, bình tĩnh lại.
[Tiểu Trì: Không cần đâu, em bắt taxi thẳng đến khách sạn là được rồi]
[Tiểu Trì: Dịp lễ đông người mà]
[Vô Tẫn Thời: Tiểu Trì không phải muốn mời tôi ăn cơm sao?]
[Vô Tận Thời: Tôi đến đón em, em mời tôi ăn cơm.]
[Tiểu Trì: ......Được ạ.]
Trì Chân nhận ra, Vô Tẫn Thời thật sự rất biết cách nói chuyện. Luôn có thể nắm bắt những điểm mà Trì Chân không thể phản bác, không thể từ chối.
Trì Chân nghĩ, mình sẽ không mất ngủ từ giờ cho đến ngày ba mươi đó chứ.