Sáng mùng 1 tháng 10, bảy giờ sáng, Trì Chân theo đồng hồ sinh học, đúng giờ thức dậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Trì Chân bắt đầu ngẩn người. Cậu chọn ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi người khác trong nhóm chat lên tiếng trước, hỏi xem có đi ăn sáng cùng nhau không.
Mặc dù hướng nội, nhưng cậu cảm thấy mọi người đều là thành viên của cùng một bang hội, việc mình đi ăn một mình có vẻ không hòa đồng cho lắm.
Lát nữa lại còn có thể gặp Vô Tẫn Thời...
Video game không muốn xem nữa, từ vựng tiếng Anh cũng không học thuộc được.
Trì Chân bắt đầu lo lắng, liệu khi thi đấu mình có bị Vô Tẫn Thời chiếm hết tâm trí, chơi game tệ đi không nhỉ?
Cậu nghi ngờ rằng ngay khi giải Vấn Đạo bắt đầu hôm nay, sự nổi tiếng của Vô Tẫn Thời sẽ bùng nổ khắp server.
Từ hôm nay trở đi, toàn bộ quá trình thi đấu sẽ được livestream trên nền tảng Boluo Live, các streamer game sẽ thuyết minh toàn bộ. Với mức độ quảng bá chưa từng có, nghe nói vé xem trực tiếp bốn ngày tại sân vận động đã bán hết sạch, còn rất nhiều người chơi muốn đến xem trực tiếp nhưng không mua được vé.
Năm ngoái, giải Vấn Đạo vẫn diễn ra hoàn toàn trực tuyến. Biện pháp duy nhất để đảm bảo công bằng cho cuộc thi là yêu cầu các tuyển thủ bật camera suốt quá trình, quay lại thao tác bàn phím, chuột và hai tay.
Vô Tẫn Thời không lộ mặt.
Đệ nhất cao thủ server vẫn là đệ nhất soái ca toàn server, Trì Chân nghĩ thôi đã thấy không thật rồi.
Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại reo.
[Vô Tẫn Thời: Dậy rồi à?]
[Tiểu Trì: Ừm]
[Vô Tẫn Thời: Ăn sáng chưa?]
[Tiểu Trì: Chưa ạ]
[Vô Tẫn Thời: Không phải đang đợi người khác đi cùng đấy chứ?]
Bị đoán trúng phóc, Trì Chân hơi ngại, nhưng vẫn cố cãi lý.
[Tiểu Trì: Không có không, sớm quá, hơi khó ăn.]
Không ngờ cậu vừa nhấn gửi, Vô Tẫn Thời đã nhắn trong nhóm Bang Rau Nhỏ.
[Vô Tẫn Thời: Mọi người dậy hết chưa?]
[Thanh Thiên Ngoại: Dậy rồi dậy rồi dậy rồi! Dậy lâu rồi! Phấn khích đến mức sáu giờ đã tỉnh rồi! Không ngờ lão tử còn có ngày đi đánh giải eSports, cảm ơn anh Thời đã dẫn dắt, hôm nay nhất định phải khoe mẽ một phen!]
[Vô Tẫn Thời: E-sports? Chỉ là giải đấu nghiệp dư cho người chơi giải trí thôi mà.]
[Thanh Thiên Ngoại: ...Được rồi, anh cứ tiếp tục ra vẻ đi]
[Chị Chó: Tôi với Thanh Nịnh dậy rồi, trang điểm đã. Còn ai dậy rồi không? Lát nữa cùng xuống ăn sáng nhé~]
[Tiểu Trì: Em]
[Thiên Vũ: Cả tôi nữa]
[Chị Cún: @Vi Vũ Ngưng Thu, chị Vi Vũ, lát nữa cùng đi nhé~]
Trì Chân thở phào nhẹ nhõm, may mà có chị Chó và Thanh Nịnh.
Mấy người bạn, người này đợi người kia, kéo dài đến tám giờ, ba cô gái mới chịu xuống lầu.
Năm người hẹn nhau đợi ở cửa nhà hàng, vật đánh dấu chính là Trì Chân.
Vì Trì Chân là người duy nhất đã từng lộ mặt ở đây, là người duy nhất mà tất cả bọn họ đều biết trông như thế nào.
Trì Chân vội vàng, là người đầu tiên xuống lầu, đứng ở cửa nhà hàng, thấp thỏm chờ đợi.
Ban tổ chức Vấn Đạo đã sắp xếp tất cả các tuyển thủ của 16 đội, các streamer game lớn nhỏ được mời, những người liên quan trong ngành game, và cả nhân viên của chính họ, đều ở cùng một khách sạn. Ngoài ra, còn có một số bang hội lớn có nhiều bạn bè thân thiết, trực tiếp đi cùng đội của mình, đặt cùng một khách sạn. Vì vậy, những ngày này, khách sạn này toàn là những người hiểu biết và quen thuộc với Vấn Đạo Thanh Thiên.
Những người này xuống ăn sáng, ra vào nhà hàng, rất nhanh đã chú ý đến Trì Chân đang đứng ở cửa.
"CZ Tiểu Trì!"
"Khinh Chu Dĩ Quá?"
"Oa, cậu y chang trong livestream luôn! Cậu không bật filter làm đẹp thật à?!"
"Người thật đẹp trai quá đi! Đẹp hơn cả lúc livestream nữa!"
Có người nhận ra Trì Chân, không có hành động nào quá khoa trương, nhưng Trì Chân đã cảm thấy đứng ngồi không yên, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
"Bang chủ Tiểu Trì~!" Một giọng nữ phóng khoáng từ trên trời rơi xuống, giải cứu Trì Chân.
Là chị Chó!
Trì Chân quay đầu lại, kinh ngạc khi nhìn thấy một cô gái đáng yêu mặc váy Lolita lộng lẫy chạy thẳng về phía mình, cái miệng nhỏ nhắn vừa mở ra đã phát ra giọng nói phóng khoáng của chị Chó.
"Bang chủ Tiểu Trì! Trời ơi, da của cậu đẹp quá! Sao lại thế này! Cậu có đánh nền không thế?!"
Cô gái đáng yêu chìm trong những lớp xếp nếp, nơ bướm chồng chất, mái tóc được chải chuốt cẩn thận còn cài một chiếc nơ bướm to tướng, độ đáng yêu bùng nổ.
Trì Chân hơi không tin vào mắt mình.
"Cậu ngốc rồi à?" Chị Chó hỏi, "Bị vẻ đáng yêu của tôi làm cho sốc rồi à?"
"Cậu nhỏ tiếng thôi, mọi người xung quanh đang nhìn kìa." Giọng nói dịu dàng của Thanh Nịnh truyền đến.
Trì Chân lúc này mới chú ý, phía sau chị Chó từ từ đi đến một cô gái đang mỉm cười, tóc ngắn ngang vai, váy maxi hai dây màu đen, giày thể thao, vừa đẹp vừa phóng khoáng.
Lúc này, một cậu học sinh mặc áo phông sọc ngang màu nâu, quần lửng cùng tông màu, đeo ba lô hai quai đi tới.
"Chào mọi người, tôi là Thiên Vũ."
Trì Chân nhìn Thiên Vũ, mặc dù không đeo kính, nhưng toàn thân toát ra khí chất học sinh, cho người ta cảm giác như trong ba lô đựng đầy sách giáo khoa. Thiên Vũ có vẻ ngoài thư sinh, như một thiếu niên xinh đẹp trong các chương trình tuyển chọn tài năng, trông không lớn hơn Trì Chân là bao, khiến người ta khó tin rằng cậu ấy đã là nghiên cứu sinh rồi.
Rất tốt, Thiên Vũ vẫn khá giống với tưởng tượng của cậu, không gây sốc như chị Chó.
"Chị Vi Vũ đâu rồi?" Chị Chó hỏi.
"Ở phía sau." Thiên Vũ nói, nhường một chút chỗ, để lộ Vi Vũ phía sau.
Trì Chân lại một lần nữa kinh ngạc.
Vi Vũ Ngưng Thu ăn nói sắc bén, bất chấp hoàn cảnh, không nể nang ai, tính tình cũng không tốt cho lắm, trong tưởng tượng của Trì Chân, lẽ ra phải là một ngự tỷ với khí chất lạnh lùng.
Nhưng không ngờ—
Cô gái phía sau Thiên Vũ, mặc một chiếc áo croptop màu hồng, quần jean cạp cao màu xanh nhạt, đeo một chiếc túi nhỏ MIUMIU màu hồng, tóc dài hơi xoăn, dùng kẹp tóc hình bướm màu hồng kẹp hai bên tóc, kiểu tóc công chúa vừa nghịch ngợm vừa ngọt ngào.
Đôi mắt hai mí to tròn quét qua Trì Chân, chào hỏi tất cả mọi người.
"Tôi là Vi Vũ Ngưng Thu."
Chị Chó hít một hơi lạnh: "Áo quần giày dép của tôi, bà ngoại ông nội của tôi ơi! Chị Vi Vũ chị ngọt ngào quá!"
Thiên Vũ nói: "Tôi cũng rất sốc, người thật không giống kiểu người có tính công kích gì cả."
Vi Vũ lạnh lùng mở lời: "Cậu người thật cũng không giống trình độ nghiên cứu sinh gì cả."
Đúng rồi, chính là vị này, đích thị là chị Vi Vũ rồi.
Trì Chân thở phào nhẹ nhõm, dẫn mọi người trong Bang Rau Nhỏ đi ăn sáng, rồi ra sảnh đợi xếp hàng, chờ ban tổ chức sắp xếp xe.
Đợi ở sảnh năm phút, Trì Chân đã hối hận rồi.
Chị Chó và Thanh Ninh không phải là tuyển thủ của đội nên bên ban tổ chức không sắp xếp xe đưa đón. Vì vậy, hai người họ tự gọi xe đến thẳng địa điểm thi đấu, chỉ còn lại ba người Trì Chân, Thiên Vũ, và Vi Vũ Ngưng Thu.
Không khí xung quanh ba người như đông cứng lại, chẳng ai mở miệng nói câu nào.
Nhưng ba người bọn họ lại như trở thành tâm điểm trong sảnh lớn, mỗi người đi ngang qua đều phải liếc nhìn họ từ đầu đến chân một lượt.
Đột nhiên, Trì Chân nghe thấy Vi Vũ Ngưng Thu sốt ruột bật ra một tiếng "chậc".
Có một người đàn ông lạ mặt đang tiến về phía ba người họ.
Chỉ tính từ sáng nay, đã có ba người đàn ông xa lạ cố gắng bắt chuyện với Vi Vũ Ngưng Thu và hỏi ID trong game của cô, không ai trong số họ thoát khỏi sự từ chối lạnh lùng của cô.
Trì Chân vừa nghĩ rằng tiếng "chậc" đầy khó chịu khi nãy đúng là mang đậm phong cách chị Vi Vũ, thì đã nghe thấy người đàn ông kia mở miệng hỏi: "Khinh Chu Dĩ Quá?"
Người đó khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt cân đối, vóc dáng trung bình, không béo cũng không gầy, mặc một chiếc áo polo trắng. Tóc thì được sáp vuốt dựng kiểu bão cấp 10 cũng phải chào thua, mái tóc cứng cáp như thể có thể đỡ được cả cơn bão mà không bị xẹp xuống tí nào.
Trì Chân còn tưởng là một game thủ nào đã từng xem livestream của mình, ai ngờ nghe Thiên Vũ gọi: "Bang chủ Hàn Kiếm Ảnh, xin chào, tôi là Thiên Vũ."
Trì Chân lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Hơn nữa, cậu vô cùng chắc chắn, cực kỳ tin tưởng rằng, Vi Vũ Ngưng Thu bên cạnh cũng đang hít một hơi lạnh ngắt như vậy.
Đội tinh anh của Thiên Chi Đạo cũng đã tiến vào vòng top 16, còn tuyên bố nếu gặp phải, sẽ khiến Vô Tẫn Trì Trì Lai thua thảm bại.
Hàn Kiếm Ảnh có phần ngạc nhiên hỏi: "Cậu nhận ra tôi à?"
Thiên Vũ trả lời: "Nghe giọng nói thì nhận ra."
Cũng đúng thôi, Thiên Vũ đã chơi ở Thiên Chi Đạo một thời gian, nghe Hàn Kiếm Ảnh chỉ huy qua YY không biết bao nhiêu lần rồi.
Hàn Kiếm Ảnh nói thẳng vào vấn đề, nhìn về phía Vi Vũ Ngưng Thu, có chút không tin mà hỏi: "Em là... Vi Vũ?"
Vi Vũ Ngưng Thu im lặng.
Hàn Kiếm Ảnh quay sang hỏi Thiên Vũ: "Cô ấy là Vi Vũ thật sao?"
Thiên Vũ nhìn Hàn Kiếm Ảnh, lại nhìn nhìn Vi Vũ, gật đầu.
Hàn Kiếm Ảnh kích động: "Tiểu Vũ, em, em...!"
Lúc này, nhân viên chính thức của bên Ban tổ chức giơ loa lên, thông báo với mọi người: xe đưa đón đã đến, mong mọi người lần lượt lên xe.
Đồng đội bên Thiên Chi Đạo gọi Hàn Kiếm Ảnh, anh ta đành phải đi trước, trước khi rời đi còn để lại một câu: "Chúng ta nói chuyện sau nhé!"
Thiên Vũ vừa định đi theo thì bị Vi Vũ Ngưng Thu kéo lại, tức tối hỏi: "Sao cậu lại nói với hắn là tôi là Vi Vũ Ngưng Thu vậy?!"
Thiên Vũ ngơ ngác: "Giờ không nói thì lúc bốc thăm đội xong cũng biết mà thôi."
Trì Chân vội nói: "Đi thôi, xe buýt đã chờ sẵn rồi. Thiên Vũ nói đúng đấy, không thừa nhận cũng vô dụng thôi, trận đấu bắt đầu là anh ta sẽ biết cô là ai ngay. Nếu cô sợ Hàn Kiếm Ảnh quấy rầy, lát nữa tụi tôi đều đi theo cô, đông người vậy không sao đâu."
Ba người cùng hòa vào dòng người đi về phía nơi xe buýt đậu.
Vi Vũ Ngưng Thu vẫn đang bực bội, nói: "Người ta có tìm cậu đâu, sao tự nhiên xông lên giới thiệu mình là Thiên Vũ vậy? Ai thèm quan tâm cậu đâu?"
Thiên Vũ nghiêm túc nói: "Trước đây tôi từng ở Thiên Chi Đạo, Hàn Kiếm Ảnh từng dẫn tôi đi đánh phó bản và chiến trường, việc chào hỏi anh ta là chuyện bình thường."
"Giờ cậu không còn là người của Thiên Chi Đạo nữa!"
"Đó là chuyện khác với việc tôi chào anh ta."
"Hừ."
"Cô đã từng đăng ảnh Cosplay lên mạng rồi, còn sợ bị người khác nhận ra sao?" Thiên Vũ hỏi.
Vi Vũ Ngưng Thu đảo mắt một cái, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài ngọt ngào của cô, nói: "Tôi không sợ bị người khác nhận ra, nhưng tôi sợ nhìn thấy Hàn Kiếm Ảnh ngoài đời thật! Tôi chỉ là chơi yêu đương qua mạng với nhân vật ảo trong game ảo thôi, bây giờ nhìn thấy người thật tôi muốn tự móc mắt mình ra! Tôi không muốn thấy anh ta! Anh ta chạy đến đây làm gì!"
Thiên Vũ hoàn toàn không đồng tình: "Người chơi đằng sau nhân vật game ảo cũng là người thật, cô nói chuyện như vậy quá làm tổn thương người khác, không lịch sự chút nào."
Trì Chân liếc nhìn hai người, khẽ khàng đồng ý với Thiên Vũ.
"Tôi thấy Thiên Vũ nói đúng..."
"Hừ." Vi Vũ cười khẩy, "Cậu nói thì dễ lắm, đứng nói không biết mỏi lưng thôi*. Nếu Vô Tẫn Thời ngoài đời mà có cái vẻ mặt nhờn nhợt như thế kia đến gần cậu, tôi xem cậu còn cười nổi không!"
*"你站着说话不腰疼": Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người ngoài cuộc nói dễ dàng, vì không phải chịu đựng hay trải qua chuyện đó.
Trì Chân: "..."
Không phải, liên quan gì đến Vô Tẫn Thời vậy?!
Trì Chân vô cớ trúng đạn.
Thiên Vũ thắc mắc: "Liên quan gì đến anh Thời?"
Vi Vũ nói: "Cậu không phải là người tỉnh táo sao? Bây giờ lại không biết nữa à?"
Thiên Vũ quyết định không để ý đến cô nữa.
Ba người lần lượt lên xe buýt.
Vi Vũ Ngưng Thu đi trước, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ở hàng đầu.
Không ngờ, Hàn Kiếm Ảnh không biết từ lúc nào lại chen lấn đến, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vi Vũ.
Trì Chân và Thiên Vũ vẫn đang đứng ở lối đi: "..."
Vi Vũ Ngưng Thu nặn ra một nụ cười lạnh lùng: "Xin lỗi, chỗ này có người rồi."
Hàn Kiếm Ảnh nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, tôi... tôi đổi chỗ với cậu ta nhé."
"Không được, cậu ấy say xe." Vi Vũ Ngưng Thu giả cười, vẫy tay về phía lối đi, lớn tiếng nói, "Thiên Vũ, cậu không phải nói cậu say xe sao? Tôi đã giữ chỗ cho cậu rồi, cậu cẩn thận ngồi phía sau mà nôn ra khắp nơi đó."
Tài xế nghe thấy, vội vàng hô: "Người say xe ngồi phía trước, để người say xe ngồi phía trước!"
Thiên Vũ: "..."
Hàn Kiếm Ảnh đành phải đứng dậy.
Trì Chân lặng lẽ ngồi lùi về phía sau, tránh xa cái tu la tràng* này.
*ờm, cần tìm từ thích hợp thay cho từ tu la tràng này ạ, không thì mình sẽ giữ nguyên và note bên dưới.
cho ai không biết thì "Tu la tràng" chỉ những tình huống gay cấn, ngột ngạt, bối rối, căng thẳng về mặt tình cảm, thường xảy ra khi nhiều người cùng thích một người, tình cũ tình mới gặp nhau, nói chung là nơi drama tình cảm ngập trời :>