Tình Yêu Bốn Chân

Chương 2

Tôi ngồi thụp xuống, dang tay ra, cười toe toét:

 

“Bảo bối~ bảo bối~ lại đây để dì thơm một cái nào~ chụt chụt chụt…”

 

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng lạnh băng:

 

“Bộ cô gặp ai cũng gọi là ‘bảo bối’ à?”

 

Tôi còn đang bận nựng chó nựng mèo, tiện miệng đáp:

 

“Là sao cơ?”

 

“Ý tôi là, ai cô cũng gọi là ‘bảo bối’?”

 

Cảm thấy có gì đó sai sai, tôi lập tức quay sang nhìn Tiết Tầm, cố gắng chữa cháy:

 

“Không giống đâu… anh là đặc biệt nhất…”

 

Anh ta khẽ cười lạnh, cắt lời:

 

“Hừ, không cần giải thích.”

 

 

Ăn tối xong, tôi được dì lưu luyến tiễn ra cửa… rồi được Tiết Tầm với vẻ mặt tức đến nghiến răng tiếp quản.

 

Suốt dọc đường, không khí cực kỳ ngượng ngập.

 

“Cảm ơn cậu nha, Tiết Tầm.”

 

Tôi ráng tìm chuyện để nói.

 

Anh ta vừa nhìn đường vừa chỉnh GPS, cười mà không vui:

 

“Không có gì, đây chỉ là phần thưởng cho chặng đường 70 cây số thôi mà.”

 

Ngay lúc đó, GPS cũng rất biết tạo không khí, bỗng giật giật và lặp đi lặp lại:

 

“Quãng đường tổng cộng còn 35 km.”

 

“Tổng cộng còn 35 km.”

 

“35 km.”

 

“35.”

 

“35…”

 

“BỐP!”

 

Một cú đập cực dứt khoát, GPS bị tắt luôn.

 

Tiết Tầm cười như không cười:

 

“Đừng bận tâm, cái GPS này thi thoảng lại dở chứng.”

 

Tôi xua tay lia lịa:

 

“Không không không, là lỗi của tôi, lỗi của tôi…”

 

Anh liếc qua, nheo mắt:

 

“Vậy cô nghĩ… mình có lỗi gì?”

 

Tôi lập tức cứng họng, trong đầu bắt đầu điên cuồng phân tích đáp án đúng.

 

Ngay khoảnh khắc đó chuông điện thoại vang lên.

 

Tôi như được cứu mạng, vội vàng bắt máy.

 

Đầu bên kia là mẹ tôi, giọng hối thúc:

 

“Con ăn uống xong chưa? Mau về đi, đứa con Lược Lược của con mấy nay thúi quá!”

 

“Con về phải mang nó đi khám đó, không biết có vấn đề gì không nữa…”

 

Lược Lược bé mèo lông bạc quý giá của tôi.

 

Làm sao mà thúi được chứ?

 

Nghe vậy, tôi bực bội:

 

“Mẹ, Lược Lược làm sao mà thúi được? Có phải mẹ tắm không sạch không?”

 

“Làm gì có! Mẹ tắm xong thơm phức, mà chẳng hiểu sao được một lát là nó lại thúi à!”

 

Tôi nói chắc nịch:

 

“Con không tin! Lúc con chăm nó vẫn còn thơm cơ mà, đến cả bàn chân cũng có mùi… cơm trắng luôn đó!”

 

“Sao mà thúi được!”

 

Mẹ tôi thở dài:

 

“Hừ con không tin thì mau về sớm rồi tự coi đi, nếu cần khám thì tranh thủ dẫn nó đi khám sớm đi.”

 

Cúp máy rồi, tôi mới phát hiện ánh mắt của Tiết Tầm vẫn đang dán chặt vào mình.

 

Tôi cứ tưởng… anh ấy đã thay đổi cách nhìn về tôi.

 

Trong lòng vui như mở hội.

 

Hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đó đang dần trở nên… lạnh hơn, kỳ lạ hơn.

 

Một lúc sau, Tiết Tầm chậm rãi mở miệng:

 

“Con cái của mình, nên tự chăm thì hơn, phải ở bên chăm sóc nhiều mới nhận ra vấn đề.”

 

Chuẩn luôn! Không hổ là trai đẹp câu nào cũng có lý!

 

Tôi gật đầu lia lịa:

 

“Đúng đúng.”

 

Thấy tôi tích cực như vậy, anh lại nhìn tôi một cách sâu xa, bổ sung:

 

“Tôi biết cô không dễ dàng gì… Nhưng nếu con cô có vấn đề gì, vẫn nên đưa đi khám sớm đi.”

 

Cái gì cơ?

 

Lần này tôi thật sự không hiểu nổi anh đang nói gì.

 

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, tôi lại… nuốt nghi ngờ xuống.

 

Trai đẹp mà, sao nói sai được chứ?

 

Chắc tại tôi hiểu nhầm gì thôi.

 

Vậy nên tôi lại tiếp tục gật đầu như giã tỏi:

 

“Ừm ừm, đúng, đúng đúng!”

 

“À mà, anh ơi, cho em xin WeChat với nhé~?”

 

“……”

 

Từ sau khi kết bạn WeChat với anh ấy, chuyện đáng giận nhất là… không có bất kỳ diễn biến nào tiếp theo.

 

Ngoài mấy tin nhắn “chào buổi sáng, trưa, tối” tôi gửi đều đặn, phía bên kia hoàn toàn bặt vô âm tín.

 

Tôi lăn lộn khổ sở trên giường, đến nỗi suýt bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.

 

Không cam tâm, tôi đem mọi chuyện kể cho nhỏ bạn thân Đào Đào.

 

Nó tự nhận là “cao thủ tình trường”, hứa sẽ bày kế giúp tôi cưa đổ tên trai đẹp lạnh lùng kia.

 

Theo lời nó, mấy câu tôi nhắn toàn quá... nhạt nhẽo, không đủ nhiệt huyết, không thể khiến người ta “cảm thấy rung động”.

 

Nói cách khác: quá quê mùa.

 

Sau màn nhận xét, nó lập tức gửi tôi một bài viết từ một kênh tên là:

 

【100 câu tán crush khiến đối phương phải nhếch mép cười】

 

Tôi liếc sơ một cái rồi rơi vào trầm mặc.

 

Tôi:【Mày có chắc là muốn tao dùng mấy câu này gửi cho anh ấy】

 

Đào Đào:【Yên tâm đi, tao dùng mấy câu này tán được tận… 30 mối!】

 

Tôi giật mình:【Ủa? Sao tao không biết cái vụ này luôn vậy? Mối nào, lúc nào, ở đâu, kéo dài bao lâu??】

 

Đào Đào:【Online thôi, cái gần nhất bắt đầu từ hôm kia, hôm nay vừa chia tay.】

 

Tôi:【…Ủa vậy mày tính trung bình mỗi mối được mấy ngày vậy chị?】

 

Đào Đào:【Hai ba ngày.】

 

Tôi:【…Cho tao xin, coi như chưa hỏi gì hết.】

 

Nghĩ đi nghĩ lại cả đêm, tôi vẫn quyết định: thôi thì liều một phen, dùng ngựa c.h.ế.t chữa như ngựa sống.

 

Tôi bắt đầu học theo bài viết đó, mở ra một bước ngoặt vĩ đại cho style nhắn tin của mình.

 

Sáng sớm:

 

【Em đói quá à, chưa ăn sáng nữa… anh cho em “ăn” hai cú đ.ấ.m yêu thương được không, chụt chụt】

 

【Anh ơi, để ý em đi mà, em đợi anh tới nỗi mèo nhà em biết lộn mèo luôn đó!】

 

Buổi trưa:

 

【Anh nói thích em đi…】

 

【Dù sao cái miệng anh cũng rảnh mà…】

 

【Anh xem rồi mà không trả lời đúng không? Không sao, chỉ cần anh xem là được rồi…】

 

Buổi tối:

 

【Điều hòa nóng quá, không có sự lạnh lùng của anh, em làm sống sao nổi…】

 

【Anh ơiii~】

Bình Luận (0)
Comment