Tình Yêu Bốn Chân

Chương 5

Anh hơi khựng lại, mặt quay sang hướng khác, cố tỏ ra bình thản:

 

“Tôi… đang định tới bệnh viện, tiện đường đi ngang qua.”

 

“Thôi vậy, tôi đi làm đây.”

 

Tôi còn chưa kịp gọi với, anh đã quay người đi nhanh như gió, bóng lưng dứt khoát.

 

Nhìn theo anh, tôi mới bừng tỉnh: Ủa khoan… phòng khám thú y ở hướng hoàn toàn ngược lại mà??

 

Chưa kịp nghĩ thêm, Giang Hòa đã ngứa miệng nhào tới:

 

“Sao vậy? Cậu… có phải crush người ta rồi đúng không?”

 

Tôi bực quá, thúc cho anh ta một cùi chỏ:

 

“Biết vậy mà còn giỡn hả? Cậu biết mà còn phá? Tôi cưa mãi chưa đâu vào đâu, giờ nhờ cậu mà chắc còn bị đá lui luôn rồi!”

 

Giang Hòa bĩu môi:

 

“Ê ê, nhưng mà cậu phải tin tôi chứ, tôi hiểu đàn ông hơn cậu nhiều nha?”

 

Anh ta nháy mắt với tôi, vẻ mặt thần bí:

 

“Tôi vừa rồi là đang giúp cậu đó. Tin tôi đi, chưa tới hai ngày, anh ta nhất định chủ động tìm cậu.”

 

Tôi bán tín bán nghi.

 

Cho đến ngày hôm sau, tôi tới nhà Giang Hòa ăn cơm…

 

Và lại tình cờ gặp Tiết Tầm ở ngay chỗ cũ.

 

Lần này, khác lần trước là anh dắt theo cả hai con mèo lẫn hai con chó.

 

Một tay anh cầm hai dây xích, dắt cả bốn con đi dạo, nhìn vào chỉ thấy… đúng là đông vui náo nhiệt.

 

Vừa nhìn thấy anh, mắt tôi lập tức trợn tròn.

 

Ơ đậu… lời Giang Hòa nói hóa ra là thật à?!

 

Chưa tới hai ngày thật luôn!

 

Mà Tiết Tầm… đang đi dạo với thú cưng à? Dắt cả đám loi nhoi này đi bộ một lượt, anh chịu nổi không trời?

 

Tôi chào nhẹ một tiếng, vừa định len lén bước qua anh vào khu nhà, thì nghe giọng anh trầm xuống, gọi tôi lại:

 

“Cô… không có gì muốn nói với tôi à?”

 

Tôi sững người một lúc rồi đoán thử:

 

“Anh còn giận vụ Giang Hòa hôm qua à? Xin lỗi nha, cậu ta miệng mồm vẫn vậy đó, không biết kiềm chế, anh…”

 

“Không phải chuyện đó.”

 

“Vậy là gì?”

 

Tôi gãi đầu thắc mắc.

 

Tiết Tầm ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đẹp đến mức khiến người ta khó thở, bên trong lại đang cuộn lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

 

Anh hít sâu một hơi, giọng trầm thấp như gió thoảng:

 

“Cô không muốn sờ thử sao?”

 

“Hả… cái gì cơ?”

 

Anh giơ lên bốn sợi dây dắt đồng loạt vang lên một tràng meo meo gâu gâu hỗn loạn.

 

Mắt tôi sáng rỡ, hai tay siết chặt:

 

“Ý anh là… em có thể sờ mấy bé này á?”

 

“Ừ, cho cô sờ.”

 

Trời ơi trời ơi! Thật ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên giữa biển người hôm đó, tôi đã muốn lao vào đám thú cưng của anh rồi!

 

Từ sau lần chia tay ngắn ngủi hôm trước, tôi vẫn không thể quên được cái cảm giác mềm mềm thơm thơm đó.

 

Ai mà cưỡng lại nổi một bé mèo Ba Tư, một bé mèo tam thể, một chú Corgi và một chú Husky chứ?

 

Không ai cả! Không một ai hết!!

 

Tôi kích động ngồi thụp xuống đất, bắt đầu “chén sạch” bằng ánh mắt và đôi tay.

 

Đang say mê ôm ấp bé mèo Ba Tư thì trên đầu vang lên một giọng nói dịu nhưng sâu:

 

“Cô không cảm thấy có gì… khác khác à?”

 

“Khác gì cơ?” Tôi vừa ngập tràn hạnh phúc vừa mơ màng đáp lại.

 

“Chúng… đều gầy hơn Lược Lược.”

 

Nghe nhắc đến tên con mèo nhà mình, tôi lập tức tỉnh táo, nhỏ giọng cãi:

 

“Lược Lược không phải mập… chỉ là to xương cơ địa thôi…”

 

“Ý tôi là, xét về mặt sức khỏe, tôi nghĩ nó nên vận động nhiều hơn, giống như mấy bé này.”

 

Tiết Tầm nghiêm túc nói, dáng vẻ đúng kiểu bác sĩ thú y chính hiệu.

 

Tôi nghe xong cũng hơi lo lắng:

 

“Vậy… làm sao bây giờ? Lược Lược không thích ra ngoài lắm…”

 

“Không phải là vì nó không thích ra ngoài, mà là vì nó không có bạn đi cùng.”

 

Anh hất cằm về phía bốn bé thú cưng đang chơi trò “mày cắn tao tao cắn mày”.

 

Tôi nhìn đám đó mà gật gù.

 

Không hổ là crush của mình, đẹp trai, lại còn giàu tình yêu thương động vật!

 

Tôi xúc động gật đầu lia lịa:

 

“Công nhận công nhận! Corgi của Giang Hòa cũng đáng yêu, để em hỏi nhờ cậu ấy!”

 

Tôi vừa nói xong liền hí hửng chạy về phía khu nhà.

 

Vừa đi được vài bước thì giọng Tiết Tầm lại vang lên phía sau, hơi nghiến răng:

 

“Kiều Ngôn Tâm!”

 

Tôi ngoái đầu lại, thấy anh thở dài, giọng bất đắc dĩ:

 

“Khoan đã… cô không nghĩ càng nhiều bạn thì càng tốt sao?”

 

Tôi chớp mắt:

 

“Nhưng em biết tìm đâu ra bạn cho Lược Lược bây giờ chứ?”

 

Anh “hừ hừ” hai tiếng, xoa xoa sống mũi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác một cách gượng gạo:

 

“Vừa hay mấy hôm nay bệnh viện không quá bận, nếu cô muốn thì… tôi có thể dắt Lược Lược đi dạo cùng.”

 

“Nói gì thì nói, bạn cô không có tới bốn bé thú cưng đâu.”

 

Đến câu cuối, anh còn khẽ nhếch môi như có chút tự hào.

 

Từ hôm đó, tôi với Tiết Tầm chính thức hẹn nhau 5 giờ chiều mỗi ngày ra công viên dắt mèo chó đi dạo.

 

Tình cảm từ bạn nhắn tin online nhảy vọt thành đồng đội dắt thú cưng, đúng là một bước tiến hóa vĩ đại!

 

Anh nghiêm túc giới thiệu từng bé thú cưng cho tôi.

 

Samoyed tên là Gia Gia, Corgi là Cơ Cơ, mèo tam thể gọi Hoa Hoa, còn mèo Ba Tư thì là Ba Ba.

 

Tôi nghe mà trố mắt, hơi đơ.

 

Tiết Tầm cũng nhận ra nên nghiêm túc giải thích:

 

“Cô không thấy mấy cái tên này… rất dễ nhớ sao?”

 

Ừ, hiểu rồi. Chắc chắn là tên nào dễ nhớ thì đặt, vì rõ ràng cái khoản đặt tên là điểm yếu muôn thuở của anh.

 

Chúng tôi cùng nhau dắt thú đi chơi được hai ngày thì… bị Giang Hòa tạt cho một gáo nước lạnh.

 

Giang Hòa:

 

【Hai ngày rồi hai ngày rồi đó! Vậy mà cậu vẫn chỉ đi dạo với Lược Lược hả? Kiều Ngôn Tâm cậu còn cứu nổi không vậy?!】

Bình Luận (0)
Comment