Tình Yêu Cấp 2

Chương 136

Người vô hướng mãi không thoát khỏi ảo tưởng. Hoa vô thường sẽ bay theo gió vô phương..

Bầu trời hôm nay chẳng có mây, gió như đùa giỡn mang theo không khí lành lạnh bay ngang qua. Nó ngồi trước thềm nhà, mắt nhìn vào một khoảng mông lung trên bầu trời bao la kia..

Vĩ An đã đưa nó trốn trên một hòn đảo nhỏ, có người sống nhưng không nhiều. Ngôi nhà nó ở nằm ở giữa những hàng thông cao, đem lại không khí lành lành dễ chịu cách biệt với mọi người trên đảo.

– Con nhỏ kia, không lo nằm trong nhà mà chạy ra đây chi vậy hả? 

Nó giật mình quay lại, một chàng trai vóc dáng cao lớn, nước da màu đồng rất nam tính, khuôn mặt góc cạnh khiến anh ta càng thêm đẹp trai.

– Về rồi à?! – Nó cười 

– Nói chuyện với anh trai như vậy hả? Chủ ngữ vị ngữ đâu?! 

Vĩ An bắt bẻ bước tới, nó càng cười tươi hơn. Không biết từ khi nào, giữa hai người đã hoà hợp hơn, mặc dù ngày nào cũng cãi nhau cả 

Như thói quen, mỗi khi Vĩ An đi đâu đó nó lại ra đây ngồi đợi anh ta về. Mặc dù Vĩ An luôn chọc ghẹo nó nhưng lại quan tâm vô cùng. 

– Hôm nay trời đẹp quá nhỉ…

Vĩ An ngồi xuống cạnh nó, mắt hướng lên bầu trời rồi nói. Nó cũng gật đầu đồng tình, bỗng có cái gì đó ấm nóng áp vào má..

– Uống đi! 

Vĩ An lấy ra một chai sữa áp vào má nó. Nó cầm lấy chai sữa vẫn còn ấm ấm, thật thích hợp cho thời tiết lành lạnh này. 

Uống một hớp, vị ngòn ngọt của sữa toả ra khắp miệng rồi xuống cổ họng. Dòng sữa ấm khiến cho cả người nó cảm thấy dễ chịu hơn..

– Em không định quay về sao!? 

Bỗng Vĩ An hỏi khiến nó mém chút đã sặc sữa lên tới mũi. Quay sang nhìn Vĩ An một cái rồi nói: 

– Hôm nay lại đến kì phát bệnh à? 

– Bệnh cái đầu em! – Vĩ An gắt 

– Cái đầu của em thì chắc chắn không bệnh rồi, chỉ có anh thôi. 

– Con nhỏ này, đang hỏi nghiêm túc đó.

Vĩ An nhăn mặt nhìn nó. Đã nhiều lần Vĩ An hỏi nó câu này, nhưng đều bị nó chọc cho tức điên lên. Nó thấy Vĩ An bắt đầu cáu lên liền phì cười rồi thở dài, mắt nhìn xa xăm nói: 

– Chưa phải lúc này..

Nói rồi nó bất giác nhìn xuống bàn tay nơi ngón giữa đeo một chiếc nhẫn, như một lời ước hẹn mà nó chưa từng tháo bỏ.

– Em không tha thứ cho họ được sao? Anh hai cũng chỉ muốn tốt cho em thôi..

Vĩ An hạ giọng xuống, anh ta biết nó vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. Càng không thể chấp nhận việc những người xung quanh lừa dối mình, một lần nữa..

Nó xoay xoay chai sữa, môi nở nụ cười nhẹ rồi nói: 

– Nếu như không tha thứ thì em đã trở thành người không hiểu chuyện rồi. Chỉ là lúc này em không muốn gặp mặt ai cả..

Ánh mắt nó đượm buồn, giọng nói cũng theo gió mà hoà quyện vào đất trời. Sau bao nhiêu giông tố, giờ đây nó lại không muốn nhìn thấy ai cả. Nó sợ bản thân sẽ oà khóc lao vào lòng họ, kể cho họ nghe những đau khổ mà nó đã trải qua.. Chỉ vậy thôi. 

– Được rồi, anh đành hi sinh thân mình sống với lợn rừng thôi! Chậc, làm trai đẹp cũng khổ quá mà! 

Vĩ An trong phút chốc phá vỡ bầu không khí bi thương, cố ý trêu chọc nó. Anh ta không thích nhìn nó suốt ngày cứ u sầu như thế, thôi thì cứ sống thế này, tốt cho nó và còn tốt cho anh ta nữa. 

– Anh nói ai là lợn rừng hả? Anh mới là lợn rừng! 

Nó hùng hổ cãi lại, Vĩ An bật cười lớn rồi nói: 

– Lợn rừng ngoan, vào nhà ăn cơm nào. 

– Anh mới là lợn rừng, đồ lợn thần kinh!

Cuộc sống của nó vẫn diễn ra như thế đó, rồi cứ ngỡ sẽ tiếp tục đến tương lai sau này. Một cuộc sống không lo nghĩ, cứ vô tư mà sống thôi..

Phía hàng cây thông gần đó, một vài bóng đen lấp ló hướng về ngôi nhà. Chúng không bước đến gần, chỉ lặng lẽ quan sát người trong căn nhà đó. Một tên lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó: 

– Sếp, đã tìm thấy mục tiêu! 

Ngày hôm sau, cũng như mọi ngày nó ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao hơn đỉnh núi. Có lẽ vì nó chết lâm sàng một khoảng thời gian dài, cơ thể vẫn còn yếu nên Vĩ An khá cưng chiều ít khi nào đánh thức nó dậy sớm. Dù đã tỉnh giấc nhưng nó vẫn còn lười biếng nằm dài trên giường, cuộn mình vào trong chăn bông. Vì căn nhà này không to lắm, vừa đủ cho 2 người ở nên phòng của nó sát phòng của Vĩ An. Thân là con gái, nó đương nhiên luôn cẩn thận lúc nào đi ngủ cũng khoá trái cửa. Căn nhà được Vĩ An cài thiết bị bảo vệ tiên tiến, nên nó không cần quan tâm đến vấn đề trộm cắp. 

Lăn qua lăn lại một hồi trên giường, nhìn sang đồng hồ đã qua bữa điểm tâm nó lười nhát ngồi dậy. Đi ra khỏi phòng với mái tóc rối xù, nó mơ mơ màng màng ra khỏi phòng. 

Ba năm chạy trốn, hai năm chết lâm sàng, nó chỉ mới tỉnh dậy vào một năm trước nên cơ thể vẫn chưa thể phục hồi được sức khoẻ như ban đầu. Nó đã 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Thân hình cũng trở nên đầy đặn hơn, chiều cao cũng tăng, mái tóc sau hai năm không cắt tỉa cũng trở nên dài hơn, khuôn mặt thì càng trở nên thuần khiết. Nó không quan tâm đến điều này, có lẽ vì sống với Vĩ An nên tính tình nó cũng bị ảnh hưởng một phần nào. Nếu con gái ở tuổi 18 lúc nào cũng son phấn điệu đà váy áo thướt tha thì nó đi theo hướng ngược lại. Ngay từ nhỏ, nó đã không thích việc điệu đà nên đến bây giờ cũng vậy. Nó nghĩ chẳng phải cứ là chính mình, sống một cách đơn giản chẳng phải tốt hơn sao? 

Đứng trước gương, nó ngáp một cái thật dài rồi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân và thay đồ. Sau khi xong xuôi, nó mới đi xuống cái bếp nhỏ vừa đủ cho cuộc sống hai người để kiếm cà phê. Thói quen uống cà phê mãi vẫn không bỏ được, nhiều lần bị Vĩ An la lên la xuống và cả hai cãi nhau ầm ĩ, rốt cuộc nó vẫn uống. Tự pha cho mình ly cà phê nóng, nó đi lên phía trước nhà để đợi Vĩ An về. Nhưng vừa bước tới cửa chuẩn bị mở ra thì: 

– Kéo cao lên, nhiêu đó thì nhằm nhò gì?! 

– Sao không đá xuống biển cho rồi? 

– Không, phải là thả xuống vực thẳm mới đúng! 

– Này này, mày kéo cao lên xem, chưa ăn sáng à!? 

– Mày giỏi thì lại đây mà làm! 

– Nói nhỏ thôi, để cho Như còn ngủ! 

Tiếng nói chuyện lọt vào tai nó, nghe đến tên mình nó giật thót cả tim. Hít một hơi sâu, nó đẩy cửa bước ra. Một làn gió lành thổi ngang qua khiến nó rùng mình, nhưng khung cảnh trước mắt càng khiến nó rùng mình nhiều hơn. Từ phạm vi 500m đổ lại, người của tổ chức canh gác không để lọt một khe hở. Vĩ An bị treo ngược lên ở cành cây thông gần đó, vẻ mặt cam chịu không hề kêu la. Ở bên dưới cây thông, một chàng trai đang buộc dây thừng lại, mái tóc màu vàng nhạt rất đỗi quen thuộc. Lúc này nó mới nhìn sang bên trái ngôi nhà nơi Vĩ An đặt một bộ bàn ghế nhỏ, đã có người ngồi ở đó. 

– Xoảng..

Ly cà phê trong tay rơi xuống đất rồi vỡ vụn, nó cứng đờ cả người lại. Người ngồi ở đó, sau ba năm vẻ lạnh lùng vẫn không mất đi, lại còn thêm vẻ uy nghiêm khiến người ta phải kính nể..

– Nhóc con, tỉnh rồi à!? 

– Anh hai ….

Nó bật ra hai từ mà cổ họng đã đau rát như đã rất lâu rồi nó mới nói chuyện. Dụi dụi mắt mình, nó vỗ vỗ vào trán rồi tự thôi miên chính mình: 

– Là mơ thôi, mơ thôi, mơ thôi, mơ thôi, vào ngủ tiếp nào! 

– Là thật đó, con nhỏ này tìm mày cực khổ lắm biết không? 

Không biết từ đâu ra Ngọc chạy tới ôm chầm lấy nó, cô nàng này sau ba năm tính tình vẫn vậy chẳng thay đổi tí nào cả. Nó bị cái ôm của Ngọc làm cho giật mình không kịp phản ứng. Ngọc buông nó ra rồi lắc lắc người nó như con búp bê mà nói: 

– Chị đây tìm mày khó khăn lắm biết không? Mất tích tận ba năm, mày làm chị đây tưởng mày bị thổ dân ăn thịt mất rồi! 

– Được rồi đừng lắc nữa, chóng mặt quá.

Nó cười khổ nói, Ngọc cũng dừng lại, mắt cô nàng đọng lại một màn nước mỏng. Nó giang tay ôm Ngọc, vỗ nhẹ vào lưng rồi nói: 

– Mày trở nên mít ướt từ khi nào vậy!? 

– Mày làm tao lo chết đi được..

Không kiềm chế được Ngọc oà lên như một đứa trẻ, nó cũng cảm thấy mắt mình cay xè. Sau ba năm, có những thứ không thể thay đổi được, ví dụ như tình bạn giữa hai đứa. Ngọc nấc nghẹn vài cái rồi buông nó ra, tay chùi nước mắt nói: 

– Mau đền tiền nước mắt cho chị mày suốt ba năm đây.

– Nhảy xuống sông Hàn mà rửa nước mắt đi! 

Nó cười lấy ngón tay dí dí vào trán Ngọc. Lúc này nó mới nhìn về phía Ken, ở đó cũng có cả Tuấn Anh, Cen và chàng trai đang buộc dây thừng chính là Kai. Anh nhìn nó, môi mỉm cười nhẹ nhõm, tựa như trút được gánh nặng suốt ba năm nay. Nó bước tới trước mặt anh, trong lòng cắn rứt không nguôi: 

– Anh hai..

– Chào em, nhóc con! 

Anh vẫn dịu dàng như vậy, lúc nào cũng ân cần với nó. Vậy thì hỏi xem, làm sao nó có thể giận anh được!? 

– Xin lỗi.

Nó cúi đầu nói, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc. Bỗng anh đứng lên ôm nó vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm nói: 

– Anh mới là người nên xin lỗi mới đúng. Là anh nói dối em, đẩy em vào chỗ nguy hiểm. Em không tha thứ cho anh cũng được, nhưng hãy quay về đừng chạy trốn nữa. Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em! 

Nghe anh nói mà cổ họng nó nghẹn lại, lắc đầu liên tục. Nó chưa bao giờ không tha thứ cho anh cả, anh vừa là một người anh trai, vừa là một thần tượng của nó..

– Xin lỗi vì đã giấu em. Vì nếu anh nói mẹ đã mất, anh sợ em sẽ không chịu nổi cú sốc đó. Sợ em sẽ lại giống như lúc đó, sợ em sẽ tự cách ly với mọi người. Nhưng anh sai rồi, người anh trai này tệ quá phải không? 

Giọng Ken đượm buồn nói, mang theo một nỗi bi thương không thể diễn tả thành lời được. Nó nghe thế liền lắc đầu mạnh hơn rồi nói: 

– Không phải, anh hai là người tốt nhất. Là em không hiểu chuyện, không nghe lời anh hai! 

– Vậy tha thứ cho anh, được không? – Ken hỏi 

– Chưa bao giờ em nói không tha thứ cho mọi người cả, kể cả anh hai! 

Nó ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt ngấn nước nói. Ken đưa tay lau đi giọt nước còn đọng lại trên mi nó, môi mỉm cười dịu dàng: 

– Vậy thì tốt rồi! 

– Được rồi, hai người đừng đóng phim tình cảm gia đình lâm li bi đát nữa. Đâu phải chỉ có anh hai em là lo lắng cho em đâu?! 

Cen lên tiếng phá vỡ bầu không khí khiến nó phì cười, buông Ken ra rồi quay sang Cen. Cen nhìn nó rồi đứng lên, giang tay ra cười gian nói: 

– Lại đây cho anh ôm một cái! 

– Dẹp mày đi, em gái tao không phải ai muốn ôm là ôm! 

Anh liếc Cen một cái nói, khiến Cen tối sầm mặt lại trừng mắt nhìn anh: 

– Tao ôm em gái mày chứ không có ôm mày! 

– Được rồi, hai người này vẫn không thể hợp nhau nỗi nhỉ!? 

Nó cười bước tới ôm lấy Cen. Anh ta sững người một lát rồi mới ôm lại. Cái ôm nhẹ nhàng, như món quà cảm ơn dành cho họ đã tìm kiếm nó suốt ba năm qua. Buông Cen ra, nó cười rồi nói: 

– Cảm ơn anh! 

– Nếu muốn cảm ơn thì gả cho anh là được. Năm nay đủ tuổi rồi phải không? 

Cen cười gian, tay xoa xoa đầu nó nói. Nó phì cười rồi chuẩn bị đáp lại thì Ken đã cướp lời: 

– Dẹp mày đi, đánh chết tao cũng không giao em gái tao cho mày! 

Nó chỉ cười không biết nói gì, lúc này Kai đi lại, vẻ mặt tươi không thể nào tươi hơn. Nó giang tay muốn ôm, Kai cũng không ngại ngùng mà đáp lại. Cái ôm của tình bạn, sau khi buông ra Kai mới nói: 

– Tưởng không gặp lại rồi chứ! 

– Chúng ta có duyên thật. – Nó cười

Lúc này, nó mới để ý mình bỏ sót một ai đó. Quay người lại, nó thấy Tuấn Anh đứng đó dõi mắt về hướng này. Dường như, lúc nào cậu ta cũng chỉ ở phía sau và nhìn theo nó. Đôi mắt màu xanh rêu đó theo thời gian vẫn đọng lại một nỗi buồn sâu thẳm, ít ai nhìn ra được nỗi buồn được giấu sau đôi mắt ấy.

Nó bước tới không cần biết Tuấn Anh có đồng ý hay không mà đã ôm lấy cậu ta. Tuấn Anh bất ngờ một chút rồi mới đưa tay ôm lại. Trong lòng đầy rẫy những cảm xúc khó nói, chỉ biết rằng cậu ta chỉ muốn giây phút này kéo dài mãi mãi..

– Nhớ tao không? 

Tuấn Anh cất lời, câu hỏi nửa thật nửa đùa. Nó buông cậu ta ra, cười một cái rồi hỏi ngược lại: 

– Vậy mày có nhớ tao không? 

– Ừ nhớ! Nhớ rất nhiều là đằng khác! 

Tuấn Anh giang tay ôm lấy nó một lần nữa khiến nó bất ngờ. Nó cũng mỉm cười rồi nói: 

– Tao cũng vậy! 

Ba từ thôi, cũng đủ để kéo Tuấn Anh từ vực thẳm trở về với đất liền. Nhưng cậu ta biết, dù có thế nào đi chăng nữa, bản thân chỉ có thể ở phía sau mà dõi theo nó..

– Mấy người muốn đóng phim tình cảm thì thả người xuống rồi muốn làm gì làm! 

Vĩ An quát lên, nãy giờ bị treo ngược lại khiến anh ta có cảm giác buồn nôn. Lúc này nó mới giật mình quay lại, thấy Ken vẫn bình thản ngồi im mà nhìn Vĩ An nói: 

– Không biết lỗi mà còn ở đó mạnh miệng!? 

– Anh hai, anh nỡ lòng nào nhìn em trai mình bị treo lên cây sao? – Vĩ An nói 

– Còn biết kêu anh hai? Nếu biết gọi hai từ này thì tại sao dám làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy hả!? – Anh nhíu mày 

– Là tại anh ép em vào đường cùng! 

– Không phải anh ép em vào đường cùng mà là em ngu xuẩn đi vào ngõ cụt! 

– Anh mới ngu xuẩn, mau thả em ra! 

– Được, cứ ở đó mà hưởng khí trời đi! 

Anh lạnh lùng nói, nó thấy tình hình không ổn liền chạy tới chỗ Vĩ An bị treo, dùng giọng nài nỉ nói: 

– Cũng đâu phải lỗi của anh ta, hai nghĩ thử xem, nếu Vĩ An không kịp thời đến cứu em, thì em có còn ở đây mà nói chuyện với mọi người không? 

– Nhưng nếu nó đã cứu được thì phải biết quay về thông báo, đằng này lại còn đem người chạy trốn! – Anh đáp lại 

– Quay về cho anh chặt đầu em ra hả!? – Vĩ An tức giận nói 

– Anh im coi, có tin tôi mặc xác anh luôn không? 

Nó bực bội quát, Vĩ An muốn nói lại nhưng lại thôi. Trong trường hợp này, ngoài nó ra thì không ai có thể cứu được anh ta cả.

– Tội bỏ nhà đi đã đủ để chặt đầu em. Lại còn dám đem em út ra uy hiếp, Vĩ An, em chán sống rồi phải không? – Anh đanh mặt lại 

– Nhưng anh ta cứu được em, nhờ anh ta em mới có thể sống đến ngày hôm nay. Anh hai, tha cho Vĩ An một lần đi! – Nó nói 

– Không được! Thằng nhóc này ăn gan hổ, dám đối đầu với anh nó vậy thì phải phạt cho đáng! 

– Coi như em xin anh, tha cho anh ta một lần thôi. Dù gì anh ta cũng cứu em một mạng, coi như anh thay em trả cho anh ta! 

Ken nhíu mày nhìn nó rồi nhìn Vĩ An bị treo lơ lửng rồi thở hắt ra, liếc Vĩ An một cái rồi nói: 

– Liệu cái mạng của em, đừng có mà giở trò! 

Nó thấy thế liền chạy tới tháo dây mà Kai đã cột lại. Từ từ thả Vĩ An xuống, nó đi tới cởi trói. Lúc này nó mới thấy, trên người Vĩ An có vài vết bầm, môi cũng còn một vệt máu khô. Đỡ Vĩ An đứng lên, cả thân hình to lớn tựa lên nó khiến nó xém xíu nữa là ngã xuống đất. Lúc này Tuấn Anh mới đi tới đỡ anh ta thay nó, thở dài nói: 

– Ra tay ác thật, không nể tình anh em gì cả! 

– Shit

Vĩ An không nhịn được chửi một câu, khập khễnh dựa vào Tuấn Anh mà vào nhà. Nó nhíu mày, lúc này Ngọc mới đi tới choàng vai nó mà nói: 

– Như vậy là nương tay rồi đấy! 

– Ai làm vậy? – Nó hỏi 

– Còn ai vào đây nữa! – Ngọc thở dài 

– Ken sao? – Nó trợn to mắt 

– Ừ, vừa đụng mặt là đã cho ăn ngay một cú móc trái rồi đập cho một trận nhừ tử xong mới treo lên. Như vậy là còn đỡ đấy, nếu không là đã lột da hắn ta ra rồi! 

– Dạo này anh thấy em cũng lắm mồm rồi đó.

Không biết từ khi nào Ken đã đứng cạnh nó khiến Ngọc giật mình rồi cười trừ. Cô nàng chạy thẳng vào nhà không thèm ngoảnh đầu lại. Nó ngẩng đầu nhìn anh, đang nghĩ liệu mình có bị treo lên giống Vĩ An không..

– Đừng lo, anh không treo em lên đâu. Vào nhà, ở ngoài này không tốt! 

Ken dường như đọc được suy nghĩ của nó, xoa đầu nó rồi bước vào nhà. Đứng ở phía sau, nó nhìn theo bóng lưng của anh..

Người anh trai suốt ba năm đã tìm kiếm nó, mọi yêu thương đều dành cho nó. Gặp được anh là may mắn của Kha Thảo Như này..

Vừa bước vào nhà đã thấy Vĩ An ngồi tự sát trùng, những người còn lại ai cũng thảnh thơi ngồi chơi xơi nước. Phòng khách thường ngày ít khi sử dụng nên không có bàn ghế nên họ ngồi dưới đất, nhìn cảnh tượng này nó chỉ biết cười khổ.

– Đưa đây làm cho! 

Nó ngồi xuống trước mặt Vĩ An, cầm này miếng bông gòn trên tay anh ta. Vĩ An cũng không phản đối, ngồi im để nó giúp mình. Đối với anh ta những vết thương này chẳng nhằm nhò gì, vì bị mãi cũng quen rồi..

Loay hoay một lát cũng xong, nó thở dài rồi nhìn lên đồng hồ, cũng đã tới bữa trưa mất rồi. Ken liếc mắt nhìn nó một cái rồi nói: 

– Nhóc con, đói sao? 

– Hơi hơi! – Nó cười 

– Key cũng sắp tới rồi, bảo nó mua thức ăn đi! – Cen chen vào 

– Em ăn mỳ Ý! – Ngọc nói 

– Đây cũng vậy – Tuấn Anh nói 

– Em gì cũng được – Kai cười 

Nó cười rồi thu dọn đống bông băng, Vĩ An cũng bước tới báo cáo với Ken về tình hình sức khoẻ của nó. Cả căn nhà theo đó cũng nhộn nhịp hẳn lên. Nó ngồi nghe Ngọc kể lại chuyện suốt ba năm vừa qua, mọi người đã phải cực khổ thế nào..

Ba năm qua đã có một chuyện rất lớn xảy ra ở Black, nội chiến! 

Tứ Đại Ma Vương không hiểu vì lí do gì đã bất đồng ý kiến không thể hoà giải và dẫn đến việc lục đục nội bộ. Hậu quả chính là một người trong số họ đã bị thương, là Yun. Nghe nói đêm đó trời mưa rất to, không hiểu vì sao Yun và Ken đã cãi nhau một trận ầm ĩ khiến cả trụ sở đứng ngồi không yên. Từ trước đến nay, Yun là một ít nói và luôn giữ được bình tĩnh. Nhưng đêm đó, Yun đã rút súng chĩa vào Ken khiến mọi người được một phen hoảng hốt. Khi hắn chuẩn bị bóp cò thì đã ăn ngay một cước của Key khiến bàn tay trái bị trật. Mọi chuyện kết thúc cũng trong đêm đó, về phần họ đã cãi nhau chuyện gì đến nay vẫn không ai biết. 

Nghe đến đây, hai hàng lông mày của nó càng dính chặt lại hơn. Nhìn sang anh đã dựa vào tường mà ngủ tự bao giờ, nó có cảm giác việc họ cãi nhau có liên quan đến mình..

Nó không thêm về vấn đề này, dù gì mọi chuyện cũng đã dịu xuống. 

– Hiện tại Key chắc cũng sắp tới nơi rồi, đã có ai nói cho Yun biết chưa? 

Kai bỗng cất cao giọng hỏi, nó nghe đến tên hắn liền nhíu mày, sắc mặt không tốt nói: 

– Đừng nói cho Yun biết, không muốn gặp anh ta!

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment