Yun bóp chặt cánh tay Nhân lại khiến Nhân đau đến thấu xương, ngước
lên nhìn Yun, đôi mắt ngấn lệ đầy đau thương của nó, đã từng là màu
tím của sự chung thuỷ, hạnh phúc trong tình yêu nhưng giờ màu tím đó thành sự mất mát, tuyệt vọng!
– Anh là ai? – Nhân liếc Yun
– Im đi con khốn! – Giọng Yun trầm xuống
– Anh buông người ta ra đi! Người ta là con gái mà! – Thư hoảng hốt
– Đúng rồi! Buông người ta ra đi! – Nhi hùa theo
Hắn nhìn nó, nở nụ cười hiền hoà! Nó nhìn thấy nụ cười đó rồi nhưng tại sao nó cảm giác lòng đau nhói đến thế này! Đó chẳng phải là nụ
cười mang đến cho nó niềm vui sao? Vậy tại sao nó lại đau đến thế này?
– Xin lỗi vì đã làm mày buồn! Có lẽ do chúng ta còn quá nhỏ và không kiểm soát được tình cảm của
riêng mình nên đã chọn sai! Và cũng cảm ơn mày, hôm nay mày đã cho tao biết rằng người tao thích không phải là mày! – Hắn nói
– Không có gì! Chuyện thường tình thôi mà! – Nó mỉm cười
Nụ cười chứa đầy niềm đau và nước mắt, người không bao giờ nhận ra
là hắn! Nó luôn cười trước hắn, luôn là hàng ngàn lớp mặt nạ và không
ai biết đâu là thật!
– Nếu được, hãy làm bạn của nhau! Không bao giờ chia cắt, được chứ? – Hắn nói
– Được! Không bao giờ chia cắt! – Nó gật đầu
Yun nhìn nó tay bóp càng chặt tay Nhân lại, sự giận dữ in hằn trên màu xám khói mù mịt!
– Anh bỏ người ta ra đi! – Vân chạy tới đẩy Yun
Yun bị người khác chạm vào, Yun ghét nhất cảm giác này! Buông Nhân
ra rồi dùng bàn tay đó bóp chặt cổ Vân khiến mọi người hốt hoảng. Hắn
quay lại nhìn Yun rồi kéo nó ra phía sau lưng mình:
– Lui ra, nguy hiểm! – Hắn nói
– Nguy hiểm? – Nó trầm giọng
– Đừng đến gần! Tao sẽ không để có chuyện gì xảy ra với mày! – Hắn kiên quyết
Mọi người lui ra xa khỏi chỗ Yun đứng, Anh và mọi người nghe tiếng
nháo nhào liền quay lại và thấy cảnh tượng kinh hoàng, các phụ huynh
cũng vậy. Mọi người chạy tới, Ngọc nhìn sang và thấy nó đang được hắn
che chở, huých tay TA! TA chau mày khi thấy cảnh đó:
– Tại sao lại ở đây? – TA hỏi
– Mày quên hắn là ai à? – Ngọc nói
– Giờ làm sao? – TA lo lắng
– Nhìn vẻ mặt con kia có lẽ là làm bạn rồi! Đồ ngốc! – Ngọc thở dài
TA quay sang nhìn nó rồi nhìn Yun, Vân đang vùng vẫy trên bàn tay
rắn chắc của Yun. Yun chẳng quan tâm đến cái chết của cô bé trên tay,
khuôn mặt tàn khốc, lạnh lùng đến đáng sợ, đôi mắt màu xám khói hằn
lên sự giận dữ!
– Yun, bỏ cô bé xuống! – Ba Yun nói
– Đừng nghĩ tôi không biết các người đang làm gì! Đến đây là lựa chọn sai lầm rồi! – Yun nói với Vân
– Yun, bỏ xuống đi! – Key lo lắng
– Đừng nói nữa! Nó không nghe đâu! – Cen nói
– Bây giờ làm sao? – Kai lo lắng
– MỌI NGƯỜI HÃY VÀO SẢNH PHỤ! CHÚNG TÔI CÓ CHUYỆN CẦN THÔNG BÁO! – Ken la lớn
Khách mời trong buổi tiệc nghe thế liền di chuyển vào sảnh phụ theo
lời Ken, trong sảnh chính chỉ còn những người có liên quan! Hắn chau
mày nhìn Yun rồi quay sang nó:
– Đi thôi! – Hắn nói
– Không đâu! – Nó nói
Lách người ra khỏi hắn, từng bước chân nhẹ nhàng bước lại gần Yun,
mọi người như nín thở lại xem từng hành động của nó! Nhân cùng đám của
Thư đang run rẩy đứng nhìn người bạn của mình!
– Như, đừng bước tới! – Ngọc hét lên
Nó bỏ ngoài tai những lời nói đó, bước tới trước mặt người con trai đang nổi cơn thịnh nộ kia, Yun liếc mắt sang nó!
– Em biến ra chỗ khác đi! Ở đây không có việc dành cho em! – Yun nói
Nó chẳng nói gì, đụng lên tay của Yun rồi từ từ kéo xuống! Yun như
bị điều khiển làm theo nó, thả Vân xuống, chậm một tí nữa thì Vân đã
chết rồi. 2 khuôn mặt vô hồn, 2 đôi mắt tàn khốc đối diện nhau, không một tiếng động nào phát lên trừ tiếng ho vật vã của Vân! Yun gạt tay
nó rồi quay lưng bước đi chẳng nói câu nào!
– Mau kêu người đem mấy con nhỏ này xuống tầng hầm! – Ken nói với Ngọc
– Vâng! – Ngọc trả lời
Hắn bước tới đứng bên cạnh nó rồi thở dài:
– Không sao chứ? – Hắn hỏi
– Không sao! – Nó nói
– Ồ! Đây chẳng phải là con trai của Ông Phạm đây sao? Thật xin lỗi vì để cháu chứng kiến chuyện không hay! – Ba Key bước tới
– Vâng không sao đâu ạ! – Hắn cười
Mọi người bước tới, Ngọc kéo nó lại đứng kế mình, Anh đứng kế bên nó:
– Nè, không sao chứ? – Ngọc hỏi
– Không sao! – Nó trả lời
– Nhóc con, em ổn chứ? – Anh hỏi
– Em sao? Không ổn chút nào! – Nó cười
– Cháu với Như đây là bạn bè sao? – Ba Ken hỏi
– Vâng! Chúng cháu là bạn thân! – Hắn trả lời
Chữ bạn như nhát dao đâm vào nó, khẽ nhếch môi cười nhạt rồi cũng
tắt đi! Mọi người di chuyển lên sảnh phụ nơi khách mời đã được chỉ định! Giống như lúc đầu, nhộn nhịp và ồn ào! Tụi nó cũng vào bàn ngồi
nhưng chỗ của Yun lại trống đi, lúc này ba Ken bước lên cầm micro:
– Chuyện xảy ra ban nãy chỉ là hiểu lầm! Xin lỗi mọi người! Hôm nay là buổi tiệc để chúc mừng năm mới, mong mọi người hãy cùng chung vui
với chúng tôi! – Ba Ken nói
– * CLAP CLAP CLAP ….*
– Ban nãy cậu Phong có nói là có chuyện cần thông báo! Là chuyện gì vậy thưa ông Bạch? – 1 phóng viên nói
– À vâng chuyện này thì xin mời ông Trương! – Ba Ken nói
Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, Ba Key bước lên thay, cầm micro với
nụ cười ôn hoà trên môi, tiếng xì xầm tắt đi và sự im lặng bao trùm!
– Hôm nay, nhờ bữa tiệc của ông bạn già này, tôi muốn công bố với mọi người một chuyện! – Ba Key cười
– Như, bước lên đi! – Ngọc ngồi kế nó nói
– Bình tĩnh đi! Không sao đâu! – Anh cười
– Cứ như bình thường thôi! – Pin nói
– Em biết rồi! Không sao đâu! – Nó cười
Đứng lên bước về phía chỗ ba Key đang đứng, các phóng viên bắt đầu
chú ý vào nó! Đứng kế bên Ba Key, vẻ mặt hiền hoà, dịu dàng, môi mỉm cười!
– Như mọi người thấy, đây là cô con gái của tôi! – Ba Key nói
Sau câu nói đó, mọi người bắt đầu nhốn nháo, các tay phóng viên
chụp ảnh tới tấp, nó dùng một cánh tay che mắt lại bởi ánh đèn flash!
– Thưa ông, chuyện nào là sao ạ?
– chẳng phải ông nói chỉ có 1 người con sao?
– Đây là con nuôi ạ?
– Bla….bla….
Các phóng viên hỏi tới tấp, ba Key vẫn bình tĩnh trả lời, nó bị ánh đèn Flash làm chói mắt nên phải dùng tay che lại! Key lúc này bước lên, kéo nó ra phía sau mình để tránh những tay săn ảnh kia:
– Đây là cô em gái cưng của tôi! Mong mọi người đừng làm em ấy khó chịu! – Key cười
– Anh 3, không cần phải thế đâu! – Nó đứng phía sau nói
– Sao lại không? – Key quay lại
– Anh đúng là đồ trẻ con! – Nó nói
– Vâng tôi không trẻ con bằng cô đấy! – Key cười
– Chúng tôi sẽ mở buổi party để nói rõ về việc này! – Ba Key nói
Key nhanh chóng đưa nó rời khỏi chỗ đó và ngồi về chổ cũ, vừa ngồi xuống nó liền thở phào nhẹ nhõm:
– Đúng là nhây mà! – Nó nói
– Dư luận là thế đó em! – MC cười
– chứ gì nữa! Chuyên gia bới móc chuyện người khác! – Kino nói
– Kino vừa mới gặp rắc rối hồi tháng trước đấy! Lên trang nhất nhá! – Ngọc hứng khởi
– Hót quá hót! – TA cười
– Lần này là Như đứng nhất nhé! Vụ này chấn động toàn thế giới! – Kai tiếp lời
– Mà khoan! Tên Yun đâu rồi? – Cen nói
Nó nhìn sang chỗ Yun, tên này đi đâu mất rồi! Nghĩ đến nó liền thở dài mệt mỏi, đứng lên:
– Em đi vệ sinh chút! – Nó nói
– Để tao đi chung! – Ngọc nhìn nó
– Không cần! Gắn tai nghe với dây chuyền làm gì thế! – Nó cười
Quay lưng rời khỏi buổi tiệc, nó mở cửa đi tìm nhà vệ sinh nhưng cái căn biệt thự này còn bự hơn cái trường nữa ==! Nó cười nhạt rồi bước
thẳng lên tầng cao nhất, tầng này là phòng của Ken, Bi nên không ai
dám bước vào. Bước tới khung cửa sổ, mắt nhìn những bông tuyết đang
rơi, nó lại suy nghĩ đến những lời hắn nói. Từng câu, từng chữ như
hàng ngàn nhát dao đâm vào tim nó! Rồi khoé mắt nó cay, nước mắt lại
lăn dài trên khuôn mặt.
Nó có hàng ngàn lớp mặt nạ, đeo theo từng trường hợp! Lúc đó nó có
thể giữ lại nhưng lại không làm được! Nước mắt thi nhau chảy dài trên
khuôn mặt, nó lúc này trông thật đáng thương. Nó sẽ chẳng để ai thấy
được cả vì nếu họ có thấy được thì nó sẽ mỉm cười như không có chuyện gì cả. Đưa tay đặt lên tấm kính, nó có thể cảm nhận được bên ngoài đang
lạnh như thế nào! Cũng giống như tim nó, lúc này đang đau như thế nào! Nó lừa dối tất cả mọi người, kể cả bản thân rằng mình hết thích hắn
nhưng ngược lại thì ở một góc nào đó trong tim, hắn luôn tồn tại! Nó nhốt hắn
cùng với kỉ niệm vào đó, lấy chìa khoá và giữ thật chặt! Đưa tay chùi
đi những giọt nước mắt nhưng càng gạt đi thì chúng lại càng chảy, nó
khóc nức nở, vỡ oà như một đứa trẻ!
– Tại sao khi tôi nhìn thấy em lại là lúc em buồn nhất nhỉ?
Tiếng nói của một ai đó khiến nó quay ngoắt lại, Yun đang đứng ở bên kia hành lang với vẻ mặt bất cần, tay cầm chiếc áo vest đen, áo sơmi
trắng bên trong mở 2 nút trên, tay áo được kéo lên! Yun bước tới trước mặt nó:
– Tại sao em lại khóc?
– Anh quan tâm làm gì?
– Tôi cũng chẳng biết!
Yun cười nhạt rồi nhảy lên bờ tường sát khung cửa sổ ngồi! Cả 2 đều
im lặng, đều nhìn về một thứ, tuyết trắng tinh khôi. Tuyết rất đẹp và cũng rất lạnh, ngày hôm nay tại nơi xứ người, tuyết đã mang người nó
thương đi mất rồi!
– Tại sao lại để người đó đi?
– Nếu niềm đau ở tôi đánh đổi được hạnh phúc ở người đó thì cứ lấy hết đi!
– Vậy thì em để người đó đi như thế?
– Chỉ cần nhìn được nụ cười đó nhưng khi thấy thì đau nhói ở tim!
– Vậy là em nhường người đó!
– Không phải là nhường! Mà là buông! Dù gì hắn ta cũng không còn
thích tôi, vậy thì hãy để tôi ôm hết những đau thương cùng kỉ niệm đó! Thời gian sẽ làm lành vết thương!
– Nhưng không phải lúc nào thời gian cũng là câu trả lời! Vết thương ngoài da có thể lành còn vết thương lòng thì không thể!
– Sẽ lành thôi!
– Em đừng ngoan cố, nước mắt nói lên tất cả!
Yun quay sang nhìn, đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc! Nó im lặng nhìn xa xăm, có lẽ lựa chọn của nó là đúng, ít nhất là với nó!
– Chiếc lắc đó, em còn đeo không?
– Còn!
Yun nhảy xuống đứng trước mặt nó, con búp bê đã bị đánh mất trái tim cùng với linh hồn ở trước mắt Yun! Lấy áo vest khoác cho nó rồi ôm nó
vào lòng thật chặt:
– Chiếc lắc là món quà dành cho em!