Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 85

Trời vừa sáng, những nhân viên vệ sinh trong lúc dọn dẹp bãi đỗ xe đã bắt gặp một đôi nam nữ lén la lén lút đi xuống từ thang máy độc quyền trực tiếp lên tầng hai mươi tám. Hai người này đều quần áo không chỉnh tề, người phụ nữ trốn ở sau lưng người đàn ông, người đàn ông mặc áo sơmi, còn người phụ nữ thì mặc áo vest của nam, bọn họ cúi đầu đi về phía chiếc xe thể thao bên cạnh. Khi hai người lên xe, người đàn ông buộc dây an toàn cho người phụ nữ, nhưng dây an toàn kia buộc mãi vẫn chưa thấy xong, từ góc độ này nhìn qua, người đàn ông hẳn là đang hôn người phụ nữ, bằng không, một cái dây an toàn làm sao có thể buộc lâu như vậy.

Người nhân viên vệ sinh vì tò mò mà cúi người xuống một chút, quả nhiên, như bà đoán, người đàn ông đang hôn người phụ nữ. Một đôi nam nữ hôn nhau ở trong một chiếc xe thể thao đắt tiền, nhìn thế nào cũng đều quá mức xa hoa, đáng tiếc, đôi nam nữ kia cũng không có để cho bà nhìn đã con mắt, lái xe đi mất rồi.

Một lúc sau, nhân viên vệ sinh quét dọn trên tầng hai mươi tám chạy xuống, vụng trộm nói cho bà nghe hôm nay phòng làm việc của sếp tổng giống như bãi chiến trường, người nhân viên vệ sinh cẩn thận suy nghĩ một chút, càng lúc càng cảm thấy dáng người của người đàn ông vừa mới ở trên xe hôn nồng nhiệt kia có vẻ khớp với sếp tổng nhà mình.

Việc đầu tiên Lan Đình Phương làm khi trở về nhà chính là đem vật dụng cá nhân của mình từ phòng khách chuyển về phòng ngủ chính. Từ phòng của Tiểu Long bước ra, Liên Hảo nhìn một màn này vừa cảm thấy buồn cười cũng vừa cảm thấy bực mình. Cái người này, mới ngày hôm qua vẫn còn rất lịch sự, dịu dàng, mười phần chính nhân quân tử, bây giờ thì xem cái bộ dạng này của anh kìa.

Bất quá, Lan Đình Phương vừa mới tắm xong rất khêu gợi. Tóc anh đã khô một nửa, lúc này đang mặc quần áo ở nhà, cổ áo thun thì lại rộng, cố tình, chất liệu vải thun này còn mỏng như là cánh ve, Liên Hảo nhìn mà trong lòng ngứa ngáy không yên, cô rón ra rón rén bước đến gần, từ sau lưng ôm lấy anh.

Liên Hảo áp mặt vào lưng anh, cảm thấy vô cùng thỏa mãn: "Em có đọc được một câu nói trong một quyển sách, nói người đàn ông mà bạn yêu có tấm lưng rộng lớn khiến bạn muốn dựa vào, lời này thật sự đúng."

Anh cầm tay cô, dịu dàng nói: "Cho nên, anh cũng có tấm lưng mà em muốn dựa vào?"

"Đúng vậy." Liên Hảo cọ mặt mình lên lưng anh.

"Cố Liên Hảo, mới sáng tinh mơ mà em đã lại tán tỉnh anh?" Một số cảm xúc không nói nổi thành lời đang kích động trong lòng Lan Đình Phương, giống như dòng suối đang chảy, cũng giống như biển động.

Niềm vui, sự nhiệt tình và lòng biết ơn đang tràn ngập trong thế giới nội tâm của anh. Đã có lúc anh nghĩ mình đã mất cô mãi mãi.

"Không được à?" Liên Hảo từ dưới nách anh chui ra, ngẩng mặt lên.

Trên mặt cô vẫn còn tình triều của trận hoan ái đêm qua, đỏ mộng như một quả đào, anh vươn tay ra kéo cô lại gần, cúi đầu, hôn cô. Liên Hảo kiễng chân, nắm lấy vạt áo, đón nhận nụ hôn của anh.

Lưu luyến, quấn quanh, lại lưu luyến buông ra, cô hơi thở gấp, bộ ngực nhịp nhàng phập phồng, bàn tay Lan Đình Phương luồng vào trong áo của cô, nắm lấy.

"Liên Hảo, không được bắt chước những bà mẹ ở trên tivi vì muốn có thân hình nóng bỏng mà giảm béo, có biết không?" Miệng thì nói nhưng tay anh cũng không có nhàn rỗi.

"Nhưng mà..., anh không nghĩ là vòng eo của em nên giảm bớt một chút thịt đi sao?" Liên Hảo trêu anh, sao cô lại không biết tâm tư của anh kia chứ.

Lan Đình Phương ý loạn tình mê: "Không cần thiết, như bây giờ là tốt nhất, xúc cảm như bây giờ tương đối tốt. Trước kia anh không hiểu tại sao đàn ông lại đi thích bộ ngực lớn thô tục như vậy. Bây giờ thì anh đã hiểu rồi."

"Đình Phương.." Liên Hảo nhắc nhở anh: "Chúng ta đang nói đến vòng eo, là vòng eo!"

Lan Đình Phương ngạc nhiên.

Một lúc sau, vấn đề mới lại xuất hiện, Liên Hảo đẩy anh ra, phụng phịu nói: "Đình Phương, nếu qua mấy tháng nữa ngực em không còn to như bây giờ nữa, có phải anh sẽ đi tìm phụ nữ ngực to khác không?"

Lan Đình Phương cười, anh gác cằm lên vai Liên Hảo, hôn lên vành tai cô: "Đương nhiên sẽ không, nhưng mà từ tối hôm qua đến giờ dường như chúng ta cứ xoay quanh đề tài bộ ngực của em thì phải?"

Liên Hảo lại nhớ đến lời nhận xét "Như vịt bị tiêm nước" khiến cô tức điên của Lan Đình Phương ngày hôm qua, không khỏi liếc nhìn anh bằng nửa con mắt.

Từ hôm đó trở đi, Lan Đình Phương đều bắt đầu tan làm đúng giờ, Liên Hảo cũng sống một cuộc sống có quy luật theo lời khuyên của bác sĩ gia đình. Y tá Vương nói với cô rằng thân thể của cô tuy rằng đã khá tốt nhưng vẫn sẽ rất dễ sinh non, nếu muốn hoài thai đứa thứ hai thì cần phải điều trị thân thể thật tốt.

Mỗi buổi sáng Liên Hảo đều sẽ lôi kéo Lan Đình Phương chạy bộ, ở Thanh Nguyên có một con đường chuyên dành cho các hộ gia đình ở nơi này chạy bộ, hai bên đường đều là thực vật xanh biết, mỗi lần Liên Hảo chạy ngang qua những cây xanh này cô đều cảm thấy rất thư thái.

Lan Đình Phương là một người rất lười vận động, mỗi buổi sáng Liên Hảo gọi anh rời giường là một việc rất tốn công tốn sức, bình thường biện pháp cứng mềm gì cô cũng đều dùng cả, lúc ban đầu, anh cư xử như một đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, dần dà, anh liền bắt đầu xấu tính lên, nói anh là một người đàn ông chỉ thích ra mồ hôi ở trên giường. Vì thế, thường thường sẽ xuất hiện tình huống như thế này, cô sẽ bị anh trực tiếp kéo lên giường hôn đến đầu óc choáng váng, sau đó là tiến hành các loại vận động khác. Thành ra mỗi lần thấy Liên Hảo không có đi ra ngoài chạy bộ, chị Nguyệt đều cười tủm tỉm hỏi: "Hôm nay không có đi chạy bộ à?"

Chị Nguyệt nói tiếng phổ thông có khẩu âm hơi nặng, mỗi lần chị ấy nói như vậy Liên Hảo đều cảm thấy ngượng chín cả mặt.

Bình thường, mỗi chiều cuối tuần Liên Hảo sẽ đặt Tiểu Long ở trong xe trẻ con đẩy bé đến quảng trường của một trường ngoại ngữ gần đó. Tiểu Long là một đứa trẻ rất sôi nổi, cô bé đặc biệt thích âm thanh, thích nhất là nhạc quảng cáo ở đây, mỗi lần đưa bé đến đây, nghe được nhạc quảng cáo là bé sẽ chăm chú lắng nghe. Bé còn thích Liên Hảo mang bé đến quảng trường là vì cuối tuần ở quảng trường sẽ có rất nhiều cậu bé đến đây đánh bóng rổ, bé sẽ ngồi ở trên xe trẻ con tròn xoe mắt hưng phấn nhìn chằm chằm vào nhóm thiếu niên chạy tới chạy lui trước mặt này. Nếu Kha Oánh có thời gian rảnh, cô ấy cũng sẽ mang theo cậu chàng mủm mỉm nhà mình đến. Cô ấy vừa đến thì đã ghen tị, chế nhạo Lan Đình Phương đem cô nuôi nhốt không khác gì một con heo.

Đúng vậy, ngay cả Liên Hảo lúc đó cũng cảm thấy bản thân mình sắp biến thành một con heo rồi, một con heo vui vẻ, Tiểu Long mỗi một ngày khỏe mạnh trưởng thành, Lan Đình Phương hận không thể đem toàn thế giới dâng đến trước mặt cô, bọn họ như keo như sơn.

Khoảng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, khi Tiểu Long được hơn nửa tuổi, rốt cuộc trong một loạt tiếng bập bẹ, cuối cùng bé cũng gọi được chính xác một tiếng "Mẹ", Liên Hảo đã không kiềm chế được bật khóc. Lan Đình Phương ở một bên yêu thương nhìn cô, cùng cô chia sẻ niềm vui này.

Lúc đó, hạnh phúc tràn ngập.

Một ngày vào đầu mùa đông, Liên Hảo kích động cầm bằng lái xe mà cô mới lấy được, xung phong lái chiếc retro huyền thoại của mình đến sân bay đón Lan Đình Phương. Anh đến Thượng Hải để đi công tác, khoảng thời gian công tác này có chút lâu, đã được một tuần và cô có chút nhớ anh. Cô vừa mới điện thoại cho Tiểu Đao, biết anh còn hơn mười phút nữa sẽ xuống máy bay, Liên Hảo quyết định sẽ cho anh một bất ngờ lớn.

Lan Đình Phương bước ra từ lối đi đặc biệt, anh cúi đầu, đeo kính và mặc áo khoác màu đen. Liên Hảo giơ tay lên định gọi anh, khi nhìn thấy người bên cạnh anh thì ngay lập tức trầm mặc. Lần này, người bên cạnh anh không phải là Phương Hữu Vi, đi bên cạnh anh rõ ràng là Thư Tiểu Tiểu, cũng mặc đồ đen, đeo kính mát, vừa nhìn qua liền nghĩ ngay đến cặp tình nhân vừa mới đi du lịch trở về.

Tiểu Đao đến đón Lan Đình Phương trong lòng hô to một tiếng hỏng rồi, vội vàng chạy lên, nói nhỏ vào tai anh. Lan Đình Phương tháo kính xuống nhìn về phía Liên Hảo, nhanh chóng nở nụ cười, bước nhanh về phía cô.

Liên Hảo đứng bất động ở đó, tâm trạng của cô lúc này vô cùng tệ.

Lan Đình Phương dường như không ý thức được bản thân đã chọc Liên Hảo mất hứng, anh bước nhanh đến, trong khóe mắt không che giấu được sự vui mừng, nhéo nhéo má Liên Hảo: "Nhớ anh đến vậy sao?"

Liên Hảo đẩy mạnh tay Lan Đình Phương ra, nhìn Thư Tiểu Tiểu đang dừng lại cách đó không xa, giọng điệu không được tốt: "Trước mặt người ngoài không nên động tay động chân."

Lan Đình Phương nhìn theo ánh mắt Liên Hảo, cười nói: "Đã quên nói với em, Thư Tiểu Tiểu là nhân viên của công ty, anh cũng không biết vì sao cô ta lại có thể có tên trong danh sách nhân viên đi công tác Thượng Hải lần này. Lúc trở về cô ta bị say máy bay, tiếp viên liền để cô ta đến khoang thương vụ, vì thế cho nên anh và cô ta mới đi ra cùng nhau."

Liên Hảo quay đầu bước đi, Lan Đình Phương nhanh chóng giữ tay cô lại, vội vàng nói: "Liên Hảo, không cần phải phí tâm tư vì những người không liên quan này."

Người không liên quan? Đứng cách bọn họ cách đó không xa, bàn tay Thư Tiểu Tiểu siết chặt đau đớn.

Ở một hướng khác trong sân bay có vài đài truyền hình kéo đến, trong nhóm paparazzi có người hô một câu: "Lan Đình Phương."

Vì thế, hôm nay, Lan Đình Phương đã được liệt vào danh sách "hoa có chủ".

Vẻ mặt anh ôn hòa ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, dùng thái độ khiến đám paparazzi được một phen thụ sủng nhược kinh: "Mọi người có thể chụp tôi, nhưng tuyệt đối không được chụp người phụ nữ của tôi."

Vì thế, ngày hôm sau, trên hàng loạt các tờ báo lớn, đài truyền hình và trang web, mặt Liên Hảo đều bị làm mờ.

Ra khỏi sân bay, Liên Hảo im lặng không nói gì ngồi ở bên ghế phó lái, Lan Đình Phương lái xe, anh vừa lái xe vừa tự nói: "Thật ra, anh đã sớm muốn công khai mối quan hệ của chúng ta, em không biết phụ nữ đối với anh như là hổ rình mồi. Không chỉ có phụ nữ, mà ngay cả đàn ông dù công khai hay bí mật cũng đều mắt đi mày lại với anh."

"Liên Hảo, anh cam đoan, anh sẽ không để những người đó đến quấy rầy em."

"Lan Đình Phương, anh thật khả nghi." Ánh mắt Liên Hảo nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Việc anh trợ giúp em trai của Thư Tiểu Tiểu, việc anh để cho Thư Tiểu Tiểu tự do ra vào Thanh Nguyên, còn có, việc Thư Tiểu Tiểu trở thành nhân viên của công ty anh anh cũng chưa từng nói với em một câu lại càng khả nghi hơn nữa."

"Đình Phương." Liên Hảo siết chặt bàn tay: "Có phải anh và Thư Tiểu Tiểu từng có gì với nhau rồi không?"

Lan Đình Phương đánh tay lái, xe dừng lại ở bên đường, anh thở dài một hơi, chồm người qua, ôm ấp cô: "Liên Hảo, anh và Thư Tiểu Tiểu không có gì cả, em đừng nghi ngờ anh nữa, nhé? Anh không muốn nói dối em, nhưng xin em hãy nhớ là, phải tin tưởng anh, có được không em?"

Mái tóc mềm mại của anh áp vào gương mặt cô, và sự mềm mại này dường như lan đến tận đáy lòng Liên Hảo. Người đàn ông này, là người mà cô muốn nắm tay cùng nhau vượt qua phần còn lại của cuộc đời, trên thế giới này cô không tin anh thì còn có thể tin được ai?

Liên Hảo ôm eo anh, gật đầu.

"Về sau, anh không được quá thân cận với Thư Tiểu Tiểu. Cô ta là người tâm địa bất lương, cẩn thận cô ta làm hư anh."

Lan Đình Phương nhịn cười: "Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ, còn có gì muốn phân phó tiểu nhân nữa không?"

"Mấy ngày nay có nhớ em không đó?"

"Nhớ, mong nhớ cả ngày lẫn đêm."

"Vậy có nhớ Tiểu Long không?"

"Nhớ, ngày nhớ đêm mơ."

"Vậy nhớ em nhiều hơn hay nhớ Tiểu Long nhiều hơn?"

"........"
Bình Luận (0)
Comment