Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 70

Lăng Y cố nén sự bất mãn của mình, nói: “Hạt cà phê vẫn phải có máy xay cà phê mới được, nếu như cậu thích uống thì hôm khác tôi sẽ mang một cái máy xay đến đây.”

Tô Du đứng ở một bên lạnh lùng chứng kiến những gì xảy ra, đột nhiên hiểu được tại sao Lăng Y nhất định đòi mình đi cùng, đồng thời cũng hiểu tại sao cô ta mang theo hạt cà phê và ấm đun mà lại không mang theo máy xay hạt. Lần này cô ta đưa mình tới chính là mượn chuyện công làm việc riêng, tạo cho cô ta một cái lý do chính đáng để qua lại với Phương Mục Dương, hạt cà phê chưa xay tất nhiên sẽ cần mang thêm máy đến, không thể bỏ dở giữa chừng. Nhưng mà hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Phương Mục Dương không làm theo kịch bản của cô ta, đã vậy còn muốn cô ta dùng chày cán bột nghiền hạt.

Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê: “Em có thích uống cà phê không?”

Phí Nghê lắc đầu.

Phương Mục Dương cười, nói với Phí Nghê: “Nếu như em không uống thì anh cũng lười làm.” Anh lại quay ra nói với Lăng Y: “Hạt cà phê thôi cậu cứ giữ lại đi, có cho chúng tôi cũng là phí phạm.”

Tâm trạng tốt của Lăng Y tức thì cuốn theo mây gió. Lời Phương Mục Dương nói, nghe cứ như cô ta mang cà phê đến cho Phí Nghê, một khi Phí Nghê đã không hứng thú thì chúng cũng lập tức trở nên thừa thãi.

Lăng Y nhất thời nghẹn lời. Cùng lúc ấy, Tô Du bất chợt nhớ ra Phí Nghê công tác ở xưởng may mũ, mà trên báo có một hàng chữ nhỏ đề tên đơn vị Điền Tuyết Anh từng công tác trước khi về hưu, cũng chính là cái xưởng này. Các ấn phẩm báo chí đương thời đều rất cẩn thận, trước khi đăng bài luôn kiểm chứng thông tin của người gửi, có khi còn ghi chú rõ ràng đơn vị công tác của họ trên bản thảo.

Chị ấy bất ngờ hỏi Phí Nghê: “Cái vị Điền Tuyết Anh kia cũng từng làm việc ở xưởng may mũ của các cô, hai người có quen nhau không?”

Phương Mục Dương lấy tờ báo lên, tỉ mỉ quan sát một lượt, chỉ vào hàng chữ nhỏ trên mặt báo, kinh ngạc nói với Phí Nghê: “Mẹ chúng ta không phải cũng tên là Điền Tuyết Anh sao? Lúc trước bà còn công tác tại xưởng may mũ nữa. Ban nãy anh cứ tưởng chỉ là trùng tên họ thôi, không ngờ lại là bà thật.”

Phí Nghê trắng trợn lườm Phương Mục Dương một cái, ngượng ngùng cười cười. Người nhà viết báo tâng bốc anh, chẳng nhẽ lại là chuyện gì đáng để khoe khoang hay sao, lại còn sợ người khác không biết nữa.

Tô Du cười, nói với Phí Nghê: “Nhờ cô chuyển lời đến bác gái Điền hộ tôi, nói là tôi rất thích bài văn này của bác ấy, ngày sau nếu có cơ hội hi vọng có thể tới nhà thăm hỏi.” Tuy rằng đó là bài phát biểu cảm nghĩ sau khi xem tranh liên hoàn, nhưng tranh liên hoàn vẫn được vẽ dựa trên bài báo của Tô Du. Bài báo ấy, trước kia cũng nhận được vài lời khen, nhưng điểm khiến Tô Du tự hào nhất thì lại chẳng có ai để ý, cho nên tuy rằng có không ít người ngợi khen nhưng chị ấy vẫn cảm thấy họ không khen đúng nơi, không gãi được đúng chỗ ngứa, cho nên cũng không thể khiến chị ấy vui vẻ được. Vậy mà phần cảm nghĩ nọ lại đào sâu được vào những chỗ chưa có ai để tâm, làm cho Tô Du cảm giác như gặp được tri kỷ. Thì ra Phí Nghê nói “cũng tạm” không phải là không có mắt nhìn, mà là đang khiêm tốn hộ người trong gia đình mà thôi.

Phí Nghê không trả lời, Phương Mục Dương cười nói: “Chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp chị.”

Lăng Y lúc này mới biết người mình thực sự khen là ai, nghĩ tới ban nãy còn bày trò phân tích chỗ hay trong văn chương của Điền Tuyết Anh trước mặt Phí Nghê, mặt cô ta liền nóng bừng, thầm nghĩ không biết trong lòng Phí Nghê còn cười nhạo cô ta tới mức nào nữa.

Người nói muốn ra về vốn dĩ là Tô Du, bây giờ người nán lại nói chuyện phiếm với Phí Nghê cũng là Tô Du, chẳng hề có ý định đi chút nào. Lăng Y nhịn không được, giục Tô Du: “Trời tối rồi, chúng ta đi thôi chị.”

Lăng Y lên tiếng xong, Tô Du cũng bảo Phí Nghê, lần sau có cơ hội lại nói chuyện.

Thấy Lăng Y chuẩn bị đi, Phương Mục Dương đưa hạt cà phê lại cho cô ta: “Phí Nghê không uống cà phê, tôi cũng lười làm, thứ này để ở chúng tôi cũng chỉ tổ lãng phí thôi.”

Phương Mục Dương mặc kệ sắc mặt biến hóa ảo diệu của Lăng Y, tiếp tục nói: “Nhưng mà cái ấm cà phê này của cậu tới đúng lúc lắm, Phí Nghê bình thường thích uống trà, tôi vẫn chưa thử dùng ấm pha cà phê pha trà cho cô ấy, hôm nay vừa lúc có dịp thử xem. Tôi thay mặt Phí Nghê cảm ơn cậu nhé.”

Lăng Y cứng nhắc nói “không có gì”.

Phí Nghê lại nói: “Cái ấm này mà dùng để pha trà thì phí quá, nếu anh không định uống cà phê thì hay là cứ để người ta mang về đi.” Cô cảm thấy cái ấm này không hợp pha trà, mà cho dù có hợp thì cô cũng không định dùng.

Hiện tại Phí Nghê đã có thể cơ bản xác định Phương Mục Dương không thích Lăng Y, nhường lại chỉ tiêu đại học rất có thể là xuất phát từ sự thương hại mà thôi. Cô có thể đoán được đại khái cuộc sống của Lăng Y ở nông thôn như thế nào, người được chiều chuộng nâng niu như thế, căn bản là không thể chịu nổi bất cứ đả kích nào cả. Sau khi cha được phục chức cô ta kiêu ngạo bao nhiêu, thì khi xuống vùng nông thôn chắc chắn là cũng thất bại bấy nhiêu. Nỗi đau khổ của người khác mà rơi vào người cô ta, có một phần thì cô ta sẽ cảm nhận được mười phần. Nếu như Phương Mục Dương không nhường lại cơ hội vào đại học cho Lăng Y, chuyện cô ta có sống sót đến khi cha được khôi phục đãi ngộ hay không vẫn còn là một ẩn số.

Phí Nghê không tán thành việc Phương Mục Dương nhường suất học đại học cho Lăng Y, nhưng dù sao cũng là chuyện đã rồi, cô không thể bắt Phương Mục Dương hối hận được. Chỉ là khi nhìn thấy cái ấm kia, cô sẽ luôn nhớ tới dáng vẻ ngạo mạn đắc chí của Lăng Y, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà uống trà nữa.

Phí Nghê đã tỏ thái độ như vậy, Phương Mục Dương đành cười cười, nói với Lăng Y: “Vậy thì phiền cậu mang về hết nhé, chúng tôi thực sự không dùng đến đâu. Cậu vẫn nên mang tặng cho ai đó cần thì hơn.”

Một lời hai nghĩa, lần này đến giả vờ cười Lăng Y cũng không làm nổi nữa.

Trưởng phòng Từ nhà bên thấy hai cô gái đi từ nhà Phí Nghê ra, trong đó có một người cực kỳ xinh đẹp, nhìn không thua gì Phí Nghê thì không khỏi liếc mắt thêm mấy lần. Từ nhỏ Lăng Y đã biết ngoại hình của mình nổi bật, cũng quen với ánh nhìn chăm chú từ những người xa lạ, nhưng hôm nay tâm tình xuống dốc khiến cho cô ta đặc biệt mẫn cảm với cái nhìn chòng chọc kia, giống như mọi người đều đang chê cười cô ta vậy.

Cô ta quan sát trưởng phòng Từ một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt có cả sự mất kiên nhẫn lẫn khinh miệt, song cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cười mỉa mai một tiếng, để lại cho trưởng phòng Từ một cái bóng lưng khinh bỉ. Cô ta không nói chuyện, nhưng trưởng phòng Từ vẫn hiểu được ý tứ từ ánh mắt của cô ta: Người như anh mà cũng xứng nhìn tôi à? Mau mau đi soi gương đi! Từ góc nhìn của trưởng phòng Từ, ngay cả cái bóng lưng kia cũng tràn ngập sự miệt thị.

Diện mạo của mình tới đâu, trưởng phòng Từ luôn tự nhận thức rõ ràng, nhưng từ trước đến nay anh ta luôn cảm thấy vẻ ngoài chính là cái thứ vô dụng nhất của đàn ông. Đàn ông ngoại hình quá mức đẹp trai, trông sẽ có vẻ hèn hạ, như trong xã hội cũ thì chính là con hát không hơn. Trong xã hội mới này thì con hát sẽ thành diễn viên, nhưng vẻ ngoài quá bắt mắt đối với những người không phải diễn viên cũng là một kiểu gánh nặng. Đàn ông mặt quá ưa nhìn, khả năng làm việc chắc chắn xoàng xĩnh. Chẳng hạn như cái tên mặt trắng ở cạnh bên, chỉ có thể dựa vào Phí Nghê mới được phân một gian nhà.

Ánh mắt của Lăng Y tựa như một cây kim, trong nháy mắt chọc xì hơi sự tự tin đang căng tràn của trưởng phòng Từ. Tuy nhiên lòng tự trọng của anh ta cũng theo đó mà dâng lên, anh ta nghĩ cô gái kia không biết thân phận của mình, cho nên mới coi thường mình như thế.

Sau khi vào nhà, trưởng phòng Từ làm bộ lơ đãng mà hỏi chuyện Uông Hiểu Mạn: “Nhà Phí Nghê có khách đến à?”

“Nói là người bên nhà xuất bản, tới đưa thư độc giả viết cho Phương Mục Dương. Không ngờ Phương Mục Dương lại biết vẽ tranh liên hoàn, đã đi làm phục vụ rồi, còn có thêm cả tiền nhuận bút.” Uông Hiểu Mạn vừa thấy hâm mộ, vừa lấy hàng xóm ra để nêu gương trước chồng mình: “Tiểu Phương nhà người ta có năng lực như thế mà vẫn tự mình giặt hết quần áo chăn màn, ngay cả cơm cũng không cho Phí Nghê nấu.” Ý chị ta rất rõ ràng, anh không kiếm được nhiều tiền như người ta, sao còn mặt dày đòi tôi giặt đồ, nấu cơm cho anh kia chứ. 

Sự tự tin của trưởng phòng Từ vừa phồng lên như khinh khí cầu, lại bị lời vợ nói đạp cho bẹp rúm. Anh ta không khỏi thẹn quá hóa giận: “Cô ngày nào cũng Tiểu Phương thế này, Tiểu Phương thế kia, sao cô không lấy quách cậu ta luôn đi! Ngày nào cô cũng so sánh tôi với người khác, nói tôi thế này chưa được thế kia chưa xong, sao cô không nói cô không trẻ đẹp bằng người ta chứ? Lúc trước cũng đâu phải là tôi cầu xin cô lấy tôi đâu.”

Uông Hiểu Mạn nghe thế thì nổi cơn tam bành: “Trông anh như thế mà còn không biết xấu hổ chê tôi, anh nhanh đi soi gương đi. Anh cho rằng anh có thể lọt vào mắt Phí Nghê chắc?”

Trưởng phòng Từ toan cãi lại, nhưng dạo gần đây đã biết được cái tường này cách âm kém tới mức nào, không muốn để cho nhà bên cạnh cười chê, đành phải cố gắng nuốt trôi cơn tức, im lặng không nói lời nào.

Tiễn khách đi rồi, Phương Mục Dương lại bóc một quả quýt, tự mình ăn trước một múi, múi bên cạnh bóc xơ trắng bỏ vào miệng rồi mới đưa múi quýt trơn nhẵn cho Phí Nghê ăn.

“Cuối tuần này tới nhà mẹ, anh sẽ nói với mẹ có người rất thích văn chương của bà, muốn tự mình đến cửa hỏi thăm một chuyến.”

Phí Nghê nhét múi quýt vào trong miệng Phương Mục Dương, nói: “Cứ bảo là không biết hoặc không phải là được rồi, sao còn phải nói cho người ta hay chuyện cảm nghĩ kia là do người nhà mình viết? Như thế chẳng phải người ta sẽ biết mẹ vợ của anh là bà Vương bán dưa tự bán tự khen sao?”

Phương Mục Dương cười: “Không khen sao bán được dưa? Đề cử hiền tài xưa nay không tránh người thân, tự viết thì có gì to tát? Em thử đi hỏi mẹ xem bao giờ rảnh, còn gặp người ta một chút.”

“Mẹ không rảnh.”

“Mẹ không phải là đã về hưu rồi sao? Bớt chút thời gian gặp mặt người ngoài thì có vấn đề gì nào? Đợi đến Chủ nhật tự anh sẽ nói với mẹ.”

“Bài văn đó không phải là mẹ viết.”

Phương Mục Dương lại bỏ một múi quýt vào miệng mình: “Không phải là mẹ viết à? Thế là ai vậy? Không ngờ bây giờ còn có người tốt đến thế, viết văn trên báo mà còn đề tên người khác.” Anh nhìn Phí Nghê, cười cười. “Cũng không biết người tốt kia là ai nhỉ? Anh phải đi cảm ơn người ta mới được. Người này không cần danh tiếng, không cần nhuận bút, lại còn viết báo khen anh, nếu không phải đã kết hôn thì khéo anh sẽ lấy thân báo đáp mất.”

Phí Nghê biết Phương Mục Dương chỉ đang giả bộ hồ đồ, cũng nói theo anh: “Em không cần anh, anh muốn lấy thân mình báo đáp ai thì cứ đi báo đáp người đó đi.”

“Không được đâu, cả đời anh chỉ muốn chung thủy với một người thôi.”

Phí Nghê kiễng chân, dí nhẹ lên trán Phương Mục Dương một cái: “Anh cứ giả vờ đi.”

“Anh giả vờ cái gì nào?”

“Anh đã sớm biết bài văn kia là do em viết rồi chứ gì.”

“Hóa ra thật là em à?” Phương Mục Dương ra vẻ như chợt bừng tỉnh. “Thảo nào khen anh mà khen cao tay như vậy, lát nữa anh phải đọc lại kỹ càng một lượt mới được.”

“Anh giả vờ đến nghiện rồi đấy hả? Về sau không được nói chuyện này với những người khác nữa.” Phí Nghê lại nhét một múi quýt khác vào trong miệng Phương Mục Dương. “Còn nữa, sau này trước mặt người ngoài đừng có làm ba cái trò buồn nôn kia nữa, chẳng biết giữ kẽ gì cả.”

“Buồn nôn chỗ nào cơ? Sao anh lại không thấy nhỉ? Em chỉ cho anh đi, anh sẽ sửa.” Phương Mục Dương cười với Phí Nghê. “Mà cũng kỳ lạ thật đấy, cùng là một quả quýt, nhưng em đút cho anh ăn hương vị lại ngon hơn nhiều.”

“Kệ anh.”

Phí Nghê càng lờ anh đi, Phương Mục Dương càng không biết điều mà quấn lấy cô. Phí Nghê hết cách với anh, đành phải mặc anh muốn làm gì thì làm.

Náo loạn một hồi, Phí Nghê hỏi: “Cha mẹ anh gửi gì cho anh thế?”

“Cha mẹ anh cái gì, đó là cha mẹ chúng ta, cha mẹ chúng ta gửi cho em hai hộp trà to, nói là uống hết rồi sẽ gửi tiếp.”

“Rõ ràng là gửi cho anh mà.”

“Thật sự là cho em đấy, ông già nhà chúng ta nói cái mồm này của anh chỉ xứng uống trà cám thôi.” Ngày trước anh lấy hồng trà của cha ra luộc trứng, còn bị ông đuổi đánh suốt cả đoạn dài.

Buổi tối, Phương Mục Dương pha Đại Hồng Bào, rót vào chén rồi đưa tới trước mặt Phí Nghê: “Em nếm thử xem, nếu thích thì ngày nào anh cũng pha cho em uống.”

“Tối rồi em không uống nữa đâu, uống xong nhỡ không ngủ được thì làm sao?”

“Thì đi làm những chuyện khác.”

Phí Nghê kiên quyết nói: “Em không uống, anh cũng không được uống. Anh mà uống thì đừng có quấy rầy em ngủ, nếu không kiểu gì em cũng đá anh xuống giường cho xem.”

Phí Nghê và Phương Mục Dương đêm nào cũng ngủ chung giường, nếu Phương Mục Dương mất ngủ thì cô cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Chiếc giường hiện tại của bọn họ rất chắc chắn, nhưng dù sao cũng là giường ở trên cao nên kiểu gì cũng tạo ra tiếng động.

Nhưng Phương Mục Dương uống trà xong, không ngủ được, lăn lộn trên giường cả đêm, Phí Nghê cũng không đá anh xuống, chỉ để lại rất nhiều dấu vết trên người anh mà thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Mục Dương mang Đại Hồng Bào ra luộc trứng cho Phí Nghê ăn. Luộc xong, anh bóc vỏ trứng, đưa đến bên miệng cô, hỏi cô ăn có ngon không.

“Anh lấy trà kia ra luộc trứng á?”

“Em không uống, để không thì cũng phí, chi bằng luộc trứng còn hơn.”

Một tuần sau đó, sáng nào Phí Nghê cũng được ăn trứng luộc bằng trà Đại Hồng Bào.

Khi Phương Mục Dương đang chuẩn bị lấy trà ra luộc trứng tiếp, Phí Nghê nói: “Thôi trà này chúng ta cứ để uống đi.”

Phương Mục Dương lại hào phóng  nói: “Đại Hồng Bào cứ dùng luộc trứng cũng được, không phải chúng ta vẫn còn một hộp Chính Sơn Tiểu Chủng nữa sao?”

Phương Mục Dương đã khám phá ra rất nhiều cách thức mới mẻ để uống hồng trà, hồng trà thêm sữa bột, hồng trà thêm sữa đặc, hồng trà nấu với gừng…

Phí Nghê vừa uống hồng trà gừng Phương Mục Dương pha cho, vừa viết bản thảo giúp chị dâu. Ngoài mượn tên của mẹ, Phí Nghê còn dùng cả tên chị dâu Lâm Mai khi viết cảm nghĩ về tranh liên hoàn. Quản lý tiệm điểm tâm phát hiện Lâm Mai viết văn trên báo, liền nhờ chị ấy viết một bài phản ánh những vấn đề phổ biến mà cửa tiệm gặp phải trong quá trình kinh doanh. Lâm Mai từ chối không được, đành phải căng da đầu lên nhờ Phí Nghê viết hộ.

Viết xong bản thảo, Lâm Mai đưa cho Phí Nghê một tập phiếu điểm tâm.

Phí Nghê chia chỗ phiếu điểm tâm này thành ba phần, một phần giữ lại cho mình, một phần đưa cho cha mẹ, còn phần còn lại là để cho cha mẹ của Phương Mục Dương.

Cô còn chưa kịp lấy phiếu đi mua ít điểm tâm gửi qua đường bưu điện cho hai người họ, Phương Mục Dương đã nói với cô: “Đừng gửi, ông già và mẹ anh sắp trở về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment