Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

Chương 107

Đường Khê giật mình vì Tần Kiêu đột nhiên ra tay.

Mặc dù ngay từ câu chào hỏi đầu tiên của Lý Tráng Tráng thì cô đã cảm thấy Tần Kiêu có ý muốn đánh Lý Tráng Tráng rồi.

Chỉ có điều vừa rồi Lý Tráng Tráng tâng bốc mục đích mua sạp thịt heo của Tần Kiêu thái quá như vậy, mà Tần Kiêu cũng chấp nhận hình tượng "tuyệt vời" do Lý Tráng Tráng tạo ra, hơn nữa còn chủ động mời người ta đến nhà ăn cơm. Cô còn tưởng rằng Tần Kiêu bị mấy lời nịnh nọt của Lý Tráng Tráng làm cho vui vẻ, không ghi hận chuyện bản thân bị Lý Tráng Tráng bôi nhọ hình ảnh ở chợ nữa.

Ngỡ đâu cuộc gặp gỡ "sặc mùi thuốc súng" này sắp kết thúc bằng việc Tần Kiêu đơn phương buông bỏ hận thù, không chỉ làm hòa, thêm WeChat mà còn lịch sự mời Lý Tráng Tráng đến thăm nhà, nhưng việc Tần Kiêu bất ngờ tung ra một đấm này đã ngay lập tức phá vỡ bầu không khí bạn bè cũ "tình thương mến thương" sau nhiều năm xa cách.

Lý Tráng Tráng không ngờ Tần Kiêu sẽ ra tay với mình, anh ta không có phòng bị, nụ cười trên khuôn mặt vẫn chưa kịp thu lại đã bị nắm đấm mang theo sự tức giận của Tần Kiêu làm cho loạng choạng hai bước, đầu ngoẹo sang một bên, khóe môi cũng bị rách.

Anh ta đưa tay che mắt, theo bản năng muốn đánh trả. Nhưng khi bắt gặp vẻ mặt u ám của Tần Kiêu, nhớ tới việc Tần Kiêu âm thầm chiếu cố mình thì anh ta vừa mờ mịt vừa kích động: "Người anh em, sao cậu lại đánh tôi?"

1

Tần Kiêu siết tay thành quyền, khí thế uy nghiêm, trông giống như một người trầm ổn và lý trí, không bao giờ dùng nắm đấm nói chuyện với người khác.

Nhưng Lý Tráng Tráng đã hai lần chịu thiệt dưới tay anh, Tần Kiêu đối với anh ta mà nói giống như một quả bom nổ chậm, rất nhanh có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ta lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tần Kiêu, sau đó quay mặt tố cáo với Đường Khê, "Đường Khê, cô nhìn Tần Kiêu xem, đang nói chuyện vui vẻ sao lại động tay động chân đánh tôi?"

Đường Khê vội vàng tiến lên ngăn cản Tần Kiêu, hai tay giữ lấy cánh tay anh, khuyên bảo: "Đừng đánh nữa, chỗ này nhiều người, mọi người đều nhìn sang bên này hết rồi."

Đường Khê đưa tay vuốt lưng Tần Kiêu, nói: "Anh đừng nóng, có chuyện gì từ từ nói."

Lý Tráng Tráng tiếp lời: "Đúng đó, có chuyện gì từ từ nói, vẫn là Đường Khê hiểu chuyện. Tần Kiêu, nếu hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ trả lại một đấm này, tôi không thể đứng im chịu trận oan như thế được."

Lý Tráng Tráng không hiểu bản thân đã đắc tội chỗ nào với người anh em tốt "tình sâu nghĩa đậm" đã âm thầm giúp đỡ mình này.

Vừa rồi vẫn ổn, chẳng có dấu hiệu gì, thế mà nói động thủ là động thủ ngay.

Tần Kiêu nghe anh ta nói chuyện thì lửa giận lại bùng lên, lạnh lùng nói: "Mười năm trước anh nói với tôi thế nào?"

Mười năm trước?

Đường Khê nghe Tần Kiêu nhắc tới mười năm trước mới nhận ra lý do tại sao Tần Tiêu bỗng đánh Lý Tráng Tráng, có lẽ không phải chỉ là Lý Tráng Tráng ở chợ tung tin đồn về anh. Nhìn dáng vẻ này của anh, chẳng lẽ mười năm trước đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

Lý Tráng Tráng bị Tần Kiêu nhìn đến chột dạ, cũng mơ hồ nhận ra tại sao mình bị đánh, anh ta không thể nhớ chính xác mình đã nói gì với Tần Kiêu vào mười năm trước, nhưng anh ta nhớ mang máng rằng bởi vì muốn Tần Kiêu hết hy vọng với Đường Khê nên đã dốc lòng vẽ ra chuyện tình tốt đẹp của Đường Khê và Tống Ninh Viễn, lừa Tần Kiêu rằng mình đã nhìn thấy tận mắt.

Anh ta xấu hổ cười trừ: "Người anh em, lâu quá nên tôi chẳng nhớ rõ nữa. Nhưng tôi biết có một số việc cần xin lỗi cậu, cậu cho tôi xin lỗi nhé, nếu cậu vẫn không nguôi giận thì hôm nay tôi đứng đây mặc cho cậu đánh, tuyệt đối không đánh trả."

Đường Khê khó hiểu hỏi Tần Kiêu, "Mười năm trước Lý Tráng Tráng đã nói gì với anh vậy?"

"Không có gì." Tần Kiêu thu hồi ánh mắt lạnh như băng đang nhìn Lý Tráng Tráng Tráng, anh cụp mắt xuống, dịu dàng nhìn Đường Khê, "Không làm em sợ chứ?"

Đường Khê lắc đầu, "Không có."

Lý Tráng Tráng: "..."

Người bị đánh là anh ta, Đường Khê có gì phải sợ chứ?

Tần Kiêu vòng tay qua eo Đường Khê: "Chúng ta về nhà thôi."

Đường Khê thầm đoán có thể mười năm trước đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Tần Kiêu sẽ không tức giận và đánh Lý Tráng Tráng ở nơi công cộng như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc hồi tưởng về quá khứ, cô sẽ hỏi Tần Kiêu khi không có ai.

"Được, chúng ta về nhà."

Thấy Tần Kiêu và Đường Khê chuẩn bị rời đi, Lý Tráng Tráng đang nghĩ đến việc xin lỗi Tần Kiêu, hỏi xem rốt cuộc trước kia Tần Kiêu có vì câu chuyện mình bịa ra mà hiểu lầm Đường Khê không, nhưng ngặt nỗi lại bị ánh mắt sắc như dao của Tần Kiêu phóng tới.

Đường Khê cũng sợ Lý Tráng Tráng mở miệng nói một câu sẽ giẫm phải "chốt mìn" của Tần Kiêu, cho nên nhắc nhở đúng lúc: "Lý Tráng Tráng, đừng hỏi chuyện trước kia nữa, đã qua cả rồi. Sau này anh đừng nói lung tung với người khác về chồng tôi nữa, cũng vì anh mà mọi người ở chợ đều hiểu lầm chồng tôi đấy. À, còn chuyện hôm nay chồng tôi đánh anh, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh nhé."

Tuy rằng không biết cụ thể năm đó Lý Tráng Tráng nói cái gì, nhưng nhìn thái độ của Tần Kiêu thì cũng đủ biết Lý Tráng Tráng chẳng nói lời gì hay.

Lý Tráng Tráng đáp: "Không cần xin lỗi, quả thật là tôi có lỗi với Tần Kiêu, nhưng chuyện tôi nói ở chợ làm sao hai người biết được?"

Đường Khê hỏi ngược lại, "Anh nói xem?"

Anh ta thiếu điều muốn bắt loa nói cho cả thế giới biết ấy chứ, vậy mà còn hỏi cô tại sao lại biết.

Lý Tráng Tráng xấu hổ gãi đầu, thẳng thắn thành thật nói: "Lúc đó tôi cảm thấy Tần Kiêu làm ăn phát đạt, mắt chó... À không, muốn xem thường tôi, cho nên tôi mới tức giận ăn nói bậy bạ, hai người đừng để trong lòng, hôm nào tôi sẽ ra chợ giải thích rõ ràng."

Lý Tráng Tráng kịp thời nuốt mấy chữ "mắt chó xem thường người khác" vào bụng.

Đường Khê đáp lời: "Không cần giải thích, chuyện này đến đây là kết thúc."

Cái miệng này của Lý Tráng Tráng ấy à, chẳng biết là sẽ giải thích như thế nào, hơn nữa những người trong chợ gần như đã quên cả rồi, bây giờ anh ta giải thích thì chẳng khác nào gợi lên lần nữa.

"Được, sau này tôi sẽ không đi kể lung tung chuyện của hai người nữa." Lý Tráng Tráng gật đầu, không quên chuyện đưa thịt heo cho Tần Kiêu và Đường Khê, nói với Tần Kiêu: "Đừng quên đưa địa chỉ nhà cho tôi đó, tôi gửi thịt heo sang."

Tần Kiêu không để ý đến anh ta, Đường Khê quay đầu, nhìn Lý Tráng Tráng bị bầm tím một bên mắt, tốt bụng nói: "Mắt anh sưng lên rồi, đến nhà chúng tôi thoa thuốc đi."

Lý Tráng Tráng đang định nói đồng ý thì thoáng thấy sườn mặt hơi nghiêng của Tần Kiêu, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn anh ta thì sợ hãi nuốt nước miếng, nói: "Không cần đâu, nhà tôi cũng ở gần đây, tôi về bảo vợ tôi thoa thuốc là được rồi."

Anh ta sợ nếu đến nhà Tần Kiêu và Đường Khê, anh ta sẽ bị hai vợ chồng nhà này đóng cửa "dạy dỗ" mất.

Cuộc "ẩu đả" này mặc dù chưa bắt đầu, nhưng xung quanh vẫn tụ tập không ít người, Đường Khê và Tần Kiêu đi ra khỏi công viên dưới ánh mắt dò xét của mọi người. Đường Khê liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Kiêu thì không khỏi bật cười.

Tần Kiêu cụp mắt, bàn tay xoa nắn eo cô: "Đừng cười nữa."

Phần eo của Đường Khê vừa mẫn cảm vừa sợ ngứa, vào mùa hè thì chiêu này đặc biệt hữu dụng với Đường Khê. Nhưng vào mùa đông, quần áo dày dặn, cho nên cách lớp vải dày sẽ không cảm thấy ngứa ngáy. Sau khi bị Tần Kiêu cảnh cáo, rồi lại nhìn sắc mặt bức bối của anh, Đường Khê càng cười hăng hơn.

Tần Kiêu híp mắt: "Về nhà xử em sau."

Đường Khê vội vàng mím môi nhịn cười, nhịn vài giây mới hoàn toàn bình tĩnh, vẻ mặt vô tội nói: "Không phải em cười anh, mà là em nhớ tới một tiểu phẩm hài mới coi đêm qua, anh không cảm thấy hài Tết năm nay rất buồn cười sao?"

Tần Kiêu thờ ơ đáp: "Không buồn cười."

Bởi vì anh biết, Đường Khê chỉ đang bịa chuyện để dỗ dành anh, cô chính là đang cười anh.

Đường Khê nắm tay thành nắm đấm, sau đó giơ lên ​​trước mặt Tần Kiêu như thể phóng viên phỏng vấn, "Sếp Tần, anh có thể trả lời lý do tại sao anh lại thân thiện mời Lý Tráng Tráng về nhà ăn tối như thể đã buông bỏ hết ân oán, rồi lại đột nhiên ra tay đánh người ta được không? Rốt cuộc là mười năm trước đã xảy ra chuyện gì mà em không biết, có thể nói cho em không?"

Tần Kiêu: "Không thể."

Đường Khê lắc lắc cánh tay Tần Kiêu, "Hây da, đừng có lạnh lùng như thế mà, anh phối hợp với người ta một chút không được sao? Người ta cực kỳ tò mò mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho em biết không?"

Tần Kiêu phối hợp nói: "Không phải anh đột nhiên đánh người, mà là có kế hoạch, nhưng chuyện mười năm trước không thể nói cho em."

Năm đó, Lý Tráng Tráng nói với anh rằng tận mắt trông thấy Đường Khê và Tống Ninh Viễn thường xuyên hẹn hò cùng nhau. Lúc anh đưa tiền cho Lý Tráng Tráng bảo Lý Tráng Tráng hoàn trả tiền cho Đường Khê, Lý Tráng Tráng còn nói Đường Khê bảo anh ta chuyển lời rằng loại nghèo hèn như anh nên tránh cô càng xa càng tốt.

Vốn dĩ anh không định tìm Lý Tráng Tráng tính sổ, nhưng hôm nay Lý Tráng Tráng còn dám nhắc đến Tống Ninh Viễn ở trước mặt anh, nói rằng cảm thấy tiếc nuối vì năm đó anh và Đường Khê không phải là một đôi, cảm thấy bọn anh là một cặp trời sinh.

Nếu Lý Tráng Tráng không nói ra câu này, chắc có lẽ anh cũng quên bén đi mất. Mười năm trước, mỗi lần Lý Tráng Tráng nhìn thấy anh, anh ta cũng đều cảm khái Đường Khê và Tống Ninh Viễn là một cặp trời sinh.

Đường Khê khó hiểu hỏi: "Nhưng không phải anh muốn mời anh ta đến nhà dùng cơm sao?"

Tần Kiêu: "Cho nên anh mới nói có kế hoạch, bằng không em cảm thấy tại sao anh lại mời anh ta về nhà mình ăn cơm?"

Đường Khê: "Đừng có nói là anh muốn dụ người ta vào nhà đóng cửa đánh đấy nhé?"

Tần Kiêu nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Đường Khê: "..."

Trời ạ, người đàn ông này quá xảo quyệt.

Thấy anh mời Lý Tráng Tráng đến nhà dùng cơm với vẻ mặt hòa nhã, cô còn tưởng rằng anh đã rộng lượng tha thứ cho Lý Tráng Tráng, nhưng không ngờ anh chỉ lo ngại công viên có quá nhiều người, xuống tay trước mặt mọi người sẽ không hay, vì vậy muốn lừa người ta vào nhà cho dễ đánh.

Đường Khê bày ra dáng vẻ yếu ớt vô tội, rụt cổ vào cánh tay anh, "Sếp Tần à, anh ra đòn vừa nhanh vừa chuẩn, khiến người ta trở tay không kịp. Nếu như em có câu nào lỡ đắc tội với anh thì anh cũng đừng so đo với em, cũng như đừng âm thầm ghi hận rồi đợi thời cơ tính sổ nhé."

Tần Kiêu nhìn cô, cười khẩy nói: "Đương nhiên."

"..."

Đường Khê: "Vậy em có thể hỏi một câu, hiện tại anh có nợ nào cần tính với em không? Chắc là không đâu nhỉ?"

Nợ nần giữa cô và Tần Kiêu đều giải quyết ở trên giường, nếu trước đó có thì ngày hôm qua đã giải quyết rồi. Hôm nay mới có nửa ngày, cô cảm thấy mình không làm gì chọc ghẹo Tần Kiêu.

Tần Kiêu lắc đầu nói: "Có."

Đường Khê bĩu môi, không phục hừ một tiếng, "Chắc chắn là không có, chẳng qua là anh muốn kiếm cớ giở trò lưu manh thôi."

Tần Kiêu giơ tay bẹo má cô, nghiêm túc nói: "Không phải kiếm cớ giở trò lưu manh, thật sự là có."

Đường Khê: "Vậy anh nói thử xem, em ghẹo chọc gì anh?"

Tần Kiêu: "Em gọi anh là sếp Tần, anh rất không vui."

"..."

Chỉ vậy thôi?

Đường Khê không nói nên lời: "Em đang đùa với anh mà, thế mà anh cũng không vui, anh quá hẹp hòi."

Tần Kiêu tiếp tục liệt kê tội danh của cô, "Em nói anh hẹp hòi, anh rất không vui."

"..."

"Được rồi, xem ra em nói cái gì anh cũng không vui. Nếu đã như thế, vậy kể từ giờ trở đi em sẽ không nói chuyện với anh nữa, anh vui rồi chứ?"

Đường Khê nói xong liền ngậm miệng lại, ngoảnh mặt sang hướng khác, không để ý đến anh nữa.

Hai người im lặng chưa đầy một phút, Tần Kiêu nghiêng người về phía Đường Khê.

Đường Khê bị anh chèn vào trong góc đường, nhưng cô vẫn cố tình phớt lờ và giữ khoảng cách với anh.

Tần Kiêu tiếp tục áp sát vào người cô, Đường Khê tức giận đẩy anh ra: "Tránh ra, không phải tôi chọc anh không vui sao? Anh còn dựa vào tôi làm gì?"

Sếp Tần vốn đã hoàn toàn vứt hết mặt mũi ở trước mặt vợ, co được dãn được, nhanh trí sửa miệng: "Anh không có không vui, anh trêu em thôi."

Đường Khê hừ lạnh một tiếng, "Ai biết những lời này của anh có phải là để dỗ dành em không, tỏ vẻ rộng lượng nhưng thật ra trong lòng đang ngầm tính toán, đợi về nhà là thanh toán nợ nần ngay. Vẻ mặt lúc nãy của anh nghiêm túc như vậy, một chút cũng không giống nói đùa."

Tần Kiêu cong môi cười: "Bây giờ thì sao?"

Đường Khê nhìn anh cúi đầu dỗ mình vui vẻ, còn cong môi lộ ra hàm răng trắng, không hiểu sao cảm thấy anh có chút giống một con Husky mà cô từng chụp trước đó, lập tức nói: "Tần Kiêu, có phải anh cảm thấy tính tình của em rất tốt?"

Tần Kiêu đáp ừm rồi nói: "Đúng vậy, vợ anh dịu dàng nhất."

Đường Khê: "Em cảm thấy hầu như những người chồng khác đều rất sợ vợ, chẳng hạn như nhà chúng ta, ba sợ mẹ, chú Hai sợ thím Hai, anh rể sợ chị Hai, nhưng tại sao anh không sợ em?"

Nghe xong ám chỉ của cô, Tần Kiêu còn tưởng rằng điều cô muốn nói là toàn bộ tài chính trong nhà đều do phụ nữ quản lý, vì vậy cố gắng nhịn cười.

Cuối cùng thì cô cũng muốn quản tiền của anh.

Cuối cùng thì cô cũng sợ chồng mình có quá nhiều tiền sẽ dễ gây ra những rắc rối không đáng có ở bên ngoài, nên muốn bắt đầu quản lý tiền của anh để trói buộc anh.

Từ giờ trở đi, Thẩm Cố sẽ không thể khoe khoang trước mặt anh rằng chị Hai vì quan tâm chồng nên mới giữ tiền, còn Đường Khê thì mặc kệ anh.

Hừ.

Lát nữa phải gọi điện thoại cho Thẩm Cố mới được.

Tần Kiêu nhìn Đường Khê, "Em muốn gì cứ nói thẳng."

Đường Khê: "Em nghĩ mình cần phải đặt ra một quy tắc cho anh."

Tần Kiêu: "Ừ."

Đường Khê nhìn vẻ mặt của anh, thấy tâm tình của anh không tồi nên mạnh dạn nói: "Nếu sau này anh còn cố ý bắt nạt em ở trên giường nữa thì sau khi xong việc anh phải làm mặt chó để em chụp ảnh."

Tần Kiêu: "..."

Mặt chó?
Bình Luận (0)
Comment