Đường Khê sửng sốt, hai mắt không kiềm được mà trợn trừng, lặp lại lời anh vừa nói trong đầu.Anh nói gì cơ?
Anh nói muốn vào nhìn cô tắm?
Cô có nghe nhầm không vậy?
Không lẽ cô uống nhiều quá, say nên nghe nhầm?
Anh đâu phải kiểu người sẽ nói những lời như vậy.
Bóng người trên cửa kính khẽ cúi đầu, tựa như đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cô.
Đường Khê cúi xuống nhìn cơ thể trần truồng của mình, nếu bây giờ anh đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của cô…
Khuôn mặt Đường Khê lập tức nóng lên. Sao anh có thể nói mấy câu lưu manh như vậy bằng giọng điệu nghiêm trang đó chứ?
Cô không ngại làm chuyện đó với anh, nhưng cô thực sự không chấp nhận được chuyện anh vào đây nhìn cô tắm.
Đường Khê quyết định mặc kệ anh.
“Đường Khê.”
Anh lại gọi một tiếng nữa.
Đúng là thật sự muốn vào.
Đường Khê hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn mắng anh, hỏi: “Ý anh là, anh muốn vào đây trông chừng em, không làm gì khác?”
Tần Kiêu thản nhiên ừ một tiếng, giải thích: “Mặt em rất đỏ, chắc chắn do say rượu. Nếu em ngã xuống thì anh ở ngoài không nghe thấy.”
Mặt cô đỏ như vậy là do anh hôn cô chứ liên quan gì đến rượu.
Nhớ lại dáng vẻ lưu manh của anh trên xe, Đường Khê gần như có thể chắc chắn người đàn ông này muốn vào đây để giở trò lưu manh.
Chỉ là cô không hiểu nổi, rõ ràng trước đây là một người đàn ông cực kì đoan chính, dạo gần đây không biết vì sao lại liên tục nhờ cô “giúp đỡ”, nhất là hôm nay càng có vẻ kích động hơn.
Đường Khê bình tĩnh nói: “Em không say, rất tỉnh táo, vẫn tự tắm được, anh không cần vào đâu.”
Đây là từ chối rõ ràng.
Đường Khê nói xong, tay siết chặt khăn tắm trước ngực, nhìn chằm chằm bóng dáng trên cửa thủy tinh.
Bên ngoài không có tiếng động gì, Tần Kiêu vẫn đứng đó nhưng không nhắc lại chuyện muốn vào phòng tắm nữa.
Đường Khê nhìn bóng dáng của anh hồi lâu, mở vòi hoa sen, mặt đối diện với cửa, tiếp tục tắm.
Bóng của anh vẫn luôn in trên cửa, mặt hướng về phía cô, tựa như xuyên cách một cánh cửa nhìn cô.
Sâu trong lòng Đường Khê có cảm giác mất tự nhiên không thể diễn tả thành lời. Vậy nên sau khi tắm xong, động tác mặc quần áo của cô cũng trở nên cứng nhắc.
Cô đứng trước tấm gương trong phòng tắm, lúc nhìn đến hai dây áo trên vai mình thì cực kì hối hận. Sao cô lại chọn chiếc váy ngủ hở hang như này chứ?
Đường Khê vén tóc ra đằng trước, che đi xương quai xanh lộ ra, tiếp đó lấy một chiếc khăn tắm lớn trên giá quấn quanh người, che kín mít.
Nghĩ ngợi một hồi, cô lại cởi khăn tắm ra.
Cô đã mặc váy ngủ kiểu này nằm cùng anh trên một chiếc giường không biết bao nhiêu lần, những gì nên nhìn anh cũng đã nhìn hết rồi.
Chưa kể lần trước cô dùng tay giúp anh, trong lúc mơ mơ màng màng cũng đã nhìn thấy hết những gì không nên nhìn của anh.
Còn cái gì phải che nữa chứ.
Người đàn ông này vừa ngạo kiều lại vừa nhạy bén. Nếu nhìn thấy cô trùm kín như vậy chắc chắn sẽ nghĩ cô đề phòng anh rồi giận dỗi. Anh mà giận thì cô lại phải dỗ.
Cô vén lại tóc ra sau tai, xoay người đi về phía cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, bóng người trên cửa thủy tinh hơi di chuyển rồi biến mất.
Đường Khê bước chậm lại, mở cửa phòng tắm.
Trong phòng ngủ, Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, trong tay cầm một quyển sách, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cứ như từ nãy đến giờ đều đang đọc sách, chưa từng nói mấy câu lưu manh kia, cũng chưa từng đứng trước cửa phòng tắm.
Đường Khê liếc mắt qua tên quyển sách trên tay anh.
Đó là sách của cô《 Đóng vai một người ổn định cảm xúc mỗi ngày 》
Mỗi lần cô kích động hay phiền muộn, đều sẽ mở quyển sách này ra đọc, uống một chút súp gà cho tâm hồn*.
* Súp gà cho tâm hồn (chicken soup for the soul): chỉ thứ gì đó chữa lành cho tâm hồn.Giờ anh đọc quyển sách này cũng là vì cảm xúc không ổn định sao?
Bởi vì cô không cho anh vào phòng tắm?
Đường Khê đi đến cạnh giường, cởi dép lê rồi chui vào chăn.
Tần Kiêu ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, liếc nhìn cô một cái.
Đường Khê nghiêng người, quay mặt về phía anh, nhìn anh.
Tần Kiêu cúi đầu, tiếp tục lật sách.
Chẳng phải chỉ không cho anh vào nhìn cô tắm thôi sao? Sao không khí lại kỳ quặc thế này?
Còn về tại sao không cho thì…
Mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng lúc tắm mà có một người đàn ông đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì vẫn rất xấu hổ.
Lúc nãy cô đã đáp lại nụ hôn của anh trên xe rồi mà.
Nhìn là biết anh không có kinh nghiệm hôn hít gì rồi, làm cô tê hết cả môi.
Đường Khê bĩu môi, đúng lúc đó, ánh mắt của Tần Kiêu lướt qua, dáng vẻ tủi thân của cô lọt vào mắt anh.
Không giống với những lần giả vờ đáng thương trước đây, cô nằm đó, đôi mắt đảo quanh như đang đợi ai đó dỗ dành.
Tần Kiêu chăm chú nhìn cánh môi đỏ hồng của cô, đôi mắt khẽ đảo, đặt quyển sách sang bên cạnh, hỏi: “Sao hôm nay đồng nghiệp lại tặng quà cho em, chúc chúng ta tân hôn vui vẻ nữa, lại còn cảm ơn anh đã mời họ ăn cơm nữa? Sao anh lại không biết mình mời họ ăn cơm vậy?”
Đường Khê sửng sốt, lúc ở trên xe anh không nhắc đến chuyện này, còn chủ động cầm quà giúp cô, tặng tài xế hai túi “kẹo cưới”, cô còn tưởng chuyện này đã qua rồi, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến.
Đường Khê hơi ngượng ngùng, rụt người vào trong chăn, trả lời qua loa: “Mọi người biết em đã kết hôn thì rất mừng cho em nên em mới họ một bữa. Bình thường khi kết hôn đều phải mời bạn bè ăn một bữa mà. Không ngờ lại trùng hợp gặp anh ở đó.”
Làm gì có chuyện trùng hợp. Hôm đó cô gọi cho nhà hàng để đặt phòng đã bị anh nghe thấy.
Đôi mắt đen láy của Tần Kiêu nhìn cô chằm chằm: “Đáng lẽ nên là hai người cùng mời.” Cô chưa từng nói chuyện này với anh.
Đường Khê hiểu ý anh, giải thích: “Không phải em sợ anh bận sao? Hơn nữa anh cũng không quen mọi người trong studio mà. Bọn họ đều biết em dùng thẻ của anh để mời khách, không những cảm ơn anh đã mời họ một bữa mà còn rất thích anh nữa.”
Không biết Tần Kiêu có ý gì: “Thời gian để kết hôn vẫn có.”
Đường Khê nói: “Chỉ là mời đồng nghiệp ăn bữa cơm thôi, không phải tiệc cưới, không đáng để làm mất thời gian của anh. Không phải anh còn nói tối nay anh bàn chuyện làm ăn sao?”
Tần Kiêu rũ mắt: “Không phải chuyện làm ăn, là sinh nhật của một người bạn.”
Đường Khê à một tiếng, đoán anh nói có chuyện làm ăn quan trọng chỉ là lời xã giao. Dù sao đối với người bình thường, sinh nhật của bạn bè chắc chắn không thể quan trọng bằng cùng vợ mời khách.
Tần Kiêu im lặng hồi lâu, ngay lúc cô nghĩ rằng anh sẽ không nói gì nữa, tiết mục tán gẫu trước giờ ngủ sẽ chấm dứt tại đây thì đột nhiên Tần Kiêu hỏi: “Là họ muốn xem ảnh của anh sao?”
Đường Khê ừ một tiếng, nịnh anh: “Lúc xem xong bọn họ đều nói anh rất đẹp trai.”
Tần Kiêu: “Em nói chuyện kết hôn của chúng ta với họ à?”
Đường Khê gật đầu: “Vâng.”
Cô nói xong, thấy trong mắt anh xuất hiện ý cười thì không biết sao lại thấy ngường ngượng, hỏi anh: “Không được nói cho họ sao?”
Tuy rằng hôn nhân của hai người đặc biệt nhưng cũng không phải ẩn hôn. Nhân viên trong công ty của anh đều biết cô là vợ của anh, vậy cô nói cho đồng nghiệp trong studio có lẽ cũng không sao.
Hơn nữa khi cô nhờ anh gửi ảnh qua cũng có nói là đồng nghiệp muốn xem, chắc chắn anh đã biết cô nhắc đến anh với đồng nghiệp.
Tần Kiêu cố nén nụ cười trên môi, nói: “Được chứ, vợ chồng hợp pháp mà.”
Đường Khê hùa theo: “Đúng vậy, chúng ta vợ chồng hợp pháp mà. Có gì không thể nói cơ chứ?”
“Ừ, là vợ chồng hợp pháp.”
Tần Kiêu lặp lại lần nữa, không biết là muốn nhấn mạnh chuyện gì.
Hai người cùng ngầm hiểu mà dừng lại.
Nhiệt độ trong phòng như tăng cao, Đường Khê đột nhiên thấy nóng bức đến luống cuống, ánh mắt chuyển sang phía tủ đầu giường, tìm điều khiển từ xa.
“Em tìm gì?” Tần Kiêu đứng dậy khỏi sô pha, vừa đi về phía cô vừa hỏi.
Đường Khê rụt người vào chăn, không nhìn anh, chỉ nói: “Trước khi nói chuyện anh vẫn chưa tắm đâu. Mau đi tắm đi.”
Bàn tay đang đặt trên chăn của anh khựng lại, vuốt vuốt mấy cái, vờ như vuốt phẳng nếp nhăn trên nhăn, trong lòng thì bực bội, sao anh không đi tắm từ sớm cơ chứ?
Anh ừ một tiếng: “Anh đi tắm đây.”
Anh xoay người đi về phía phòng tắm được hai bước thì dừng lại, quay đầu nói với Đường Khê: “Chờ anh. Sau khi tắm xong anh có lời muốn nói với em.”
Có lời muốn nói với cô?
Đường Khê thấy sắc mặt anh bình thường, không giống như sẽ cáu giận, gật đầu, đáp: “Được.”
Đường Khê nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, nghe tiếng anh đẩy cửa phòng để quần áo ra.
Giờ cũng đã muộn, cô lại còn uống rượu, nằm trên giường mà cả người mệt rã rời. Mắt cô mới khép lại một chút thì đột nhiên tiếng nhạc ầm ĩ vang lên bên tai.
Cô hoảng sợ, mở to mắt, thấy Tần Kiêu đang cầm quần áo ngủ trong tay, đứng trước giường, dùng điện thoại mở nhạc, ngón tay còn nhấn nút tăng âm lượng, chỉnh nhạc đến mức lớn nhất.
Cơn buồn ngủ của Đường Khê bị tiếng nhạc sôi động đánh bay, im lặng nhìn anh với ánh mắt: “Anh đang làm gì vậy?”
Đêm hôm khuya khoắt còn bật nhạc ầm ĩ, có để cho người khác ngủ hay không?
Tần Kiêu đúng là không muốn cô ngủ.
Mấy lần trước lúc anh định nhờ cô “giúp” thì cô đều đã ngủ say.
Cô vào giấc quá nhanh, đợi lát nữa anh tắm xong, chắc chắn cô đã ngủ mất.
Tần Kiêu thản nhiên nói: “Nghe chút nhạc thôi, đừng tắt.”
Tần Kiêu đặt điện thoại lên gối của anh, dặn Đường Khê đừng tắt nhạc rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Đường Khê: “…”
Muốn nghe nhạc thì đem vào phòng tắm mà nghe, để đây để tra tấn cô chắc?
Đèn phòng tắm sáng lên, tiếng nước từ vòi hoa sen bị tiếng nhạc át đi hết. Đường Khê gối lên gối đầu, loa điện thoại của anh ở ngay cạnh, điếc hết cả tai.
Cô bịt tai lại, tức giận gào lên với người trong phòng tắm: “Tần Kiêu, tiếng nhạc ồn quá, em tắt đây.”
Chẳng đợi Tần Kiêu đáp lại, cô thẳng tay cầm điện thoại anh lên tắt nhạc.
May là tắt nhạc không cần mở khóa, trực tiếp tắt đi là được rồi.
Nhạc vừa tắt, thế giới trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, đến cả tiếng nước rào rào trong phòng tắm cũng có vẻ nhỏ hơn bình thường.
Tần Kiêu thấy nhạc bị cô tắt cũng không nói gì.
Đường Khê thở phào một cái, nhắm mắt lại. Chưa đầy một phút, cô lại mở mắt ra, cơn buồn ngủ đã bay sạch, cô cầm điện thoại lên lướt Weibo.
Mấy phút sau, Tần Kiêu ra khỏi phòng tắm.
Hôm nay anh tắm cực kỳ nhanh, tóc vẫn còn sũng nước, chưa sấy khô đã ra ngoài.
Đường Khê ngước mặt lên khỏi điện thoại, dịch vào bên trong, hỏi: “Sao hôm nay anh không sấy tóc? Để tóc ướt đi ngủ sáng mai dậy sẽ bị đau đầu đó.”
Tần Kiêu vuốt tóc mấy cái, đến gần cô, đáp: “Không sao đâu, lát nữa rồi sấy.”
Anh vén chăn chuẩn bị lên giường.
Đường Khê nhìn anh, nói: “Mau sấy tóc đi, để vậy rất dễ cảm.”
Tần Kiêu nhìn cô một cái, vào phòng tắm sấy tóc.
Cửa phòng tắm không đóng.
Đường Khê nhìn bóng dáng cao lớn của anh, dự cảm được đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì. Nhịp tim cô bắt đầu tăng dần, cô hơi hồi hộp, cảm giác muốn trốn tránh lại xuất hiện.
Giả vờ ngủ chắc chắn không được, vừa nãy anh bật nhạc lớn như vậy chính là để đề phòng cô ngủ mất.
Nếu anh phát hiện cô giả vờ ngủ, có lẽ cái tình cảm vợ chồng đang bên bờ vực thẳm này sẽ lập tức rơi xuống vực, tan nát.
Quả nhiên, vì chuyện giường chiếu, cái gì đàn ông cũng có thể nghĩ ra được.
Cô đưa tay vỗ ngực, suy nghĩ xem lát nữa nếu anh hỏi cô có ngại không thì cô nên trả lời thế nào.
Cô nhớ lần đầu anh hỏi câu này, cô đã trả lời là không ngại.
Hình như lúc sau anh còn hỏi thêm một câu nữa.
Hỏi tại sao cô lại không ngại thì phải.
Phiền thật đấy! Vợ chồng thân mật thôi mà cứ phải hỏi tới hỏi lui.
Lúc Tần Kiêu sấy xong tóc xong, bước ra ngoài, Đường Khê đang ôn lại “đề thi”, chuẩn bị sẵn đáp án.
Cô định, lát nữa nếuanh hỏi cô có ngại không, cô sẽ lập tức nói không ngại, không vì xấu hổ mà do dự.
Anh mà hỏi vì sao lại không ngại.
Bởi vì yêu anh.
Phải trả lời thật nhanh.
Không được do dự.
Nếu anh còn hỏi thêm câu khác, thì tùy cơ ứng biến, theo ý anh mà trả lời, anh thích thế nào thì trả lời thế đó.
Phía bên kia giường lún xuống.
Đến rồi.
Hai tay Đường Khê vô thức đặt lên ngực, cả người cứng ngắc.
Tần Kiêu nằm trên giường, mãi không thấy có động tĩnh gì.
Đường Khê dần bĩnh tĩnh lại, có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, dường như hôm nay anh không định làm gì cả.
Đường Khê nhắm mắt lại, vừa chuẩn bị ngủ thì đột nhiên bên cạnh có động tĩnh.
Lông mi Đường Khê run run, càng nhắm chặt mắt hơn.
Người đàn ông dịch về phía cô, kề sát vào vai cô, ánh mắt nồng cháy nhìn cô chăm chú.
“Đường Khê.”
Đường Khê đáp: “Dạ.”
Đèn chùm pha lê trên đầu không biết bị anh tắt từ lúc nào, chỉ để lại một ngọn đèn đỏ ấm áp ở đầu giường khiến bầu không khí trong phòng càng thêm ái muội.
“Em giới thiệu anh với đồng nghiệp?” Môi anh kề sát tai cô, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô tựa như dòng điện, khiến cô tê tê dại dại.
Chuyện anh nói muốn nói với cô lúc trước khi tắm là chuyện này sao?
Chẳng phải cô đã giải thích chuyện này rồi à? Sao anh còn hỏi lại? Nghi cô nói dối sao?
Hôm nay lúc gặp Tần Kiêu, đồng nghiệp trong studio đều gọi anh là anh rể mà. Sao anh lại không tin?
Đường Khê: “Vâng.”
“Em nói họ gọi anh là anh rể à?”
Bàn tay của anh đặt lên eo cô, cả người Đường Khê khẽ run lên. Cô không chịu nổi người khác sờ vào eo mình nên nắm lấy tay anh, ngăn anh lại, nhưng không đẩy ra.
“Là họ tự gọi. Anh đừng sờ eo em nữa, nhột lắm.”
Tần Kiêu ngoan ngoãn bỏ tay ra khỏi eo Đường Khê, nắm chặt tay cô, bờ môi mơn man vành tai cô.
Đường Khê cuộn người lại, lông mi run run.
“Lúc nãy em nói, họ biết em kết hôn với anh thì mừng cho em sao?”
Môi của anh từ chóp tai cô dịch xuống dái tai cô. Cả người Đường Khê bị anh trêu chọc đến mức nóng hầm hập, đầu óc mơ hồ, chẳng còn nhớ mình có nói vậy không, chỉ gật bừa.
“Vâng.”
Tần Kiêu thấp giọng hỏi: “Em thì sao?”
“Sao cơ?”
“Em có vui mừng không?”
Đường Khê tiếp tục gật đầu: “Em cũng vui.”
Hơi thở của Tần Kiêu như nặng nề hơn, tay anh nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô về phía mình. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, giọng anh trầm thấp quyến rũ: “Bọn họ chúc chúng ta tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp.”
Đường Khê vâng một tiếng.
Môi Tần Kiêu cọ lên môi cô, thì thầm: “Vậy em trả lời thế nào?”
Đường Khê bị anh trêu chọc đến nhũn cả người, sợ hãi muốn tách ra. Anh tìm đâu ra lắm thứ để hỏi vậy chứ? Cô chỉ muốn giục anh muốn làm gì thì làm luôn đi, nhưng lại chẳng thể buông bỏ sự rụt rè.
Anh cắn môi cô như trừng phạt, rồi buông ra, lùi về phía sau, nhướng mày chờ cô trả lời.
“Cảm ơn.”
Đồng nghiệp chúc tân hôn vui vẻ, đương nhiên là phải nói cảm ơn rồi.
Tần Kiêu đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, môi anh áp sát tai cô, giọng khàn khàn nói: “Anh muốn làm chuyện vợ chồng. Có được không?”
Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô.
Đường Khê có hơi bất ngờ. Sao vậy chứ? Sao lại đổi câu hỏi rồi?
Đáp án cô chuẩn bị từ trước không dùng được nữa.
Cô nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.
Âm thanh đó vừa bật ra, anh không cho cô có cơ hội đổi ý, lập tức hôn lên môi cô.
Lát sau, khi Đường Khê đã có chút choáng váng, suy nghĩ rối loạn, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lấy tay đẩy vai anh: “Nhỡ có thai thì sao?”
Cô dùng lại chiêu cũ, muốn trốn tránh.
Tần Kiêu nhỏ giọng đáp: “Không sao đâu, anh đã chuẩn bị rồi.”
Anh dùng tay còn lại mò mẫm tìm một gói nhỏ trong tủ kín, nhét vào tay cô, trong chất giọng trầm ấm có chút đắc ý: “Đây.”
Đường Khê không biết anh chuẩn bị thứ này từ lúc nào, còn đặt cạnh giường nữa, theo bản năng hỏi: “Anh mua lúc nào vậy?”
Sắc mặt Tần Kiêu cứng đờ, dường như có chút xấu hổ, dịch lên trên chặn môi cô.
Thứ này đương nhiên là mua lúc vừa lĩnh chứng, chính là ở cái siêu thị lần trước cô mua muối. Vì vậy khi nhân viên thu ngân nói biết anh, Tần Kiêu sợ cô biết sẽ cười nhạo mình nên không dám nói thật. Bây giờ lại càng không thể cho cô biết.
Những chuyện tiếp đó, Đường Khê chẳng có chút kinh nghiệm nào, vốn định để anh tự làm hết, bản thân lười biếng mặc kệ là xong.
Không ngờ chẳng bao lâu sau, cô bị anh làm đến bật khóc.
Ý thức dần mơ hồ, dường như cô nghe thấy anh nói gì đó bên tai mình.
Không quan tâm anh nói gì, giọng nói khản đặc của Đường Khê chỉ đáp một tiếng vâng.
Sau đó, cô cảm giác bản thân được anh bế lên, có lẽ đi tắm rửa.
Đến nước này rồi, còn gì mà xấu hổ nữa, cô mặc kệ anh.
*
Sáng sớm hôm sau, Đường Khê mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt của Tần Kiêu. Cô ngẩn ra, nhớ đến những chuyện xảy ra tối qua, gò má nóng lên.
Tần Kiêu vẫn đang ngủ, một tay để cô gối lên, tay còn lại vòng ra sau lưng cô, ôm cô vào lòng.
Đường Khê vừa cử động, cảm giác khắp người đều đau nhức.
Khung cảnh đêm qua tái hiện trong đầu cô.
Cô bị lăn lộn rất đau, những lời cầu xin anh nhẹ lại dường như không hề có tác dụng, đành thút tha thút thít dọa dẫm: “Anh mà còn như vậy thì em sẽ đá anh xuống giường đấy.”
Tần Kiêu dỗ dành cô: “Đừng đá, để anh tìm hiểu thêm.”
Sau đó, dường như anh thấy mất mặt vì những lời trách móc của cô, “tìm hiểu” đến khi lấy lại mặt mũi mới thôi.
Nghĩ đến đây, Đường Khê nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mắt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Đây là xử nam sao?
Xử nam thật đáng sợ!
May mà sau này anh không còn là xử nam nữa.
Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, cảm thấy hơi nóng, muốn dịch ra ngoài một chút, nhưng vừa động đậy đã bị anh kéo lại vào lòng: “Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp đi.”
Xem ra anh tỉnh rồi.
Đường Khê nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, đôi tai lập tức nóng bừng, đột nhiên không biết đối mặt với anh thế nào.
Đường Khê nhận ra lông mi anh đang chuyển động thì càng hoảng loạn, nhất thời không biết làm gì, đành vùi mặt vào ngực anh.
Tần Kiêu mở mắt, thấy cô đang nằm trong lòng mình như mèo con làm ổ, lồng ngực cảm giác được khuôn mặt nóng bừng của cô, khóe môi anh hơi nhếch lên, anh hôn lên tóc cô, hỏi: “Có đói không?”
Đường Khê thấy anh thong dong như vậy thì bực bội vì thấy bất công, ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, nhấc tay anh ra rồi giả vờ bình tĩnh nói: “Bỏ ra, em phải dậy rồi.”
Tần Kiêu liếc mắt xuống dưới, ngắm nhìn “phong cảnh” dưới chăn, buông cô ra.
Đường Khê ngồi dậy, chăn tuột xuống hông mới phát hiện ra mình đang không mặc quần áo. Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Khê, cô đỏ mặt chui lại vào chăn.
Cô quá gấp gáp, gần như ngã thẳng xuống giường, cộng thêm đau đớn do tối qua khiến cô phải nhíu mày, rên rỉ vì đau.
Tần Kiêu lo lắng ôm lấy cô, hỏi: “Sao vậy? Em có đau không?”
Đường Khê không nhịn được, hỏi ngược lại anh: “Anh nói xem?”
Đối với anh, đây như một lời chế nhạo.
Sắc mặt Tần Kiêu cứng lại, vừa lúng túng vừa chột dạ, nhưng cũng có chút ấm ức.
Rõ ràng tối qua anh thể hiện rất tốt mà.
Nhưng bây giờ mà tranh luận với cô về chuyện này sẽ chỉ càng làm anh mất mặt hơn.
Anh không thèm tranh luận với cô, tới tối sẽ “xử” cô sau.
Đường Khê kéo chăn thở phào một hơi, thấy sắc mặt anh không đúng lắm thì lập tức nhận ra mình đã quá trớn.
Cô có thể chế giễu anh bất kỳ chuyện gì khác, chỉ riêng chuyện này tuyệt đối không được.
Đàn ông đều rất để ý mấy chuyện này, lại còn thù dai. Lỡ như tối nay anh muốn “rửa nỗi nhục” của đêm qua thì người chịu thiệt cũng là cô.
Cô mím môi, ngước mắt nhìn anh, chớp chớp mắt, trông cực kì đáng thương: “Đau, đau quá.”
Tần Kiêu lập tức không để ý đến sự xấu hổ của mình nữa, vén chăn lên: “Để anh xem nào.”
Đường Khê vội vàng đè chăn lại, không để anh nhìn, đỏ mặt nói: “Đừng nhìn mà. Có gì đẹp mà nhìn chứ. Anh mau dậy đi, em đói.”
Tần Kiêu ậm ừ, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, nằm cạnh đó không nhúc nhích.
Đường Khê bị anh nhìn thì mặt đỏ bừng, quay mặt sang chỗ khác, lấy tay chọc chọc bả vai anh: “Anh… Anh dậy trước đi.”
Tần Kiêu sáp vào môi cô, dò hỏi: “Anh muốn hôn em một cái. Có được không?”
Sao lại hỏi cô chuyện này chứ?
Đường Khê mím môi, mặc kệ anh.
Tần Kiêu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, hỏi lại lần nữa: “Có được không?”
Có được không?
Có được không?
Anh là thiếu niên thuần khiết à?
Đường Khê thầm oán trách trong lòng.
Tối qua hôn cô không biết bao nhiêu lần, ngay cả lúc cô nói đừng, anh cũng không chịu dừng lại.
Cô đưa tay lên che mắt: “Muốn hôn thì hôn đi. Em là của anh, sau này đừng hỏi mấy chuyện thế này nữa. Được không?”
Tần Kiêu bật cười một tiếng: “Được.”
Anh kéo tay cô ra, hôn lên mắt cô, xuống chóp mũi cô, rồi đến môi cô.
Đường Khê bị anh hôn đến mức tê hết cả môi, không khỏi nghĩ thầm, thế này mà gọi là hôn một cái?
Chăn bị anh kéo ra, chỗ đó cũng bị anh xem xét.
Đường Khê tức đến mức muốn mắng anh. Anh bỏ chân cô xuống, hiên ngang lẫm liệt nói: “Em không cho anh hỏi.”
Đường Khê: “…”
Bị lừa rồi.