Tình Yêu Đắm Say Của Em

Chương 37

Tết Dương lịch đã qua, chỉ vài ngày sau là đến Lễ Lạp Bát (*). Thiệu Minh Nguyệt xuống lầu lấy đồ ăn ngoài mà Lâm Tương Tư đặt cho cô, vừa cầm vừa đi lên lầu. Cô nhắn tin: [Đã lấy rồi nhé]

(*) Tết Lạp Bát là ngày Tết đầu tiên trong tháng Chạp âm lịch và là ngày khởi đầu Tết tại Trung Quốc. Trong ngày này phần lớn mọi gia đình đều ăn cháo Lạp Bát. Đặc biệt, tại thủ đô Bắc Kinh còn là khu vực diễn ra Lễ hội Cháo Laba – Đại lễ cầu may đầu năm lớn nhất ở Trung Quốc.

Lâm Tương Tư đang rửa đậu, giũ giũ nước trên tay, cúi đầu trả lời: [Ừm]

Gần đây những tin nhắn của anh đều kiểu này, như thể nói thêm một chữ sẽ lấy mạng anh vậy.

Thiệu Minh Nguyệt nhìn ảnh đại diện của anh, giơ tay chọc hai cái.

[Cậu có cháo Lạp Bát để ăn không?] Cô hỏi.

Lâm Tương Tư quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lê dép đi đến ghế sofa ngồi xuống. Coca đi theo anh từng bước một, không giống chó Shiba mà giống như một con chó ghẻ. Khẽ vuốt ve nó một chút, Lâm Tương Tư nhìn nó nói: “Mày làm gì vậy?”

Coca nghiêng đầu, dựng tai lên, đôi mắt tròn xoe không chớp nhìn anh.

“Chó con, đừng làm phiền tao.” Lâm Tương Tư kéo khóe miệng xuống, nhướng mắt nhìn nó.

Vừa nói vậy, anh vừa cúi người bế nó vào lòng.

Thiệu Minh Nguyệt đợi một lúc, Lâm Tương Tư gửi đến một cuộc gọi video. Cô vừa mới nhận, giật mình, vì bên kia màn hình là một con chó đang nhìn chằm chằm vào ống kính. Nó có một thân lông màu nâu vàng, trông rất tinh nghịch, là một chú chó Shiba dễ thương hơi mập.

“Đây là…” Thiệu Minh Nguyệt ghé sát vào cười nhìn nó, “Avatar của cậu à?”

“Ừm.” Lâm Tương Tư tâm trạng rất tốt đáp lại một tiếng.

Anh cong khóe miệng, giơ chân Coca lên hỏi: “Dễ thương không?”

Coca nghiêng đầu cười toe, mắt híp lại thành một đường nhỏ, lưỡi hồng hồng thè ra, đuôi vẫy phấn khích. Nó trông xù xì đáng yêu, khiến người ta muốn vuốt ve một cái.

Thiệu Minh Nguyệt cười nói: “Dễ thương.”

Vừa nói, cô vừa xé túi đồ ăn ra, vừa nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Tương Tư.

Nắp hộp đựng cháo được mở ra, hơi nóng trắng bốc lên. Thiệu Minh Nguyệt đang xé túi đựng thìa, khi cúi đầu, khuôn mặt cô hơi mờ.

Lâm Tương Tư nhìn vào màn hình, đột nhiên híp mắt. Anh liếm liếm má rồi đặt Coca xuống đất, cũng không quan tâm nó nữa, tập trung nhìn cô bên kia màn hình.

Thiệu Minh Nguyệt ngẩng đầu lên gặp ánh mắt khó hiểu của anh, “Sao vậy?”

Cô nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì.” Lâm Tương Tư nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ ra. Trường của cậu có chương trình trao đổi học tập phải không, cậu chưa từng cân nhắc sao?”

Chủ đề đến quá nhanh, Thiệu Minh Nguyệt trực giác câu trả lời này dường như khá quan trọng. Cô cân nhắc một chút, động tác khuấy thìa trong tay cũng chậm lại. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô tránh ánh mắt của Lâm Tương Tư.

“Mình… không biết.”

“Không biết?” Lâm Tương Tư chỉ lặp lại.

“Ừm.” Thiệu Minh Nguyệt cụp mắt xuống, tay khuấy nhanh hơn, rất muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này.

“Chưa từng nghe nói.” Cô cười cười, ngẩng đầu lên với nụ cười gượng gạo, “Sao cậu đột nhiên nhắc đến chuyện này? Trường có thông báo gì sao?”

Lâm Tương Tư nhìn chăm chú vào cô, “Ồ” một tiếng, không biết là tin hay không tin.

Im lặng kéo dài, Thiệu Minh Nguyệt cúi đầu, ăn cháo mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Cô không biết phải nói thế nào, cúi đầu rất thấp vì cảm thấy có lỗi. Tay cầm thìa cứng đờ đến mức không biết để đâu.

“Tôi đã nộp đơn đăng ký.” Lâm Tương Tư nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nói: “Vào cuối học kỳ trước.”

Kịp thời hạn cuối cùng.

Tính thời gian, danh sách có lẽ sắp được công bố, sẽ được thông báo trên trang web chính thức của trường.

Anh dường như chỉ nói thoáng qua, hoàn toàn không quan tâm đến ảnh hưởng to lớn đối với cô, giống như thường ngày, tự mình lướt qua chủ đề này.

Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Minh Nguyệt máy móc nuốt cháo trong miệng. Múc thêm hai thìa nữa, cuối cùng cô không kiểm soát được mà dừng lại. Nước mắt dâng lên trong khoảnh khắc, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.

Thực ra cô biết mà, cũng đã nghĩ đến việc nỗ lực, ngay khi thông báo được phát ra, cô đã biết ngay. Mẫu đơn đăng ký nằm im trong ngăn kéo, như đang chế giễu tình cảm của cô cũng chỉ là một chuyện nông cạn. Có thể dễ dàng vì vài câu nói của một người mà từ bỏ một việc mà bản thân rất muốn làm.

Cô thật sự tệ hại quá, hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của người khác.

Lâm Tương Tư không nói địa điểm trao đổi của anh là ở đâu, Thiệu Minh Nguyệt dường như cũng quên mất chuyện này, không bao giờ hỏi lại.

Trước khi Tết đến, họ không gặp mặt lần nào nữa.

Vài ngày trước Giao thừa, Thiệu Minh Nguyệt đang rất nghiêm túc đan khăn quàng trong phòng. Nghiêm túc đến mức cửa phòng bị đẩy ra, cô cũng không có phản ứng nào.

“Trời ơi, không phải chứ.” Thiệu Minh Dạ bưng đĩa trái cây đi đến bên cô, mặt đầy khó chịu, “Chị vẫn còn đan à? Xin chị đấy, sắp tết rồi, có thể thôi đi không? Nếu nhất định phải làm, có thể đan cho em trai chị một cái không?”

Thiệu Minh Nguyệt dường như mới nhìn thấy cậu, ngước mắt với vẻ ngờ vực: “Chị không phải đã đan cho em cái rồi sao?”

Im lặng nhìn nhau hai giây, Thiệu Minh Dạ: “Chị nghiêm túc đấy à?”

Thiệu Minh Nguyệt chớp mắt, cô thực sự đã đan cho cậu, “Mấy ngày trước, không phải đã đưa cho em rồi sao? Em không phải rất thích sao?”

Đó là khi chưa có đối tượng so sánh, Thiệu Minh Dạ mím môi đặt đĩa trái cây lên bàn bên cạnh cô, quay người đi ra.

Khó hiểu nhìn bóng lưng cậu bước ra, Thiệu Minh Nguyệt suy nghĩ hai giây, không nghĩ ra điều gì, cô lại cúi đầu xuống.

Sợi len đỏ sẫm vắt trên đầu ngón tay trắng của cô, xiên xiên quấn qua cổ tay mảnh khảnh, rơi trên chiếc áo ngủ rộng màu hồng nhạt, theo chân rơi xuống sàn gỗ.

Tóc cô đã cắt ngắn đi một chút, qua vai xuống khoảng hai tấc, đuôi tóc hơi xoăn, màu nâu sẫm lấp lánh. Hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ động như cánh bướm gãy, cô rất tập trung, từng mắt đan đều chặt chẽ kỹ lưỡng.

Thiệu Minh Dạ đột nhiên đẩy cửa vào, đi đến trước mặt cô ném chiếc khăn quàng cổ lên bàn.

“Chị xem đây có phải khăn quàng chị đan cho em không?” Cậu khoanh tay trước ngực, mặt đầy bất mãn.

“Đúng rồi.” Thiệu Minh Nguyệt nhẹ nhàng gỡ sợi len trên đầu ngón tay, giơ tay lật xem chiếc khăn quàng màu đen cậu ném tới, “Sao vậy? Có chỗ nào không thích à?”

Lúc đưa cho cậu chẳng phải cậu rất vui sao?

“Xin chị đấy.” Thiệu Minh Dạ cũng cầm lấy khăn quàng, kéo thẳng ra trình diễn cho cô xem.

“Ở đây có một lỗ to chị có thấy không?” Cậu lại chỉ một bên, “Còn đây, đây nữa, có mấy lỗ nhỏ, xin hỏi chị có thấy không?”

Đối diện với đôi mắt của cậu sau những cái lỗ, Thiệu Minh Nguyệt trực giác cậu đang trách cô kỹ thuật không đủ tốt, “Lúc đó chị đưa cho em đã nói rồi, đan không được tốt lắm.”

“Đúng, lúc đó em có nói không sao.” Khuôn mặt Thiệu Minh Dạ tức đến mức trắng rồi đỏ, đỏ rồi trắng, “Lúc đó em tưởng là…”

Đây chỉ là dành cho một mình cậu sao? Nên cậu tự nói không sao, vừa chê vừa giành lấy. Ngày hôm sau còn nóng lòng không kịp đem ra gặp bạn. Sợ người khác không thấy cậu quàng một chiếc khăn mới, quàng chặt đến nỗi khiến cậu gần như khó thở.

“Lúc đó cái gì?” Thiệu Minh Nguyệt nhìn cậu, đoán: “Tưởng quàng lên không xấu đến thế? Hay là lỗ đã to hơn?”

Cô cầm lấy khăn, cẩn thận xem xét, cuối cùng xác nhận kỹ thuật của mình không đủ để sửa chữa.

Thiệu Minh Dạ: “Không phải, chiếc khăn này chị đan không có một lỗ nào cả, chị không muốn nói gì với em à?”

Nhìn chiếc khăn trong tay, vì đã có kinh nghiệm từ chiếc trước, chiếc này được đan với sự tâm huyết đặc biệt, gần như có thể nói là hoàn hảo không tì vết.

Sau khi suy nghĩ hai giây, Thiệu Minh Nguyệt nhíu mày nói: “Lần này em đừng kể với bố mẹ nữa, nếu không bố mẹ lại hỏi rồi chị lại phải giải thích.”

“Vậy, chị thực sự không định bù đắp gì cho em sao?” Thiệu Minh Dạ không thể tin được.

“Vốn dĩ đó là quà, tấm lòng là tấm lòng, em đã thấy nhà ai lại đi bù đắp tấm lòng bao giờ chưa.” Thiệu Minh Nguyệt cúi đầu, quấn sợi chỉ đỏ quanh đầu ngón tay, cầm lấy chiếc kim móc, ngón tay bắt đầu khéo léo chuyển động.

“Đúng, tấm lòng là tấm lòng, nhưng món đồ này cũng phải tạm được chứ.” Thiệu Minh Dạ không thể cãi lại cô, đành kéo một chiếc ghế lại, gác chân ngồi xem cô đan.

Khoảng một giờ sau, cậu chơi điện thoại hơi mệt, cố gắng chớp mắt vài cái khi cảm thấy khô rát, đổi tư thế dựa vào lưng ghế và tiếp tục chơi.

Nửa giờ sau, Thiệu Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh của cùng một video phát đi phát lại nhiều lần, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, phát hiện cậu đã ngửa đầu dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, tay vẫn còn cầm điện thoại.

Không biết cậu đang nghĩ gì, bao nhiêu bài tập chưa làm xong, nhất định phải ngồi ở đây.

Thiệu Minh Nguyệt vừa cúi người lấy chiếc điện thoại trong tay cậu, vừa nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của cậu.

Hai người họ trông khá giống nhau. Nếu nhìn kỹ, khi đi trên đường tuyệt đối không ai nhầm họ là một đôi tình nhân, chỉ cần nhìn là biết ngay đó là chị gái và em trai.

Năm nay cậu mới mười bảy tuổi, đang ở những năm quan trọng nhất của tuổi dậy thì, cá tính thay đổi nhiều, tính cách thất thường. Thiệu Minh Nguyệt đắp chăn cho cậu rồi lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn từ ngăn kéo bên cạnh.

Thực ra chiếc khăn quàng cổ vốn không phải là quà năm mới dành cho cậu, chỉ là cậu nhìn thấy nó và Thiệu Minh Nguyệt nhận ra cậu rất muốn có nó. Cô dò hỏi: “Tặng cho em, em có muốn không?”

Cậu đồng ý ngay lập tức, nếu không thì chiếc khăn đầy lỗ hổng này, cô đã định giữ lại cho mình.

Khi Thiệu Minh Dạ tỉnh lại, trời đã rất khuya, rèm cửa được kéo lại. Cậu lắc lư đầu, dùng cánh tay đấm vào cổ đã bị cứng, vừa gỡ chăn trên người, vừa đứng dậy.

Trong phòng có mùi thơm nhẹ, chiếc giường màu hồng nhạt và tấm rèm giường màu hồng, tủ quần áo gỗ tựa vào góc tường đóng chặt, trên kệ sách xếp đầy những cuốn sách ngăn nắp, toàn bộ căn phòng đều có thể thấy rõ.

Thiệu Minh Dạ nhấc chăn ném lên giường, khi chuẩn bị đi ra cửa, ánh mắt cậu quét qua dưới bàn học, đột nhiên dừng lại.

Tấm kéo dưới bàn được nhấc lên, như thể cố ý hoặc vô tình mở ra vậy. Một chiếc hộp rất lớn nằm yên lặng ở bên dưới. Mình chỉ xem một chút thôi, cậu ngồi xuống, đưa tay về phía chiếc hộp đó.

Học theo cách làm trong video, Thiệu Minh Nguyệt cúi đầu, cho các lát dưa chuột và mộc nhĩ đã cắt, cùng một số nguyên liệu khác bỏ vào nồi nước súp đã chuẩn bị sẵn bên cạnh. Thêm gia vị rồi đậy nắp lại.

“Chị ơi~” Thiệu Minh Dạ lê bước đến bên cạnh cô, đứng bên ngoài nhà bếp mở, ngập ngừng nhìn cô.

“Sao thế?” Thiệu Minh Nguyệt ngẩng đầu, đặt cái muôi khuấy xuống, cô chống tay vào quầy bếp và sờ trán cậu, “Dậy rồi à?”

“Ừm.” Thiệu Minh Dạ che trán, vẫn còn hơi ngơ ngác.

Thiệu Minh Nguyệt thản nhiên rút tay về, nhìn cậu nói: “Không sốt sao mặt lại đỏ thế.”

“…” Thiệu Minh Dạ cúi đầu lí nhí: “Không có gì, chỉ là mới ngủ dậy thôi, một lát sẽ hết.” Giọng cậu như nghẹn trong cổ họng, nói lắp ba lắp bắp.

Thiệu Minh Dạ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Chị đang làm gì thế?”

“Chị đang nấu ăn.” Thiệu Minh Nguyệt: “Không thấy à?”

Khi cô đang nói, nắp nồi bên cạnh bắt đầu bốc hơi nóng phì phò, nhảy lên không kìm được. Đeo găng tay lớn đặt bên cạnh, cô vừa mở nắp nồi vừa khuấy.

Trong khoảng thời gian trống, cô ngước mắt thắc mắc: “Em đứng đây làm gì? Vào trong đi, xong chị gọi em.”

Hôm nay cô mặc một chiếc áo lót màu trắng, áo len khoác ngoài màu hồng, vì phải nấu ăn nên búi tóc dài thành một búi tròn trên đỉnh đầu, cài một chiếc kẹp tóc nhỏ. Động tác nấu ăn trông chậm rãi, trôi chảy, nhìn cũng khiến người ta thích thú.

Thiệu Minh Dạ trầm giọng: “Sao lại là chị nấu ăn?”

“Bố mẹ đi làm, không phải lúc nào cũng là chị sao?” Thiệu Minh Nguyệt kỳ lạ hỏi: “Em làm sao vậy, sao lại lạ lùng thế? Chưa tỉnh ngủ à?” Cô hất cằm: “Về phòng đi, có thể nghỉ ngơi thêm một lúc.”

Niềm vui khi nhìn thấy món quà giờ đã biến thành cảm giác tội lỗi, Thiệu Minh Dạ chậm rãi di chuyển, cậu nói: “Để em giúp chị.”

Bình Luận (0)
Comment