Sáng hôm sau, cả gia đình đều ngồi quanh bàn ăn sáng. Bữa sáng do Thiệu Minh Nguyệt làm, cô nấu cháo và ăn kèm với bánh bao đã gói từ trước. Cháo được nấu rất nhừ, vị đậm đà thơm ngon. Cô vẫn chưa thay quần áo, chỉ mình cô còn mặc đồ mặc nhà, mái tóc đen dài ngang eo xõa tung phía sau lưng.
“Mấy giờ máy bay?” Đổng Tư nhìn cô một lúc, lên tiếng hỏi ngay khi cô ngẩng đầu lên.
“Mười giờ hai mươi.” Giọng Thiệu Minh Nguyệt rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có biểu hiện không hài lòng nào. Không biết tại sao, Đổng Tư đột nhiên cảm thấy lòng không được thoải mái. Bà buột miệng: “Để mẹ đưa con đi.”
Nếu là Thiệu Minh Dạ ra ngoài, dù họ bận thế nào, họ cũng luôn gạt bỏ mọi việc, cố gắng dành thời gian để đưa cậu đi. Không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của chồng nhìn về phía mình, bà mong đợi nhìn vào con gái.
Thiệu Minh Nguyệt lặng lẽ đặt bát xuống, suy nghĩ một lúc rồi từ chối: “Không cần đâu, mẹ không phải còn có việc sao, con đã đặt xe rồi, lát nữa con đi thẳng là được.”
“Ồ, vậy à.” Đổng Tư hơi ngượng ngùng kéo khóe môi, bà thực sự không thể vui lên được. Gần đây bà vừa bận rộn xong một quý, hiếm khi được thư thả vài ngày, may mắn là hôm qua cũng không phải làm thêm giờ, hôm nay có thể ăn sáng ở nhà. Vừa rồi nhìn đứa con gái xinh đẹp ngồi đối diện, một cảm giác xa lạ chưa từng có bao trùm lấy bà. Khi nào mà con bé đã ở tuổi sắp kết hôn sinh con rồi? Trong ký ức của bà, rõ ràng con bé vẫn là cô bé nhỏ sẽ vì làm ác mộng mà sợ hãi tỉnh dậy, ôm búp bê đến gõ cửa phòng họ.
“Đồ đạc nhiều không?” Bà hỏi.
Thiệu Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Không nhiều ạ.”
Cô vẫn giữ vẻ lặng lẽ đó, trông có vẻ ngoan ngoãn hiền lành. Thực tế là cô đã vẽ ra một ranh giới rõ ràng giữa họ, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
Đổng Tư im lặng một lúc, bà vốn là người quyết đoán lanh lợi, hiếm khi dịu dàng chỉ dành cho hai đứa con, trong giây lát bỗng sinh ra chút cảm giác chua xót và ấm ức, cuối cùng bà chỉ nói: “Đến trường rồi thì báo cho bố mẹ biết.”
“Vâng.” Thiệu Minh Nguyệt lại đáp một tiếng.
Sau khi ăn sáng xong, khi họ đã đi hết. Lâm Tương Tư gọi điện đến, Thiệu Minh Nguyệt bật loa ngoài.
“Khi nào đi?” Anh hỏi.
“Sắp rồi.” Thiệu Minh Nguyệt đang rửa sạch bọt trên tay, “Thu dọn xong đồ đạc thì xe cũng sắp đến.”
“Ừm.” Lâm Tương Tư nói: “Nhớ gửi biển số xe cho anh.”
“Em biết rồi!” Thiệu Minh Nguyệt cười nhẹ: “Anh lải nhải quá, giống như bà già lắm lời vậy.”
“…” Lâm Tương Tư cảm thấy ngứa răng, hơi muốn đánh người, anh liếm vết máu do giấy cứa trên mu bàn tay, ánh mắt đen sâu sắc bén, “Nói lại lần nữa xem.”
Như thể người vừa chế giễu anh là một người khác, Thiệu Minh Nguyệt dịu dàng nói: “Anh chu đáo quá.”
Lâm Tương Tư hừ một tiếng nói: “Cúp máy đây, nhớ gọi điện đấy nhé.”
Nói xong anh cúp điện thoại dứt khoát, lúc này Thiệu Minh Nguyệt đã lau khô tay, cầm điện thoại đi vào phòng.
Tưởng Vân Phàm nhắn: [Chị ơi! Mấy giờ đến sân bay]
Không đợi cô trả lời, đối phương lại nói: [Để Tưởng Trì đến đón cậu, dù sao nó cũng chẳng có việc gì]
Tay đang đánh chữ của Thiệu Minh Nguyệt dừng lại, cô lặng lẽ xóa thời gian đi, nói với nàng rằng không cần.
[Mình tự đi được]
[Xuống xe rồi sẽ ngồi xe buýt về]
[Sao có thể như vậy được!] Tưởng Vân Phàm nói: [Nó ở nhà cũng chỉ là kẻ nhàn rỗi, cả ngày chỉ tụ tập với bạn học, không thì nằm như xác chết, để no đi đón cậu đi!]
Thiệu Minh Nguyệt không nhịn được cười, [Cậu muốn đuổi cậu ấy đi phải không]
Tưởng Vân Phàm nói: [Cũng có một phần nguyên nhân đó…]
“Không cần đâu.” Thiệu Minh Nguyệt dịu dàng nói: “Mình cũng không có nhiều đồ, chỉ cần tự lên xe là được rồi, không cần làm phiền cậu ấy.”
Biết cô vốn không thích làm phiền người khác, Tưởng Vân Phàm đành phải nói, [Vậy thì thôi vậy [buồn]]
Cô nàng buồn bã đặt điện thoại xuống, Tưởng Trì nhìn qua, im lặng một lúc rồi nói: “Sao vậy?”
Trong giọng nói của anh ta pha lẫn một chút mong đợi khó có thể nhận ra, Tưởng Vân Phàm hoàn toàn không phát hiện, chỉ liếc anh ta rồi nói: “Xem đi, đưa ra ngoài cũng không ai muốn em.”
Đuôi mày khóe mắt Tưởng Trì chuyển động, dường như vô tình nhắc đến, “Sao vậy, bạn cùng phòng của chị có người đón à?”
“Có ai đón đâu, cậu ấy nói tự mình về là được.” Tưởng Vân Phàm mấy ngày nay bực mình vì Tưởng Trì phiền phức này, giọng điệu đặc biệt đáng ghét, “Bạn trai cậu ấy đã về Bắc Kinh rồi, đâu có ai đón cậu ấy, thôi, có nói em cũng không hiểu.”
Tưởng Vân Phàm ngồi phịch xuống ghế sofa, thấy anh ta im lặng không nói, cô nàng liếc mắt nói: “Hôm nay chị không nấu cơm tối đâu! Đừng có mơ chị sẽ nấu cho em!”
“Không được đâu.” Tưởng Trì tựa vào ghế sofa, khoanh tay nói: “Bác cả nói, em muốn ăn gì thì phải nói với chị.”
“Ai nói thì em đi tìm người đó được không.” Tưởng Vân Phàm nhăn mặt với anh ta, sau đó nằm vật xuống không chút hình tượng, “Chị mỗi ngày đã gần chết đói rồi, còn phải nghĩ cho em ăn gì nữa, em có thấy ngượng không? Đồ ăn giao hàng nhiều như vậy, không có món em thích sao?”
“Đồ ăn giao hàng không tốt cho sức khỏe.” Tưởng Trì mỉm cười với cô nàng, “Em muốn ăn thịt bọc bột chiên, chị à.”
Cùng lúc đó, anh ta cầm điện thoại cân nhắc hồi lâu, nhắn cho Thiệu Minh Nguyệt: “Chị, chị đến lúc nào, tôi sẽ đến tìm chị.”
Lúc này Thiệu Minh Nguyệt đã ngồi trên xe taxi.
Lâm Tương Tư mỉa mai: [Ngồi xe mà nhìn điện thoại, em không bị say à?]
Vốn không bị say, nhưng anh vừa nói, Thiệu Minh Nguyệt đã cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, đầu bắt đầu đau.
“Đừng xem nữa.” Giọng Lâm Tương Tư mang đầy vẻ mệnh lệnh, vang lên nhẹ nhàng trong xe: “Ước tính thời gian đến anh sẽ gọi em.”
“Ừm, được.” Thiệu Minh Nguyệt rất nghe lời, đáp ứng anh rồi đóng điện thoại lại, đầu tựa vào cửa sổ xe giả vờ ngủ.
Suốt đường đi đều bình yên không nói chuyện, người lái xe phía trước thỉnh thoảng nhìn cô qua gương chiếu hậu, cô gái này dường như đã thực sự ngủ thiếp đi. Lông mi khép lại, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu, trông có vẻ hơi khó chịu. Cô ngủ rất say, làn da trắng như sữa, mái tóc đen gợn sóng che khuất nửa gương mặt, hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ run, nhưng từ khi cúp điện thoại, đôi mắt chưa từng mở ra.
Thấy sắp đến nơi, ông đang do dự không biết có nên đánh thức cô dậy không thì chuông điện thoại đã reo lên trước.
“Tỉnh rồi à?” Giọng Lâm Tương Tư truyền đến từ đầu dây bên kia, “Sắp đến rồi, ngồi dậy tỉnh táo một chút.”
“Ừm.” Thiệu Minh Nguyệt thấy tài xế đang nhìn mình, cô cong môi lịch sự mỉm cười, liếm đôi môi hơi khô nói: “Em đến rồi sẽ nói với anh.”
Khi cô cúp máy, người tài xế đã nín nhịn cả đường cuối cùng cũng có người nói chuyện, vui vẻ hớn hở: “Cô gái, bạn trai cô phải không?”
“Vâng.” Thiệu Minh Nguyệt gật đầu, “Là bạn trai cháu.”
“Nhà ở đâu vậy?” Người tài xế tự nhiên hỏi chuyện.
Thiệu Minh Nguyệt cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Ở Bắc Kinh ạ.”
“Ồ, Bắc Kinh tốt lắm, Bắc Kinh tốt lắm.” Bác tài vui vẻ, nhìn cô qua gương chiếu hậu nói: “Nghe các cháu nói chuyện khá tự nhiên, mặc dù nghe giọng cậu ta không được tốt lắm, nhưng gọi điện đúng giờ, chàng trai đó chắc là người không tệ.”
Thiệu Minh Nguyệt do dự một chút, mỉm cười dịu dàng, “Anh ấy khá tốt.”
Học kỳ này Lâm Tương Tư nhập học muộn hơn, có thể trở lại trường sau hai mươi ngày nữa, Thiệu Minh Nguyệt vừa ghen tị vừa cảm thấy anh vất vả. Thường thì khi cô đã ngủ ở bên này, anh vẫn còn bận rộn, khi cô tỉnh dậy, anh cũng đã thu xếp xong, lại phải ra ngoài bắt đầu ngày mới.
Khi đến sân bay, cô chỉ đeo một chiếc túi đeo vai, ăn mặc nhẹ nhàng ngồi trong phòng chờ. Thấy tin nhắn của Tưởng Trì, lại nhìn thời gian, phát hiện đã gần hai tiếng trôi qua.
[Xin lỗi, tôi không để ý điện thoại]
[Để ngày mai nhé, tôi thu xếp đồ đạc xong, ngày mai có thời gian]
Sân bay rất đông người, Thiệu Minh Nguyệt nhìn từ trên xuống, có thể thấy trước cửa sân bay xe nối đuôi nhau, người chia tay nhau khắp nơi. Cô bỗng cảm thấy buồn bã vô cớ, lại ngồi xuống ghế.
Chưa kịp nghĩ ra điều gì, Đổng Tư đã gọi điện đến.
“Mẹ?” Thiệu Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là mẹ vừa về nhà, phát hiện con không mang theo nhiều quần áo.”
Giọng Đổng Tư không khác gì thường ngày, nhưng nếu Thiệu Minh Nguyệt đứng đối diện bà, sẽ phát hiện trong mắt bà có một sự mơ hồ không rõ.
“À, cái đó.” Thiệu Minh Nguyệt nhẹ nhàng giải thích, “Ở trường có đồ mặc rồi, mang đi mang lại không tiện nên con để ở nhà, đợi lần sau về nhà mặc ạ.”
“À, là vậy à.” Đổng Tư nắm chặt điện thoại, giọng cũng trở nên căng thẳng, “Mẹ nhớ trước đây mỗi lần con ra ngoài đều phải mang một vali lớn, muốn nhét tất cả mọi thứ vào đó.”
Bà cố gắng làm cho câu nói này nghe nhẹ nhàng hơn, nhưng hiệu quả không tốt, ngay cả bản thân bà cũng không biết mong đợi một câu trả lời như thế nào.
“Đâu có.” Thiệu Minh Nguyệt nói giọng dịu dàng: “Trường và nhà cách xa quá, mang theo không tiện.”
Cô mím môi, trong đôi mắt đầy vẻ bình thản, kiên nhẫn nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều.”
Như thể để bù đắp, Đổng Tư buột miệng: “Lần sau mẹ sẽ đưa con, con có thể mang theo hết.”
Đối phương không trả lời ngay, Đổng Tư không biết từ khi nào mình đã nín thở. Không biết từ lúc nào, dường như thời gian đảo ngược, cô bé bị đóng cửa ngoài năm xưa đã trở thành người lớn đứng bên trong cánh cửa đưa ra quyết định.
Thiệu Minh Nguyệt im lặng một lúc, nói: “Vâng.”
“Ừm, ừm, được.” Đổng Tư ngạc nhiên vui mừng nói ‘được’ liên tục.
“Mẹ, con phải lên xe rồi.” Thiệu Minh Nguyệt ngước mắt lên, nụ cười hiện lên với lúm đồng tiền rõ nét trên má, “Con tạm biệt mẹ nhé.”
Nhiều khi, luôn có người nghĩ rằng mối quan hệ huyết thống là không thể cắt đứt được, nhiều lần khi bị đóng cửa bên ngoài, Thiệu Minh Nguyệt nghe những câu “Ngoan, con đi chơi một lát đi, bố mẹ đang rất bận.” Cùng một việc, khi xảy ra với Thiệu Minh Dạ, lại là những lời hỏi han dịu dàng.
Nhưng cô biết họ yêu cô, chính vì họ đã từng cho cô quá nhiều tình yêu nên bây giờ phải bù đắp phần của em trai, hơi bỏ qua cô một chút, cũng là điều có thể hiểu được. Cô hiểu và luôn làm rất tốt, những ấm ức được giấu kín giờ đã trao hết cho một người khác. Anh rất tốt, bất kể khi nào, bất kể lúc nào, chỉ cần cô buồn, anh sẽ đưa tay ra ôm chặt lấy cô.
Vì vậy, hôm nay cô mới có thể thản nhiên nói “vâng”, bởi vì tha thứ mới là bản chất của cuộc sống. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn đã có một hậu thuẫn vững chắc.
Khi lên máy bay, Thiệu Minh Nguyệt bỗng nói với Lâm Tương Tư: “Có anh thật tốt.”
Khi xuống máy bay, vừa mở điện thoại, cô đã thấy tin nhắn của Lâm Tương Tư hiện rõ ở trên cùng, anh nói: “Làm gì vậy? Muốn lấy lòng anh à?”
Giọng điệu lười biếng còn mang theo một chút kiêu hãnh khó hiểu. Nhắm mắt lại, Thiệu Minh Nguyệt có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi anh nói chuyện.
Thật tốt, Lâm Tương Tư. Tự do phóng khoáng, kiêu ngạo tự tại như vậy. Nếu có thể mãi như thế này, cô nguyện mãi mãi làm tín đồ trung thành nhất của anh trong tình yêu, mỗi đêm nhìn trăng thầm ước nguyện.
Thiệu Minh Nguyệt nghiêng đầu, qua cửa sổ xe buýt oi bức, trong cơn mưa bất chợt đổ xuống, cô nở nụ cười.