Tình Yêu Đắm Say Của Em

Chương 68

Không ai có thể cưỡng lại sức tấn công của nhan sắc. Đôi khi, sự tấn công này thậm chí không phân biệt giới tính, cảm giác giữa những người cùng giới có khi còn mạnh mẽ hơn cả giữa nam và nữ.

Chị nghiên cứu sinh, cũng là chị khóa trên học tiến sĩ, trực tiếp bị Thiệu Minh Nguyệt dẫn đi nghe một buổi họp nhỏ mà thầy tổ chức cho các học viên cao học.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, cô ấy mới chớp chớp mắt, dần tỉnh táo lại.

Những sinh viên khác đều đã rời đi hết, thầy giáo đặt cốc nước xuống, nhìn cô ấy cười: “Hôm nay sao siêng năng thế?”

Lâu rồi thầy không dùng thái độ hòa nhã như vậy nói chuyện với cô ấy. Ngạn Hân đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, cô ấy nhìn lên trần nhà màu trắng, lúng túng đáp: “Cũng không có việc gì nên em qua xem thử thôi.”

Vương Minh An không để ý đến thái độ của cô ấy. Cô bé đã chịu đến đây là tốt rồi, ít nhất vẫn nhớ đến việc ở cạnh thầy giáo mình. Vì thế, thầy mở lời: “Chiều mai hai giờ.”

Sững người trong vài giây, Ngạn Hân thầm nghĩ, không lẽ là chuyện cô ấy đang nghĩ đến sao? Cổ cô ấy cứng đờ, quay sang nhìn thầy, thấy thầy cười gật đầu với mình.

Trời ạ, không thể nào.

Dù rất vui vì được khen ngợi, nhưng cũng không cần phải như vậy chứ. Không lẽ từ giờ cô ấy phải theo sát thầy trong mỗi buổi học sao?

Lúc này, Vương Minh An bổ sung thêm: “À, nhớ dẫn theo em khóa dưới của em nữa. Bình thường nếu rảnh rỗi, em cũng nên dành thời gian hướng dẫn con bé nhiều hơn.”

Nhìn nụ cười hiền từ và đầy vẻ hài lòng của thầy, Ngạn Hân nghiến răng đáp vâng, sau đó quay đầu lại.

Và thế là, cô ấy liền trông thấy “em khóa dưới cần được chăm sóc thêm” của mình.

Thiệu Minh Nguyệt vừa đặt thứ gì đó xuống, dường như có cảm giác bị nhìn, cô liền ngẩng đầu lên. Đôi mắt mềm mại cong cong, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng với đàn chị.

Trong nụ cười ấy có chút dịu dàng, mang chút lấy lòng.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng của Thiệu Minh Nguyệt, những lời oán trách đầy trong lòng Ngạn Hân bỗng chốc tiêu tan đi ít nhiều.

Ra khỏi văn phòng thầy, sau khi xác nhận thầy không thể nghe thấy hay nhìn thấy họ nữa, Ngạn Hân ôm đầu than thở: “Cứu với! Không lẽ từ giờ chị phải ngồi cùng một đám gà con tiểu học, nghe thầy giảng mấy vấn đề học thuật nhàm chán đó sao?”

Cô ấy túm lấy tay Thiệu Minh Nguyệt, mặt đầy vẻ khổ sở: “Em có biết không? Bọn họ còn không dám trực tiếp hỏi thầy, nên cứ quay sang hỏi chị mấy câu kỳ quặc. Chị thật sự không hiểu mấy cái đầu nhỏ bé đáng yêu của họ nghĩ gì nữa, a a a a a!”

Vẻ mặt cô ấy như thể sắp cầm lấy một cái búa nhỏ để gõ lên đầu đám học trò ấy, trông khổ sở nhưng lại khiến người khác không nhịn được muốn bật cười.

Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười, khoác tay Ngạn Hân, rồi bất chợt bổ thêm một câu đầy tinh quái: “Đàn chị~”

Ánh mắt trong veo của cô chạm phải đôi mắt long lanh nước của Thiệu Minh Nguyệt. Ngạn Hân sững người trong chốc lát, còn cô nhân cơ hội đó nghiêng đầu, nở một nụ cười đầy tinh nghịch: “Em có thể hỏi chị một câu không?”

Trước người mà mình có cảm tình, Thiệu Minh Nguyệt chưa bao giờ ngần ngại thể hiện bản thân. Cô luôn mong muốn được gần gũi hơn với những người mình quý mến.

Cô rất thích Ngạn Hân. Đôi khi con người ta có những cảm giác đặc biệt không thể lý giải, vô thức thích một ai đó, hoặc chẳng ưa nổi một ai khác. Ngay từ lần đầu tiên gặp Ngạn Hân trong văn phòng thầy, nghe chị ấy phát biểu tự tin trong buổi họp chiều, đôi mắt Thiệu Minh Nguyệt đã sáng lấp lánh. Trong đôi con ngươi to tròn ấy, chỉ có hình ảnh của một Ngạn Hân đầy khí chất và tự tin.

Sự gần gũi của Thiệu Minh Nguyệt chỉ khiến Ngạn Hân ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rồi cô ấy lại vô cùng hưởng thụ sự thân thiết đó. Cô ấy cảm thấy em khóa dưới này thật đáng yêu và dễ mến.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc tối nay phải về dỗ dành bạn trai, rồi còn phải giải thích rằng mình thật sự có buổi học. Ngạn Hân nhanh chóng trợn mắt, thở dài bất lực. Cô ấy uể oải ngửa đầu, chầm chậm bước đi trên con đường nhựa.

“Em hỏi đi.”

Khi đi ngang qua mấy tân sinh viên năm nhất đang ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, Ngạn Hân vừa cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, vừa siết chặt tay em khóa dưới, buột miệng trêu chọc: “Không ngờ em lại bám người thế đấy. Em dính người như vậy, có bạn trai chưa?”

Câu hỏi này không chỉ mình Ngạn Hân tò mò, mà cả nhóm nghiên cứu cũng muốn biết. Nhưng vì cô vừa mới gia nhập, lại là người nhỏ tuổi nhất và được thầy giáo trực tiếp hướng dẫn nên giữa cô và mọi người vẫn có một khoảng cách vô hình. Dù Thiệu Minh Nguyệt luôn tỏ ra khiêm tốn, người khác vẫn dè dặt quan sát cô.

Vì thế, tình trạng quan hệ của Thiệu Minh Nguyệt vẫn còn là một ẩn số trong nhóm.

Ngạn Hân thật sự thắc mắc. Dạo gần đây, cô ấy thấy em khóa dưới học hành vô cùng chăm chỉ, chẳng có chút dấu hiệu nào giống người đang yêu. Ngày nào cũng chỉ có ba điểm: ký túc xá, phòng học và phòng thí nghiệm. Cô ấy chưa từng thấy ai đến đón hay chờ cô cả.

“Có chứ.”

Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười, ánh mắt thoáng qua cổ tay, nơi có chiếc đồng hồ cơ màu trắng ôm lấy làn da trắng mịn. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, khóe môi lại nở một nụ cười dịu dàng.

“Không phải chứ, em thật sự có người yêu à?” Ngạn Hân không chắc chắn lắm, lại hỏi thêm lần nữa, “Không lừa chị đấy chứ? Hay là em sợ chị giới thiệu đối tượng cho em?”

“Không phải.” Thiệu Minh Nguyệt nói: “Em thật sự có bạn trai rồi.”

Cảm giác này thật kỳ lạ. Trước đây, rất nhiều lần người khác luôn nhầm tưởng cô đã có bạn trai. Bây giờ cô thực sự có bạn trai, nhưng vẫn có người không tin, còn hỏi: “Sao cậu lại có bạn trai được chứ?”

Nhưng sự thật là cô có rồi.

Ngạn Hân và bạn trai cô ấy cũng rất ổn định. Bạn trai lớn hơn cô ấy một khóa, trước đây cũng từng là học trò của giáo sư Vương Minh An. Sau khi lấy bằng tiến sĩ, anh ấy vào làm giám đốc marketing cho một công ty nước ngoài.

Bọn họ hiện tại thuê một căn hộ gần trường học để tiện cho việc cô ấy đi học. Vì vậy, Ngạn Hân rất thích nhắc đến anh ấy. Thiệu Minh Nguyệt cũng từng nghe không ít câu chuyện về anh khóa trên này từ nhiều nguồn khác nhau.

Ví dụ như vào dịp Thất Tịch, anh ấy tặng hoa cho Ngạn Hân, hay lúc viết luận văn còn lén viết thơ tỏ tình, thậm chí còn từng trốn học cùng chị ấy đi xem phim.

Nhưng từ trước đến nay, Ngạn Hân chưa từng nghe cô em khóa dưới này nhắc đến chuyện gì liên quan đến bạn trai mình. Cô ấy cũng rất hiếm khi cứ dán mắt vào điện thoại.

“Yêu xa.” Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười giải thích, “Anh ấy không học ở trường bọn mình, nhưng cùng khóa với em.”

Vừa dứt lời, Ngạn Hân lập tức lộ ra vẻ mặt “chị hiểu rồi”, còn ra hiệu bằng một động tác khoa trương: “Bạn học cấp ba chứ gì, nhìn không ra nha, em yêu sớm đấy~”

Chậc chậc, quả nhiên, con gái xinh đẹp thì có ngoan ngoãn thế nào cũng vẫn đào hoa. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Ơ…” Thiệu Minh Nguyệt biết cô ấy hiểu lầm rồi, cô định giải thích nhưng Ngạn Hân hoàn toàn không cho cô cơ hội.

Cô ấy làm ra vẻ “đừng nói gì cả, để chị đoán xem.”

“Hai người quen nhau từ cấp ba đúng không?” Ngạn Hân liếc mắt nhìn cô, vô cùng chắc chắn nói: “Cậu ấy theo đuổi em chứ gì.”

Thiệu Minh Nguyệt: “Chuyện này… thật ra thì…”

“Không cần nói, chị biết mà.” Ngạn Hân giơ tay ra hiệu bảo cô dừng lại, “Cậu ấy có phải kiểu người trên lớp thì ngủ gật, tan học thì đánh nhau, ngày nào cũng đi học muộn, còn trèo tường vào trường không?”

Thiệu Minh Nguyệt không biết nên phản ứng thế nào, nhưng trong đầu không kiểm soát được mà bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Lâm Tương Tư hồi cấp ba. Anh kiêu ngạo, lạnh lùng, lúc nói chuyện luôn có chút xa cách và không khách sáo.

Dường như cô thực sự có thể nhìn thấy Lâm Tương Tư khi mười bảy tuổi, chống tay nhảy xuống từ bức tường bao quanh trường học.

Như thể xuyên qua cả dòng thời gian, vượt qua nhiều năm tháng, cô đối diện với chàng trai dũng cảm, không sợ hãi, dường như có thể làm mọi thứ.

Nhưng mà… chuyện đánh nhau ấy à, Lâm Tương Tư cũng… khá là có chừng mực đấy chứ.

“Nhìn phản ứng này của em, chắc chắn là đúng rồi!” Ngạn Hân đột nhiên nhìn cô, thở dài một hơi, “Trời ạ, vậy chẳng phải em bị cậu ấy nắm thóp hoàn toàn sao?”

Bình Luận (0)
Comment