Tình Yêu Đắm Say Của Em

Chương 78

Muộn hơn một chút, khi ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người đều nằm lên giường. Lâm Tương Tư dựa vào đầu giường, nghịch điện thoại, anh kể chuyện này cho Thiệu Minh Nguyệt nghe.

“Hửm?” Thiệu Minh Nguyệt khẽ nói, “Chỉ là ăn cơm với bạn cùng phòng của anh thôi sao?”

Ký túc xá nam thường thức khuya. Chiếc đèn bàn hình cầu mua lúc đi dạo với Thiệu Minh Nguyệt phát ra ánh sáng mờ nhạt. Lâm Tương Tư rũ mắt xuống, khẽ đáp: “Ừm.”

“Còn tưởng anh phải kể cho em từ lâu rồi chứ.” Thiệu Minh Nguyệt cong môi cười, chống cằm trên bàn, nghiêng đầu nhìn anh. Gương mặt mộc mạc, không son phấn nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng thuần khiết. “Nhưng mãi không nghe thấy anh nhắc đến, em cứ tưởng là không có chuyện này nữa.”

Lâm Tương Tư đặt một tay lên trán, ánh mắt khẽ cử động, người trượt xuống một chút. Đường nét xương hàm sắc sảo, mang theo vẻ lạnh nhạt tự nhiên, thế nhưng khóe mắt nhướng lên lại ánh lên nét cười. Hai khí chất đối lập hòa quyện trên người anh lại tạo nên một sự mâu thuẫn kỳ lạ. Anh bất đắc dĩ nói: “Không phải em từng bảo không thích bị người khác làm phiền sao?”

Thiệu Minh Nguyệt sững người, rồi ngồi thẳng dậy trước bàn. Dưới ánh đèn, cô tỉ mỉ nhớ lại. Hình như trong ký ức, cô thực sự đã từng nói những lời đại loại như không muốn bị làm phiền.

Còn chưa kịp lên tiếng, cô đã bật cười trước, “Em cũng không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa, tự nhiên lại thốt ra mấy lời như vậy. Anh không thấy kỳ lạ à?”

An Tĩnh và Tưởng Vân Phàm đều đã về nhà, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình cô. Cô lười leo lên giường bèn bật chiếc đèn bàn nhỏ, ánh sáng quấn quýt trong không gian. Cô khoác chiếc áo ngủ lông màu hồng, ngồi bên dưới, gương mặt nhỏ nhắn in hằn vết đỏ do tì vào bàn.

Cô vén tóc ra sau tai, mỉm cười tự nói với mình: “Em còn chẳng nhớ rõ nữa, sao anh lại tốt thế, nhớ được lâu như vậy?”

“Anh đúng là giỏi nhớ lời người khác ghê.”

Lâm Tương Tư nghe thấy bên ngoài rèm giường có tiếng động, liền vén lên nhìn ra. Giang Duy Thiên đang lén lút mò đến bên giường anh, không biết định giở trò gì.

Lâm Tương Tư lại ngồi xuống, nói: “Lần sau nhớ cùng ăn một bữa nhé, em mà không muốn thì cũng không—”

Lần này Lâm Tương Tư đang đeo tai nghe, Giang Duy Thiên không nghe được bên kia nói gì. Anh ta bèn kêu lên một tiếng đầy khoa trương, ôm lấy chân rồi gào lên: “Không thể không muốn được đâu! Bọn anh mong lắm đó! Em dâu à, cũng phải nghĩ cho bọn anh nữa chứ, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà!”

Chỉ trong mấy giây Lâm Tương Tư vén rèm lên, Giang Duy Thiên đã nhanh chóng chen vào giường anh, động tác quá mạnh khiến chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường rơi xuống.

Trong bóng tối, Thiệu Minh Nguyệt chỉ thấy một cái bóng đen đang ngọ nguậy không ngừng, cô không nhịn được bật cười rồi đồng ý.

Lâm Tương Tư đang đeo tai nghe, cố nén nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, giơ chân đá văng Giang Duy Thiên ra ngoài.

“Cậu ta không nghe thấy đâu.” Lâm Tương Tư cúi xuống nhặt chiếc đèn bị rơi, “Em cười cũng không sao.”

“Không phải, tại em thấy buồn cười quá thôi.” Thiệu Minh Nguyệt cười nói: “Anh còn có bạn cùng phòng thú vị vậy à?”

“Đồng ý chưa? Đồng ý chưa?” Giang Duy Thiên có một bụng lời muốn nói trong bữa ăn này, trong lòng chỉ mong cô đồng ý.

“Đồng ý rồi.” Lâm Tương Tư nhìn anh ta đang bám lên lan can giường, tức mình tắt phụt đèn đầu giường.

Nhưng chỉ một lúc sau, ánh đèn lại sáng lên lần nữa.

“Thế này được không?” Thiệu Minh Nguyệt hỏi, “Bạn cùng phòng của anh có thấy sáng quá không?”

Cô ôm gối ngồi trên giường, cằm tựa lên đầu gối, điện thoại đặt trên giường, tựa vào thành giường, mắt dán chặt vào Lâm Tương Tư.

Lâm Tương Tư điều chỉnh vị trí một chút, đặt đèn ở góc độ ưng ý rồi tựa người vào giường.

“Không sao đâu.” Giọng anh hạ thấp, gần như chỉ là tiếng thì thầm bên tai, “Bọn anh đều có rèm giường, họ không để ý chuyện này đâu.”

Có anh ở bên kia, Thiệu Minh Nguyệt tắt đèn, yên tâm nhắm mắt lại.

“Anh ngủ ngon.” Cô nói.

“Ừm, ngủ ngon.” Lâm Tương Tư dịu giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”

Cuối kỳ, Ngạn Hân cứ nằng nặc đòi cùng bạn trai mời em khóa dưới và người yêu của cô ấy đi ăn.

Bạn trai của Ngạn Hân bị cô ấy làm phiền đến hết cách, đành nhân lúc tối đón cô ấy thì tiện thể ngỏ lời mời Thiệu Minh Nguyệt.

Bạn trai của Ngạn Hân cũng là tiến sĩ tốt nghiệp, họ Quách. Mọi người trong nhóm đều theo đàn chị mà gọi đùa anh ấy là “Tiến sĩ Quách”. Anh ấy cao ráo, gầy gò, đeo một cặp kính không gọng viền mỏng, trông chẳng khác gì những nhân vật tài trí mặc áo blouse trắng trong phim truyền hình.

Học kỳ này Thiệu Minh Nguyệt cũng nhận được không ít sự giúp đỡ từ anh ấy. Hai dự án mà giáo sư giới thiệu cho cô thực chất đều do công ty anh ấy kết nối.

Cô chần chừ một lát rồi nói: “Để lần sau đi, lần này em đã hẹn với bạn cùng phòng của anh ấy rồi.”

Một giây trước, Ngạn Hân còn ủ rũ than thở rằng thể diện bạn trai mình cũng chẳng có tác dụng lắm, một giây sau đã tròn mắt ngạc nhiên: “Không phải chứ? Mọi người định ăn uống thế nào? Là họ bảo em sang đó ăn chung à?”

Lúc này họ vẫn còn đứng ngoài trời, từng hơi thở phả ra thành làn sương trắng mờ.

Tiến sĩ Quách giơ tay vỗ nhẹ lên cô ấy, ra hiệu bảo bớt lời đi.

“Không phải.” Thiệu Minh Nguyệt bật cười nhìn hai người họ tương tác, lắc đầu. Mái tóc dài đen nhánh xõa bên ngoài của cô ánh lên lớp sáng mềm mại, khẽ gợn như làn sóng. Cô chỉ tay ra ngoài: “Anh ấy đến đón em rồi bọn em cùng nhau đi.”

“…Khoan đã.” Ngạn Hân suýt thì bị cô làm cho rối não: “Không phải hai người yêu xa sao?”

Hơn nữa còn là yêu xa không gần chút nào.

“Đúng là yêu xa mà.” Thiệu Minh Nguyệt gật đầu chắc nịch.

“Yêu xa mà cậu ấy còn qua tận đây đón em, vậy mà chúng ta còn không thể cùng nhau ăn một bữa?”

“Anh ấy không vào trường, bọn em gặp nhau ở sân bay rồi đi thẳng về trường của anh ấy.” Thiệu Minh Nguyệt giải thích: “Vừa hay là Tết Dương lịch, bọn em sẽ cùng ăn với bạn cùng phòng của anh ấy.”

“Khoan đã, em nói đến đón em… là bay qua đây đón á?”

Chỉ nghe đến đây thôi mà Ngạn Hân đã cảm thấy chóng mặt rồi. Hai người này sao có thể coi một chuyện phiền phức như vậy là điều hiển nhiên thế chứ?

“Chứ còn gì nữa?” Tiến sĩ Quách trêu chọc: “Chẳng lẽ còn tự lái máy bay qua à?”

“Đi thôi, Tiến sĩ Ngạn, em bận tâm nhiều quá đấy. Đừng làm khó em ấy nữa, lần sau tìm dịp thích hợp rồi tính.”

Ngạn Hân miễn cưỡng bị anh kéo đi.

Thiệu Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng hai người họ một lúc rồi kẹp cuốn sổ vào tay, thong thả đi về ký túc xá.

Cuối tháng Mười Hai, mỗi bước chân giẫm lên mặt đất lại phát ra âm thanh kẽo kẹt của tuyết. Không biết từ lúc nào, trời lại bắt đầu lất phất tuyết rơi. Những bông tuyết nhỏ li ti, gần như không nhìn thấy bằng mắt thường, mỏng manh đậu lên mặt, để lại cảm giác lành lạnh.

Đôi khi, cô lại nhớ đến những nụ hôn của Lâm Tương Tư. Hầu hết, nụ hôn của anh đều mang theo hơi lạnh. Kỳ nghỉ đầu tiên bên nhau, nơi anh thích hôn nhất là trán và gò má cô, mang theo khí lạnh của mùa đông cùng sự dịu dàng đầy mạnh mẽ.

Bất giác, cô đã đi đến dưới tòa ký túc xá.

Mùa đông năm nay không giống năm ngoái. Cùng thời điểm này năm trước, họ vẫn chưa ở bên nhau. Mỗi ngày cô đều thấp thỏm, lo được lo mất, có những lúc cảm xúc gần như sụp đổ.

Nhớ lại thì nhiều khi cô chỉ mượn cớ để được gần gũi với anh hơn. Ở trước mặt anh, cô không kìm được mà thấy tủi thân, chuyện gì cũng muốn kể cho anh nghe, muốn anh thích cô nhiều như cách cô thích anh.

Năm đó, cô đã buồn bã đến mức bảo rằng muốn gặp anh vào dịp Tết Dương lịch, và anh đã thực sự đến bên cô. Lần đầu tiên, có một người chỉ vì một câu nói mà vượt quãng đường xa xôi để đến với cô, không một lời than phiền, cứ tự nhiên như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.

Như thể mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, vậy mà đã một năm trôi qua rồi. Thời gian đúng là một điều kỳ diệu.

Về đến ký túc, cô thấy An Tĩnh và Tưởng Vân Phàm đang làm gì đó, cả hai đều cương quyết không chịu nhượng bộ.

Thấy cô quay về, họ chào một tiếng rồi tiếp tục đối đầu bằng ánh mắt lạnh băng.

Cô còn chưa kịp cởi áo khoác đã cảm nhận được không khí căng thẳng đến mức bắn ra tia lửa.

Cô ngơ ngác nhìn họ, dè dặt lên tiếng: “Hai cậu đang làm gì thế?”

Không còn Điềm Điềm, bầu không khí trong ký túc trở nên tốt hơn hẳn. Không phải là cố ý xa lánh, chỉ là có những người sinh ra đã không hợp nhau, dù có cố gắng cũng không thể hòa hợp được. Hiện tại, mọi thứ thoải mái hơn rất nhiều.

Có gì cứ nói thẳng ra.

Cả hai người đồng loạt quay đầu nhìn cô.

— “Không có gì.”

— “Không có gì hết!”

“Cậu thua rồi, cậu xuống lấy trà sữa đi.” Tưởng Vân Phàm quyết định ra tay trước để chiếm ưu thế.

An Tĩnh hừ một tiếng: “Ba ván hai thắng, rõ ràng là mình thắng.”

“Cậu gian lận!” Tưởng Vân Phàm cao giọng phản đối: “Ban đầu nói rõ là chỉ chơi một ván quyết định thắng thua thôi mà!”

An Tĩnh vừa ngắm móng tay vừa ngước mắt lên: “Nhưng mình bảo ba ván hai thắng, cậu cũng đâu có phản đối?”

Cứ tưởng mình gặp may, ai ngờ lại bị lật kèo. Ngoài trời lạnh thế này, hai người họ đều mặc đồ ngủ, muốn ra ngoài phải khoác thêm áo, nghĩ thôi đã thấy bực mình.

Tưởng Vân Phàm hậm hực rụt cổ lại, đi tới cầm lấy áo khoác.

Chưa kịp quay người, vai cô nàng đã bị ai đó ấn xuống.

“Thôi nào.” Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười, “Để mình đi cho, mình vẫn chưa thay đồ, xuống lấy một lát là xong.”

“Thật hả?” Tưởng Vân Phàm mắt sáng rỡ, cảm động nhìn cô.

“Đương nhiên là thật rồi.” Thiệu Minh Nguyệt cười, “Mình lừa cậu làm gì, hai cậu cứ ở yên đây, mình đi một lát rồi về ngay.”

An Tĩnh: “Cậu—”

Lời còn chưa nói hết, cửa đã đóng lại.

Tưởng Vân Phàm nhìn cô ấy: “Gọi Minh Nguyệt làm gì? Chẳng lẽ lương tâm cậu thức tỉnh, cuối cùng cũng định tự xuống lấy à?”

An Tĩnh lườm cô một cái: “Mơ đi. Mình định bảo cậu ấy đừng để ý đến cậu, để cậu biết thế nào là thua phải chịu.”

Tưởng Vân Phàm tức tối: “Rốt cuộc cậu có phải chị mình không hả!”

“Thật ra không giấu gì cậu, mình cũng luôn thắc mắc vấn đề này.”

An Tĩnh bỗng nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi: “À đúng rồi, cậu có nói với Minh Nguyệt là trà sữa do em họ cậu mang đến không?”

“Hả?” Tưởng Vân Phàm gãi đầu, “Mình không nhớ nữa, nhưng không sao, dù sao xuống đó cậu ấy cũng thấy thôi.”

Lúc này, Thiệu Minh Nguyệt đã xuống đến dưới ký túc xá. Tuyết ngoài trời vẫn chưa ngừng rơi.

Đèn trong ký túc xá sáng trưng, ánh sáng hắt ra khiến bậc thang bên ngoài phủ một lớp bạc lấp lánh, những bông tuyết nhỏ li ti lấp lánh như bụi sao.

Cô đẩy cửa, giơ tay cản nhẹ để cửa đóng lại, sau đó bước ra bậc thang.

Tưởng Trì đứng dưới mái hiên bên cạnh bậc thang, đội mũ, đeo khẩu trang, lặng lẽ cầm một túi đồ, trông như một sát thủ trầm mặc.

Anh ta nhìn thấy Thiệu Minh Nguyệt trước, nhưng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn cô.

Cô bước xuống bậc thang, đứng một lúc trên nền tuyết. Giờ này ít ai gọi đồ ăn ngoài, chỉ có lác đác vài sinh viên về muộn lướt qua.

Cô đứng đó một lát, tuyết bay lả tả từ bầu trời xuống, rơi vào chân mày và mái tóc. Đôi mắt trong trẻo của cô phản chiếu sắc trắng của tuyết, ánh đèn hắt lên làm đáy mắt thoáng hiện một vệt sáng bạc mờ ảo.

Cho đến khi cô quay người, định lấy điện thoại từ trong túi áo, Tưởng Trì mới giơ tay ra hiệu: “Ở đây.”

Giọng anh ta đủ đặc biệt, cũng vì khoảng không này đủ yên tĩnh.

Thiệu Minh Nguyệt nhìn thấy anh ta, mắt hơi cong lên, bước đến đối diện anh ta.

Anh ta không động đậy, chỉ đứng đó nhìn cô đi tới.

“Là cậu mua trà sữa à?” Cô mỉm cười, “Có phải lại bị Vân Phàm bắt nạt không?”

Cô chỉ đứng dưới bậc thang, không bước lên nữa. Đứng ở vị trí đó, cô chỉ cao đến ngực anh ta. Tưởng Trì cúi xuống, từ trên cao nhìn cô, lặng lẽ đưa ly trà sữa ra.

“Đừng có chiều cậu ấy quá.” Thiệu Minh Nguyệt khẽ trách, giọng điệu như một người lớn, “Cứ thế này là cậu đang chiều hư cậu ấy đấy.”

Từ khi có Tưởng Trì, ký túc xá của bọn họ gần như lúc nào cũng có đồ ăn vặt. Bất kể lúc nào về phòng, Tưởng Vân Phàm cũng có thể như ảo thuật mà lôi ra một đống đồ.

Nửa khuôn mặt cô bị quàng khăn che khuất, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp, sáng rỡ mà dịu dàng.

Tưởng Trì nhìn cô đến ngẩn người, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên.

Thiệu Minh Nguyệt lấy điện thoại từ túi ra, những ngón tay trắng trẻo thon dài như thể cũng mang theo chút sắc trong suốt của tuyết. Cô chạm hai lần vào màn hình, sau đó gật đầu với anh ta.

Tưởng Trì nuốt lại những lời định nói, cũng khẽ gật đầu.

Lúc quay đi, anh ta nghe thấy giọng cô ở đầu dây bên kia, ngọt ngào làm nũng: “Đúng vậy, tuyết rơi rồi, rơi dày lắm luôn ấy!”

Khác hẳn với giọng điệu khi nói chuyện với anh ta.

Bình Luận (0)
Comment