Sau khi tốt nghiệp cao học, Thiệu Minh Nguyệt suy nghĩ kỹ lưỡng. Cô từ bỏ ý định học sâu hơn và chuyển sang làm việc tại trụ sở chính ở Bắc Kinh của một công ty chuyên về marketing.
Cô bắt đầu cuộc sống của một người đi làm thực thụ.
Lúc mới đi làm rất vất vả, khoảng thời gian vất vả nhất là khi cô thức khuya làm thêm ở nhà, Lâm Tương Tư mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, bưng một ly nước nóng xuất hiện ở cửa.
Đôi vai thẳng tắp tựa vào khung cửa, trên mặt mang ba phần thư giãn, bảy phần chế giễu của một kẻ tư bản.
Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, tình hình đã tốt hơn năm đầu tiên rất nhiều, nhiều thứ đã trở nên thuần thục. Thiệu Minh Nguyệt mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay gõ phím với tốc độ chóng mặt.
Cô mang vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Tương Tư đứng ở cửa nhìn cô một lúc lâu rồi cụp mắt thổi thổi ly nước nóng bỏng trong tay.
“Khi nào em rảnh?” Lâm Tương Tư nghiêng đầu nhìn cô.
“Để làm gì?” Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười, đôi mắt không rời khỏi màn hình, “Anh muốn mời em đi ăn à?”
Sắp đến mùa đông năm nay rồi, nói cách khác, sắp đến sinh nhật cô rồi.
Nghĩ đến những món quà sinh nhật đầy biến tấu suốt mấy năm qua, Thiệu Minh Nguyệt đành dừng tay gõ phím, cô đề nghị một cách uyển chuyển: “Năm nay chúng ta có thể đơn giản một chút không?”
“Em không thích sao?” Lâm Tương Tư nhướng mày suy tư, “Anh tưởng em sẽ thích những thứ đó chứ.”
“Tặng một món là đủ rồi, không cần nhiều món đâu.” Thiệu Minh Nguyệt không phải không thích, chỉ là cảm thấy anh tặng quá nhiều, thực ra không cần thiết, sinh nhật chỉ cần hai người ở bên nhau ăn bánh thổi nến là một việc rất tốt rồi.
“Vậy ngày sinh nhật em dành thời gian ra nhé.” Lâm Tương Tư đi đến bên cạnh cô, ngồi nghiêng người lên tay vịn ghế, hơi thở của anh áp lại gần, Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười quay đầu nhìn anh, “Cả ngày luôn sao?”
“Ừm, cả ngày.”
“Nếu hôm đó thời tiết đẹp, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”
Thiệu Minh Nguyệt khựng người, phải một lúc sau mới hoàn hồn, không hiểu sao khóe mắt cô bỗng ướt át, “Nếu thời tiết không đẹp thì sao?”
“Không có tuyết là thời tiết đẹp, có tuyết cũng là thời tiết đẹp.”
Thế là vào ngày sinh nhật năm đó, họ cùng nhau đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
–
Người đầu tiên biết tin này là Thiệu Minh Dạ, anh đã tốt nghiệp và tiếp tục học ở nước ngoài, mặc dù có sự chênh lệch múi giờ hơn mười tiếng, anh vẫn nhảy cẫng lên từ giường.
“Trời đất, chuyện lớn như vậy mà chị không bàn bạc với cả nhà sao? Sao chị lại tự quyết định một mình vậy?”
“Bây giờ chị đang bàn với em đây còn gì?” Thiệu Minh Nguyệt mở to đôi mắt vô tội nói.
“Chị gọi đây là bàn bạc á?” Thiệu Minh Dạ khó chịu nói: “Đã xong xuôi hết rồi mới báo, chưa từng thấy ai làm kiểu này, thật sự không biết chị nghĩ gì nữa.”
Anh tưởng mình đã che giấu rất tốt cảm giác thất vọng, nhưng không hiểu sao lại muốn khóc dữ dội, anh nói vài câu ngắn gọn rồi hỏi: “Anh ta đâu?”
“Hả?” Thiệu Minh Nguyệt nghiêng mắt sang một bên.
“Em hỏi anh ta đâu?” Thiệu Minh Dạ nhắc lại, giọng điệu nhấn mạnh.
Cái gì mà anh ta anh ta chứ, trước đây còn gọi là anh mà. Thiệu Minh Nguyệt không hài lòng cắn môi bỗng chạm phải ánh mắt đầy dò xét của Lâm Tương Tư.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Sao là sao?” Thiệu Minh Dạ không biết cô đang nói gì, anh cau mày, “Chị đang nói chuyện với ai vậy?”
“Nói chuyện với ‘anh ta’ đấy.” Lâm Tương Tư cầm lấy điện thoại, để camera hướng về phía mình, “Anh nghe ý cậu, hình như cậu rất không hài lòng về việc anh và chị cậu kết hôn.”
Thiệu Minh Dạ thỉnh thoảng thiếu lễ độ với anh, nhưng thực ra vẫn khá nể anh, thua người không thể thua khí thế, chị anh đã bị cướp mất rồi, Thiệu Minh Dạ hừ một tiếng nói: “Anh hoàn toàn không có chút thành ý nào cả, chị em vì yêu mới đồng ý với anh, em nói cho anh biết, những thứ cần có không được thiếu một thứ nào đâu đấy!”
“Thiếu cái gì?”
Khi anh hỏi vậy, Thiệu Minh Dạ ấp úng không nói được rõ, đành phải cảnh báo: “Dù sao anh không được thiếu!”
Người thứ hai biết họ kết hôn là Giang Duy Thiên và các thuộc cấp của Lâm Tương Tư, số lượt thích trên Moments tăng vọt. Giang Duy Thiên gọi mấy cuộc điện thoại đều bị Lâm Tương Tư từ chối, anh ta chỉ có thể nhắn tin dồn dập cho anh.
Tiếp theo, Chung Hiểu Hiểu gọi điện đến.
“Anh, anh và chị Minh Nguyệt kết hôn rồi ạ?”
Cô bé giờ đã vào đại học, vẫn rất quan tâm đến tình cảm của họ.
Đối diện với em gái mình, giọng điệu của Lâm Tương Tư tốt hơn nhiều, “Ừm, hôm nay đăng ký rồi.”
“Sẽ có đám cưới chứ ạ?”
“Sẽ có.” Lâm Tương Tư cong khóe môi, “Tất cả đều sẽ có.”
Thiệu Minh Nguyệt nắm lấy tay anh, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi dặn dò tỉ mỉ một hồi, Chung Hiểu Hiểu cuối cùng cũng cúp máy. Có một khoảnh khắc, cô không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì.
Cho đến khi ở đám cưới, nhìn thấy họ trao nhẫn, anh họ hôn chị dâu, anh nhắm mắt, nụ hôn trịnh trọng đến vậy, như đang đối xử với một báu vật cần được nâng niu cẩn thận. Giống như nhiều năm trước, khi cô đứng ở tiệm đồ uống lạnh, nhìn qua cửa sổ thấy anh mỉm cười trêu đùa chị ấy, họ vẫn chẳng khác gì so với lúc đó.
Những người từng phản đối giờ đều cười tươi gửi lời chúc phúc, những người từng trêu đùa họ giờ chỉ còn lại sự ngưỡng mộ.
Nhìn dì và dượng với khuôn mặt đầy nụ cười, cô lặng lẽ mím môi.
Cuối cùng cô cũng hiểu được góc trống trải trong lòng mình là gì.
Bạn trai thấy cô khóc bèn lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Cảm động đến mức khóc à?”
Cô lắc đầu, nói không phải.
Thực ra chỉ là lúc ban đầu, tất cả chúng ta đều tin rằng tình yêu sẽ đánh bại tất cả, sau này phát hiện không phải vậy, tình yêu sẽ bị nhiều thứ bào mòn mất.
Nhưng có những tình yêu có thể, mãi mãi tỏa sáng, mãi mãi rực rỡ.
Nếu bạn tin rằng nó có thể chiến thắng tất cả, thì nó sẽ làm được.