Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 55

Tần Mặc Lãnh xem đủ loại đáp án trên mạng, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc tim sắp vỡ vụn tới nơi.

‘Phịch’ một tiếng.

Anh ta ném điện thoại lên bàn, điện thoại trượt đi một quãng xa suýt rơi xuống sàn.

Ngay lúc anh ta buồn bực cực độ thì có một vị khách không mời tới làm phiền.

Lãnh Văn Nghi tới dưới lầu mới gọi điện thoại cho anh ta, nói muốn tới văn phòng anh ta xin một ly cà phê.

Nhất định là nghe nói ngày 1/3 Du Khuynh muốn gọi thầu, nên qua đây xem tình huống thế nào.

Văn phòng Du Khuynh ngay sát vách, cô ta không đi tìm Du Khuynh mà tới tìm anh ta.

Lịch sự nên có vẫn phải có, Tần Mặc Lãnh bảo thư ký pha cà phê.

Lãnh Văn Nghi khá là kén chọn đối với cà phê, mỗi lần qua đây đều đòi cà phê mới xây.

Trời lạnh mà Lãnh Văn Nghi cũng chỉ mặc mỗi một chiếc váy dài màu sẫm, có lẽ xe được lái vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ngay cả áo khoác cũng lười lấy thì đã đi thẳng lên lầu rồi.

Tần Mặc Lãnh liếc cô ta, khí thế hùng hổ.

Lãnh Văn Nghi tháo kính đen xuống, “Các anh muốn gây chuyện gì nữa đây?” Đến lời chào đầu cũng được giảm bớt.

Hiện tại tâm tình của Tần Mặc Lãnh rất không tốt, ám ảnh của thuốc tránh thai vẫn chưa tan đi nên thái độ kiêu ngạo này của cô ta chẳng nhằm nhò gì với anh ta, “Chuẩn bị đổi tình yêu mới cho Lạc Mông.”

Lãnh Văn Nghi khựng lại, “Hôm nay anh uống lộn thuốc à?”

Tần Mặc Lãnh: “……”

Vết thương lòng lại bị vô tình xát muối lần nữa.

Anh ta đâu chỉ uống lộn thuốc thôi.

Đến giới tính cũng sắp bị hủy nữa là.

Lãnh Văn Nghi kìm nén cơn nóng nảy nhưng vẫn không vui, “Cô gái Du Khuynh này rốt cuộc muốn làm cái gì thế? Thể hiện cô ta có bản lĩnh? Mới nhậm chức có bao lâu đâu chứ, mà cô ta đã muốn đổi công ty kế hoạch rồi? Tóm lại cô ta có biết tiếp thị trong ngành hàng tiêu dùng nhanh quan trọng cỡ nào không? Chỉ cần sơ suất một chút là mất hết cả thị trường đấy.”

Cô ta lườm Tần Mặc Lãnh: “Du Khuynh tùy hứng làm bậy, anh không biết đúng chứ? Cô ta đừng lấy sống chết của Lạc Mông ra làm trò đùa được không?”

Tần Mặc Lãnh chẳng tiếp lời, anh ta nhấc mí mắt, bộ dáng như chuyện này không liên quan tới mình.

Anh ta cắn điếu thuốc, có phụ nữ ở đây nên anh ta không đốt.

Ngậm cho đỡ buồn miệng.

Lãnh Văn Nghi cảm thấy như đánh lên bông gòn, cái cảm giác thất bại mềm mại đó chẳng còn lời nào để nói. “Nể mặt anh tôi qua đây nhỏ nhẹ thương lượng, có tiền mọi người cùng kiếm. Phiền anh chuyển lời cho Du Khuynh, đừng khăng khăng làm theo ý mình nữa.”

Cà phê tới, thư ký cảm thấy bầu không khí không bình thường, đặt cà phê xuống xong là đi ngay.

Tần Mặc Lãnh chỉ chỉ cà phê, “Mau uống đi, chuyện công việc cô đi tìm Du Khuynh nói.”

“Tôi chủ động tìm cô ta?”

Lãnh Văn Nghi cười lạnh một tiếng, “Ha.”

Tia cười giễu viết đầy mặt.

Tần Mặc Lãnh nói từng chữ một, “Chủ động tìm cô ấy hay không là chuyện của cô. Chuyển lời giúp hay không là chuyện của tôi. Đổi công ty kế hoạch hay không là chuyện của Du Khuynh.”

Lãnh Văn Nghi hiểu Tần Mặc Lãnh có ý gì rồi, anh ta chẳng can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Du Khuynh.

Đã nói tới nước này rồi nếu còn nói tiếp thì chẳng có nghĩa lý gì.

Cô ta thong thả khuấy cà phê, hai chị em nhà họ Du đúng là người nào người nấy khiến người ta gai mắt.

- -

Trong văn phòng cách vách.

Du Khuynh dựa vào ghế xoay vòng vòng.

Cô không biết hiện tại tâm trạng Tần Mặc Lãnh thế nào, đoán là không tin lời cô nói, cho đó là thuốc tránh thai nên đang nôn ra đấy.

Nghĩ xong, cô bật cười.

Cười mãi cười mãi, ý cười chợt tắt.

Viên vitamin trên đầu lưỡi cô đã bớt chua.

Hoặc có lẽ khoang miệng bắt đầu quen dần với vị chua này rồi.

Ngay cả Tần Mặc Lãnh cũng phát hiện gần đây cô thèm ngủ, cô chẳng thể nào tiếp tục lừa mình nữa.

Đầu tháng trước, ngày thứ hai sau khi Phó Ký Trầm đưa cô tới bệnh viện khám thì kỳ kinh nguyệt tới.

Cô nghe lời dặn bác sĩ không uống thuốc tránh thai nữa.

Trong hơn một tháng này, sức khỏe chẳng còn xuất hiện tình trạng khó chịu nào nữa.

Nhưng kinh nguyệt tiếp tục trễ chu kỳ lần nữa.

Cô thầm thôi miên bản thân là do rối loạn kinh nguyệt thôi, nhưng nơi không nên trướng thì mấy ngày nay bắt đầu căng đau.

Quan trọng nhất là cô thèm ngủ.

Xưa giờ cô chưa từng cố ý trốn tránh điều gì, đây là lần đầu tiên. Cô không muốn tới tiệm thuốc mua que thử thai, cũng không muốn tới bệnh viện kiểm tra.

Giống như chỉ cần cô không đi kiểm tra, đứa bé này không bao giờ tới.

Mấy ngày nay trừ lúc tới công ty, cô chẳng muốn gặp ai hết, nhất là Phó Ký Trầm.

Tính thêm hôm nay cô đã có bốn ngày không tìm anh cũng chẳng cho anh qua đây. Cô nói với anh, gần đây cô rất bận, xưa giờ anh chẳng hỏi nhiều.

Nhưng hôm nay là lễ tình nhân.

Cô còn có lý do gì không gặp mặt nữa đây?

Nửa buổi chiều trôi qua trong mới suy nghĩ hỗn loạn.

Lúc gần tan tầm, Du Khuynh nhận được điện thoại của Du Thiệu Hồng.

Du Thiệu Hồng hỏi vài câu quan tâm cô trước, hỏi công việc gần đây thế nào, có thích nghi được với việc đột ngột đổi chức vụ hay không.

Du Khuynh cảm thấy kỳ lạ, “Ba, chúng ta ở chung một nhà, mấy câu này hôm nào ba chẳng hỏi, còn cất công gọi điện tới hỏi nữa à?”

Du Thiệu Hồng ho khan hai tiếng.

“Ba, có chuyện gì ba cứ nói thẳng đi ạ.” Hôm nay cô chẳng có tâm tình trêu chọc cha già, trong lòng trăm mối ngổn ngang rối như tơ vò.

Du Thiệu Hồng thầm thở dài một hơi, “Con nhìn thấy vòng bạn bè của mẹ con chưa?”

Du Khuynh ít khi xem vòng bạn bè, hơn nữa mẹ cô đó giờ hình như không đăng vòng bạn bè, chí ít trong ấn tượng của cô mẹ chưa từng đăng lần nào.

“Sao thế ạ?” Cô hỏi ba cô.

Du Thiệu Hồng khựng lại, “Hôm nay mẹ con tái hôn rồi.”

Du Khuynh: “......”

Du Thiệu Hồng sợ nói sai điều gì, “Ông bà ngoại con không còn nữa, con là người thân duy nhất của mẹ con, chúc phúc một câu đi, được không? Được làm mẹ con với nhau không dễ.”

Nói xong, giọng ông theo đó nhỏ dần, “Bà ấy đăng vòng bạn bè, có lẽ là muốn nói với con đấy.”

Du Khuynh chẳng hề lấy làm lạ trước thái độ của ba cô khi biết mẹ cô tái hôn, bởi vì ông đã hết yêu mẹ cô từ lâu rồi, trong lòng chẳng có bà nên có thể phóng khoáng chúc phúc.

Đương nhiên, lời chúc phúc này rất đáng quý.

“Bà ấy chỉ có mỗi mình con là con. Có lẽ bà ấy không phải không yêu con, chỉ là không biết làm thế nào để yêu con.”

Du Khuynh vẫn giữ im lặng.

“Nếu con không muốn gọi điện thoại, con bấm like một cái cũng được.”

“…………”

Du Thiệu Hồng không dám nói nhiều lời, ông có thể nói đùa với con gái bất cứ điều gì, duy nhất chuyện liên quan tới cô và mẹ cô là điều cấm kỵ, bình thường chẳng dám nhắc nhiều.

Du Khuynh ngả về sau dựa vào lưng ghế, “Ba có weixin của mẹ con?”

“Ừm. Sau khi thêm xong chưa từng liên lạc lần nào.” Du Thiệu Hồng giải thích vì sao chủ động thêm weixin của mẹ cô: “Là nghĩ lỡ ngày nào đó con có kết hôn, ba bàn với bà ấy nên cho con lời chúc phúc như thế nào.”

Du Khuynh lại liếc tới bình thuốc tránh thai giả đó. Chướng mắt, cô cầm lên đặt vào hộc tủ.

Du Thiệu Hồng chẳng nhiều lời nữa, dặn dò con gái xem vòng bạn bè rồi cúp máy.

Du Khuynh tìm được mẹ cô trong danh sách liên lạc trên weixin, vòng bạn bè của bà chỉ có một dòng trạng thái.

Một từ đơn tiếng Anh: [LOVE]

Còn đính kèm theo hai bức ảnh, một tấm là bà khoác tay người chồng thứ hai của bà, tấm còn lại là hình mẹ cô chụp lúc còn trẻ.

Người chồng hiện tại của mẹ cô, lần đầu tiên cô gặp là trên hôn lễ của mẹ.

Họ Bàng.

Trước kia cô gọi là chú Bàng.

Lão đại giới tài chính Phố Wall, ông chủ đứng sau công ty quản lý tài sản toàn cầu.

Con người rất khiêm tốn.

Lập nghiệp từ bàn tay trắng, quần quật hơn ba mươi năm gây dựng nên đế quốc thương nghiệp thuộc về mình.

Tướng mạo cường tráng khỏe mạnh, chiều cao bình thường.

Khí chất mạnh mẽ.

Giống mẹ cô, ngày xưa chú Bàng từng trải qua một cuộc hôn nhân, tình trường cũng phong phú đặc sắc.

Người sâu trong lòng mẹ cô, có lẽ là ba cô.

Còn người trong lòng chú Bàng là mối tình đầu của rất nhiều năm về trước.

Hai người trải qua nhiều bể dâu trong thị trường tư bản, chia rồi lại hợp, còn đặc biệt bay tới Las Vegas chọn đăng ký vào lúc 0 giờ ngày lễ tình nhân.

Du Khuynh nhìn tấm hình mẹ cô chụp kèm theo, cô với mẹ cô đã rất rất lâu chưa gặp mặt rồi. Trừ cảm giác càng lúc càng xa lạ, còn lại hình như chẳng có gì thay đổi.

Mẹ vẫn quyến rũ cao quý như xưa, trên người tỏa ra khí chất nữ vương độc lập mạnh mẽ, giống như muốn lan ra cả màn hình.

Nếu nói lời chúc phúc, cô hy vọng mẹ tái hôn là bởi vì phát hiện chú Bàng là bạn đời ở quãng đời còn lại của bà.

Cũng hy vọng cuộc hôn nhân lần này của bà hạnh phúc dài lâu, chữa lành những vết thương do cuộc hôn nhân đầu tiên mang lại cho bà.

Du Khuynh không biết nên chúc phúc thế nào, còn bấm like hình như cũng không cần thiết.

Vừa thoát khỏi, điện thoại của ba cô lại tới.

“Xem hình rồi phải không?” Du Thiệu Hồng hỏi.

Du Khuynh: “Ừm.”

“Tấm hình thứ hai, phía sau bên phải mẹ con có một đứa bé đội mũ che nắng, chụp không được rõ ràng lắm, chính là con.”

“……”

Du Thiệu Hồng thôi nhiều lời nữa, ông gác máy.

Du Khuynh phóng to bức ảnh đó lên, đúng là cô thật.

Chiếc váy đó cô rất có ấn tượng, trong album ảnh nhà ngoại có mấy tấm hình chụp cô mặc chiếc váy này.

Nhìn chằm chằm tấm hình đó hồi lâu, Du Khuynh vẫn không biết nên bình luận thế nào, chúc phúc làm sao. Cô bèn thoát ra.

Chẳng để cô suy nghĩ nhiều, tin nhắn của Phó Ký Trầm tới: [Tan tầm về thẳng chung cư, mặc kệ mấy giờ cũng được, anh ở nhà đợi em.]

Hiếm có dịp Du Khuynh về sớm một lần, tới giờ là tắt máy tính ra về.

Lễ tình nhân, trên đường lớn dòng người tấp nập.

Trong lúc đó đi ngang qua tiệm thuốc, Du Khuynh liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu tầm mắt trở lại.

Du Khuynh khẽ cắn môi trong lòng hạ quyết tâm, bật đèn nhan rẽ xe vào tiệm thuốc đó.

Ngồi trên xe mấy phút, có lẽ do ảnh hưởng tâm lý mà cảm giác căng trướng dưới bụng càng lúc càng rõ ràng.

Đẩy cửa xuống xe, Du Khuynh đi thẳng tới trước quầy thuốc, lấy hai que thử thai của hai nhãn hiệu khác nhau.

Tới quầy thu ngân cô mới phát hiện lấy nhầm một món, trong đó có một que thử rụng trứng.

Chữ lớn như vậy, cô thế mà nhìn nhầm cho được.

Bèn quay đầu đổi cái khác.

Tới nhà, hai đầu bếp đang bận rộn, Phó Ký Trầm ngồi trước bàn ăn không biết đang bận gì.

Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu lên, “Nhanh thế?” Tiếp theo nhắc nhở cô, “Em khoan hãy qua đây.”

Bàn chân nhấc lên của Du Khuynh được rụt trở về, cô xoay người đi ra phòng khách.

“Phó tổng, lễ tình nhân vui vẻ.”

“Ừm.”

Du Khuynh mở tivi, phút chốc thất thần lúc nào không hay.

Vốn cô đang nghĩ nên chuẩn bị quà gì cho Phó Ký Trầm.

Bị chuyện này quấy nhiễu tinh thần nên chẳng chuẩn bị gì cả.

“Em lên lầu đây.” Cô cầm túi xách, không khỏi nắm chặt rồi lên lầu.

Giờ phút phán quyết tới rồi.

Hai vạch trên que thử thai gần như xuất hiện cùng lúc.

Chân Du Khuynh tê rần.

Cảm giác tê nhức này lan từ dưới chân sang khắp người.

Đợi khi cô ra khỏi phòng tắm, có cảm giác như trời đất quay cuồng.

Tỷ suất mang bao còn dính bầu nhỏ như vậy, nện trúng cô rồi.

Du Khuynh ôm cánh tay, tì đầu lên cửa sổ thủy tinh sát đất.

Cô nên nghĩ tới mới phải.

Hai mươi lăm năm trước, lúc mẹ cô vừa mới mang thai cô có lẽ cũng mừng đến phát khóc nhỉ. Cô của lúc đó là kết tinh tình yêu của ba mẹ.

Nhưng cô ở trong bụng mẹ mới được mấy tháng thì tình cảm của họ thay đổi rồi.

Nỗi đau của mẹ, cô chẳng cách nào đồng cảm được.

Nhưng cô biết, đó nhất định là nỗi đau như rút gân lóc thịt.

Điện thoại vang lên cắt ngang mọi suy nghĩ.

Là cuộc gọi của giám đốc tiêu thụ, báo cáo tình hình gần đây của thị trường khu vực Bắc Kinh, vốn dĩ loại chuyện này anh ta có quyền tự mình xử lý nhưng do liên quan tới Đóa Tân nên anh ta vẫn nên cẩn trọng xin chỉ thị.

“Du tổng, thị trường Bắc Kinh bên Đóa Tân xảy ra cuộc chiến giá cả nội bộ rồi, thương mại Trác Hoa là cửa hàng bán lẻ nhưng được mở tài khoản riêng, trực tiếp phát hàng từ xưởng Đóa Tân, giá cung cấp hàng các hộ kinh doanh của mỗi loại thấp hơn ông chủ Tiền 3 tệ, thị trường của ông chủ Tiền sắp không giữ nổi nữa rồi.”

Du Khuynh ngẩn người, cố gắng tỉnh táo lại, nhanh chóng thoát khỏi thế giới hỗn loạn của bản thân.

Không ngờ Tiêu Dĩ Lâm vẫn đổi ông chủ Tiền, nhưng hiện tại cô ta lại quản lý không được thương mại Trác Hoa, làm rối loạn giá cả thị trường hết.

Giám đốc tiếp thị nói tiếp: “Vốn dĩ chẳng liên quan gì tới chúng ta.” Mỗi bộ phận tiêu thụ của xí nghiệp nước giải khát đều có đủ loại hành động ngầm.

Chẳng có gì là lạ.

Nhưng, “Giá của họ thấp như vậy, sẽ ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ của sản phẩm Lạc Mông chúng ta.”

Giá của sản phẩm Lạc Mông và Đóa Tân chẳng chênh lệch mấy, đối với ông chủ cửa hàng tiện lợi và siêu thị mà nói mua đồ uống của Lạc Mông hay đồ uống của Đóa Tân chẳng qua chỉ là sự khác biệt về nhãn hiệu thôi.

Nhà nào kiếm tiền nhiều thì bán cho nhà đó.

Hiện tại giá cả mỗi sản phẩm của Đóa Tân rẻ hơn ba tệ, đương nhiên chủ cửa hàng sẽ vào đồ uống của Đóa Tân nhiều hơn.

Diện tích kho của các cửa hàng nhỏ đều có hạn, trữ đầy đồ uống của Đóa Tân rồi thành ra chẳng còn chỗ để đặt đồ uống của Lạc Mông nữa.

Nhập hàng ít đương nhiên sẽ bán ít.

Sau đó ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ của Lạc Mông.

Ông chủ Tiền và thương mại Trác Hoa cạnh tranh thị trường không biết tới ngày nào chấm dứt, nếu kéo dài hai ba tháng thì Lạc Mông tổn thất không nhỏ.

Du Khuynh suy nghĩ thoáng chốc, “Anh liên hệ Vu Phi luật sư cố vấn của chúng ta, để chị ấy thưa kiện giúp ông chủ Tiền.”

“Vâng. Cô tiếp tục bận.”

Lý trí của Du Khuynh dần dần nhạt đi theo cuộc điện thoại công việc này.

Chuyện về đứa bé, xoắn xuýt trong lòng lần nữa.

Cô lên lầu khá lâu, có lẽ Phó Ký Trầm đã bày trí gần xong rồi.

Du Khuynh vào phòng quần áo tìm một bộ lễ phục thay vào.

Chọn kiểu Phó Ký Trầm thích, xẻ chữ V lộ lưng.

Nhìn vào gương, cô buộc tóc lên.

Trong lúc lơ đãng cô nhìn về chiếc bụng bằng phẳng của mình trong gương.

Thu dọn đơn giản hồi lâu, Du Khuynh đi xuống lầu.

Đầu bếp đã rời khỏi rồi.

“Có thể đi qua được rồi.” Phó Ký Trầm gọi cô.

Du Khuynh tủm tỉm, “Bất ngờ gì thế? Thần bí như vậy.” Nói xong, cô đi qua.

Phó Ký Trầm tắt đèn phòng bếp, nến trên bàn chiếu sáng.

Du Khuynh chắp tay sau lưng cố gắng để bản thân thả lỏng một chút, tránh cho phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.

Nhìn thấy bất ngờ trên bàn ăn, cô ngây cả người.

Trên bàn ăn là cành hoa hồng xếp một lớp dày, bên trên dùng nước hoa xếp thành hình cá nhỏ.

Lúc này cô nên kích động ôm lấy anh nhảy nhót, tặng cho anh một nụ hôn sâu mới đúng.

Nhưng không có.

Chẳng biết tại sao, cô vô thức không muốn nhảy nhót như trước kia nữa.

Du Khuynh dang rộng hai tay, “Phó Ký Trầm, anh ôm em.”

Phó Ký Trầm chẳng cảm thấy chỗ nào khác thường, bởi vì anh đã lấy ra hết toàn bộ tài sản của anh, chỉ vì hôm nay muốn cô vui vẻ mà hàng tồn kho cũng hết rồi.

Cô nên bị cảm động phải.

Anh nghĩ như vậy.

Bỏ công bày trí bàn ăn lâu như vậy, Du Khuynh không nỡ dọn, hai người bèn lấy quầy bếp dùng bữa ăn lễ tình nhân.

Đêm nay cô có phần im lặng, Phó Ký Trầm phát hiện cho là do chuyện công ty, anh chẳng hỏi nhiều mà cố gắng dời lực chú ý của cô, nói chút chuyện vui vẻ.

Có thể nhìn ra được, cô chẳng mấy hứng thú.

“Con người Lãnh Văn Nghi, em vui thì hợp tác, không vui thì thôi, đừng đặt nặng suy nghĩ như vậy.” Phó Ký Trầm nhìn cô, “Phía sau em còn có anh.”

Du Khuynh gật gật đầu, “Ừm.”

Anh lấy rượu vang cho cô, cạn ly với cô, “Lễ tình nhân đầu tiên, bắt đầu cho vô số lễ tình nhân tiếp theo.”

“Cám ơn Phó tổng tình đầu của em.” Du Khuynh cầm ly rượu, hơi ngửa đầu, rượu vang chạm tới môi nhưng cô không há miệng mà lấy ly rượu ra.

Nỗi bất an này của Du Khuynh kéo dài tới lúc nằm lên giường.

Bản thân cô cũng cảm thấy được, muốn điều chỉnh, muốn qua loa nhưng trạng thái làm thế nào cũng không ổn định được.

Đây không phải là chuyện mất hứng hay đáng tức giận, qua đi thì có thể qua đi sạch sẽ.

Nó không qua được.

Nó liên quan tới sự phân hợp của cô với Phó Ký Trầm.

Nó sẽ để lại vết thương trong lòng cô.

Cô từng bị bỏ rơi, mùi vị đó cô rất rõ.

Có lẽ não bị nhúng nước rồi, người không khỏe thì không khỏe đi, mắc gì phải ngừng thuốc tránh thai chứ?”

“Còn chưa ngủ à?” Phó Ký Trầm tắm xong, lên giường, tắt đèn.

Vừa tắm xong, người anh mát lạnh.

Du Khuynh cọ lên cánh tay anh, hôm nay là lễ tình nhân, mai hãy nói với anh vậy.

Phó Ký Trầm liếc nhìn bên mặt của cô, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái, không nhìn rõ vẻ mặt lúc này của cô.

Tay anh nhấc lên run rẩy một cái rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Nắm hai lần mới nắm chặt đầu vai của cô.

“Anh xin lỗi. Anh... không biết, không phải anh cố ý đâu. Có lẽ bao có vấn đề.”

Anh nói năng hơi lộn xộn.

Hiện tại không biết là nên tự trách mình nhiều hơn, hay là buồn bã nhiều hơn.

“Anh xin lỗi.”

Giọng anh khàn khàn, nói lại lần nữa.

Du Khuynh ngẩng mạnh đầu lên, “Sao anh biết thế?”

Cô cố gắng nhớ lại, là do cô chưa vứt que thử thai ư?

Nhớ thế nào cũng không ra.

Đầu óc rối bời.

Nhưng không nên chưa vứt chứ.

Phó Ký Trầm hòa hoãn lại chốc lát, “Anh nhìn thấy hộp que thử thai.” Nằm trên giá đồ, có lẽ khi ấy cô hỗn loạn quên vứt đi.

Từ vẻ mặt tối nay của cô, anh biết nhất định là có rồi.

Anh không dám hỏi cô muốn giữ đứa bé này lại không.

Nhất định cũng là không giữ.

Bằng không cô chẳng bao giờ xoắn xuýt đau khổ đến thế.

“Anh tôn trọng mọi quyết định của em.”

Anh nằm xuống, vẫn ôm lấy cô.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng hít thở.

Hồi lâu sau.

Có lẽ hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Du Khuynh chưa ngủ, cô biết anh cũng chưa ngủ.

“Phó Ký Trầm.”

“Hửm?”

“Anh đang nghĩ gì?”

“Không nghĩ gì cả.”

Ngừng lại chốc lát, anh nói: “Hy vọng trời đừng sáng.”

Du Khuynh trở người ôm chặt lấy anh.

Sau đó mấy giờ ngủ mất chẳng ai nhớ rõ.

Tóm lại cảm thấy vừa mới nhắm mắt đó thì chuông báo thức đã vang lên rồi.

Phó Ký Trầm tắt bỏ, “Ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Du Khuynh ‘ừm’ một tiếng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ mà chẳng buông đối phương ra.

Nhưng trời vẫn sáng rồi.

Bảy giờ rưỡi, buộc phải thức dậy.

Hai người rời giường rửa mặt.

Phó Ký Trầm chuẩn bị bữa sáng cho Du Khuynh, từ lúc ăn cơm tới lúc ra cửa, hai người chẳng nói được mấy câu.

Tài xế cảm thấy bầu không khí giữa hai người không bình thường, nên rất biết điều hạ tấm chắn xuống.

Bọn họ mỗi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên họ đi làm lúc mặt trời lên.

Đột nhiên, Phó Ký Trầm quay đầu lại, “Du Khuynh, anh muốn hối hận một lần.”

Du Khuynh xoay người, hai người đối diện nhau, “Hối hận điều gì?”

Anh nắm tay cô, “Anh muốn thay bản thân anh ích kỷ tranh giành một lần, có thể giữ đứa bé lại cho anh không? Anh không nỡ bỏ nó. Anh biết lúc em không cần anh nữa cũng chính là lúc em chia tay với anh. Chẳng phải em nói em là diều gió sao? Đứa bé chính là sợi dây ấy, sẽ liên kết chúng ta cả đời. Em bay bao xa bao cao cũng được, anh không cần lo lắng tìm chẳng thấy em nữa.”

Du Khuynh nhìn anh, chớp chớp mắt rồi bỗng xoay người đi.

Lần đau khổ trước đó là lúc bà ngoại mất.

Đó không phải là mất hồn, mà là mất đi nguồn cội.

Phó Ký Trầm ngồi xích lại ôm cô vào lòng, “Chúng ta cho con một gia đình, được không? Như vậy em có nhà anh cũng có nhà, ba người chúng ta đều có nhà rồi.”

“Du Khuynh, đừng bỏ con được không, cũng đừng bỏ lại anh?”

Du Khuynh không lên tiếng, đáp lại anh là cô cầm điện thoại lên đánh một cái, hai cái, ba cái vào lưng anh......

Sau đó bắt đầu đánh anh.

Phó Ký Trầm thở phào một hơi, cô bằng lòng giữ đứa bé lại rồi.

“Phó Ký Trầm.”

“Em nói đi.”

“Muốn đặt một biệt danh cho anh.”

“Biệt danh gì?”

“Trò chơi. Sau này nếu người ta hỏi em, Du Khuynh, nghỉ phép cô muốn làm gì? Em nói em ở nhà chơi game đây này.”

“...... Được. Chỉ cần em không gỡ cài đặt, em đánh chơi lên cao thủ cũng được.”

“......”

Cô đẩy anh ra, “Phó Ký Trầm, bắt đầu từ bây giờ, cho dù anh có đắc ý cũng phiền anh tém lại trước mặt em. Bên anh là mặt trời chói lọi muôn hoa đua nở, bên em là sóng to gió lớn đấy!”

Cô đỡ trán nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại, chuyện công việc còn khá nhiều.

Phó Ký Trầm dịch tới bên cửa sổ cố gắng cách cô xa một chút.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười tủm tỉm.

“Du Khuynh.” Anh ngoảnh đầu sang, “Chúng ta đặt tên cúng cơm cho con là gì?”

Du Khuynh nhàn nhạt liếc anh, lúc này cô chẳng thích hợp sắm vai một người mẹ đúng chuẩn, lòng đầy tâm sự nào có tâm tư nghĩ ra cái tên, “Trứng cá, mèo con, Du nước hoa, Phó richkid, anh xem tên nào hay?”

Phó Ký Trầm: “......”
Bình Luận (0)
Comment