Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 59

Du Khuynh không chuyển tiền, lý do của cô luôn có thể thành công đánh động Phó Ký Trầm hơn nữa còn hiệu quả hơn việc chuyển tiền gấp trăm lần.

“Tiền thì thôi chúng ta không chuyển nữa, chuyển qua chuyển lại tốn khá nhiều phí, giờ chúng ta có Tiểu Ngư Miêu phải nuôi cần tiết kiệm tiền. Lại nói, giữa anh với em đâu cần đong đếm bằng tiền. Anh thấy đúng không, Phó tổng?”

Vừa nói cô vừa gõ chữ.

[Ngày 14.2 năm nay, là ngày em ghi nhớ cả đời. Em có anh thả diều gió, còn có một sợi dây gắn kết cả đời không đứt. Cảm ơn, cảm kích, em có nhà rồi. Đồng thời cảm ơn mọi cuộc gặp gỡ. Sau đó chúng ta ở bên nhau cùng làm người hơi tốt. 5203344]

Phó Ký Trầm lưu tin nhắn đó lại, chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè cài đặt chỉ bản thân được thấy.

Anh buông điện thoại xuống, sải bước tới đầu giường khom người xuống. Du Khuynh lập tức hôn anh năm cái, ngừng lại mấy giây rồi hôn tiếp hai cái, sau đó ngừng thêm mấy giây nữa.

Cuối cùng hôn thêm một cái.

521.

“Ngủ ngon.”

Phó Ký Trầm cọ mũi lên mũi cô, giây phút này anh nghèo lời.

Luận về cuộc sống tình thú, anh không bằng cô.

Luận về nói lời tình tứ trêu ngươi, anh bì không nổi cô.

Luận về yêu nhiều yêu ít, anh vẫn thua cô.

“Ngủ đi.”

Anh đặt một nụ hôn lên môi cô.

Du Khuynh không biết bản thân ngủ lúc nào, trong ý thức mơ màng của cô, Phó Ký Trầm vẫn chưa rời khỏi.

Sáng sớm ngày thứ hai, chuông báo thức đúng năm giờ reo lên.

Du Khuynh giơ tay muốn tắt bỏ, giơ mấy lần cũng không giơ nổi, buồn ngủ cực kỳ.

Điện thoại rung không ngừng, om sòm.

Cô vùng vẫy đi tắt chuông báo thức lần nữa, tay chưa chạm tới điện thoại thì tiếng chuông dừng rồi.

“Ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Theo sau giọng nói là một cái ôm ập tới.

Nửa linh hồn Du Khuynh hãy còn trong mơ, cô quên mất bản thân đang ở nhà hay ở chỗ Phó Ký Trầm, “Phó tổng.” Cô hừ một tiếng.

“Anh ở đây.”

Cô xoay mặt qua cọ hai cái lên cánh tay anh.

Ngửi được hơi thở quen thuộc, cô càng thấy buồn ngủ hơn.

“Em không muốn dậy sớm, không muốn bắt sâu, em giảm béo.”

Phó Ký Trầm: “……”

Cô ngủ lơ mơ.

Phó Ký Trầm dỗ cô, “Không dậy nữa, ngủ đi.”

“Ừm.”

Mấy giây sau.

“Em là con chim non chưa thấy sự đời, sẽ bị sâu dọa sợ.”

“......”

Xem ra đồng hồ sinh học rối loạn triệt để rồi nhưng sợi dây dậy sớm trong đầu vẫn còn căng chặt. Phó Ký Trầm thấp giọng nói một câu bên tai cô, “Sau này bảy giờ dậy.”

Mí mắt Du Khuynh nặng trịch mở không ra, nhanh chóng lại ngủ mất.

Phó Ký Trầm ôm cô chốc lát, cảm thấy bình yên chưa từng có.

Buông cô ra, hôn lên phần bụng cô một cái.

Trong lòng thì thầm một câu: Giấy chứng nhận kết hôn của ba trông cậy vào con đấy.

Anh cài đặt chuông báo thức mới cho Du Khuynh thành bảy giờ.

Lúc anh xuống lầu thì gặp Du Thiệu Hồng.

“Ba, chào buổi sáng.”

Gần như là buột miệng nói ra.

Du Thiệu Hồng: “...... Chào, chào buổi sáng.”

Chưa quen lắm.

“Mới đi à?”

Hỏi ra rồi lại thấy thừa thãi.

Ông ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị tới công ty.

Nhưng Phó Ký Trầm thì lôi thôi lếch thếch, áo sơ mi nhăn nhúm, trên cằm có một lớp râu xanh mờ nhạt.

Dựa theo tình hình suy đoán, có lẽ Phó Ký Trầm nằm trên sô pha chợp mắt cả đêm.

Nếu Quý Thanh Viễn có được sự kiên nhẫn này thì cậu ta với Cảnh Hâm chẳng đến mức như vậy.

So sánh hai đứa con rể, Quý Thanh Viễn được điểm trung bình.

“Chuẩn bị bữa sáng cho con nhé?” Du Thiệu Hồng hỏi.

Phó Ký Trầm: “Không cần đâu ạ, con về nhà thay quần áo.”

Du Thiệu Hồng chẳng khách sáo nữa, ông ‘ừm’ một tiếng.

Hơn năm giờ sáng đầu xuân, sắc trời hơi hé sáng, trên cây có con chim không biết tên đang hót.

Trong vườn hoa, hoa sáng mùa xuân bắt đầu hé nụ.

Con đường quanh co dẫn thẳng tới cô, đầu con đường đó là đài phun nước.

Mặt nước như gương, phản chiếu một nửa căn biệt thự.

Quản gia đã dậy từ sớm, đang luyện quyền buổi sáng trong sân.

Phó Ký Trầm lái xe, chậm rãi lái ra khỏi sân.

Anh vốn định mấy ngày nữa đón Du Khuynh về bên chung cư, nhưng hoàn cảnh ở đây càng dễ chịu hơn, mùa hạ có thể nghịch nước, có lẽ Du Khuynh thích ở bên này hơn.

Dọc đường anh đều nghĩ tới phải làm sao mới chuyển vào ở được.

- -

Sau giờ nghỉ trưa, Tần Mặc Lãnh tới tìm Du Khuynh.

Du Khuynh đứng bên cửa sổ, mở hết các cửa sổ có thể mở ra.

Trước mặt cô có một chiếc ghế dài, bên trên đặt một cái ghế đẩu trong, trên ghế đẩu là laptop.

Ổ điện được kéo từ trước bàn làm việc tới bên cửa sổ.

Tần Mặc Lãnh đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Em đang làm gì vậy? Tìm linh cảm à?”

Du Khuynh chẳng quay đầu lại, cô tập trung xem tài liệu số liệu trong tay.

“Ngồi lâu buồn ngủ.”

Đứng trước cửa sổ hứng gió lạnh khiến tinh thần tỉnh táo một chút.

Về sinh lý, chứng buồn ngủ rất khó khắc phục bằng nghị lực.

Nhưng công việc chất cao như núi, không thể lười biếng được.

Trong tay Tần Mặc Lãnh cầm theo cà phê, là của anh mới uống được một nửa, “Cần tôi pha một ly cho em không?”

Du Khuynh lắc đầu, cực kỳ tự giác, “Phải cai tới mười tháng lận.”

Tần Mặc Lãnh tỉnh ngộ, giờ cô là phụ nữ có thai, những loại đồ uống này nên uống ít tốt hơn.

“Tháng trước, số lượng tiêu thụ bên Bắc Kinh giảm đồng loạt khoảng 8%, là bởi vì cuộc chiến giá cả của Đóa Tân khiến nhà kinh doanh của chúng ta mua ít đi năm sáu chục ngàn mẫu.”

Du Khuynh gấp bảng số liệu tiêu thụ lại đặt lên bàn phím máy tính, “Còn như lượng tiêu thụ có giảm nhiều như vậy hay không, tôi cũng không rõ.”

Đây đều là số liệu của giám đốc khu vực lớn kết hợp với nhà kinh doanh của Lạc Mông báo lên, nhất định có sự chênh lệch.

Tần Mặc Lãnh hỏi: “Nhà kinh doanh lại hỏi công ty có hoạt động hỗ trợ không?”

“Ừ.” Du Khuynh đi rót nước ấm, “Nói muốn đối đầu với thương mại Trác Hoa của Đóa Tân, tháng này bắt đầu thực hiện các chương trình khuyến mãi, nộp đơn xin hỗ trợ vật chất và quà tặng hết hai trăm ngàn.”

“Khoản phí này, em định phê chuẩn không?”

“Phê chứ.”

Du Khuynh nới tới sao phải phê, “Tôi chỉ định hỗ trợ chi phí số lượng ít cho nhà kinh doanh bên Bắc Kinh, số còn lại phê cho nhà kinh doanh bên Thiên Tân và Hà Bắc. Tiêu Dĩ Lâm là giám đốc khu vực lớn Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc, cô ta hỗ trợ chi phí cho thương mại Trác Hoa nhiều như vậy nhất định là cắt xén chi phí của nhà kinh doanh của hai khu Thiên Tân và Bắc Kinh.”

Tần Mặc Lãnh hiểu ra, “Em đây là muốn dùng cách đánh Điền Kỵ thi ngựa à?”

“Ừ.” Du Khuynh uống ngụm nước ấm, “Tóm lại tôi chỉ cần tổng số lượng tiêu thụ không thay đổi. Thắng bằng cách nào đều như nhau.”

Tần Mặc Lãnh qua đây là muốn gặp mặt hỏi rõ bức email hồi trưa cô gửi cho anh, là do cô buồn ngủ tới mức ăn nói bậy bạ hay là kết quả sau khi suy nghĩ kỹ càng.

Anh ta xác nhận với cô, “Em định mời nghệ sĩ tổ chức đại nhạc hội Lạc Mông thật à?”

Du Khuynh gật đầu, giải đáp thắc mắc cho anh ta, “Tôi không phải là nhất thời máu huyết dâng trào đâu.”

Mấy ngày nay lúc ngủ không được cô luôn nghĩ tới chuyện này.

Tối qua còn làm công tác chuẩn bị hết một đêm.

Cô hạch toán xong chi phí, không vượt quá dự toán đầu tư vào quảng cáo của bọn họ.

Đợi công việc trong tay xử lý tạm ổn rồi, cô sẽ bắt tay vào làm phương án mang tính khả thi, tới lúc đó trình lên hội đồng đổng sự.

“Mấy năm nay mặt quảng cáo và tuyên truyền cũng chúng ta đều thuê Lãnh Văn Nghi, cô ta còn lấy chiêu thức cũ tuyên truyền cho chúng ta, chẳng chịu bỏ ra chút tâm tư nào cả, hiệu ứng quảng cáo chân chính được bao nhiêu tôi không biết.”

Từ khi Lạc Mông tung sản phẩm đầu tiên lên thị trường tới nay đã được hai mươi năm.

“Tuyên truyền bên chúng ta vẫn là mấy hình thức cũ kỹ đó, cảm giác mang tới cho người tiêu dùng chính là sản phẩm chúng ta lớn tuổi chẳng có sức sống.”

Tần Mặc Lãnh không phản bác, bản thân anh ta cũng có cảm giác này.

Tên của Lạc Mông nhà nhà đều biết, thời gian lâu dần họ luôn cảm thấy đồ uống của nó vẫn là mùi vị của trước kia, chỉ có mấy loại qua lại.

Du Khuynh: “Nếu chúng ta không sáng tạo cái mới, tiếp tục không bắt kịp sở thích của giới trẻ thời nay, mặc kệ anh thừa nhận hay không thừa nhận, chẳng tới mấy năm nữa Lạc Mông sẽ trượt dốc.”

“Thật ra đã bắt đầu trượt dốc rồi, thời kỳ đỉnh cao của nó căn bản không cần sợ hãi bất cứ đối thủ cạnh tranh nào.”

Cô nhìn Tần Mặc Lãnh, “Nhưng hiện tại thì sao?”

Một Đóa Tân vừa mới nổi dậy hai ba năm, bọn cô đã phải quan tâm mọi lúc rồi.

Tần Mặc Lãnh để cô trình bày suy nghĩ liên quan tới đại nhạc hội quy tụ ngôi sao.

Du Khuynh: “Về khách mời, tất cả những minh tinh từng làm đại diện cho sản phẩm Lạc Mông chúng ta đều được mời, sau đó mời một bộ phận ca sĩ thực lực, mời thêm một số minh tinh đang nổi. Đây là đại nhạc hội lần đầu tiên, về sau năm nào cũng tổ chức.”

“Năm nào cũng tổ chức?”

“Trước mắt đúng là có dự định như vậy. Làm thành đại nhạc hội của một thương hiệu.”

Tần Mặc Lãnh không ngờ dã tâm của cô lớn như vậy, “Tổ chức bằng hình thức nào?”

Du Khuynh: “Hợp tác với đài truyền hình, tổ chức bằng hình thức trực tiếp.”

Về vé vào cửa, “Một phần lấy ra tiếp thị, số còn lại tôi dùng để làm chính sách khen thưởng cho đại lý và nhà kinh doanh của chúng ta.”

Nhà kinh doanh hoàn thành sát hạch tiêu thụ được thưởng hai vé vào cửa hàng ghế đầu.

Đại lý của mỗi khu vực tiêu thụ dẫn đầu top năm mươi được tặng một tấm vé.

“Tới lúc đó bàn hình thức hợp tác với đài truyền hình lại, nếu tỉ suất xem đài cao chúng ta không chỉ quảng cáo được sản phẩm mà còn có thể kiếm được chút tiền. Nếu tỉ suất xem trung bình, chúng ta cứ coi như bỏ ra phí quảng cáo cho thương hiệu.”

Mặc kệ kết quả thế nào, tóm lại hiệu quả hơn cách tuyên truyền của Lãnh Văn Nghi.

Mấy năm nay Lãnh Văn Nghi chỉ làm qua loa lấy lệ, căn bản không muốn bỏ nhiều tiền đầu tư vào đoàn đội cao cấp hơn.

Tổ chức đại nhạc hội, dù là độ hot hay là độ chú ý khẳng định cao hơn cái mũ quảng cáo đó.

Quan trọng là cô có nguồn tài nguyên được trời ưu ái.

“Anh họ của nhà cậu tôi, bản thân anh ấy có công ty giải trí, nghệ sĩ dưới trướng đều là những cái tên đang hot. Công ty truyền thông của anh ấy tiếp nhận làm không biết bao nhiêu đại hội âm nhạc và concert cỡ lớn, quan hệ với đài truyền hình cũng không tệ. Tôi còn có thể bàn giá với anh ấy.”

Tần Mặc Lãnh biết anh họ cô, tài nguyên xác thực không tệ, nhưng vấn đề ở chỗ, anh ta chẳng nhịn được giội gáo nước lạnh cho cô, “Em với anh họ của em, có liên lạc với nhau à?”

Du Khuynh: “…… Cũng coi như có liên lạc. Lần trước tôi mới mơ thấy anh ấy đấy.”

Mơ thấy dụ tiền anh họ mua đồ chơi giấy dán hình thay quần áo cho thiếu nữ xinh đẹp, dán đầy trên sách Ngữ Văn, che kín cả nội dung bài học.

Còn mơ thấy con ngõ ở Thượng Hải.

Lúc đó anh họ sẽ dẫn cô đi tới đó chơi.

Từ khi ông bà ngoại mất đi, bọn họ chưa từng liên lạc với nhau nữa.

Ban đầu khi sức khỏe ông ngoại không tốt, phải tổ chức cuộc họp bầu đổng sự trưởng kế nhiệm trước, nhà cậu cả với nhà cậu hai vì quyền khống chế tập đoàn mà trở mặt với nhau.

Thời gian đó phải gọi là gió tanh mưa máu.

Tấm màn che tình thân cuối cùng bị vén đi một cách vô tình, chỉ còn lại lợi ích trắng trợn.

Còn may, bất kể là cậu cả hay cậu hai đều không khiến cô khó xử, bởi vì trong tay cô có nắm cổ phần của công ty, cô đứng về phía ai thì người đó thắng.

Họ chẳng tìm cô là sự nhân từ cuối cùng dành cho cô nhỉ.

Sau này, ông ngoại và bà ngoại đều mất.

Quyền điều khiển tập đoàn được quyết định xong, cái nhà đó cũng tan rã.

Hai năm nay cô chưa từng về lại Thượng Hải. Cũng chưa từng liên lạc với cậu và anh họ cô.

Có liên lạc cũng không biết nên nói gì.

Cái nhà đó đã tan đàn xẻ nghé, chẳng bao giờ trở về nguyên vẹn như lúc đầu nữa.

“Đợi tôi suy nghĩ lại, tôi phải làm sao để liên lạc với anh họ tôi.”

Tần Mặc Lãnh đề nghị cô, “Giờ giải quyết chuyện Lãnh Văn Nghi này rồi hãy nói, nếu không mặc kệ em có cách gì đi nữa đừng hòng cô ta cho em thực hiện dễ dàng được.”

Tới lúc đó, nói không chừng còn ngấm ngầm ngáng chân.

Bởi vì Lãnh Văn Nghi trừ công ty kế hoạch Văn Nghi ra còn có công ty giao tiếp xã hội, nắm không ít tài nguyên truyền thông.

Nói tới Lãnh Văn Nghi, Tần Mặc Lãnh hỏi Du Khuynh, “Bàng Lâm Bân và dì Lệ về nước rồi, em biết chưa?”

Du Khuynh ngước mắt, im lặng không nói.

Cô không có liên lạc với mẹ cô, mà mẹ cô càng không nói lịch trình cho cô biết. Họ từng gặp nhau dưới chân núi cảnh khu, mẹ cô chưa từng nghĩ muốn đồng hành với cô.

Qua vẻ mặt của cô, Tần Mặc Lãnh biết được đáp án nên không nhiều lời nữa.

Anh ta gửi một tin nhắn cho cô.

“Đây là Lãnh Văn Nghi gửi cho tôi, tôi tìm người chứng thực rồi, thông tin chuyến bay chính xác không sai.”

Chuyến bay của Bàng Lâm Bân trưa nay tới Thượng Hải, ông ấy về cùng với mẹ Du Khuynh.

Chiều mai chuyến bay của Bàng Lâm Bân bay tới Bắc Kinh nhưng không có thông tin chuyến bay của mẹ cô, bà ở lại Thượng Hải không qua đây.

“Tôi sẽ nghe ngóng giúp em một chút, lịch trình sắp xếp của Bàng Lâm Bân sau khi tới Bắc Kinh.”

“Khỏi cần đâu.” Du Khuynh cầm laptop đi tới bàn làm việc.

Tần Mặc Lãnh nhìn cô chằm chằm, cô bị Lãnh Văn Nghi uy hiếp tới mức này anh ta chẳng nhịn nữa, “Chuyện này để tôi xử lý, em đừng nhúng tay vào được không? Mất mặt hay không chẳng quan trọng đến thế. Em không muốn hợp tác với Lãnh Văn Nghi, được, tôi dùng cách của tôi tới xử lý.”

Du Khuynh không đồng ý, “Không cần, tôi biết nên làm thế nào.”

Cô nhờ anh ta giúp một việc, “Giờ anh tới chỗ Lãnh Văn Nghi một chuyến, sau khi anh tới nơi nói với tôi một tiếng, tôi gọi điện cho anh, anh mở loa ngoài ra.”

Cô dặn anh ta thêm, “Tới lúc đó anh mở âm lượng tới mức lớn nhất đảm bảo khiến Lãnh Văn Nghi nghe thấy tôi nói gì là được.”

Tần Mặc Lãnh cho rằng cô nghĩ thông suốt rồi muốn thỏa hiệp, mượn anh ta làm bậc thang bàn chi tiết việc kéo dài hợp đồng tiếp theo.

Anh ta chẳng hỏi nhiều, để thư ký sắp xếp xe.

Đây là lần đầu tiên Tần Mặc Lãnh tới kế hoạch Văn Nghi, trước giờ đều do Lãnh Văn Nghi tới tìm anh ta.

Lãnh Văn Nghi đang họp, bất ngờ khi thấy anh ta đột nhiên ghé thăm, cô ta kết thúc cuộc họp sớm.

Căng thẳng với Lạc Mông thành như vậy là kết cục cô ta không muốn thấy.

Chủ động xin lỗi thỏa hiệp, cô ta càng không làm. Nhưng cũng không muốn xé rách mặt với Lạc Mông, chẳng cần gây khó dễ với tiền, chỉ cần Du Khuynh bằng lòng hợp tác tiếp thì cô ta có thể cho qua không tính toán với tiểu nhân.

Trong phòng đón tiếp khách, thư ký đã pha trà cho Tần Mặc Lãnh rồi.

Lãnh Văn Nghi đi thẳng từ phòng hội nghị lầu dưới tới phòng tiếp khách, “Khách quý tới khiến nơi này rực rỡ hẳn lên.”

Trò chuyện đơn giản hai câu, cô ta mời anh ta dời bước tới văn phòng cô ta.

Ở địa bàn của cô ta, Lãnh Văn Nghi nói một cách khách sáo: “Tần tổng có gì chỉ giáo?”

Tần Mặc Lãnh thong thả nói, “Chỉ giáo thì không dám. Muốn làm cầu nối cho các cô.”

Điện thoại của Du Khuynh nhanh chóng gọi tới.

Tần Mặc Lãnh mở chế độ rảnh tay.

Tầm mắt Lãnh Văn Nghi rơi lên người anh ta như có điều suy nghĩ, cô ta đoán chắc là Du Khuynh biết Bàng Lâm Bân về nước rồi, cảm thấy sự việc nghiêm trọng nên quyết định chủ động xuống nước với cô ta.

Không biết tới sớm thế làm gì.

Giọng nói lạnh lùng của Du Khuynh từ trong ống nói truyền tới, vang vọng khắp phòng làm việc.

“Anh chuyển lời tới Lãnh Văn Nghi, giờ tôi cho cô ta một cơ hội, trước tám giờ sáng mai nếu cô ta chủ động tới xin lỗi tôi đồng thời viết thư hối lỗi, tôi sẽ vị tình tha thứ cho cô ta. Sau khi giải trừ hợp đồng, tôi không tìm cô ta tính toán nữa. Nếu cô ta tiếp tục cố chấp không tỉnh ngộ, dùng mọi thủ đoạn uy hiếp tôi, tôi sẽ gậy ông đập lưng ông.”

“Rồi sẽ có ngày cô ta cầu xin tôi tha thứ cho cô ta.”

“Tôi đảm bảo cô ta không nhận được đơn hàng của khách hàng lớn, cũng đảm bảo hạng mục quan trọng nằm trong tay cậu của cô ta gọi thầu không kiếm được nhà đầu tư.”

Giữa chừng ngừng lại khoảng hai giây.

“Cô ta đã tặng tôi ba đại lễ, tôi cũng sẽ đáp lễ lại. Món quà đầu tiên là để cô ta nhận được thư mời của tòa án, đoàn đội cô ta không hoàn thành việc đặt tủ trưng bày và quay video quảng bá cho sản phẩm mới của Lạc Mông đúng thời hạn, không hoàn thành thiết kế poster cho sản phẩm mới, dẫn tới Lạc Mông chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng, trừ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, chúng ta còn bắt cô ta đền bù tổn thất.”

Tần Mặc Lãnh còn chưa nói câu nào thì điện thoại đã cắt ngang.

Anh ta cũng ngây người, không biết Du Khuynh để anh ta tới là vì muốn ra tay phủ đầu với Lãnh Văn Nghi.

Anh ta nghiêng mắt, đúng như anh ta dự đoán, mặt của Lãnh Văn Nghi còn lạnh hơn họ của cô ta nữa.

“Ha.”

Lãnh Văn Nghi chưa từng chịu nỗi uất ức nào như vậy cả, cô ta ném thẳng ly nước trong tay lên bàn, ‘phành’ một tiếng đinh tai. Nước lan tràn ra ngoài.

Ướt hết văn kiện trên bàn.

Quay video quảng cáo ngoài trời bị ảnh hưởng bởi thời tiết và lịch trình của người đại diện thương hiệu nên bị chậm trễ là điều không thể tránh khỏi, thời gian quay phim lần này cũng chỉ muộn hai ngày so với quy định trong hợp đồng, căn bản chẳng có ảnh hưởng gì.

Cô ta sớm đã nói trước với Tần Mặc Lãnh rồi.

Du Khuynh thế mà vì chút chuyện cỏn con này đòi khởi kiện kế hoạch Văn Nghi.

Khởi kiện cũng thôi đi, cùng lắm bồi thường mấy đồng bạc.

Nhưng Du Khuynh không biết điều dám uy hiếp cô ta.

Từ nhỏ tới lớn, có ai mà không nịnh hót cô ta?

Cô ta cho Du Khuynh nhiều cơ hội như vậy mà không những không biết quý trọng, còn trâng tráo ngây thơ uy hiếp cô ta.

Nghĩ tới mấy lời vừa rồi Du Khuynh nói trong điện thoại là khiến cô ta không nhận được đơn hàng, Lãnh Văn Nghi lại cười nhạo một tiếng, “Ha.”

Chuyện đã như vậy thì cứ xé rách mặt đi. Tần Mặc Lãnh chẳng tiếp tục ở lại nữa, anh ta đứng dậy cáo từ.

Xuất phát từ lịch sự, Lãnh Văn Nghi còn tiễn Tần Mặc Lãnh ra ngoài, “Nếu Du Khuynh đã không biết tốt xấu như vậy, bắt đầu từ bây giờ tôi từ chối bất cứ lời hòa giải nào. Cô ta có cầu xin tôi cũng vô dụng!”

Cô ta điều hòa hơi thở, “Dù sao chiều mai chú Bàng tới Bắc Kinh rồi, tới lúc đó cũng là do tôi đi đón, tôi sẽ trò chuyện kỹ càng với chú Bàng về Du đại tiểu thư. Món quà thứ hai và thứ ba, tôi sẽ tận sức cho cô ta. Chúc cô ta thưởng thức vui vẻ.”

Ra khỏi kế hoạch Văn Nghi, Tần Mặc Lãnh gọi điện cho Du Khuynh, anh ta rất tò mò cô lấy sức lực hoặc sự chắc chắn từ đâu mà khiến Lãnh Văn Nghi không nhận được hạng mục, khiến hạng mục của cậu Lãnh Văn Nghi không gọi được thầu.

“Em có kế hoạch đối phó rồi phải không?”

“Đâu có đâu.” Giọng điệu Du Khuynh thư thái.

Tần Mặc Lãnh: “……”

Tan làm rồi, Du Khuynh khóa cửa ra về, cô đi tới thang máy.

Tần Mặc Lãnh muốn cô nghiêm túc một chút, “Du Khuynh, tôi không nói đùa với em.”

Thang máy tới, Du Khuynh ấn nút nhưng không đi vào.

“Tôi là muốn cho Lãnh Văn Nghi cơ hội thật, tự cô ta không biết trân trọng còn muốn mời Bàng Lâm Bân tới. Tôi còn khách sáo với cô ta làm gì? Thật ra tôi rất muốn làm người tốt, bởi vì một khi tôi xấu lên rồi thì chẳng có ai tiếp được chiêu của tôi đâu.”

Tần Mặc Lãnh: “……”

Lần đầu tiên nghe thấy kiểu tự khen mới lạ như vậy đấy.

“Không nói nữa, tôi phải đi tìm Phó Ký Trầm của tôi đây.”

- -

Phó Ký Trầm vốn cũng đi đón Du Khuynh, nào ngờ Quý Thanh Viễn tới tìm anh.

Quý Thanh Viễn xách theo chiếc laptop bị mình ném xuống lầu tối qua, có một số lời khó mở miệng được.

Laptop không đựng vào túi máy tính, đáng thương nằm trên bàn trà, tối qua ánh sáng kém, tới sáng nhìn lại bị thương tích đầy mình.

Phó Ký Trầm mờ mịt, “Máy tính của anh bị sao đấy?”

“Hư rồi.”

Quý Thanh Viễn dựa vào sô pha, đau đầu.

Phó Ký Trầm chẳng hiểu gì cả, “Thế anh nên đi tìm chỗ sửa máy tính chứ anh tới tìm tôi làm gì?”

Quý Thanh Viễn: “Ổ cứng hư rồi, khả năng sửa được rất nhỏ. Tìm cậu không phải để sửa máy tính mà là muốn nói tới chiếc máy tính bị hư này.”

Chuyện của tối qua, anh ta thuật lại tường tận từ đầu tới cuối cho Phó Ký Trầm nghe, có điều đoạn kê thang đó được lược bớt đi.

“Hôm nay Cảnh Hâm dọn về nhà rồi.”

Phó Ký Trầm bóp bóp mi tâm, lực bất tòng tâm, “Lúc anh ném xuống bộ không nghĩ tới kết cục của bản thân anh còn thảm hơn chiếc máy tính nữa sao?”

Quý Thanh Viễn: “……”

Ném xong rồi mới chợt nhận ra.

“Tôi muốn chuyển tới biệt thự ở, cậu xem có cách nào không?”

Phó Ký Trầm im lặng nửa ngày không lên tiếng.

Quý Thanh Viễn cho rằng anh đang nghĩ cách nên không làm phiền.

Mấy phút trôi qua.

Quý Thanh Viễn nhìn anh: “Rốt cuộc có cách nào không?”

Phó Ký Trầm: “Không giấu gì anh, tôi cũng muốn chuyển qua. Tôi tính mai tới chỗ anh tìm anh bàn bạc đây.”

Quý Thanh Viễn: “…….”

Xem ra chỉ có thể tìm Du Cảnh Trạch giúp đỡ thôi, sau đó gọi thêm ba vợ tới cùng ăn bữa cơm, vừa ăn vừa nói.

“Nói không chừng, trò chuyện vui vẻ ba sẽ đồng ý cho chúng ta qua ở.”

Anh ta cũng nghĩ như vậy.

Phó Ký Trầm: “Ba có thể đồng ý cho tôi vào ở vì tôi với Du Khuynh không có mâu thuẫn cãi nhau, nhưng chưa chắc đã cho anh vào ở, vì Du Cảnh Hâm không muốn nhìn thấy anh.”

Quý Thanh Viễn không muốn nói chuyện với Phó Ký Trầm nữa, anh ta ra hiệu Phó Ký Trầm gọi điện cho Du Cảnh Trạch hẹn buổi tối cùng ăn cơm.

Phó Ký Trầm không nhúc nhích, “Anh gọi đi, anh lớn hơn tôi, nói chuyện ổn thỏa hơn tôi.”

Quý Thanh Viễn: “……”

Hôm nay anh ta tới tìm Phó Ký Trầm chẳng khác nào rước thêm cục tức cho mình.
Bình Luận (0)
Comment