Du Khuynh ngồi một mình trong phòng bao, Du Cảnh Hâm tới nhà bếp phía sau rồi.
Cô chồm bên bệ cửa sổ phòng bao nhìn đám cây cối trong sân.
Cây này chừng vài năm tuổi rồi, thân cây thô to cần mấy người mới vừa đủ vòng ôm.
Tán cây xanh mướt, xum xuê rợp bóng giống như một chiếc dù cực lớn, che mát khoảnh sân đỗ xe.
Cửa phòng bao mở ra, Du Cảnh Hâm đi vào.
Du Khuynh định quay người lại bỗng bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe đậu trên cùng nhất trong bãi đậu xe, biển số xe quen thuộc đập vào mắt, đó là xe của Phó Ký Trầm.
Thì ra tối nay anh có tiệc xã giao ở quán cơm tư nhân.
“Đang nhìn gì đấy?” Du Cảnh Hâm đi qua.
Du Khuynh chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Xe của Phó Ký Trầm.”
Du Cảnh Hâm nhìn ra ngoài một cái, đúng là có duyên thật.
“Chừng nào Phó Ký Trầm ăn xong, em về với cậu ấy đi.”
Nói xong, chị gọi điện cho bảo vệ ngoài cửa, “Chiếc xe của Phó tổng đó lát nữa đừng cho đi, cứ nói cần kiểm tra giấy tờ.” ---Đọc full tại truyenggg.com---
“Vâng.” Bảo vệ nghiêm túc hỏi một câu: “Kiểm tra giấy tờ gì ạ?”
Du Cảnh Hâm: “Giấy chứng nhận kết hôn.”
Bảo vệ: “……” Sửng sốt hồi lâu, có điều vẫn đáp, “Được ạ.” Ngoài ra chẳng hỏi gì nhiều.
Du Cảnh Hâm nói biển số xe của Phó Ký Trầm cho phòng bảo vệ.
Du Khuynh dựa bệ cửa sổ, cười nói, “Thế này Phó tổng nhà em sẽ cuống lên mất.”
Du Cảnh Hâm: “Hễ nói kiểm tra giấy chứng nhận kết hôn, thể nào Phó Ký Trầm cũng đoán được em ở đây thôi.”
Chị đặt điện thoại xuống, bảo Du Khuynh đi qua ăn trái cây.
Tạo hình của đĩa trái cây hôm nay rất đặc biệt, chủ đề hôm nay là ‘Tình Yêu Mùa Hạ’, có bờ biển, bãi cát, cây dừa, còn có nhà cạnh biển nữa.
Lần đầu tiên Du Khuynh với Phó Ký Trầm tới đây ăn cơm, ăn hết một đĩa trái cây ‘Nhà tuyết mùa đông’. Hôm đó cũng là ngày cô bị lột áo giáp xuống.
Cô tháo nóc nhà của ‘căn nhà cảnh biển’ ăn trước.
“Chị với anh rể, tối qua xảy ra chuyện gì thế?”
Cô thấy anh rể có phần giận dữ, mặt lạnh tanh.
Du Cảnh Hâm: “Anh ấy ghen rồi.”
Du Khuynh: “Hử?” Cô suy nghĩ, tối qua chỉ có mỗi Lệ Đàm Trác là người ngoài, cô bỗng bật cười, “Đừng nói anh họ em mà anh ấy cũng ghen nha?”
Du Cảnh Hâm tường thuật đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện cho Du Khuynh nghe, không giấu giếm chút gì hết.
Du Khuynh tiêu hóa nửa ngày, đôi vợ chồng này giỏi thật, giày vò lẫn nhau. Bốn năm qua đều không cam tâm, chắc anh rể cũng vậy.
Có điều nếu đã là hiểu lầm, cô đề nghị chị gái: “Sớm giải thích cho rõ đi. Nếu không sẽ là cái dằm trong lòng.”
Du Cảnh Hâm gật đầu, “Tối nay về chị sẽ dỗ anh ấy một chút.”
Chị nghĩ xong cả rồi, chị sẽ mua một đóa hoa hồng cho anh.
Tối qua anh giày vò chị hai lần, bị anh hôn khắp người một lượt.
Cho tới hai giờ hơn, chị buồn ngủ lắm rồi mà anh không cho chị ngủ.
Sáng nay thức dậy, việc đầu tiên chính là đè chị dưới người.
Cũng chẳng biết anh lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, lục phủ ngũ tạng của chị sắp bị đụng vỡ tới nơi. ---Đọc full tại truyenggg.com---
Vốn cho rằng hôm nay anh sẽ bới móc tiếp, nào ngờ chiều anh về thì đi chăm con rồi.
Du Khuynh ăn nửa đĩa trái cây rồi hỏi Du Cảnh Hâm: “Mấy món ăn mới sáng chế đó mất bao lâu thì xong?”
Du Cảnh Hâm nhìn đồng hồ, “Khoảng nửa tiếng nữa, có món cần rất nhiều công phu, cần phải ninh.”
“Thế thì đủ rồi.” Du Khuynh rút khăn giấy lau tay, “Hay là đi mua sắm nhé? Chuyện chị giải thích với anh rể, đâu thể không chuẩn bị quà gì được? Khiến anh ấy ôm bụng tức không có chỗ trút.”
Du Cảnh Hâm có sẵn dự tính rồi: “Dọc đường về nhà chị mua một đóa hoa hồng, chỉ mất mười mấy tệ là giải quyết xong xuôi.”
Du Khuynh: “……” Cô trêu chị: “Sao chị không mua bật lửa mười mấy tệ cho anh ấy đi?”
Du Cảnh Hâm cười, đề nghị này nghe không tệ.
Hai người đi tới trung tâm thương mại gần đây nhất.
Thời gian không dư giả lắm, còn phải mau về kịp ăn cơm, bọn cô đi thẳng tới cửa hàng đồ nam.
Tới cửa hàng, Du Khuynh và Du Cảnh Hâm chia nhau ra xem quần áo.
Cô đắn đo, không biết có nên mua cho Phó Ký Trầm một món luôn chăng, nếu không Quý Thanh Viễn có đồ mới mà anh không có, anh lại ghen tị cho xem.
Trên tấm poster cực lớn trong tiệm, người mẫu mặc trang phục mẫu mới năm nay, là áo sơ mi màu rượu vang.
Trong đầu Du Khuynh lặp tức tưởng tượng ra hiệu quả của chiếc áo sơ mi này khi mặc trên người Phó Ký Trầm, vừa quyến rũ lại cuồng dã, cực kỳ nam tính.
Cô bảo nhân viên bán hàng gói chiếc màu này với số đo lớn nhất, khựng lại chốc lát, “Hai chiếc đi.”
Du Cảnh Hâm cũng lựa xong rồi, chị đi qua, “Em định chọn màu sáng này à? Màu đen không phải tốt hơn sao?”
Du Khuynh: “Phó tổng nhà chúng ta, mặc màu đen chính là lúc sắp hắc hóa đấy.”
Du Cảnh Hâm cười, “Chẳng trách cậu ấy ít khi mặc.”
Nhưng chị quyết định chọn màu đen cho Quý Thanh Viễn.
- -
Chưa đầy hai mươi phút đã chọn quà xong.
Tới tầng một trung tâm mua sắm, lúc đi ngang qua cửa hàng đồ mẹ và bé cỡ lớn, bước chân Du Khuynh bỗng ngừng lại, cô ngắm nhìn các loại quần áo trẻ sơ sinh trưng trong tủ kính.
Du Cảnh Hâm thấy cô si mê như vậy, “Thế đi vào dạo một chút nhé.”
Du Khuynh lắc đầu: “Thôi ạ.”
Cô đã chuẩn bị cho cá con rất nhiều vật dụng rồi, nếu mua nữa sợ không có chỗ để mất.
Về tới quán ăn tư nhân, thời gian vừa đúng, đầu bếp đã làm xong hai món rồi.
Du Khuynh buông túi xuống, cô nói với Du Cảnh Hâm: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Xuyên qua đường hành lang xếp đầy cây xanh, vừa rẽ qua thì đối diện có người đi tới.
Tối nay Giản Hàng mặc áo sơ mi đen vừa người, phối thêm một chiếc váy jeans dài màu trắng. ---Đọc full tại truyenggg.com---
Tay áo sơ mi xắn lên tới cẳng tay, lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng đơn giản.
Không mất đi vẻ nữ tính, đồng thời tỏa ra sự chững chạc phóng khoáng.
Giống như Vu Phi nói, người từng hợp tác với Giản Hàng chẳng có ai mà không động lòng.
Đấy là Giản Hàng trong mắt Du Khuynh.
Mà Du Khuynh trong mắt Giản Hàng, mặc váy tiên nữ cao cấp, chân mang giày đế bằng. Mái tóc xoăn mềm mượt xõa trên vai, cả người tản phát ra vẻ linh động quyến rũ.
Nhưng do vẻ gai góc từ trong ra ngoài đó lại khiến người ta không dám tới gần.
Hồi nãy trong phòng bao nhận được điện thoại của mẹ, cô ấy ấn tắt rồi gửi tin nhắn cho bà nói mình đang đi xã giao. Bà hầu như không tin, biết cô ấy còn đang nằm viện, thế là đánh tới.
Hết cách, cô ấy bèn ra ngoài nghe máy.
Không ngờ gặp Du Khuynh ở đây.
Trước kia ở nước ngoài, cô ấy từng có duyên gặp Du Khuynh một lần.
Không thân thiết cũng chưa từng nói chuyện câu nào, nhưng biết nhau là ai.
Nay Du Khuynh trở thành con gái riêng của đại boss, đồng thời là vợ chưa cưới của đối tác, Giản Hàng chủ động chào hỏi, “Luật sư Du, đã lâu không gặp, trùng hợp thật.”
Giản Hàng vốn định hôm nào đó hẹn Du Khuynh gặp mặt một lần, có điều chọn ngày chẳng bằng đụng ngày, cô ấy nói thẳng: “Luật sư Du, có thể làm phiền cô mấy phút được không?”
Du Khuynh không đoán được Giản Hàng tìm cô là vì chuyện gì, cô chậm rãi gật đầu.
Hai người rời bước tới một góc yên tĩnh không có người qua lại.
Yên tĩnh quá mức, bầu không khí khá là lúng túng.
Du Khuynh đẩy cánh cửa sổ ra một chút để gió thổi vào.
Giản Hàng còn phải mau về phòng bao bàn chuyện, không thể ở ngoài quá lâu được. Cô nói ngắn gọn, “Tuần trước tôi đi công tác ở Gian Nam bị dính mưa, về nhà thì bắt đầu sốt nên tôi làm thủ tục nhập viện.
Đối với cô ấy mà nói, cảm sốt thôi đã vào viện thì đúng là yếu đuối quá mức.
Quan trọng là, vừa nhập viện cô ấy đã mở cuộc họp video để giải quyết vấn đề của công nghệ Tân Kiến.
Sau đó nghe nói, hôm ấy Phó Ký Trầm vốn chẳng có lịch trình gì, có lẽ định ở bên Du Khuynh. Kết quả bị cuộc họp video đột ngột này của cô ấy làm vỡ kế hoạch.
Bởi vì do cô ấy tổ chức họp đột xuất, rõ ràng cô ấy có thể truyền nước biển trước, hoặc là chờ cuộc họp kết thúc rồi mới truyền.
Nhưng cô ấy lại chọn lựa vừa họp vừa truyền dịch, khiến mọi người đều nhìn thấy.
Trong mắt người thông minh, lòng dạ Tư Mã Chiêu.
Đó là tâm tư nhỏ của cô ấy, chính là định để người ta biết mình bị bệnh thật, nhập viện cũng là thật.
Tâm tư Phó Ký Trầm tinh tế, lại có thể đi guốc trong bụng người ta, đương nhiên vừa nhìn đã biết ngay lập tức.
Cô ấy nhập viện gần một tuần, tới hôm nay vẫn chậm chạp chưa xuất viện.
Sốt cao khỏi rồi, cô ấy lại nói với các đồng nghiệp cộng sự rằng sốt cao dẫn tới viêm phổi, phải tiếp tục điều dưỡng nghỉ ngơi.
Giản Hàng: “Trùng hợp là, tối nay tôi còn đứng ra tổ chức bữa cơm.”
Du Khuynh nghiêm túc lắng nghe, nhưng nghe tới đây cô ấy vẫn chưa đoán ra được rốt cuộc Giản Hàng định biểu đạt điều gì. Hoặc là, Giản Hàng cứ không chịu xuất hiện là vì mục đích gì.
Nhất định chẳng phải do nhàn rỗi không có chuyện gì làm.
Nhất là bữa cơm tối nay, bởi vì không mang theo thư ký thì không có người cản rượu thay ông chủ ngay thời khắc quan trọng nhất, mà Giản Hàng đang bị bệnh còn phải truyền dịch nữa nên không thể uống.
Trên bàn rượu làm ăn, chuyện mất hứng nhất chính là tìm đủ cớ thoái thác không uống rượu. Đã tới rồi, cho dù bị viêm dạ dày cũng phải uống, dù sao cũng đã viêm sẵn rồi, uống xong truyền dịch tiếp.
Lãnh đạo cấp cao của SZ là khách, Giản Hàng chẳng thể nào tùy tiện làm khách mất hứng được.
Thế thì số rượu đêm nay Giản Hàng nên uống đương nhiên sẽ do Phó Ký Trầm uống thay cô ấy rồi.
---Đọc full tại truyenggg.com---
Trên bàn rượu, đàn ông cản hai ly thay phụ nữ là chuyện bình thường hơn bao giờ hết.
Trước kia Phó Ký Trầm dẫn Kiều Dương đi xã giao nhất định cũng từng cản rượu giúp Kiều Dương.
Nhưng rõ ràng, lần này Giản Hàng là có ý tính kế Phó Ký Trầm rồi. Lựa ngày nào ăn cơm không được, nhất quyết muốn lựa ngay thời gian cô ấy bị bệnh nằm viện.
Còn nói rõ không mang theo thư ký và trợ lý.
Phó Ký Trầm lạnh nhạt mấy cũng không thể trơ mắt nhìn Giản Hàng ôm bệnh uống rượu mà không quan tâm được.
Nếu có tiêm Cephalosporin thì không uống rượu được thật.
Nếu Phó Ký Trầm cản hết số rượu tối nay mọi người mời thay Giản Hàng sẽ khiến bọn Liêu tổng cảm thấy quan hệ của anh và Giản Hàng không đơn giản.
Có một số lời, một số việc, truyền đi truyền lại dễ bị biến chất.
Càng muốn giải thích, càng bôi càng đen.
Đây là suy đoán trước mắt cô suy ra được trong những lời Giản Hàng vừa nói, Phó Ký Trầm chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
Cô có ấn tượng khá tốt về Giản Hàng, cho dù tin đồn liên quan tới cô ấy rất nhiều nhưng cô chẳng quan tâm. Theo cô thấy, người Bàng Lâm Bận nhìn trúng chẳng kém được.
Nhưng mấy lời này của Giản Hàng thật sự khó mà nói cho vuông được.
Nhưng Giản Hàng là người có chỉ số IQ và EQ đều cao, không đến mức làm chuyện mất đầu óc như vậy.
Khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Cô không đoán ra được điểm chuyển ngoặt nằm ở đâu.
Giản Hàng giải thích: “Tôi vốn không định để Phó tổng cản rượu thay tôi đâu, không mang theo thư ký tham gia là vì tự tôi uống được. Nhưng hiểu lầm nằm ngay chỗ này đây.”
Du Khuynh chẳng phát biểu bất cứ ý kiến gì, cô im lặng nhìn Giản Hàng.
Cô ấy chẳng phải luôn truyền dịch sao?
Muốn mất mạng ư, còn uống rượu được.
Giản Hàng thành thật: “Thật ra bệnh cảm của tôi khỏi lâu rồi. Mấy hôm nay chỉ truyền dịch glu-cô thôi, không bị viêm gì phổi gì hết. Uống rượu được. Dạ dày cũng rất khỏe mạnh.”
Nhớ tới cái cớ Phó Ký Trầm hồi nãy nói để tránh không cản rượu cho cô ấy, cô ấy vẫn không nhịn được cười: “Phó tổng đã tìm sẵn lý do từ trước lúc bắt đầu bữa cơm rồi, nói đang cai rượu thuốc để chuẩn bị có con.”
Du Khuynh: “......”
Phó tổng của cô, giờ nói ra lời nào cũng kinh người.
Giản Hàng bất lực: “Sau đó định là tự tôi uống rượu, có điều ở chỗ Phó tổng và cũng vì anh ấy không cản rượu giúp tôi, tôi hết cách, không thể để bữa cơm tẻ nhạt được nên mới tự mình uống.”
Hiểu lầm này nếu không thanh minh kịp lúc sẽ ảnh hưởng tới sự hợp tác về sau.
“Tôi là trốn xem mắt. Hôm ấy mở cuộc họp video đó là muốn để mọi người biết tôi bị bệnh là thật, nằm viện cũng là thật. Không ngờ khiến Phó tổng hiểu lầm thành như vậy.”
Nói xong, Giản Hàng không khỏi cảm khái, “Ngày nào cũng giao tiếp với đàn ông trong giới này, Phó tổng là số ít đàn ông vừa tự mình né tránh vừa tự chặt đứt đào hoa của mình.”
Cô ấy mỉm cười, “Cô thật may mắn. Nếu tôi có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy, tôi sẽ gả mà chẳng cần nghĩ ngợi gì hết.” Mẫu người đàn ông này, sơ sẩy một chút là khiến người ta động lòng, động tình ngay.
“Anh ấy với thư ký Phan là đức ông chồng tốt trong vạn chọn một.” ---Đọc full tại truyenggg.com---
Lần mưa lớn ở Giang Nam đó, nếu đổi lại thành người đàn ông khác nói không chừng đã quan tâm cô ấy đủ thứ, hỏi cô ấy cần giúp đỡ hay không, dặn dò cô ấy đi đường cẩn thận này nọ.
Song Phó Ký Trầm và thư ký Phan thì không.
Xuống khỏi xe, dọc đường bọn họ rất ít lời, chỉ có lúc thư ký Phan bị cô kéo xuống nước, sợ cô áy náy nên có nói đùa một câu.
Cho dù không nói nhưng họ nghĩ cô ấy mang giày cao gót, sức lực yếu khỏi nói, đi đường nhất định đuổi theo họ không kịp, họ bèn thả chậm bước chân.
Vừa không khiến người khác hiểu lầm, vừa galant đúng mực.
Nghĩ tới lần mắc mưa ở Giang Nam, Giản Hàng không khỏi tranh công thay Phó Ký Trầm một lần, “Lúc đó chỉ có tôi và thư ký Phan là ướt đồ thôi, Phó tổng ướt hết là vì chiếc móc khóa cô tặng anh ấy bất cẩn rơi vào trong nước. Anh ấy ngồi xổm xuống mất không ít thời gian, nước lại bẩn như vậy, ngập tới cổ anh ấy lận. Nước đục, trời lại tối, không nhìn thấy gì hết, toàn dựa vào tay ở đó mò.”
Khoảnh khắc đó, đến cô ấy còn bị cảm động phải.
Du Khuynh bị hành động này của Phó Ký Trầm làm cảm động hết lần này tới lần khác.
Lần mắc mưa đó, sự cố xảy ra trong quá trình đó anh chẳng nói nửa chữ với cô.
Cô không cách nào diễn tả được tâm tình của mình lúc này, chua xót, ấm áp.
Cực kỳ muốn ôm Phó tổng của cô một cái.
Du Khuynh nói một câu chân thành với Giản Hàng: “Cám ơn.”
Giản Hàng mỉm cười, “Không có gì, nhưng bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đó chắc chắn đều giống như tôi thôi.”
Điện thoại cô ấy rung lên, là Liêu tổng của SZ.
“Không nói nữa, tôi phải mau trở vào đây, bọn họ cho rằng tôi chạy trốn rồi.”
Vì để xóa bỏ hiểu lầm triệt để, cô ấy nói thêm một câu: “Người đàn ông trong nhà giục tôi đi xem mắt, cô cũng biết đấy, cô với anh ta ngày nào cũng gặp nhau. Tần Mặc Lãnh.”
Du Khuynh: “.......”