Tình Yêu Darwin

Chương 8

Edit: Tybeo & Mina

Trần Cừu An đi công tác, thừa dịp cuối tuần Phác Ngọc đi uốn tóc, cô nhìn trái ngó phải chính mình trong gương, có phải vẫn nhìn ra dáng vẻ lúc trước của mình hay không?

Một mình cô đi đến chợ hoa, mua một chậu cúc đồng tiền, mùa hè đến rồi, cũng là mùa thích hợp ăn kem nhất. Cô quét dọn phòng một lượt, ngồi trên thảm ăn kem, trên tường có treo mấy bức tranh phác họa chân dung, là cô vẽ Trần Cừu An. Miệng ngậm kem, nhìn nhìn mấy bức tranh, trong lòng có chút nhớ anh.

Hôm nay Trần Cừu An trở về, thời tiết thành phố Bắc rất đẹp, đúng giờ anh đi ra ngoài sảnh chờ hàng không, Phác Ngọc đứng bên ngoài rào chắn, cô mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, gió tháng sáu thổi làm tà váy bay bay, Chu Phác Ngọc cười vươn tay, anh đi qua ôm cô vào lòng. Rõ ràng hai người họ tách ra có mấy ngày mà như xa nhau lâu lắm rồi.

Trên đường về, Phác Ngọc lái xe, Trần Cừu An ngồi ghế phụ hỏi: "Uốn tóc?"

"Đẹp không?" Phác Ngọc hỏi anh.

"Vô cùng xinh đẹp." Anh khen ngợi đầy khoa trương.

Phác Ngọc cười cong cong đôi mắt.

Về đến nhà, Phác Ngọc nấu cơm, anh từ phòng tắm đi ra, xoa xoa tóc, nhìn thân ảnh bận rộn của cô.

Ngày trước anh rất ít khi ở lại biệt thự Tây Sơn, phòng ở đây quá rộng, lại xa công ty, lúc bọn họ mới ở bên nhau, anh mang Phác Ngọc đến mấy chỗ ở khác nhau, Phác Ngọc cười anh là thỏ khôn có ba hang. Cô nói thích nhất sân nhỏ của biệt thự Tây Sơn, vì thế biệt thự Tây Sơn trở thành nhà của bọn họ. Cô trồng một vườn hoa trong sân, và cho anh một gia đình.

Màn đêm an tĩnh lại triền miên, trong bóng tối, tiếng thở dốc hết sức rõ ràng.

Xúc cảm mềm mại, làm người ta kiềm lòng không được sa vào. Môi lưỡi quấn quýt, cô ưm một tiếng thật khẽ. Môi anh hôn lên ngực cô, ngực cô vừa trắng vừa mềm, bị anh công lược chiếm lấy, mặc anh định đoạt, mặc anh xâm chiếm.

"Có nhớ anh không?" Anh hỏi bên tai cô.

"Nhớ... ưm..."

"Chỗ nào nhớ?" Tay anh di chuyển từ môi đến đầu ngực cô.

"Là chỗ này? Hay chỗ này?" Anh tà ác búng búng tay lên đầu nhũ của cô.

Phác Ngọc kêu một tiếng, chân treo bên hông anh, không còn ý chí chiến đấu với anh, chỉ mong anh công thành đoạt đất. Nhưng anh rất xấu xa, không cho cô toại nguyện.

Đầu lưỡi liếm liếm hàm trên của cô, bị trêu chọc mà run lên nhẹ nhẹ, vươn tay cầm gậy th*t của anh, lỗ trên tràn ra một ít tinh dịch làm ướt tay cô, anh niết mông cô, ngón tay như có như không lướt nhẹ qua cánh hoa.

"Đang nghĩ gì thế? Ngoan, nói ra đi."

"Muốn anh." Cô đang đứng bên rìa vực thẳm, cũng muốn kéo anh theo xuống địa ngục tình dục.

"Trần Cừu An, em muốn anh!"

Anh động thân đưa phân thân vào, nhất thời không nghe thấy tiếng cô gọi tên mình, lưu luyến mà dịu dàng.

hoa huy*t nóng ẩm bao bọc lấy nóng bỏng của anh, thắt lưng mềm mại của cô mặc anh đùa nghịch, Trần Cừu An đâm mạnh lên đỉnh hoa tâm, từng chút tùng chút một.

"Ưm ~ Anh nhẹ, nhẹ chút...."

Chu Phác Ngọc yếu ớt cầu xin anh, nhưng lại càng kích thích dục vọng của anh, anh ngậm lấy môi cô, mút mạnh hơn, bên dưới dùng sức đâm vào hoa huy*t. Cô yêu kiều rên rỉ, hoa huy*t co rút thắt chặt, động tác của anh ngày càng nhanh, hai người cùng nhau lên đỉnh.

Trước lúc sắp ngủ, Chu Phác Ngọc thủ thỉ bên tai anh: "Trần Cừu An, em thực sự rất rất thích anh."

Trần Cừu An có hơi bất ngờ, Phác Ngọc không phải kiểu người hay bày tỏ cảm xúc của mình ra ngoài, bọn họ ở bên nhau mấy năm, số lần Phác Ngọc thổ lộ tâm tình có thể đếm trên đầu ngón tay, anh ôm cô vào lòng.

Lúc Phác Ngọc mơ màng ngủ nghe thấy anh nói một câu: "Anh yêu em." Vì thế cô mỉm cười, một đêm ngủ ngon giấc.

• 14/06/2019 •
Bình Luận (0)
Comment