Vệ Đằng vừa tan học lại đi siêu thị mua một túi trái cây, đến tầng 5 quen thuộc, gõ gõ cửa.
Cửa mở, nhìn thấy Tiêu Phàm cởi trần, chỉ quấn khăn tắm che vị trí quan trọng.
Trời, người đàn ông thật gợi cảm.
Trong lòng Vệ Đằng ca ngợi, vòng qua Tiêu Phàm vào phòng, nhìn y dùng khăn lau tóc, tim đập thật nhanh.
“Khụ, anh vừa tắm xong à?” Vệ Đằng quay đầu lại để che dấu tâm tình.
“Ừm, vừa từ bên ngoài trở về, cả người toàn mồ hôi.” Tiêu Phàm nhẹ nhàng mỉm cười, vừa lau tóc vừa đi sang bên cạnh rót nước cho Vệ Đằng, “Nếu cậu đói thì ăn trước một chút bánh đi, đợi một lát tôi đi nấu đồ ăn cho.”
Đẩy tới một hộp bánh xinh đẹp, Vệ Đằng nhẹ nhàng mở ra, bánh ga-tô dâu tây có nhân rất đáng yêu.
“Sinh nhật con trai giáo sư, bánh ga-tô mang về.” Tiêu Phàm bâng quơ giải thích, nhưng Vệ Đằng lại tâm hoa nộ phóng.
Dám chắc là y mua cho mình, sinh nhật nào có tặng bánh ga-tô loại này?
Nhưng lại không biết do Tiêu Phàm ăn không nổi mới nhét cho cậu ta.
Ngồi trên sô-pha ăn bánh, nhìn Tiêu Phàm lau tóc, mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà, sau đó đi vào bếp.
Chậc chậc, thực sự là hình ảnh người đàn ông tốt, dáng vẻ dịu dàng, khiến lòng người đều phải tan chảy.
Vệ Đằng một bên xem truyền hình, một bên nhìn Tiêu Phàm bận rộn ra ra vào vào căn bếp, nếu có thể luôn như thế này thì thật tốt, nếu là cơm y làm cho mình, bảo mình dùng thứ gì để đổi lại cũng đều được.
Nhìn Tiêu Phàm, càng xem càng vừa mắt, dù cho là dáng vẻ mở nắp vung nhẹ nhàng nhíu mày, cũng đều mê người như thế.
Quả nhiên là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Tiêu Phàm trong mắt Vệ Đằng, giơ tay nhấc chân đều anh tuấn đến tuyệt vời.
Rất nhanh, Tiêu Phàm đã mang mấy đĩa thức ăn nhỏ ra ngoài.
Sắc hương vị đều đủ cả, tuy rằng đơn giản, nhưng rất khéo léo, cho dù là những món rau xanh đậu hũ bình thường ăn thấy chán, nhìn trong mắt Vệ Đằng đều đáng yêu không gì sánh được.
Càng khỏi nói đến xương sườn thịt kho tàu tỏa hương thơm phưng phức.
“Tiêu Phàm anh ngược lại thực có kỹ thuật giỏi nha, người nào gả cho anh thì thật có phúc”, Vệ Đằng vừa ăn vừa khen, thuận tiện nói bóng gió một chút luôn.
Không đoán được Tiêu Phàm chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, chiếc đũa lại gõ gõ bát Vệ Đằng, “Nói gì vậy, cậu không biết tôi là đồng tính luyến ái sao? Cô gái nào lại đồng ý gả cho tôi.”
“Ha ha, tôi chỉ là nói nói thôi.”
Thật là tốt quá, tốt nhất là con gái cả vũ trụ này đều biết anh là đồng tính luyến ái, không chạy đến làm phiền quyến rũ anh.
“Ăn thôi.” Tiêu Phàm lại gắp một miếng sườn đưa qua.
Không phải Vệ Đằng suy nghĩ nhiều, trải qua ‘nghiêm hình bức cung’ lần trước được Tiêu Phàm đối xử dịu dàng, bây giờ thái độ Tiêu Phàm đột nhiên tốt vậy, Vệ Đằng khó tránh khỏi có chút lạnh cả sống lưng.
Quên đi, dù sao cũng đưa lên cửa rồi, y muốn chơi kiểu gì thì cứ theo hầu y thôi, Vệ Đằng cảm giác bản thân có loại khí phách chiến sĩ sắp cắt cổ tay.
Nhưng điều kỳ quái là, mãi đến khi hắn ngọt ngào lại thấp thỏm mà liếm sạch các đĩa thức ăn, Tiêu Phàm cũng không có xu hướng lộ đuôi sói.
Lẽ nào y cũng thích mình rồi? Cho nên mới đối xử tốt với mình, Vệ Đằng rất nhanh chóng loại bỏ kiểu suy đoán này, bản thân có bao nhiêu phân lượng vẫn là rõ ràng.
Cùng Tiêu Phàm đến phòng bếp thu dọn bát đũa, lúc này mới phát hiện tính khiết phích của Tiêu Phàm vẫn không phải nghiêm trọng bình thường, trong nhà bếp quả là không nhiễm một hạt bụi, chén đĩa đều muốn phát sáng luôn.
Tiêu Phàm mang bao tay rửa chén, không giống vẻ lạnh lùng lúc thường, ngược lại có loại dịu dàng của người đàn ông ở nhà.
Có một câu nói thế nào ấy nhỉ, người có vẻ lạnh lùng, ngược lại đáy lòng lại rất mềm mại ấm áp.
Quay nhìn bóng lưng y, Vệ Đằng đột nhiên có một loại kích động, muốn qua ôm lấy y, nói cho y biết mình thực sự rất thích y. Nhưng há miệng ra, cảm thấy vào lúc này cũng không thích hợp, thế là lại bóp chết suy nghĩ muốn bày tỏ.
Lúc hai người cùng ngồi trên sô – pha, vừa uống nước vừa trò chuyện tùy ý.
Vệ Đằng thời gian gần đây rất nhàn rỗi, khí trời chuyển thành nóng bức, học tập nhẹ nhàng, cuộc sống buồn chán, tán dóc một đống lộn xộn lung tung, Tiêu Phàm chỉ im lặng lắng nghe.
Mãi đến lúc Vệ Đằng không còn gì để nói, Tiêu Phàm đột nhiên hỏi hắn.
“Cậu đã từng thích ai chưa?”
Vệ Đằng sững người, y hỏi vậy là ý gì? Lẽ nào y đã nhìn ra?
“Chưa thích ai cả, ha ha.”
Vừa mới thích, hơn nữa còn đang ngồi đối diện đây, lời này làm sao mà nói ra miệng được.
Tiêu Phàm nhún vai, trên mặt vẫn mang vẻ trầm tĩnh vân đạm phong khinh, “Tôi đã thích một người, phải nói là, đã yêu một người.”
“Lâm Vi, cậu từng nghe nói qua chưa?”
Trong nháy mắt, cảm giác như bị giáng một gậy vào người, Vệ Đằng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Sau khi tỉnh lại, thực cảm thấy muốn mắng chửi tôi phi, nhưng nhìn đến vẻ mặt yên bình của Tiêu Phàm, khuôn mặt kiềm chế rất nhiều tâm sự, Vệ Đằng buột miệng thốt ra: “Ha ha, thì ra là anh thích anh ta à, tôi cũng từng nghe nói qua.”
Có đôi khi thực cảm thấy bản thân rất hèn nhát.
Lâm Vi.
Là Lâm Vi tử tế ôn hòa thân thiện danh tiếng siêu cấp tốt trong truyền thuyết, Lâm Vi lần trước trong vũ hội hóa trang lúc người khác chê cười hắn, mỉm cười đến giúp hắn một tay, là Lâm Vi lúc nào cũng ăn mặc đơn giản gọn gàng, mỉm cười đến ân cần, là Lâm Vi không thể bắt bẽ được gì…
“Anh thích anh ấy, bắt đầu từ khi nào vậy…” Vệ Đằng nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế để thanh âm đừng quá run rẩy.
“Từ khi nhập học.” Tiêu Phàm hình như đang hồi tưởng trước đây, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, khiến cho những đường cong trên khuôn mặt lại có vẻ đặc biệt nhu hòa, nhưng sao cô đơn đến thế.
Thật giống như đang hồi tưởng lại những chuyện cũ đã thật lâu thật lâu trước đây, những chuyện khắc cốt ghi tâm, nhưng vì đã qua quá lâu nên bị phủ bụi dưới đáy lòng. Bây giờ kể ra, giống như nói chuyện xưa của kẻ khác, nhưng vẫn sẽ đau đớn, bởi vì giấu quá sâu, lúc đào ra, khiến cả trái tim đều đảo lộn.
Vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Phàm khiến lòng Vệ Đằng rất đau, nhưng không biết nói gì.
Thật may vì lúc nãy mình không bày tỏ, may thật, bằng không đã trở thành trò cười trong mắt anh ta mất rồi.
Ít ra, bây giờ còn có thể giả vờ làm bạn tri kỷ, lắng nghe anh ta nói quá trình cẩu thí.
M* nó xui thật.
Anh thích ai không tốt, thích Lâm Vi, cái người mà tôi muốn căm ghét cũng ghét không nổi.
“Vệ Đằng, việc này tôi chỉ nói với mình cậu, cậu nghe qua rồi thì hãy quên đi.” Tiêu Phàm quay đầu nhìn Vệ Đằng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Xem cậu là bạn nên mới nói, gần đây tâm trạng rất tệ, muốn tìm một người để nói chuyện, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mình cậu.”
Chỉ có mình? Vậy trước mình anh ta không có người bạn nào có thể tâm sự được sao? Nhiều năm như vậy, gặp phải chuyện gì cũng không có đối tượng dốc bầu tâm sự.
Người bề ngoài cứng rắn lạnh lùng, kỳ thực vẫn luôn cô đơn, y không có bạn, người y yêu cũng không thể đáp lại, cho nên y mới phong bế chính mình.
Vệ Đằng đột nhiên rất rất muốn ôm y vào lòng, muốn nói với y, tôi thích anh.
Nhưng cái loại tình huống như hiện tại, thấy tình cảm của anh ta đối với Lâm Vi, Vệ Đằng làm sao có thể nói ra đây?
Anh ở ngay trước mặt người thích anh mà nói rằng anh thích người khác, anh xem người đó như người tri kỷ mà anh có thể bày tỏ hết nỗi lòng, nhưng mà, anh bảo người đó làm sao chịu nổi đây?
Làm sao mà chịu đựng nổi đây?
Có nên cảm thấy may mắn không, chí ít cũng có thể làm người bạn để thổ lộ tâm tình khi đau khổ, còn là người duy nhất, ít ra… Không làm lơ như trước.
Vệ Đằng hít một hơi thật sâu, mỉm cười vờ như không để tâm, vỗ vai Tiêu Phàm.
“Đừng lập dị như thế, hai chúng ta không phải bạn tốt sao, anh có chuyện gì phiền lòng không nói với tôi thì nói với ai chứ.”
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, “Ban đầu vốn không định nói với bất kỳ ai, đây là chuyện của bản thân tôi, cũng không muốn để người khác đánh giá, nhưng cậu rất khác biệt, cậu không có nhiều tâm kế như vậy, cậu rất nhiệt tình rất trọng nghĩa, tôi rất tin tưởng cậu, cho nên muốn nói ra.”
Vệ Đằng chỉ có thể cười gượng, “Anh nói, cứ từ từ mà nói, tôi nghe đây.”
Nuốt nước bọt, chuyển đường nhìn về TV.
Hắn sợ rằng nếu nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Tiêu Phàm, sẽ không nhịn nổi mà nói ra miệng.
Như vậy, thực sự sẽ trở thành vở hài kịch rồi.
“Tôi và Lâm Vi đều học ở trung học Nhân Xuyên, cùng khóa, năm đó khi thi vào cao đẳng, cậu ta là thủ khoa KHTN, tôi là thủ khoa KHXH, sau này cùng đến đại học T, cậu ta vào khoa y, tôi đến khoa luật, rất buồn cười nhỉ, mang nhiều lời tâng bốc như vậy, hai người bình thường bị kéo vào nói cùng nhau, vậy mà cũng chưa từng gặp mặt.”
Tiêu Phàm cầm ly uống một hớp nước, nhẹ nhàng thở dài.
“Khi đó tuổi trẻ, tính hiếu thắng rất mạnh, lúc học cao trung cũng không phục hắn, đến lúc vào đại học còn bị người ta thảo luận chung với nhau, tôi lại rất muốn quen biết hắn.”
“Lần đầu tiên gặp hắn là ở hội hùng biện tân sinh viên, cậu ta ngồi hàng sau, chăm chú ghi chép gì đó trên tập, lúc đó tôi cảm thấy người kia vô cùng ngu xuẩn, đến nghe hùng biện mà còn ghi chép. Đợi lúc cậu ta đi toilet, tôi đi qua nhìn thử, phát hiện cậu ta vẽ một đám bánh trung thu trên tập, tôi lật xem bìa tập nhìn thấy nét chữ viết rất đẹp – Lâm Vi.”
“Hôm đó, là tết trung thu.”
“Lâm Vi sao? Tôi là Tiêu Phàm.”
“Nghe danh đã lâu.”
Bàn tay khẽ nắm, nhìn nhau mỉm cười, khi đó, chúng tôi đều còn trẻ.
Sau đó, Lâm Vi vào hội học sinh, Tiêu Phàm cũng đi tham gia phỏng vấn.
Sau đó, Lâm Vi tham gia tranh cử chủ tịch, Tiêu Phàm chủ động rút lui, ngược lại tham gia công tác đoàn.
Sau đó, chuyện tình của Lâm Vi và người đẹp Ôn Đình hội trưởng giải trí công khai, mà chuyện Tiêu Phàm đi dụ dỗ Ôn Đình cũng được bàn luận trên bbs
[chắc là web trường] còn có người nói hai người là tình địch.
Sau đó nữa, Diệp Kính Văn lấy thành tích đứng đầu Nhân Xuyên bước vào khoa y đại học T, trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên với điệu nhảy xinh đẹp vang dội cả trường.
Người trên thay đổi từng nhóm từng nhóm, đề tài thảo luận cũng xoay quanh Diệp Kính Văn và Lâm Vi, cái tên Tiêu Phàm dần dần nhạt nhòa khỏi thế giới của Lâm Vi.
Tiêu Phàm biết tình cảm của mình với Lâm Vi, nhưng cũng hiểu rõ, hai người không thể nào thành đôi.
Lâm Vi kia bề ngoài dáng vẻ ôn hòa và thân thiết, thực chất trong lòng, nhưng lại đối với tình cảm rất lạnh nhạt, thậm chí là người lạnh đến tàn khốc.
Nhưng Tiêu Phàm, cái y khát vọng lại là thứ tình yêu ngọt ngào ấm áp, ở bên Lâm Vi, chỉ cảm thấy áp lực, thường thường chỉ nói hai câu đã không tìm thấy tiếng nói chung.
Cũng từng muốn dùng thủ đoạn ép buộc hắn bên người, mà tính cách Lâm Vi, nếu thực sự làm vậy, hậu quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương ngọc thạch câu phần.
Đó là sự thực tàn nhẫn đến mức nào, yêu cậu ta nhưng lại hiểu rõ bản thân cùng cậu ta là không thể nào.
Khi đối mặt cậu ta mỉm cười, có bao nhiêu đau đớn, không cách nào nói lên lời.
Cho nên mới tránh mặt cậu ta, rút lui khỏi tranh cử chủ tịch; nên mới đi tán tỉnh Ôn Đình, xác định Ôn Đình có khả năng cho cậu ta hạnh phúc hay không; nên nhiều năm như vậy mà vẫn kiềm nén tình cảm của bản thân, dù biết rõ người thông minh như cậu ta chắc đã sớm nhận ra, vẫn cùng cậu ta duy trì mối quan hệ quân tử chi giao bình thản như nước.
Mãi đến khi Diệp Kính Văn xuất hiện, mãi đến khi hai người tính cách cực đoan lại đi cùng nhau.
“Vệ Đằng, cậu có cảm thấy tôi rất đáng thương không?” Tiêu Phàm dừng lại, quay đầu về phía Vệ Đằng, trong đôi mắt thâm trầm chứa đựng rất nhiều tâm tình ám muội.
“Ha ha, chuyện này thì có gì đáng thương, thích lại không nói ra được, chuyện thế này có rất nhiều mà.”
“Cũng phải, trước giờ tôi vẫn không cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, thích Lâm Vi là chuyện của chính tôi, không liên quan gì đến hắn, hắn không đáp lại là chuyện của hắn, đến giờ tôi cũng chưa từng trách hắn.”
“Eh, nói rất đúng, thích chính là chuyện của bản thân, lại không thể ép buột người mình cũng cũng thích lại mình đúng không, bằng không, thế giới này làm gì có nhiều tình địch báo thù như vậy chứ, ha ha.” Vệ Đằng mỉm cười cào cào tóc, nhưng lại nghe Tiêu Phàm đột nhiên nói, “Nhưng mà, Diệp Kính Văn và Lâm Vi, bọn họ… chia tay rồi.”
“Họ chia tay rồi.”
Dường như sợ Vệ Đằng nghe không rõ, lặp lại lần nữa.
Cho nên, hôm nay anh nói cho tôi biết những điều này, là muốn nói anh phải cố gắng tranh thủ sao? Là muốn tôi giúp anh bày mưu kế sao? Tôi nên nói bạn thân tôi đây ủng hộ anh sao?
Tiêu Phàm… lúc trước anh khổ sở thế nào, bây giờ tôi cũng khổ sở như thế, anh đã đem toàn bộ đau khổ của mình chuyển sang cho tôi rồi, anh có biết chăng?