Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 6

Thuyền đi Vân Lưu, Cửu Long Hý Thủy, Lãng Thạch Yên Vũ, Bát Tiên Quá Giang, trên đường đi, cảnh đẹp nối tiếp nhau hiện đến.(*)

Vệ Đằng cầm Camera chụp ảnh hưng phấn. Đa phần là chụp phong cảnh, thỉnh thoảng cũng nhờ Tiêu Phàm chụp cho hắn, mỗi lần đều sẽ làm một vài động tác kỳ quái, ngón tay có đôi khi chống cằm giả vờ cool, có khi làm mặt quỷ, thân thể mềm dẻo, bày poss thì trình độ vặn vẹo khiến người khác kinh ngạc.

Liên tiếp chụp hình, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy Vệ Đằng đang cường bạo võng mạc của mình.

Đi thuyền lên trước, non nước Quế Lâm, phong cảnh Li Giang thu hết vào tầm mắt, làm cho tâm trạng con người vui vẻ thoải mái. Hướng dẫn viên du lịch đang giới thiệu tên núi gặp trên lộ trình, Tượng Tị Sơn, Phục Ba Sơn, Điệp Thải Sơn, Nam Khê Sơn, mỗi lần nói đến một vài danh cảnh, Vệ Đằng lại nhanh chóng lấy camera ra chụp ảnh tách tách, bộ dáng cao hứng bừng bừng đó, lúc đầu khiến Tiêu Phàm cảm thấy có chút đáng ghét, nhưng sau khi nhìn quen rồi, hình như tâm tình bản thân cũng thay đổi tốt hơn.

Có lẽ, đây là sức hút của Vệ Đằng nhỉ.

Thuyền đi một mạch, phong cảnh hai bên bờ sông thiên hình vạn trạng, nước biếc vây quanh, gió thổi từng cơn.

Non nước Quế Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, dù cho Tiêu Phàm đối với Quế Lâm không chút hứng thú, dần dần cũng theo Vệ Đằng cùng chìm đắm trong cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.

Dọc theo đường đi gió nhẹ quất vào mặt, Tiêu Phàm nhìn về phía chân núi xanh thẳm phía xa xa, tâm tình cũng trở nên đặc biệt khoan khoái lên.

Chính là, bên cạnh Vệ Đằng huyên náo, rất là làm hỏng bầu không khí.

Đến buổi trưa, thưởng thức xong cảnh đẹp Li Giang, đoàn người đi đến công viên Xuyên Sơn nổi tiếng nhất Quế Lâm.

Tại cổng công viên, Vệ Đằng nói muốn chụp ảnh cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cau mày không muốn chụp, Vệ Đằng lại không chịu không chụp y một tấm lưu lại kỷ niệm.

Vệ Đằng cúi người, chỉnh camera chụp xa, nhắm ngay Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm trong màn hình một thân tử khí lạnh lùng, sắc mặt cũng nhìn không tốt lắm, Vệ Đằng liền cố gắng đùa hắn, “Cười cái, cười một chút nào, cà!”

Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, xoay một cái xem thường, sau đó nhếch miệng bật cười, tự thân cũng nhận thấy nụ cười bày ra như vậy rất ngốc, nhưng vẫn là không nhẫn tâm dội nước lã Vệ Đằng. Cư nhiên lại học theo người ta chìu ý hắn sao? Tiêu Phàm lắc lắc đầu không thể tin nổi.

Mà Vệ Đằng đối với tấm ảnh chụp được vô cùng bất mãn, vì nụ cười kia tuy rằng đẹp mắt, nhưng một chút cũng không cảm nhận được sự vui sướng của chủ nhân, rõ ràng là ứng phó. Vệ Đằng đem camera đưa cho cô gái vừa quen khi đánh bài trên xe lửa, đi đến cạnh Tiêu Phàm, lầm bầm có chút tức giận, “Anh cho là đang chụp di ảnh sao? Thật không quen nhìn anh như vậy, có chuyện phiền lòng gì mà không bỏ xuống được? Du ngoạn là vì thả lỏng tâm tình, anh xem thử xem, xung quanh có ảnh người nào sầu mi khổ kiểm như anh không…”

“Cậu hiểu rõ tôi sao?” Tiêu Phàm đột nhiên ngắt lời hắn.

Vệ Đằng có chút không hiểu lắc lắc đầu, lại nghe Tiêu Phàm lạnh lùng nói rằng: “ không biết, vậy không có tư cách lên tiếng.”

Vệ Đằng mở to mồm, lần đầu tiên bị Tiêu Phàm dùng khẩu khí giáo huấn người như vậy nói chuyện, thật là có chút không quen, tại sao cảm giác như hoàng đế mắng thái giám a, M*, anh cho rằng tôi rất muốn quản anh sao? Tôi chỉ là nhìn anh không vừa mắt, cả ngày ở cùng với anh, anh cứ nhíu nhíu rồi lại nhíu, làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của tôi.

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Vệ Đằng một buổi, đột nhiên bật cười nhẹ nhàng.

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì.”

Chỉ là đột nhiên cảm thấy, cậu đem những lời nguyền rủa tôi bày ra trước mặt, bộ dáng nhe nanh nhếch miệng thật là thú vị, so với non non nước nước nghìn điệu, còn sống động hơn.

Tách tách một tiếng, cô gái cầm camera ở đằng xa đã chụp được cảnh này.

Vệ Đằng giật lấy cái camera, thấy trong ảnh, Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, mà bản thân mình, một bộ dáng ngũ quan nhăn nhó, bộ dạng lý sự bị chụp đến đúng chổ xấu xí.

Vệ Đằng nhìn Tiêu Phàm vẻ mặt tươi cười, cảm thấy mặt mình có chút nóng.

Nụ cười Tiêu Phàm càng sâu, thật không nghĩ tới người này cũng biết ngượng ngùng a, vẫn tưởng cuối cùng hắn là một tên ruột thẳng ni.

Công viên Xuyên Sơn có tiểu Đông Giang xuyên qua giữa, chiếc cầu nhỏ bắt ngang dòng nước, Xuyên Sơn, Tháp Sơn tạo thành một bức tranh phong cảnh xinh đẹp, như bồng lai nhân gian. Hang động nham thạch Xuyên Sơn lại càng thêm kỳ diệu, có thể sánh với Bắc Đẩu Tinh nguy nga, tú lệ như thanh sáo.

Du lịch một ngày, tất cả mọi người được thưởng thức tinh hoa cảnh sắc của Quế Lâm, cảm nhận được giai cảnh tuyệt diệu “Giang tố thanh la đái, sơn như bích ngọc trâm”(**)

Đến hoàng hôn mới kết thúc hành trình, trên đường trở về, Vệ Đằng mãi luôn xem ảnh, nói lẩm bẩm tấm này không tệ, tấm này chụp không đẹp, cái loại lời nhàm chán.

Buổi chiều, ở Dương Sóc có cảnh sơn thủy trong bộ phim của Trương Nghệ Mưu – Ấn tượng Lưu Tam tỷ.

Đi du loạn suốt một ngày, khiến Tiêu Phàm cảm thấy rất mệt mõi, thời tiết thiêu đốt làm đổ mồ hôi không ít, hơn nữa tối qua chỉ ngủ được vài giờ, sau khi kết thúc hành trình, Tiêu Phàm chỉ muốn xông vào tắm nước lạnh, hảo hảo nghỉ ngơi.

Mà Vệ Đằng rõ ràng là tinh lực dư thừa, không đi xem diễn.

Bởi vì buổi chiều là hoạt động tự do, biểu diễn cũng tự túc, Tiêu Phàm thật sự không có hứng thú cùng hắn đi xa vậy để xem biểu diễn.

Huống chi, chắc chắn hành trình sẽ đi qua Dương Sóc, không bằng đến lúc đó lại xem, vì vậy, Vệ Đằng hậm hực theo Tiêu Phàm về quán rượu.

“Cậu muốn đi thì cứ tự đi đi.” Tiêu Phàm rất kỳ quái vì sao hắn lại trở thành kẻ theo đuôi rồi.

“Này, cần nghĩa khí mà, có một từ gọi kết bạn mà đến kết bạn mà đi, tôi làm sao nhẫn tâm đẩy anh một mình trông phòng mà đi chứ.”

Thành ngữ dùng bậy, tư duy kỳ quái, logic hỗn lộn, Tiêu Phàm lần này ngay cả trợn mắt xem thường cũng lười.

Không đi thưởng thức biểu diễn, Tiêu Phàm và Vệ Đằng ở lại quán rượu, lần lượt tắm gội, sau đó ngồi trên sô pha.

Tiêu Phàm lại không xem báo, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vệ Đằng lại đang xem kênh thể thao, mỗi lần đến quảng cáo, ánh mắt lại bay đến chổ Tiêu Phàm nhìn nét mặt y.

Trưởng thành anh tuấn như thế, nhưng cả ngày một bộ mặt u ám, giống như là là cả thế giới mắc nợ y vậy.

“Trong quá trình y trưởng thành đã phát sinh một số chuyện không thể vãn hồi cho nên đã tổn thương tâm hồn lúc còn bé của y, nên khiến hắn trở nên trầm mặc ít lời, nguyên nhân không có dám thân cận người khác cũng chỉ vì sợ bị tổn thương, dùng lạnh lùng vụng về bảo vệ bản thân, kỳ thực trong nội tâm mềm mại, dịu dàng hơn bất cứ ai.

Vệ Đằng đột nhiên nhớ đến một đoạn thoại như thế, hình như là buổi tối hôm Vệ Nam khóc lóc thảm thiết, trên màn hình máy vi tính là những câu thoại chữ màu đỏ.

Hình như bộ tiểu thuyết đó tên là ngược luyến tình thâm chi tuyệt thế tiểu thụ?

Em gái là hủ nữ, nhờ cô ban tặng, Vệ Đằng cũng biết được một số thuật ngữ chuyên dụng, còn biết tiểu thụ phân cái gì mà nữ vương thụ, biệt nữu thụ, cường thụ, nhược thụ, dụ thụ các loại, vì vậy, vừa quay đầu xem thử Tiêu Phàm một cái, ha ha, tiểu thụ, trò cười quốc tế sao, có người đàn ông nào dũng cảm không sợ chết mà đè y, vừa đến gần, lập tức bị không khí mạnh mẽ quanh hắn bán ngược rồi nha…

Nhưng mà, đoạn hình dung đó với Tiêu Phàm cũng có chút điểm phù hợp, có thể hắn từng trải qua cái gì mới biến thành bộ dáng lạnh lùng không muốn người tiếp cận a.

Vệ Đằng từng nghĩ, kỳ thực Tiêu Phàm cũng rất cố gắng để người khác yêu thương y, thời điểm nhiệt huyết thanh xuân rất tốt, nhưng lúc nào cũng nghiêm nghị như ông bác, đối với tò mò của y lại nặng hơn một chút.

Tuy rằng chỉ là lần hội ngộ tình cờ giữa những người xa lạ, nhưng Vệ Đằng là muốn y trỗi dậy hứng thú.

Buổi sáng, ăn điểm tâm xong mọi người đi đến khu vự cảnh quan trong Lưu Tam Tỷ.

Tiêu Phàm luôn luôn không thích ồn ào, thời điểm đỉnh cao của du lịch dịp lễ quốc khánh, có lúc bước đi cũng va chạm người khác trên đường, khiến y rất khó chịu.

Trong viện có những vũ điệu thiếu nam thiếu nữ các dân tộc Choang, Dao, Động, Miêu đón chào, những du khách đồng hành đều rất hào hứng, đặc biệt là lúc nhảy sạp tre, nghe nói ai nhảy cái kia sẽ bước bước thăng tiến, thế là mọi người chen chúc nhau đến.

Vệ Đằng cũng chạy đi nhảy sạp, chân hắn có vẻ linh hoạt dị thường, vậy mà một lần cũng không bị gậy trúc kẹp lấy, nhảy lên cũng không sợ nóng, dường như toàn thân đều tản ra sức sống, nguyên bản cái mông đã rất vểnh xoay đi xoay lại, lại còn nụ cười sáng rực, chớp mắt đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Lúc nhảy xong có người lôi kéo hắn chụp ảnh, Vệ Đằng ngược lại cũng không khách sáo, bày ra đủ loại poss, chụp đến hài lòng.

Tiêu Phàm nhìn hắn từ xa, cảm thấy bản thân vĩnh viễn cũng không thể thích ứng giá trị quan điểm của hắn, ở cạnh hắn, dù sao cũng cảm thấy như có một đàn ong mật ở bên tai vo ve, phiền.

Hành trình đáng sợ, mau kết thúc chút đi!.

Hát đối tại sân khấu trên nước, du khách cùng thiếu nữ của dân tộc thiểu số hát đối, Vệ Đằng đương nhiên không tệ lắm, tuy rằng giai điệu chẳng ra thứ gì cả nhưng thanh âm trong trẻo êm tai, đáng tiếc, nhịp điệu lao đi có chút nghiêm trang, làm Tiêu Phàm nghe chỉ cảm giác là tạp âm.

Nhưng các du khách bên cạnh lại vẻ mặt tươi cười, nói chàng trai này không tệ, hát được tốt, bộ dáng cũng tốt, Tiêu Phàm cảm thấy thẩm mỹ quan của đám người này có phải là đều xảy ra vấn đề? Vệ Đằng có mị lực lớn vậy sao? Tâm trạng hoài nghi, không nhịn nổi quay đầu nhìn hắn nhiều thêm cái, đúng lúc cùng ánh mắt hắn gặp nhau, Vệ Đằng liền hướng Tiêu Phàm lộ ra nụ cười tươi sáng, trong lòng Tiêu Phàm chấn động, không thể không thừa nhận, trong một khắc đó, y đột nhiên cảm thấy Vệ Đằng cười lên rất đẹp, nụ cười rất trong sáng tự nhiên, dường như sở hữu một loại sức hút kỳ lạ.

Buổi sáng đã dạo qua rất nhiều địa điểm, công viên Ngu Sơn, công viên Tây Sơn, Ẩn Sơn Lục Động, Tây Phong, Quan Âm Phong vân vân, Tiêu Phàm thấy tên của những nơi này cũng không nhớ nổi, nhìn xem tiếp cũng không lý thú, dọc đường theo đoàn du lịch đi một chút lại ngừng lại, còn có một Vệ Đằng nhiệt tình hơi một tí là lôi kéo hắn chụp hình, vừa nóng vừa phiền, Tiêu Phàm thật muốn về nhà sớm một chút, ngồi bên cạnh điều hòa uống cà phê, xem báo chứ không phải ở dưới mặt trời chịu khổ.

Buổi chiều đón xe đi Hồ Điệp Tuyền ở Dương Sóc, chỉ thấy nham thạch trên vách mang hình dáng của một con bướm thật lớn, rất nhiều người đi qua, tách tách âm thanh chụp ảnh không dứt.

Vệ Đằng cầm camera ngắm ngay con bươm bướm, đột nhiên nói: “Anh xem, con bướm kia nhìn giống như là một con vật ngu ngốc đâm đầu vào tảng đá mà chết, vỡ vách phẳng trở thành bánh hồ điệp, ha ha ha…”

Đám người xung quanh quay đầu nhìn hai người Tiêu Vệ, Vệ Đằng một bên cười một bên chụp ảnh, dùng camera che khuất mặt, Tiêu Phàm một mình chịu đựng ánh mắt chú mục của mọi người, thỉnh thoảng nghe được phía sau có vài tiếng thì thầm khe khẽ, bọn họ thật kỳ quái, người ở đâu tới vậy.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy cuộc đời này của mình đến giờ cũng chưa từng mất mặt như thế.

Vệ Đằng à, cậu vốn có giọng đã lớn, chỉ đùa một chút cũng không thể nói nhỏ nhỏ thôi sao?

Vẫn cần tôi mất mặt theo cậu à.

Lộ trình mệt mõi một ngày vừa kết thúc, buổi chiều, Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đi ăn cháo Quế Lâm, lần này Tiêu Phàm sớm thanh toán tiền.

Hai ngày sau đó, Tiêu Phàm chỉ cảm giác có nhiều du khách vậy cùng nhau chen chúc một chổ, xung quanh đủ loại mùi lạ, hơn nữa ánh nắng nóng bức, quả thực là khổ thân.

Cơm tối qua đi, Vệ Đằng nhìn xem TV như bình thường, lúc Tiêu Phàm tắm xong, vì quá nóng nên cởi đồ ngủ, chỉ mặc cái đồ lót, nằm trên giường xem tạp chí. Ánh mắt Vệ Đằng bay về hướng Tiêu Phàm chăn bị đẩy qua bên hông để lộ thân trên, nhìn qua đặc biệt gợi cảm.

“Này, anh… có bạn gái không?” Vệ Đằng đột nhiên đưa ra câu hỏi dọa Tiêu Phàm bị sốc, lông mày Tiêu Phàm giật giật, buông tạp chí trong tay nhìn Vệ Đằng nửa ngày mới cười nói: “Có.”

Vệ Đằng một bộ mặt thất vọng.

Tiêu Phàm ngược lại dâng lên sự hài lòng khó có, vì mấy ngày ở chung, y đột nhiên nghĩ Vệ Đằng mặc dù có điểm đáng ghét, nhưng không có tâm kế gì, rất dễ đối phó.

Trước khi hắn muốn giới thiệu bạn gái cho mình, trước tiên phải bóp chết mong muốn của hắn.

Lần sau hắn đưa đồ ăn cho mình, mình cứ nói đau bụng là được rồi.

Vệ Đằng cũng không biết Tiêu Phàm ở đó cười cái gì, cười đến vẻ mặt thâm thúy. Không thể làm gì khác hơn là cào cào tóc mạc danh kỳ diệu, gửi tin nhắn cho em gái: “Nam nam, tấm vé tình nhân của em thế nào vậy? Vì sao cuối cùng anh vẫn cảm thấy có điểm kỳ quái?”

Vệ Nam sau khi nhận được tin nhắn, hít sâu một hơi, hồi phục sắc mặt bình tĩnh nói: “Anh, không liên quan đến em, cái này gọi là duyên phận.”

Duyên phận? Kiếp trước mình thiếu nợ hắn mới đúng ấy.

(*)舟行云流, 九龙戏水, 浪石烟雨, 八仙过江.: thấy nó xuất hiện rất nhiều trong những bài giới thiệu về phong cảnh QL, tìm thử thì mù mờ quá mà dịch ra càng kỳ quái nên cứ giữ nguyên Hán Việt.

(**)”Giang tố thanh la đái, sơn như bích ngọc trâm”: sông làm cái lưới xanh, núi như cây trâm ngọc [ theo ý mình là vậy thôi]
Bình Luận (0)
Comment